Đấu La Đại Lục 5 Trùng Sinh Đường Tam

Chương 1119: Chàng Có Thể Hôn Vị Hôn Thê Của Mình


Bạn đang đọc Đấu La Đại Lục 5 Trùng Sinh Đường Tam FULL – Chương 1119: Chàng Có Thể Hôn Vị Hôn Thê Của Mình


Trên bục cao phía trước, nàng đứng ở đó, mặc trang phục lộng lẫy.

Váy dài màu trắng bạc, đầu đội vương miện màu trắng bạc, khuôn mặt tuyệt mỹ rực rỡ chói mắt.
Nàng khẽ mím đôi môi đỏ mọng, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vô số ánh sáng lấp lánh.

Trên cần cổ thon dài của nàng đang đeo vòng cổ Kỳ Linh Đồng Sinh, ngoài ra không có trang sức nào khác.
Đường Tam dừng bước chân, mọi thứ trên người lặng yên thay đổi.

Màu lam trên da nhạt dần, gai nhọn rút đi.

Cũng là lễ phục màu trắng bao phủ cơ thể, giờ đây hắn không còn là Cận Miểu Lâm, mà là Đường Tam, Đường Tam chỉ thuộc về nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, Mỹ công tử kinh ngạc khi thấy lúc này, hắn không khống chế được mà rơi lệ đầy mặt.

Ngay sau đó, nước mắt của nàng cũng tràn mi.

Không khống chế được tâm tình nữa, không còn là Thành chủ hay một cô nương rụt rè, nàng từ đài cao chạy xuống, nhào về phía hắn.
Nước mắt của hắn đã làm tan chảy trái tim nàng, bây giờ nàng chỉ muốn nhào vào lòng hắn, lấp đầy mọi thứ của hắn bằng hơi ấm của mình.
Trong khoảnh khắc khi nhìn thấy Mỹ công tử, cảm xúc của Đường Tam đã không thể khống chế được nữa.

Tương tư hai đời, gian khổ ở kiếp này, trong chớp mắt này đây hắn cảm thấy tất cả đều đáng giá.

Tất cả cố gắng của hắn đều không uổng phí, rốt cuộc họ đã chính thức ở bên nhau.
Hắn cũng bước nhanh về phía nàng, nước mắt làm cho phía trước trở nên mơ hồ, mọi cảnh tượng xung quanh đều phai nhạt, chỉ có hình ảnh của nàng mãi mãi rõ ràng.
Cuối cùng hai bóng người đã trùng lên nhau, hai trái tim gắn chặt vào nhau.

Bọn họ ôm nhau thật chặt, Đường Tam chảy nhiều nước mắt hơn.


Ôm chặt lấy nàng, ôm nàng vào lòng.

Cái ôm này có vẻ khác với các lần trước, ôm như muốn hoà vào nhau.
Mỹ công tử nhẹ nhàng vuốt ve lưng của hắn, ánh mắt nàng đã sớm ôn nhu như nước.

Nàng sâu sắc cảm nhận được nhiệt độ trên người nam nhân này, cảm nhận được tình yêu tha thiết chân thành của hắn dành cho mình.
“Cảm ơn chàng, cảm ơn chàng đã tới thế giới này tìm ta.” Nàng nhẹ nhàng nói.
Đường Tam chỉ ôm nàng càng chặt hơn, e sợ đây chỉ là một giấc mơ.
Cứ dựa sát vào nhau như vậy, rất lâu, rất lâu sau, tâm tình của bọn họ mới dần bình tĩnh lại một chút.
Đường Tam cẩn thận nới lỏng vòng tay, nhìn nàng bằng ánh mắt sáng rực ở khoảng cách gần.
Khuôn mặt Mỹ công tử ửng đỏ, nhưng không né tránh ánh mắt của hắn, nàng cũng đang chăm chú nhìn hắn.
Trên mặt Đường Tam sáng ngời kỳ lạ, sau đó buông tay ra, lùi về phía sau hai bước, quỳ một chân xuống mặt đất, “Thân ái, nàng nguyện ý gả cho ta, nhé?”
Hắn đến đây cầu hôn, nghi thức nhất định phải làm một lần nữa.
Mỹ công tử nhìn hắn, đôi mắt đẹp ánh lên sự vui vẻ, “Ta nguyện ý!”
Trái tim Đường Tam lúc này run rẩy mãnh liệt, cẩn thận từng chút một nắm lấy tay trái nàng đưa tới.
Hắn chậm rãi đứng người lên, mím chặt môi, nhưng trên mặt không còn tia bi thương nào.

