Đọc truyện Đấu La Đại Lục Hệ Liệt – Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng – Chương 57: Tây Nhĩ Vi Sư Đại Đấu Hồn Trường
– Kháo, ta tưởng vì sao lại còn phải đi thêm một đoạn đường như vậy?? Rõ là đường không thuận mà?!
Triệu Vô Cực nhìn địa điểm nơi đến há mồm cảm thán.
– Bởi vì nơi này cũng có một cái Đại Đấu Hồn Trường!
Đại Sư cứng ngắc nói, biểu tình trên mặt lại là trầm mặc buông xuôi. Đây có lẽ là nơi duy nhất bọn trẻ có thể ma luyện chiến đấu thực sự.
Tây Nhĩ Vi Sư đại đấu hồn trường nhìn qua so với các đấu hồn trường khác càng thêm hùng vĩ, trong này dù sao cũng là thủ đô của Tây Nhĩ Vi Sư đẳng cấp còn muốn cao hơn những nơi khác một bậc.
Đeo mặt nạ đã khiến cho Tác Thác thành đấu hồn tràng rung động lên, Sử Lai Khắc thất quái lại xuất hiện khiến Tây Nhĩ Vi Sư Đại Đấu Hồn Trường oanh động.
Bất quá, khi Phất Lan Đức thay mặt Sử Lai Khắc thất quái lên báo danh đoàn chiến lại trợn tròn mắt.
Trong sân của Tây Nhĩ Vi Sư đại đấu hồn trường các nhân viên công tác cẩn thận tra xét huy chương đấu hồn của Sử Lai Khắc thất quái, không khỏi kinh ngạc nhìn tám tên hồn sư đeo mặt nạ đứng trước mặt, khó khăn lắm mới thốt được lời:
– Xin lỗi các vị hồn sư tôn kính, sợ rằng các vị không thể tham gia đoàn chiến đấu hồn hôm nay được!
Tám người thì không sao nhưng Phất Lan Đức có chút nóng nảy. Phải biết rằng tiến vào Tây Nhĩ Vi Sư thành hắn đã tiêu không ít tiền, hơn nữa muốn thực hiện giấc mơ của hắn thì phải kiếm lại một bút bạc ở nơi này.
– Tại sao? Chẳng lẽ đây không phải Tây Nhĩ Vi Sư đại đấu hồn trường sao? -Phất Lan Đức nổi giận nói.
Mặc dù Phất Lan Đức nói có chút kiêu ngạo nhưng nhân viên phụ trách lại không có chút phản bác. Kim đấu hồn đội ngũ trên dưới ba mươi cấp, quả thật đủ tư cách kiêu ngạo. Hắn tại đấu hồn trường công tác hai mươi năm chưa từng thấy qua đấu hồn chiến đội nào quái dị như thế này xuất hiện.
– Xin lỗi tiên sinh tôn kính, ở chỗ Tây Nhĩ Vi Sư đại đấu hồn trường này của chúng ta không có một kim đấu hồn chiến đội ba mươi cấp để tiến hành công bằng chiến đấu! -Công tác viên cảm thấy hơi khó khăn nói.
Phất Lan Đức nói:
– Vậy ngân đấu hồn chiến đội cũng được. Ngươi không thấy là trong bọn họ chỉ có hai người mới đạt đến xưng hào kim đấu hồn sư hay sao? Ta có thể để lại một người kim đấu hồn sư!
Công tác nhân viên lắc đầu nói:
– Việc này khẳng định không được. Đầu tiên, ngân đấu hồn ba mươi cấp chiến đội chúng ta trong này cũng chỉ có một đội, có thể làm cho bọn họ xuất chiến hiển nhiên là không công bằng. Nói vậy ngài cũng hiểu được quy củ của đại đấu hồn trường. Cấp bậc của đoàn đội tính theo hồn sư cao nhất trong đội mà tính toán!
Triệu Vô Cực ở một bên nhìn có chút hả hê nói:
– Xem ra tính toán của người nào đó hình như đã thất bại nha!
Đứng bên cạnh Triệu Vô Cực là Lô Kỳ Bân, Lý Úc Tùng cùng Thiệu Hâm ba vị trường niên hồn sư cũng đều không khỏi bật cười. Bọn họ không phải từ lúc theo Phất Lan Đức đến đây mới có quan hệ mà đã là hảo bằng hữu từ trước tại Sử Khắc Lai học viện. Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Phất Lan Đức làm cho bọn họ cảm thấy vui vẻ.
Phất Lan Đức không cam tâm hỏi:
– Vậy có còn phương pháp nào khác không?
