Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 31: Huấn Luyện Ma Quỷ (3)


Đọc truyện Đấu La Đại Lục Hệ Liệt – Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng – Chương 31: Huấn Luyện Ma Quỷ (3)

– Tốt lắm, con có thể về nghỉ trước rồi!

Đại Sư nhìn Diệp Phi Linh, ôn hòa nói. Đường Tam cùng Tiểu Vũ cũng giống vậy, ai làm được thì nghỉ ngơi trước.

– Sư huynh, sư phụ thật lợi hại, có vẻ như ngài đã phát hiện ra nội công chúng ta tu luyện khác nhau rồi!

Diệp Phi Linh vừa đi vừa truyền âm cho Đường Tam.

– Đúng vậy, thầy đúng là uyên bác!

Đường Tam cũng chỉ nói lại như vậy, sau đó cả 2 tiến về phòng bếp. Tiểu Vũ thì quay về phòng nàng.

– Trưa nay ăn canh cá!

Buổi sáng huấn luyện, nhìn thì đơn giản vậy mà cũng lâu, lúc này đã hơn 10 giờ.

Cà chua hành gừng thái mỏng, đầu đuôi cá được ướp gia vị. Hình như vừa có người đem thịt heo cùng rau dưa đến, Diệp Phi Linh quyết định làm thêm 2 món. Tách bỏ bì mỡ riêng thái mỏng rồi chiên giòn cùng với thịt cắt quân cờ để kho tiêu, bữa trưa là cơm trắng. Cải thảo muối xổi ban sáng vẫn còn dư nhiều, như vậy là đủ vị cho bữa trưa.

Đường Tam phụ trách canh lửa cơm. Việc này hắn vẫn thường làm ở nhà, lúc cha hắn say rượu.


Không đủ, thế này thì thường xuyên không đủ thức ăn rồi. Diệp Phi Linh trong lòng suy tính, quyết định buổi chiều đi chợ mua thêm rau.

Nàng phải ủ thêm củ cải cùng kim chi, bằng không tất cả mọi người không có thức ăn mất.

Hơn 12 giờ mọi người mới trở về. Tiểu Vũ lúc này mới chạy đến.

– Đói quá đi mất!

Đái Mộc Bạch, Mã Hồng Tuấn cùng Áo Tư Tạp lao vào ăn cơm như hổ đói. Trữ Vinh Vinh cùng Chu Trúc Thanh thì nhã nhặn hơn đôi chút, toàn thân tỏa ra khí chất quý tộc. Tiểu Vũ thì cứ chọc chọc rau trước rồi mới chịu ăn cơm.

Các vị sư phụ đương nhiên cũng ngồi ăn, nhưng ngồi khác bàn. Diệp Phi Linh lúc này mới bưng thịt lên, bát thịt nóng hổi thơm ngào ngạt, hiển nhiên là đã ninh khá lâu.

Miếng thịt vào miệng, thịt mềm tan ngay. Bì mỡ giòn giòn ăn kèm với dưa muối, tuyệt không ngấy ngán mà còn ăn thêm cơm.

Đây dường như còn ngon hơn cả những món sơn hào hải vị trên hàng quán.

Phất Lan Đức nhắm mắt, cảm thấy tiền lởn vởn xung quanh. Có trời mới biết hắn hạnh phúc đến cỡ nào, không tốn tiền mà vẫn được ăn ngon thế này.

Đại Sư vô cùng vui vẻ mà ăn. Nhìn vẻ mặt của Phất Lan Đức mà xem, hắn nhất thời lại nghĩ ra chủ ý mới. 3 vị sư phụ có chút xấu hổ, nhưng sau đó lại cười ha ha, nói cái gì mà tương lai lũ trẻ nhất định tươi sáng hơn chúng ta.

Diệp Phi Linh lòng vui như đánh trống.

