Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 16: Cự Vương Thái Thản


Đọc truyện Đấu La Đại Lục Hệ Liệt – Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng – Chương 16: Cự Vương Thái Thản

Triệu Vô Cực lười biếng khẽ liếc mắt nhìn Đường Tam. Đoán chừng bản thân Đường Tam còn chưa kịp hồi phục, hắn chỉ nhẹ giọng nói:

– Ta phụ trách ngươi, tất cả xuất phát ngay lập tức!

– Thầy Triệu, ta đột phá 30 cấp rồi, cũng cần một cái hồn hoàn!

Đường Tam ngồi dậy chậm rãi nói. Hắn đã bị vây ở cảnh giới 29 cấp khá lâu, lần này quả nhiên là cơ hội trời ban.

– Dạo này thịnh hành phá kỷ lục? Không để cho người ta sống nữa hả trời?

Mã Hồng Tuấn lẩm bẩm nói.

Cả đám đứng đằng sau đã hoàn toàn hóa đá.

– Cái gì cơ? Đệ tử của ta mới 12 tuổi đạt cấp Hồn Tôn?

Triệu Vô Cực dường như không tin vào những gì mình đã nghe thấy.

Đệ tử 12 tuổi đạt tới Hồn Tôn, sau này hắn có sống trên đời cũng có thể vểnh mặt lên trời kiêu ngạo rồi!

Tiểu Vũ nhanh chân ôm chầm lấy Đường Tam, cả bọn hoan hô trong sự vui mừng.

Triệu Vô Cực quyết định mặc kệ Long Xà cái thế, kêu gọi đám đệ tử chuẩn bị lều trại nghỉ ngơi để ngày mai giúp Đường Tam tìm kiếm một cái hồn hoàn tốt nhất.

Màn đêm dần buông xuống, đây là thời gian nghỉ ngơi, không thể đốt lửa ở bên trong Tinh Đấu Sâm Lâm, mặc dù đại bộ phận hồn thú đều e ngại ánh lửa, nhưng cũng có một bộ phận không ít hồn thú cực kỳ thích lửa, mà trong cái phần nhỏ này đều là những hồn thú tồn tại chí mạng.


Không cần Triệu Vô Cực chỉ huy, nam đệ tử phụ trách dựng lều tạm thời, nữ đệ tử lo chuẩn bị thức ăn, đương nhiên Áo Tư Tạp là ngoại lệ, hắn trực tiếp được Đái Mộc Bạch đưa đi giúp nữ đệ tử chuẩn bị cơm.

Triệu Vô Cực thân là sư phụ cho nên việc gác đêm tự nhiên là do hắn đảm nhận.

Tiểu Vũ ôm một đống cà rốt trước ngực, thầm nghĩ khó khăn. Nàng một mình ăn cà rốt cũng được, không biết bọn họ muốn ăn cái gì đây.

Nàng không biết nấu ăn đâu nha!

– Áo Tư Tạp, đệ tam hồn kỹ của ngươi là gì vậy? Thêm bữa được không hả?

Tiểu Vũ lúc này mới nhớ ra chưa kịp xem đệ tam hồn kỹ của tên này, nhưng rồi lại tự vả mặt mình.

Lỡ hồn kỹ mà cũng là đậu hủ thối thì nàng thà treo mỏ cũng không ăn tối nay luôn đó!

Diệp Phi Linh sớm đã chuẩn bị đồ ăn đầy đủ cho 5-6 ngày, hơn nữa số lượng đặc biệt nhiều. Nàng muốn làm việc trong bếp, kính tặng chút đồ ăn cho Triệu Vô Cực là điều không thể thiếu, chỉ là không biết sức ăn của vị này chiếm được bao nhiêu.

– Tiểu Vũ, chờ xem hồn kĩ mới của ta đây!

Áo Tư Tạp đắc ý cười gian, sau đó khởi động cơ thể một vòng, chỉ tay lên trời.

– Bỉ Dực Thương Phi..

Chưa kịp niệm xong chuỗi hồn chú, trời đất bỗng nhiên tối sầm xuống. Mã Hồng Tuấn hú lên đầy quái đản:

– Hồn kỹ này là tắt đèn à????

Trong lúc tất cả mọi người nhao nhao vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trên trời xuất hiện 2 cái mặt trăng cực lớn.

Đất đá bắt đầu dựng lên, vụn bắn tung tóe.

