Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 13: Phong Vĩ Kê Quan Xà


Đọc truyện Đấu La Đại Lục Hệ Liệt – Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng – Chương 13: Phong Vĩ Kê Quan Xà

Đối với cái vấn đề Trữ Vinh Vinh đang hỏi khiến Đường Tam suy nghĩ một chút.

– Võ hồn cô đặc biệt, tuỳ cơ ứng biến đi!

Diệp Phi Linh đoán chừng thái độ như vậy là do lần học trước. Tốt lắm, xem ra nàng ta đã thông suốt. Sau đó Áo Tư Tạp nói gì đó, cảm xúc của Trữ Vinh Vinh liền dễ chịu hơn rất nhiều.

Đái Mộc Bạch phát động hồn kỹ Bạch Hổ Liệt Quang Ba bắt đầu tấn công, Đường Tam liền phát động Quấn Quanh trói Diệp Tri Thu lại, Chu Trúc Thanh cùng Tiểu Vũ song song tấn công hắn, bất quá không có gây thương tổn được tới bản thể hắn đang phát động Huyền Quy, chỉ thành công đá hắn ra khỏi cửa.

Đám đông chạy theo ra ngoài xem. Mã Hồng Tuấn còn đang bận nhai đậu hủ của Áo Tư Tạp, hắn cần bổ sung rất nhiều hồn lực để nướng rùa.

Ngay khi vừa ăn hết đậu hủ, Phượng Hoàng Hoả Tuyến của mập mạp đã tới quy giáp trên lưng của Diệp Tri Thu, thành công cho hắn một kích.

Mặc dù nhiệt độ của hỏa diễm bị Huyền Thuỷ Ngưng Băng khắc chế không ít, nhưng ngược lại cũng bị giảm đi hàn khí rất nhiều. Ngọn lửa tím hồng tiếp xúc trên mai rùa mặc dù không cách nào đánh sâu vào, nhưng cũng không chịu tắt đi, giống như keo dính chặt trên lưng vậy.

Đây là vì chênh lệch hồn lực không đủ, bằng không nếu ngang cấp, hiển nhiên Diệp Tri Thu này bị nướng cháy đen.

Diệp Phi Linh còn nhớ hậu đại của Mã Hồng Tuấn đạt cấp hồn đế liền một kích thiêu chết 2 người cấp hồn vương, đủ thấy sức tàn phá kinh dị của ngọn lửa này.

– Cẩn thận đó!

Diệp Phi Linh nhìn 2 tên phụ trợ đồng bọn này. Con rùa kia phát động công kích, dường như vượt qua phán đoán của Đường Tam mất rồi.

– Sư huynh, hắn không phải rùa mà là baba đó!

Diệp Phi Linh ngán ngẩm nhận xét. Rùa thì không có cắn người, nhưng baba thì có.

– Làm thịt baba như nào vậy Phi Linh?

Tiểu Vũ vừa cười vừa hỏi. Vị sư muội của Đường Tam này nấu nướng rất tốt, hiển nhiên cũng biết cách làm thịt mấy con như này.

Diệp Phi Linh cười cười, nói:

– Lôi đầu cắt tiết, mổ bụng khoét vỏ cứng!

Đường Tam phát động hồn kỹ bốn lần lúc này mới thu lại. Tên rùa này có hồn kỹ biến dị, cho nên mới có cái chiêu nhổ nước bọt khắp nơi đông cứng người như vậy.


Nhìn điệu bộ đắc ý của Diệp Tri Thu, Diệp Phi Linh khá là buồn bực. Một con rùa già mà thôi, vỏ cứng đến vậy.

Cùng lắm đánh thua thì nàng cùng sư huynh ra tay vậy. Đối chiến một hồn vương hẳn trình độ cũng không quá khó, ít nhất so với Triệu Vô Cực vẫn dễ hơn.

– Ngươi bắt nạt các ca ca cùng tỷ tỷ, lát ta mách lão sư!

