Đọc truyện Đấu La Đại Lục Hệ Liệt – Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng – Chương 5: Gia Nhập Đường Môn
Diệp Phi Linh bắt đầu công cuộc kiếm tiền của mình.
Mới đầu khi nàng ngồi tại ngã tư đường bán, không ai nghĩ tới là nàng bán cá nướng, chỉ đơn thuần tưởng rằng hài tử nhà ai ngồi nướng cá chơi chơi.
– Di, Phi Linh, ngươi thế nào lại ở chỗ này?
Đường Tam từ tiệm rèn trở về hỏi. Hắn vừa kết thúc công việc của mình, vội vã trở về Nặc Đinh học viện. Đại Sư thông báo cho hắn hôm nay có chuyện rất quan trọng, sau giờ cơm liền tới phòng học như thường lệ.
– Ta bán cá nha!
Diệp Phi Linh uể oải nói, tuy rằng đã ăn qua cá nhưng nàng cảm giác không có tinh thần một chút nào.
– Ồ, thì ra là ngươi bán cá sao?
Một người ở trong tiệm rèn mà Đường Tam đang học việc tiến đến. Mùi cá nướng rất thơm, bất quá nhìn thấy hài tử nhỏ yếu, không ai để ý đến thật.
– Đại thúc, một hồn tệ nửa cân cá nướng, 5 hồn tệ được hẳn 3 cân cá nướng luôn!
Diệp Phi Linh mắt sáng rỡ. Tuy rằng từ chiều giờ nàng chưa bán được con cá nào, nhưng nàng tin tưởng sau khi nếm thử chắc chắn sẽ có nhiều người đặt hàng.
– Haha, vậy liền 3 cân đi!
Vị đại thúc nọ trả liền 5 hồn tệ. Diệp Phi Linh vui vẻ nhận lấy, sau đó gói lại 3 cân cá nướng đưa hắn.
Còn mấy con cá bé bé, nàng không nướng nữa, mà đem sấy khô. Mấy con cá nướng sẵn còn thừa, lát đem về biếu Tiểu Vũ vậy.
– Cùng ta trở về đi!
Đường Tam lắc lắc đầu. Xem ra hắn cùng Diệp Phi Linh đều giống nhau, nhà nghèo nên phải bươn chải kiếm tiền.
Diệp Phi Linh cũng không chối từ, dọn dẹp xong xuôi liền theo hắn về Nặc Đinh học viện. Trên đường đi, nàng cuối cùng vẫn là không nhịn được hỏi.
– Đường Tam, sư phụ nhận ngươi làm đồ đệ trước hả?
– Đúng vậy, còn ngươi cũng bái Đại Sư làm sư phụ?
– Vậy ta phải gọi ngươi một tiếng sư huynh rồi!
Diệp Phi Linh le lưỡi. 2 người giống nhau, cùng tới thế giới này, độ tuổi chắc cũng sàn sàn nhau mà thôi.
Tiếng gọi sư huynh gợi nhớ đến tiền kiếp của hắn.
– Sư muội, ngươi có hứng thú gia nhập Đường Môn không?
Hắn chỉ là buột miệng như vậy.
– Đường Môn? Là một môn phái rất mạnh sao? giống như Võ Hồn Điện đó hả?
Diệp Phi Linh hỏi ngược lại. Nàng tin tưởng Đường Môn, chỉ là công pháp tu luyện của nàng khác so với hắn.
– Rất mạnh, mạnh nhất trên toàn bộ đại lục này!
Đường Tam tự tin như vậy.
– Vậy còn Tiểu Vũ tỷ có tham gia không?
Diệp Phi Linh dò hỏi.
Đường Tam trầm ngâm một chút, xong hắn quyết định là không. Đường Môn tuyệt học quá nguy hiểm cùng khó khăn, hắn không nỡ để Tiểu Vũ học. Hơn nữa với tính cách của Tiểu Vũ, 9 phần sẽ gây rắc rối nhiều hơn.
Tiểu Vũ để hắn đến bảo vệ là được rồi.
Diệp Phi Linh cũng không nói nhiều, chỉ đưa ít cá cho hắn đem về tặng Tiểu Vũ, bản thân tìm nơi kín đáo tiến vào không gian. Tiểu Vũ hay ghen lắm, nàng trước hết đào cho nàng ta ít cà rốt đã.
Cái này gọi là an ủi tránh hiềm nghi đó nha!
Đường Tam trở về trước cùng Tiểu Vũ giải quyết cơm tối, trong đó có nhắc tới việc Diệp Phi Linh bái sư. Sau đó Tiểu Vũ hào khí cam đoan sẽ bảo kê Diệp Phi Linh tới cuối học kỳ.
Chủ yếu là vì cá nướng ngon, bảo kê muội muội mỗi ngày đều có cá nướng ăn lại không phải trả tiền, dùng đầu ngón chân ai cũng biết lợi hại.