Ánh mắt tràn ngập ý cười, mặc dù lúc này trên mặt hắn vẫn còn vương lại ánh nước.

“Nhẫn cầu hôn của ta đâu?” Mỹ công tử hơi sẵng giọng.
“Đã sớm chuẩn bị rồi.” Đường Tam mỉm cười, vươn tay phải ra.

Trong lòng bàn tay hiện lên tia sáng kỳ dị, chính là Thời Không Chi Tháp.
Nhìn thấy Thời Không Chi Tháp, Mỹ công tử không khỏi sững sờ.


Nhưng sau đó, nàng thấy Thời Không Chi Tháp xoay tròn dữ dội.

Nó dần nhỏ đi, biến thành một chiếc nhẫn trong suốt như thuỷ tinh, nhưng tỏa sáng ánh sáng không gian và thời gian.
“Cái này…” Mỹ công tử giật mình nhìn hắn.

Nàng đương nhiên biết Thời Không Chi Tháp đối với Đường Tam quan trọng như thế nào, thậm chí còn có quan hệ tới hai loại huyết mạch của hắn.
Đường Tam cầm lấy chiếc nhẫn, đeo vào ngón áp út bên tay trái của nàng.

Hắn cúi đầu, áp trán mình vào trán nàng, “Nguyện được trường tồn cùng thời gian, ta và nàng mãi mãi tồn tại, vĩnh kết đồng tâm.”
Vầng sáng nhu hoà nở rộ trên nhẫn thời không, bao phủ bọn họ ở bên trong.

Lạc ấn thời gian đồng thời được tích hợp vào cơ thể họ.

Chiếc nhẫn thời gian của Mỹ công tử bỗng huyễn hoặc, trong chớp mắt đã tách ra thành một chiếc nhẫn khác trên ngón áp út ở tay trái của Đường Tam.

Rõ ràng là hai chiếc nhẫn tách biệt, nhưng hình như chúng khớp với nhau.

Cảm giác kỳ diệu cũng dâng lên trong lòng Mỹ công tử, khiến nàng cảm nhận rõ ràng thời gian chi lực đã in sâu vào trong thần thức chi hải của mình.
Thần Khí cộng hưởng! Vĩnh kết đồng tâm!
Đường Tam nâng tay phải lên, nhẹ nhàng lướt qua hai gò má trắng noãn của nàng.

Ngón tay trượt xuống dưới, đặt lên vòng cổ Kỳ Linh Đồng Sinh.
Trong nháy mắt tiếp theo, thần thức kích phát, quang ảnh màu vàng hiện lên sau lưng Đường Tam.


Sau đó xuất hiện một màn kỳ dị.

Theo thần thức rót vào, vòng cổ Kỳ Linh Đồng Sinh bừng lên ánh sáng vàng rực rỡ.
Một lực lượng kỳ lạ vờn quanh rồi khuếch tán, bao phủ bọn họ ở bên trong.
Mỹ công tử ngẩng đầu nhìn hắn.

Ở mi tâm lóe lên tia sáng đỏ, sau đó, Tu La Kiếm xuất hiện sau lưng nàng.
Một pháp trận màu vàng cực lớn hiện lên dưới chân bọn họ.
Không cần bất kỳ lời nói nào, uy năng của Thần Khí đã hiện ra.

Tia sáng kỳ lạ trên người bọn họ đan xen vào nhau, như thể chúng đã đi xuyên qua vô số không gian và thời gian.