Diệp Phi Linh trưng ra khuôn mặt học sinh ngoan mà trừng Diệp Tri Thu. Nàng nghĩ lại rồi, việc bảo trì thân phận song sinh võ hồn vẫn tốt hơn là đánh đấm với con rùa ngu này.

– Hừ, tưởng ta sợ các ngươi chắc! Tiểu hài tử vắt mũi chưa sạch mà dám chống lại Diệp Tri Thu ta! Khôn hồn quỳ xuống! Ngay cả lão sư của ngươi có đến thì cũng phải quỳ xuống trước mặt ta!

Con rùa đó đắc ý mà vận hồn lực hét to. Diệp Phi Linh cong khoé môi lên, nhàn nhạt cười.

– Ngươi nói cái gì?

Âm thanh của Triệu Vô Cực từ sau lưng Áo Tư Tạp vang lên.

Đường Tam hoảng hồn, bàn tay đặt trên nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ vội bỏ xuống. Đái Mộc Bạch đang chuẩn bị thi triển đệ tam hồn hoàn, nghe được âm thanh cũng giật lùi lại, cách xa Diệp Tri Thu mấy bước. Mã Hồng Tuấn cùng Áo Tư Tạp khẽ giơ ngón cái với nàng, kế khích tướng này quả thực quá chí lý.

– Tất cả về nghỉ ngơi! -Triệu Vô Cực không thèm nhìn đám người Thương Huy học viện bên kia nửa cái, phất tay ra lệnh cho đệ tử Sử Khắc Lai học viện quay vào trong.

Diệp Tri Thu nhìn qua Triệu Vô Cực, thấy xung quanh hắn không có hồn lực ba động liền định phun huyền thuỷ đóng băng. Triệu Vô Cực vẻ mặt cao ngạo, cũng không thèm dùng đến võ hồn phụ thể, tay phải vung lên, một cái tát hướng đến phía Diệp Tri Thu đánh tới.

Diệp Tri Thu lúc này đã hoàn toàn bị chọc giận, từng trụ thủy băng toàn lực phóng đi, hàn ý mãnh liệt cuồn cuộn hướng đến Triệu Vô Cực, đồng thời thân thể dịch chuyển, dụng quy giáp hướng đến bàn tay của Triệu Vô Cực đỡ lấy. Trong lòng hắn thầm nghĩ, ngươi cũng kiêu ngạo quá, cho dù hồn lực của ngươi mạnh hơn ta nhưng đến ngay cả võ hồn ngươi cũng không sử dụng, sẽ khiến cho thực lực ngươi giảm nhiều.

Đáng tiếc, bị hại cũng không phải là Triệu Vô Cực. Diệp Tri Thu ăn một tát liền bay ra ngoài, quy giáp vỡ, trên đầu nở đầy sao sáng.

Triệu Vô Cực xoay người, hướng đến mấy tên thiếu niên đã tụ tập xung quanh mình, nói:

– Các ngươi thật là một lũ phế vật, ngay cả một lão vương bát đản cũng không trị nổi, đến khi về học viện ta sẽ thu thập các ngươi!

– Hì hì, thầy Triệu, hắn mắng người mà? Bọn con đâu có thể chịu được nên mới ra tay đó chứ, chỉ tiếc hồn lực không đủ cho nên lâu như vậy vẫn không hạ gục được! Không có như thầy Triệu cao siêu, ngay cả không xài hồn lực một tát liền chụp chết hắn!

Áo Tư Tạp dựng công phu vuốt mông ngựa. Triệu Vô Cực rất là hưởng thụ, cằn nhằn một tiếng rồi cũng quay về khách điếm.


Vừa nãy hắn đã nhìn thấy Đường Tam định phóng ám khí. Hơn ai hết Triệu Vô Cực đã trải nghiệm qua mấy thứ loạn thất bát tao này, hắn biết thứ này có thể chết người.