Bữa cơm kết thúc, Áo Tư Tạp cùng Mã Hồng Tuấn đương nhiên rửa bát. Trước khi rời nhà bếp, Diệp Phi Linh còn hăm dọa:

– 2 người các huynh mà đánh vỡ món nào thì tối nay nghỉ cơm tối!

– Dạ dạ..

~ Phận làm cu li đâu ai trách được đời tôi ~

~ Phận rửa bát thuê đâu ai trách được cuộc đời ~

2 tên ngốc vừa làm vừa hát.


Cuộc sống bắt đầu một quy luật như vậy. Diệp Phi Linh nấu nướng, ai hỗ trợ nàng thì đám người còn lại sẽ rửa bát.

Hôm sau tiếp tục giống vậy. Nhưng hôm nay không cần phải nhắc, tất cả mọi người đều có mặt đúng giờ.

– Thơm quá, hôm nay là món gì nữa vậy?

Mã Hồng Tuấn hít hít mũi lợn, đám con gái cũng chạy xuống bê đồ cùng.

Mùi thịt bốc lên nghi ngút.

– Bữa sáng hôm nay ăn mỳ thịt viên! Cháo trắng cùng rau củ cuộn, thêm một chén súp củ!

Diệp Phi Linh báo tên món ăn, cơ hồ ai nấy khóe miệng không nhịn được mà tiết nước bọt.

Bát đựng mỳ chính là cái bát hôm qua cả nhóm thực hiện làm vỡ đó. Mỳ sợi được kéo nhỏ, mỏng, dai mà không nát. Thịt viên to bằng nắm đấm, cũng chỉ là mộc nhĩ băm nhỏ cùng thịt, sốt trong nước sốt riêng cay cay mặn mặn. Ăn khô cũng được, mà chan sốt hay chan súp cũng ưa miệng.

Phần của các vị sư phụ là món khác một chút, trong bát có thêm cuộn rau loại nhỏ.

Súp thơm mùi cà rốt cùng hành tây, chan thêm chút mắm mặn là vừa vị.

Bắp cải luộc sau đó cuộn củ cải trắng muối chua, ăn vừa ngọt rau vừa chống ngán.


Mấy bát mì được chén bay trong nháy mắt, riêng phần của Mã Hồng Tuấn thì khỏi nói, của hắn được nguyên một bát to như cái chậu con.

Chu Trúc Thanh cùng Trữ Vinh Vinh khá là vừa ý. 2 người bỗng dưng cảm giác như đang ở nhà, mặc dù mấy món ăn này chỉ là những thứ rau củ bình thường.

Chỉ có Tiểu Vũ ưa súp củ, vì trong món này có cà rốt, hành tây lại ngọt không bị cay.

Khi cả nhóm vừa ăn xong thì các vị sư phụ mới tới. Đám học sinh vội vàng chào hỏi, sau đó quay ra sân tập đứng chờ.

– Ngươi nhặt được một cái đồ đệ bảo bối rồi!

Phất Lan Đức hít hít mũi. Chừng đó nguyên liệu nấu ăn, bình thường chắc chỉ có thể làm ra mấy chén thịt luộc mà thôi. Nếu không phải vì giữ chân Đại Sư, Phất Lan Đức tình nguyện đào góc tường đồ đệ của hắn.

Không phải hắn mê ăn, mà tài năng của nàng khiến hắn cảm thấy có thể kiếm tiền.

Đại Sư lần này lên tiếng cảnh cáo.

– Ngươi không cần bận tâm, đồ đệ ta còn nhỏ nhưng lại có chủ kiến riêng, mấy cái ý tưởng để kiếm tiền của nàng cũng giống ngươi, chờ xong khóa đặc huấn ta có thể cho ngươi mượn nó mấy ngày! Bản lĩnh kiếm tiền của nó, ha ha, ngươi cũng khó theo lắm!

Phất Lan Đức ngước mặt, mẹ nó, trời đã sinh Phất Lan Đức, sao còn nhảy ra một cái Ngọc Tiểu Cương???!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.