Nhân viên công tác suy nghĩ một chút nói:
– Cũng không phải là không có biện pháp, nếu các vị quyết định muốn tham gia vượt cấp đấu hồn mà nói, ta có thể an bài, cũng không bị đấu hồn huy chương hạn chế gì. Nói cách khác, các người có thể khiêu chiến thấp nhất là bốn mươi cấp đấu hồn đội ngũ. Tại nơi này bốn mươi cấp đấu hồn cơ hồ đều là ngân đấu hồn chiến đội, cũng có vài kim đấu hồn đoàn đội, các ngươi có thể tùy ý lựa chọn!
Bốn mươi cấp?
Phất Lan Đức đầu tiên nghĩ một chút, sau đó kiên quyết lắc đầu:
– Như vậy thì quên đi!
Hắn không phải là không biết rằng học sinh của mình có bao nhiêu tài cán, nhưng nếu quá nổi bật, tất sẽ bị ám hại.
– Không, ta nghĩ là có thể! -Âm thanh cứng ngắc của Đại Sư vang lên, đi đến bên Phất Lan Đức.
Phất Lan Đức nhíu mày nói:
– Tiểu Cương, ngươi đùa hả. Điều này sao có thể chứ? Ngươi cũng không phải không biết là chỉ kém một hồn hoàn thì đã có chênh lệch sao, chẳng lẽ ngươi lại muốn bọn trẻ chịu chết? Ngươi đừng quên trong bọn chúng có ba người còn chưa đến ba mươi cấp, đối mặt với đội ngũ hồn sư bốn mươi cấp, bọn họ sẽ không có cơ hội!
Đại sư lắc đầu nói:
– Ta đương nhiên không làm bọn nhỏ phải mạo hiểm đâu. Phất Lan Đức, trong bốn mươi cấp, chiến đội cũng có nhiều chỗ khác nhau!
Vừa nói xong đại sư chuyển hướng công tác viên nói:
– Vừa rồi ngươi nói cho chúng ta tùy tiện lựa chọn đối thủ, không có vấn đề gì chứ?
Công tác viên nhìn Đại Sư với ánh mắt đội ơn, gật đầu nói:
– Đương nhiên không vấn đề gì, hơn nữa ta cam đoan trận đoàn chiến đấu hồn này sẽ tiến hành tại trung tâm của đại đấu hồn trường!
Tình huống khiêu chiến vượt cấp tại đấu hồn trường rất ít xuất hiện, nhất là trong đoàn chiến. Dưới tình huống một chọi một, nếu một bên có vũ hồn đặc biệt xuất sắc thì cho dù có chênh lệch một hồn hoàn cũng vẫn có cơ hội để chiến thắng. Còn chiến đoàn là một lực lượng tập thể. Nếu cả tập thể này đều kém hơn đối thủ một cái hồn hoàn vậy thì làm sao mà có thể chiến đấu? Bởi vậy, đoàn chiến xuất hiện tình huống khiêu chiến vượt cấp cũng không mấy khi xuất hiện trong cả lịch sử đấu hồn tràng, cũng không có lần nào thành công khiêu chiến vượt cấp. Vì vậy loại khiêu chiến này sẽ càng thu hút ánh mắt người xem và tạo cho người xem cảm thấy hưng phấn. Chỉ cần tin tức này phát ra, tại trung tâm của đấu hồn trường khẳng định sẽ không còn chỗ ngồi. Loại chuyện tốt như vậy, đấu hồn trường nào dám cự tuyệt?
Đại Sư tiếp tục nói:
– Bốn mươi cấp đội ngũ trong này của các ngươi có hay không đội ngũ nào đặc biệt hung tàn, mỗi lần ra tay đều giết đối thủ? Chúng ta cần tỉ lệ sát thương càng cao càng tốt!
– A? – Nhân viên công tác giật mình nhìn Đại Sư, trong lòng thầm nghĩ người này tại sao lại muốn cho bọn họ đấu với đoàn đội có tỉ lệ sát thương cao? Hắn vốn nghĩ Đại Sư sẽ lựa chọn một đội có thực lực yếu nhất trong bốn mươi cấp đoàn đội. Không hiểu tại sao hắn lại nói ra lời như vậy?
Phất Lan Đức tóm lấy bả vai Đại Sư gầm nhẹ:
– Tiểu Cương, ngươi điên rồi à? Ngươi muốn cho bọn trẻ đi chịu chết hả?
Đại sư cười nhạt nói:
– Phất Lan Đức, ngươi cho rằng ta sẽ làm cho Tiểu Tam đi chịu chết sao? Yên tâm đi, ta đều đã có dụng ý!
Phất Lan Đức sửng sốt một chút, đúng a, Đại Sư dù sao cũng không để những đứa nhỏ đó đi chịu chết, hơn nữa Đường Tam còn là đệ tử của hắn, bình thường Đại Sư luôn tỏ ra quan tâm tới hắn. Phất Lan Đức cũng thấy được Đại Sư coi Đường Tam như con, sao có thể đem đứa nhỏ này đi mạo hiểm được.