Mặc dù hắn thì không sao, nhưng nếu mấy đứa nhỏ chịu sự truy đuổi của một đám người thì rất là phiền phức. Tốt nhất là dừng chuyện này ở đây, cái học viện lởm kia mà dám tới làm phiền thì đừng trách hắn cùng hung cực ác.

Đám người học viện Thương Huy đành khiêng lão sư đi. Người ta có thể một tát chụp bay lão sư của mình, ở lại chỉ tổ gây hoạ. Vạn nhất chọc đến thế lực nào đó thì cái mạng nhỏ cũng không giữ được.

Mọi người quay vào trong ăn tối. Cả khách điếm nhìn họ với ánh mắt đầy kính nể, đặc biệt là lão bản vô cùng vui vẻ chiêu đãi thêm mấy món ăn.

*********************************************

Sáng ngày hôm sau.

Trước mặt bọn họ là tới Tinh Đấu đại sâm lâm, cây cối cao lớn đã vượt quá hơn hai mươi thước, đây mới chỉ là… bên ngoài mà thôi, rừng cây rậm rạp căn bản không có đường đi, bóng cây nặng nề, nhìn không ra cảnh tượng chân thật trong đó.

Đi tới phía trước rừng rậm, không khí càng trở nên thoải mái hơn, phảng phất như nhiệt độ cũng giảm xuống vài phần, một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái cùng mùi bùn đất ẩm ướt không ngừng kích thích khứu giác của mọi người.

– Tất cả dừng lại! – Triệu Vô Cực mở miệng nói.

Mọi người cước bộ dừng lại, di chuyển hơn một trăm dặm cũng đã làm cho thân thể bọn họ nóng bừng lên, nhất là Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh, làm hồn sư phụ trợ, tố chất thân thể bọn họ mặc dù không tệ lắm nhưng thực sự cũng không thể so sánh với bọn Đường Tam được. Diệp Phi Linh thì khá hơn rất nhiều, dù sao nàng cũng từng rèn luyện qua quá, căn bản hồn lực còn nhiều hơn 2 người này cho bên mới không có tình trạng lè lưỡi thở dốc như kia.

Triệu Vô Cực nghiêm túc nhìn tám tên đệ tử trước mặt:

– Các ngươi đã nghe ta nói rồi chứ, Tinh Đấu đại sâm lâm không có một quốc gia nào có thể nuôi dưỡng ma thú ở đây. Ở nơi này, ma thú đều cực kì nguy hiểm, các ngươi bất kì lúc nào cũng có thể bị ngàn năm, thậm chí cả vạn năm ma thú cấp bậc công kích. Bởi vậy, sau khi tiến vào rừng rậm, các ngươi cũng không nên cách xa khỏi ta ngoài hai mươi thước. Trữ Vinh Vinh, Áo Tư Tạp cùng Diệp Phi Linh 3 người các ngươi thân thể yếu hãy đi bên cạnh ta, không được ta ra lệnh, bất kì ai cũng không được phép công kích hồn thú, đã nghe rõ chưa?

– Rõ rồi! – Tám người đồng thanh đáp.

Sau khi tiến vào Tinh đấu đại sâm lâm… hưng phấn nhất chính là Tiểu Vũ, nàng tựa hồ như không biết đây là một địa phương nguy hiểm chết người, nhảy nhót khắp nơi, vui vẻ không nói lên lời, khiến Triệu Vô Cực cũng nhíu mày lại, nhưng Tiểu Vũ cũng không có vượt qua phạm vi mà hắn hạn chế nên hắn cũng không nói thêm cái gì.

Trong Tinh Đấu đại sâm lâm địa hình vô cùng phức tạp, trong rừng căn bản không có đường đi, công tác mở đường này tự nhiên Đái Mộc Bạch phải đảm nhận.