Không hẹn mà tất cả lập tức phát động võ hồn, tìm kiếm nơi an toàn.

Triệu Vô Cực toát mồ hôi lạnh, hắn cảm giác được nguy hiểm tính mạng.

– Tất cả mọi người ra phía sau lưng ta, trong tình huống bất trắc xảy ra, các ngươi không cần lo cho ta, lập tức rời khỏi nơi này,… trước tiên ra khỏi Tinh Đấu đại sâm lâm, hơn nữa, Mộc Bạch, trong lúc ta không có ở bên cạnh, trách nhiệm bảo vệ mọi người ta giao cho ngươi!

Theo ánh mắt chăm chú của Triệu Vô Cực, hai thân cây cao lớn đột nhiên bửa sang hướng hai bên, một thân ảnh khổng lồ rầm rầm không biết từ đâu đi ra. Chứng kiến thân hình to lớn này, mọi người phảng phất như ngừng thở. Bây giờ ai cũng hiểu được Triệu Vô Cực vốn lo lắng điều gì.

Đây là một con hồn thú.

Một hồn thú có thực lực kỳ mạnh, thực lực có thể dễ dàng bóp chết hồn thánh.


Mặt đất uỳnh uỳnh rung chuyển, Tiểu Vũ ngây người nhìn con hồn thú đó.

Đồng dạng, con hồn thú cũng xòe tay ra chộp lấy nàng.

Diệp Phi Linh tuy rằng đã biết trước sẽ không nguy hiểm, nhưng nhìn thấy thực lực chí tôn hiển hiện trước mắt, trong ngực không khỏi khó thở một trận.

Khi Tiểu Vũ gần bị chộp đến, Đường Tam phát động Lam Ngân Thảo kéo nàng tách khỏi.

Điều này hiển nhiên chọc giận con hồn thú to lớn kia, nó đấm ngực ngực hú hét điên cuồng. Cây cối bị nhổ bật gốc, đất đá văng tán loạn.

– Chạy mau!

Triệu Vô Cực hét lên.

Áo Tư Tạp bảo hộ Trữ Vinh Vinh chạy nhưng tốc độ quá chậm, đất đá văng đến nơi, may mắn Đường Tam dùng Lam Ngân Thảo kéo sang một bên, tất cả miễn cưỡng bảo trụ tính mạng.

– Nhảy lên!

Diệp Phi Linh đạp lên đất đá, hồn hoàn sáng lên phát động hồn kỹ.

Tốc độ của đất đá bay chậm lại.

Mẹ nó, nguy hiểm quá chừng.

Triệu Vô Cực xoa xoa trán, vừa dùng hồn kỹ Trọng Lực Áp chế đảm bảo đất đá không văng đến chỗ mọi người.

Tạm thời an toàn. Nhưng nguy hiểm lại kích thích Mã Hồng Tuấn hăng tiết gà.

– Mặc kệ ngươi là cái thứ gì, thiếu gia thiêu chín rồi ăn luôn!


Võ hồn Tà Hỏa Phượng Hoàng lấp lánh rực rỡ, Mã Hồng Tuấn há mồm phun một đoàn lửa nóng cháy. Trữ Vinh Vinh chớp ngay thời khắc, phát động hồn kỹ tăng phúc lực lượng.

UỲNH!!

Ngọn lửa phát nổ, trong phút chốc con hồn thú đó dừng lại, tất cả tiếp đất.

– Tranh thủ nó dừng lại, rời khỏi đây mau!

Triệu Vô Cực ra mệnh lệnh.

Nhưng không chờ hắn dặn dò tiếp, một bàn tay khổng lồ đập về phía hắn. Triệu Vô Cực cố sức xuất ra võ hồn chân thân, tránh được cú đập nhưng cũng đau đến tê rần cánh tay.

Thân là một hồn sư thiên về lực lượng, hắn thực sự đã bị lực lượng áp chế.

Ngọn lửa của Mã Hồng Tuấn không hề bị dập tắt, len lỏi len lỏi khắp toàn bộ con hồn thú đó rồi sáng lên.

Ánh sáng rực đó khiến cho tất cả nhìn rõ hình dạng của nó.

Một con khỉ đột thật là to, theo như trí nhớ của bản thân, Diệp Phi Linh gọi nó là Kinh Kông.

Đường Tam dựa theo tri thức thu thập được.

– Vạn niên Cự Vương Thái Thản!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.