Hơn nữa Tiểu Vũ cũng để ý, Diệp Phi Linh tuy không có tiền, nhưng nàng chưa từng hướng Đường Tam mượn. Đặc biệt ánh mắt và giọng nói khi gặp Đường Tam hoàn toàn bình thường.
Không đoạt ca ca với nàng, Tiểu Vũ mới không thèm ganh tỵ!
Tối đó, sau khi tiếp nhận bài giảng của Đại Sư, Đường Tam mới biết vị sư muội này đã sớm có hồn hoàn, hơn nữa cũng là song sinh võ hồn như mình.
Giống nhau thì dễ nói chuyện, Đường Tam cũng phá lệ chiếu cố chỉ điểm cho Diệp Phi Linh.
Cứ thế, 2 đứa trẻ chia sẻ với nhau mọi thứ về sư phụ, về công việc, về tri thức học được, về Đường Môn huy hoàng của tương lai…
Vài ngày sau, Đường Tam thuận lợi tiến tới 20 cấp hồn lực, Đại Sư liền dẫn cả 2 đi vào Liệp Hồn sâm lâm săn hồn thú.
Một mặt là vì Diệp Phi Linh nằng nặc đòi đi. Nàng thừa biết Đường Tam lần này săn giết hồn thú không có nguy hiểm gì nhiều. Thêm một chút kiến thức đối với nàng cũng có chỗ tốt. Đi cùng 3 thầy trò là vị viện trưởng Nặc Đinh học viện – La Khắc Tư Hồn Tông.
Tiến nhập cận bìa rừng đã gặp qua không ít hồn thú, nhưng Đại Sư vẫn chưa vừa ý. Đối với Đường Tam, Đại Sư vẫn luôn duy trì tìm kiếm hồn thú có độc hoặc cứng rắn.
– Tiểu Cương, ta thật bội phục ngươi thu được 2 cái đồ đệ tốt! Mới 8 tuổi đã tiến nhập cảnh giới Hồn Sư rồi, chỉ cần có hồn hoàn thích hợp, hắn tất trở thành Đại Hồn Sư không thể nghi ngờ!
La Khắc Tư cảm thán mà nói. Hắn cũng hơn 40 tuổi rồi, nhưng ngoại trừ một thằng con ngỗ nghịch thì không có gì để kiêu ngạo cả. Nhìn con nhà người ta vượt cấp thành hồn sư, con mình lẹt đẹt hồn sỹ, hắn cảm thấy chính mình thua thiệt quá nhiều.
Nhưng mà ai lại so đo với Đại Sư? Một kẻ gần 40 tuổi không thể vượt nổi 30 cấp?
Người ta đều khinh bỉ Đại Sư vì thực lực của hắn kém, nhưng riêng La Khắc Tư hắn đều biết tên gia hỏa này lý luận của hắn chính xác vô cùng. Hơn nữa, dưỡng ra 2 cái đồ đệ bé bé mà thực lực kinh khủng như thế kia, hắn tự nhận hắn không bằng Đại Sư.
– Sư phụ, người dự định tìm hồn thú nào cho sư huynh vậy?
Diệp Phi Linh thiên chân vô tà phá vỡ bầu không khí im lặng này. Mặc dù sớm biết hồn hoàn thứ 2 của Đường Tam là quỷ đằng, nhưng nàng vẫn muốn hỏi.
– Là quỷ đằng! Các ngươi nhìn thấy vũng nước đen đen kia không? Đó là nơi quỷ đằng ưa thích sinh sống đấy!
– Phi Linh, Đường Tam, 2 đứa các ngươi lùi về sau!
Theo âm thanh Đại Sư quát lên, chỉ thấy vũng nước đen sì từ từ trồi lên một cành dây gai.
Chờ 2 đứa nhỏ lui lại đủ xa, La Khắc Tư bắt đầu tấn công. Đại Sư cũng phóng xuất ra võ hồn của mình, 2 hồn hoàn nương theo La Tam Pháo xuất hiện bắt đầu sáng lên.
– Sư huynh, tý nữa thu thập hồn hoàn nhớ kể quá trình trải nghiệm nhé!
– Ta cũng không biết nữa, sư muội, ngươi sợ không?
Đường Tam mông lung nhìn sư phụ cùng viện trưởng giao chiến với quỷ đằng. Hồn thú chỉ có hơn 600 năm nhưng lại khiến một vị hồn tông chật vật đến vậy, tất phải có chỗ bất phàm.
– Muội không sợ!
Diệp Phi Linh tràn đầy phấn khích reo lên. Nói thừa, cuộc sống so với kiếp trước an nhàn hơn rất nhiều thì có gì phải sợ?