Xuất ra võ hồn phụ thể, Đái Mộc Bạch hổ chưởng như những lưỡi dao sắc bén, song chưởng huy vũ liên tục khiến những bụi gai phía trước tan nát, một điểm cũng không ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển của mọi người.

Đường Tam theo sát sau người Đái Mộc Bạch, dùng thị lực cùng thính lực của mình đạt tới trạng thái mạnh nhất, cẩn thận quan sát chung quanh.


Mã Hồng Tuấn nhìn thấy mấy con ốc liền lăn vào dí dí, bất quá nghịch ngợm bị phun mực đen hết mặt. Trữ Vinh Vinh vừa hái một bó hoa, suýt chút nữa dụ cả bầy ong tới.

Đường Tam vừa đi vừa giảng giải một chút về hồn thú cho mọi người. Mấy thứ nhìn vô hại này kì thực cũng khác nguy hiểm.

Rất nhanh, bọn họ đã gặp hồn thú, hơn nữa lại là một đám hồn thú. Đám hồn thú này nhỏ như chuột hamster, bất quá hàm răng lại cứng rắn đến độ gặm cả đá. Đái Mộc Bạch thấp giọng mắng một câu tìm chết, định bụng làm thịt đám hồn thú này, bất quá Đường Tam giơ tay cản lại, chỉ một lối khác cho mọi người rẽ qua đi tiếp.

Vừa đi về phía trước, Đái Mộc Bạch quay lại thấp giọng hỏi Đường Tam, nói:

– Chúng ta vừa tại sao phải đi vòng quanh chúng, đám vừa rồi không mạnh, có thể giết được mà!

Đường Tam mỉm cười nói:

– Chúng nó đối với ta không có gì uy hiếp, cần gì phải hạ sát thủ. Nếu như tất cả các hồn sư đều làm như vậy, nhiều… năm sau này trong sâm lâm không phải hoàn toàn không có hồn thú yếu sao chứ? Càng huống chi sư phụ ta đã nói qua, với hồn thú hoang dã trong sâm lâm này, cho dù gặp hồn thú đẳng cấp thấp cũng không thể dễ dàng xem thường, bởi vì một khi cùng bọn chúng phát sinh chiến đấu, mùi máu tươi cùng âm thanh sinh ra rất có thể sẽ hấp dẫn hồn thú cường đại đến đây, chúng ta dù sao cẩn thận một chút cũng vẫn hơn!

Triệu Vô Cực đi đằng sau nghe thấy vậy, trong lòng tấm tắc khen. Thằng nhãi này vậy mà biết nhiều thật, tính cảnh giác cũng rất cao nữa.

Tiểu Vũ nhìn bóng lưng Đường Tam, khoé môi vẽ lên một đường cong đầy hạnh phúc.

Soẹt.

Âm thanh nhỏ bé nhưng khiến Triệu Vô Cực phát giác được nguy hiểm. Hắn vội vàng nhắc nhở mọi người cẩn thận, Đường Tam nhờ Chu Trúc Thanh tiến lên trước dò xét.

Diệp Phi Linh cùng Đường Tam vận khởi Tử Cực Ma Đồng quan sát tình hình xung quanh.

– Là hồn thú, loại bay, cách mặt đất khoảng 3-4 mét!

Chu Trúc Thanh báo lại như vậy. Tốc độ của hồn thú này nhanh quá, nàng ấy không kịp nhìn kỹ.

– Hồn thú loại điểu? – Trữ Vinh Vinh phán đoán. Diệp Phi Linh quan sát, lắc đầu.

– Thân dài tầm 6 đến 8 mét, sư huynh, có màu đỏ!

– Hồn thú thuộc họ xà, biết bay! – Đường Tam lẩm bẩm.

– Đầu có màu đỏ, đuôi hình quạt!

Chu Trúc Thanh lúc này cung cấp thêm một thông tin như vậy.

– Có lẽ nào? Chính là nó!


Đường Tam cùng Triệu Vô Cực không hẹn mà cùng thốt lên như vậy.