Cuối cùng, trên vòng cổ Kỳ Linh Đồng Sinh, hai tia sáng vàng đồng thời bao phủ cơ thể hai người.
Trong chớp mắt thần thức giao hoà, một cảm giác rõ ràng xuất hiện, giống như vào thời điểm này, bọn họ tuy hai mà một, đã hoàn toàn hòa thành một thể.
“Ta nguyện cùng người Kỳ Linh Đồng Sinh!” Bọn họ đồng thời nói ra.

Trong nháy mắt tiếp theo, kim quang sáng lạn chiếu sáng toàn đại sảnh.

Màu vàng sáng chói gợn sóng và đung đưa trong không khí.

Đó là huy hoàng rực rỡ, là Kỳ Linh Đồng Sinh, cùng sinh bổn mạng.

Từ nay về sau, bọn họ tuy hai mà một, đồng sinh cộng tử!
Nhìn Đường Tam trước mặt, cảm thụ được liên kết chặt chẽ giữa hai người, trong đầu Mỹ công tử dường như hiện lên thứ gì đó.

Hình ảnh nhanh chóng vụt qua trong tâm trí.

Mặc dù chỉ là mảnh vỡ, nhưng khiến hình ảnh của hắn trong lòng nàng dường như càng rõ nét hơn.
Có được chồng như thế thì còn đòi hỏi gì nữa đây?
“Chàng có thể hôn vị hôn thê của mình.” Nàng nhẹ giọng nói.

Hắn nâng khuôn mặt thanh tú của nàng lên, hôn thật sâu, thật sâu.
Đó là tình yêu vô tận!
——————–
Thành Gia Lý náo nhiệt hơn bao giờ hết, ba ngày đại khánh, khắp nơi vui mừng.

Thành Gia Lý dường như đã biến thành hải dương vui sướng.
Vô số lễ vật được các chủng tộc đưa tới Phủ thành chủ, chúc mừng Thành chủ chính thức đính hôn.

Sau đó Mỹ công tử đã chính thức tuyên bố, tiếp theo nàng sẽ cùng Đường Tam về Tổ đình kết hôn, làm vợ của hắn.

Kế tiếp là trùng kích Hoàng Giả.
Khi màn đêm buông xuống, trong Phủ thành chủ chỉ bày một bàn tiệc.

Bỏ lại tất cả ồn ào náo động, trên bàn tiệc, phần lớn người tham gia đều là nhân loại.
Đường Tam, Mỹ công tử, Tiêu Hà, Khổng Tước Vương Phi, Tô Cầm, còn có lão sư vỡ lòng của Đường Tam khi tới vị diện này Trương Hạo Hiên, và đồng bạn của hắn, Đại sư huynh Vũ Băng Kỷ, Độc Bạch, Cố Lý, Trình Tử Chanh.
Được Đường Tam trợ giúp, đồng bạn của hắn bây giờ đã không còn như xưa.

Trừ Độc Bạch, ba người khác đã là Yêu Vương.

Sau khi có Băng Phong Vương Tọa mà Đường Tam đấu giá được, tu vi của Vũ Băng Kỷ tiến bộ cực nhanh, nhược điểm về huyết mạch đã hoàn toàn bị xoá bỏ.

Nhưng muốn trùng kích Đại Yêu Vương thì vẫn cần thời gian.
Lúc này Đường Tam dùng thân phận nhân loại đối mặt với mọi người.

Khi bọn Vũ Băng Kỷ biết được Mỹ công tử đính hôn với Tộc trưởng Lam Kim Thụ tộc Cận Miểu Lâm, bọn họ đều sốc.

Hôm nay, dù đã đến tham gia tiệc, trong lòng bọn họ vẫn đầy oán hận.
Cho đến khi bọn họ nhìn thấy Đường Tam biến thân, từ màu lam chuyển thành bộ dạng bọn họ quen thuộc, lúc này bọn họ mới bừng tỉnh đại ngộ.
Thật không thể tưởng tượng được. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.