Đường Tam lúc này trong lòng tràn đầy cảm kích với 2 vị sư phụ, đặc biệt là Đại Sư. Vì cái hồn hoàn thứ 2 này, thầy cơ hồ đã dốc hết tất cả vốn liếng rồi.
– Không tốt, Đường Tam mau bảo vệ Phi Linh!
Một sợi dây gai chồng chéo tiến về chỗ 2 đứa trẻ. Đại Sư trong lòng hoảng hốt, đặc biệt là phía Diệp Phi Linh. Con bé chỉ là hệ phụ trợ!
Đường Tam xách cổ áo Diệp Phi Linh bắt đầu chạy. Mẹ nó, hồn thú này thật xảo quyệt. Lợi dụng sơ hở của 2 người lớn để tấn công 2 đứa trẻ.
– Sư huynh, lam ngân thảo của ngươi có thể lôi nó lên không? Cẩn thận ký sinh, trên người 2 vị sư phụ mọc đầy mầm quỷ đằng rồi!
– Sư muội có biện pháp? Tốt, để ta dụ nó lại!
Đường Tam đáp ứng, đệ nhất hồn hoàn phát động, lam ngân thảo bắt đầu tiến lên quấn quanh quỷ đằng.
Diệp Phi Linh xuất cầm võ hồn, mười ngón tay đảo quanh dây đàn, mượn một nhành lam ngân thảo nhảy lên. 7 dây đàn sáng lên, sóng âm xung kích chặt đứt dây gai quỷ đằng tựa như thái bạch tuộc ra làm sushi vậy.
Đại Sư lúc này mới tạm thời buông xuống lo lắng. Vị đồ đệ thứ 2 này mang cho hắn sự kinh ngạc vô cùng lớn, thân chỉ là hệ phụ trợ nhưng lại có khả năng tấn công.
La Khắc tư cũng không hề rảnh rỗi, hồn hoàn thứ 4 sáng lên, thú võ hồn công kích trí mạng đuổi quỷ đằng chạy về chỗ Đường Tam.
Diệp Phi Linh chỉ chờ có thế, tay nàng gảy 13 lượt lên dây đàn, sóng âm xung kích giống như hàng ngàn lưỡi đao khảm vào thân quỷ đằng. Quỷ đằng lúc này nứt toác, giữa thân hiện lên một trái tim đỏ rực.
– Sư huynh, phần huynh cả đấy!
Bịch.
Nàng rơi từ trên không trung xuống, vừa vặn ngã lên người La Tam Pháo. La Tam Pháo kêu một tiếng La la xong chạy lại gần chỗ Đại Sư.
Đường Tam vừa dùng trụ tiễn bắn xuyên trái tim quỷ đằng, sau đó ngồi xuống hấp thụ hồn hoàn. Bên cạnh đó Đại Sư cùng La Khắc Tư ổn định hồn lực, tiến tới hộ pháp cho hắn.
– Phi Linh, ngươi quá lỗ mãng rồi!
Đại Sư vẫn là nghiêm khắc nhắc nhở. Diệp Phi Linh le lưỡi, cam đoan không có lần sau, kết thúc chuyến đi săn hồn hoàn thứ 2 trong đời.
Thời gian dài sau đó, ban ngày lên lớp, chiều đi bán cá, tối đến qua học giáo trình của Đại Sư. Rảnh rỗi lại đi học tuyệt học Đường Môn cùng Đường Tam, lúc hắn đi làm công thì cùng Tiểu Vũ “” rèn luyện thể lực “”.
Bẵng đi 4 năm trời.
Thi thoảng Kiệt Khắc gia gia vẫn lên thăm nàng. Diệp Phi Linh vô cùng cảm động. Nàng 2 kiếp đều không có cha mẹ thương yêu, Kiệt Khắc gia gia đối với nàng là cảm giác của gia đình, là tình thân duy nhất tồn tại cho đến giờ.
– Gia gia, người cầm lấy túi tiền này nhé, sau này con phải đi học ở học viện khác, đường đi càng xa, có thể sẽ rất lâu mới trở về thăm người đó!
Diệp Phi Linh sụt sùi giao túi tiền cho lão Kiệt Khắc, trong đó có hơn 300 kim hồn tệ. Đây là một nửa số tiền dành dụm của nàng, chắc đủ cho lão sống thoải mái trong vài năm tới. Ngày hôm qua, Viện trưởng học viện đã đáp ứng cho nàng tốt nghiệp trước thời hạn, sau đó Đại Sư giới thiệu cho nàng tới Sử Lai Khắc học viện.
Kiệt Khắc gia gia không phản đối quyết định của nàng, Thánh Hồn thôn của lão còn chờ nàng với Đường Tam rạng danh trở về.
Chờ khi Kiệt Khắc gia gia đánh xe bò trở về, Diệp Phi Linh nhìn hoàng hôn đỏ rực, lòng nhủ thầm một câu…
Sử Lai Khắc học viện, ta tới đây!!!