Đường Tam dùng ngữ khí chắc chắn nói:

– Đây là một con Phong Vĩ Kê Quan Xà ngàn năm, màu đỏ nhạt của cánh nó tiến hóa theo tiêu chí từng ngàn năm một. Dựa theo chiều dài của thân nó, từ sáu đến tám thước hẳn là một con tu vi từ một ngàn ba trăm năm đến một ngàn tám trăm năm, rất thích hợp với Áo Tư Tạp! Điểm yếu của nó là cái mào màu đỏ trên đầu, nơi này tụ hội toàn bộ năng lượng của nó, cho nên phải cẩn thận cái đầu rắn!

– Tiểu Tam, ngươi là cuốn từ điển sống của võ hồn giới đó!

Áo Tư Tạp tấm tắc khen. Ngay sau đó hắn bị Triệu Vô Cực cốc đầu cho một cái, vận khí tên tiểu tử này tốt vậy chứ, Phong Vĩ Kê Quan Xà này trong giới hồn thú cũng vô cùng hiếm gặp.

– Đường Tam, ngươi hiểu rõ như vậy thì lần săn bắt này ngươi chỉ huy đi!

Triệu Vô Cực híp mắt nói. Hắn muốn khảo nghiệm thử xem đám nhóc này liệu có thể chiến đấu được với hồn thú ngàn năm không.

Đường Tam lặng lẽ gật đầu.

– Đến rồi!

Chu Trúc Thanh từ trên cây nhảy xuống. Đường Tam phân phó mọi người:

– Mập, bay lên tấn công! Chu Trúc Thanh trảo vào cái mào nhé! Phi Linh muội giảm tốc độ của nó xuống!

Cứ vậy tổ hợp 4 người bắt đầu tiến công. Đường Tam không có phân phó 2 tên phụ trợ vì chẳng giúp ích được, Đái lão đại thì lực công kích mạnh quá sợ hủy đi hồn hoàn, Tiểu Vũ thì không cần hắn phải nói, lúc thích hợp nàng sẽ tự nhảy vào.

Xoèn xoẹt…

Lam ngân thảo từ bốn phương tám hướng quăng đến, Đường Tam chớp lấy thời cơ trói chặt, bất quá Phong Vĩ Kê Quan Xà thoát được.

Vảy rắn vừa cứng vừa trơn, Đường Tam chậc lưỡi. Diệp Phi Linh vừa giảm tốc độ của nó thì cái mào trên đầu nó sáng lên, tốc độ lại trở về ban đầu. Con rắn lao đến Chu Trúc Thanh ngay gần đó.

Khi Chu Trúc Thanh chủ định tấn công thì con rắn há mồm phun một làn sương bảy màu che mờ đôi mắt. Nàng chỉ cảm thấy hai mắt tối đi, công kích cùng thân thể tựa như rơi xuống, sẵn sàng rơi vào trong cái miệng rắn to bằng cái chậu kia.

Đái Mộc Bạch tựa hồ không suy nghĩ vội vàng hét lớn:

– Cẩn thận! – Vì quá quan tâm nên hoảng loạn, dưới sự kinh sợ sinh ra hắn ngay lập tức phát động hoàn hồn kĩ ngàn năm của chính mình, Bạch Hổ Kim Cương biến.

Thân thể chợt to ra, Đái Mộc Bạch dũng mãnh hướng đến chỗ Phong Vĩ Kê Quan Xà phóng tới.

– Thất bảo hữu danh, nhị viết – Tốc! – Trong lúc đó, thanh âm thanh thúy của Trữ Vinh Vinh vang lên, Đái Mộc Bạch chỉ thấy thân thể mình chợt nhẹ đi, tốc độ ngay lập tức được gia tăng, cũng vừa may đỡ được Chu Trúc Thanh, kịp thời cào cho Phong Vĩ Kê Quan Xà ở phía dưới một trảo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.