Đấu La Đại Lục 3

Chương 24: Na Nhi Rời Đi


Đọc truyện Đấu La Đại Lục 3 – Chương 24: Na Nhi Rời Đi


Sáng sớm, Đường Vũ Lân từ trong minh tưởng tỉnh lại, thấy mình vẫn còn ở trên bãi cỏ.
Minh tưởng ở đây, rõ ràng cảm thụ tốt hơn nhiều so với ở trong nhà, không biết vì Hồn Lực tiến nhập cấp độ Hồn Sư, hay vì Võ Hồn biến dị, mà lúc tu luyện, tốc độ Hồn Lực tăng lên nhanh hơn hẳn trước kia.
Đường Vũ Lân nhảy dựng lên, khẽ run người vẩy bớt sương sớm trên cơ thể.
“Lân Lân, Lân Lân!” tiếng Lang Nguyệt lo lắng kêu to.
“Mẫu thân, con ở đây.” Đường Vũ Lân vội chạy ra khỏi vườn hoa.
“Không hay rồi, Na Nhi, Na Nhi nó.

.

.” vì chạy nhanh, Lang Nguyệt thở hổn hển.
“Na Nhi sao ạ?” tim Đường Vũ Lân thót lại.
Lang Nguyệt hít thở nhanh để lấy sức, la lên: “Nó bỏ đi, nó bỏ đi rồi.”
“A?” Đường Vũ Lân chấn động, vội chạy về nhà.
Đúng vậy, Na Nhi đã rời đi, trên giường, chỉ để lại một tờ giấy.
“Phụ thân, mẫu thân, ca ca, con đi đây.

Cảm ơn mọi người mấy năm nay đã chăm sóc con, nhưng con đã nhớ ra con là ai, người nhà của con đã tới đón con.


Con đành phải rời đi.

Thời gian qua ở cùng với mọi người, con rất, rất vui vẻ.

Con không muốn rời khỏi mọi người.

Nhưng con đã hồi phục lại trí nhớ, nó nói cho con biết, con nhất định phải rời khỏi đây, con có rất nhiều việc cần phải làm.

Ca ca, muội sẽ luôn nhớ tới huynh, nhớ cảnh huynh đã cản người xấu bảo vệ muội, nhớ những món ăn ngon huynh đã mua cho muội.

—— Na Nhi.”
Đường Vũ Lân bối rối.
Na Nhi từ khi tới đây, tuy mang tới gánh nặng không nhỏ, nhưng cũng đã mang tới cả niềm vui.
Có muội muội, Đường Vũ Lân rất vui vẻ, mỗi lần nhìn thấy Na Nhi ăn món ăn vặt mua bằng đồng tiền làm từ nghề rèn của nó, nó đều rất thỏa mãn, nhất là lúc Na Nhi vừa ăn vừa cười ngọt ngào với nó.
“Sao lại như vậy, Na Nhi, sao muội lại rời đi? Sao muội lại làm như vậy? Dù muội có tìm được người nhà, cũng không thể ra đi như vậy! Muội không thể đi.”
Đường Vũ Lân quay đầu chạy ra ngoài, Lang Nguyệt chụp theo không kịp.
“Na Nhi ——, Na Nhi ——” Đường Vũ Lân nghẹn ngào chạy gọi khắp cái thành nhỏ, đi tìm cô gái nhỏ tóc bạc mắt tím.
Tựa vào tường, từng giọt nước mắt chảy xuống, Na Nhi ôm chặt con búp bê vải thô sơ, trông đã khá cũ kĩ.
Con búp bê này Đường Vũ Lân dùng tiền lương tháng đầu tiên mua cho cô.

Con búp bê có đôi mắt tím giống hệt cô, tóc của nó vốn không phải màu bạc, nhưng đã được Đường Vũ Lân mua thuốc nhuộm nhuộm thành màu bạc.
Trong đầu cô, trong lòng cô chỉ toàn những hình ảnh về Đường Vũ Lân.
Những lúc chỉ có hai người, lúc nào Đường Vũ Lân cũng cười, tìm mọi cách để làm cô vui vẻ.
Nếu có ai muốn ăn hiếp cô, Đường Vũ Lân sẽ luôn đứng chắn ngay trước mặt cô, dù người đó có mạnh tới cỡ nào, Đường Vũ Lân cũng quật cường chống đỡ.
“Ca ca, ca ca.

.

.” Na Nhi thì thầm, nước mắt rơi xuống thành chuỗi.
“Tiểu thư, chúng ta cần phải đi.”


.

.
Chạy hết thành nhỏ, khắp các ngõ ngách, những nơi Na Nhi có thể tới, ra cả bờ biển chạy một hồi Đường Vũ Lân vẫn không tìm được Na Nhi.
Cổ họng nó đã khàn.
Trừ tờ giấy kia, Na Nhi còn để lại một món đồ, là một sợi dây chuyền nhỏ màu bạc, có treo một viên bảo thạch cũng màu bạc, viên bảo thạch rất tròn, có một ít góc cạnh.
Bên trong bảo thạch có ẩn hiện hào quang bảy màu lập loè, nhìn là biết giá trị xa xỉ.
Nhưng trong lòng Đường Vũ Lân, bảo thạch có trân quý đến mấy, cũng thua muội muội của nó.
Nó đờ đẫn tới trường, đờ đẫn tới phòng rèn làm việc.
Mấy ngày, Đường Vũ Lân như người mất hồn, hôm nào cũng đi lòng vòng khắp Ngạo Lai Thành để tìm Na Nhi tới tận khuya.
Vì tinh thần không tốt, nó rèn bị hỏng, bị Mang Thiên mắng cho một trận.

Đường Vũ Lân không ngừng tự hỏi, vì sao Na Nhi lại ra đi, vì sao không nói cho nó biết cô bé đi đâu.
Trọn một tuần sau, tinh thần của nó mới khôi phục một ít.
Hồng Sơn Học Viện.
“Đường Vũ Lân.” Lâm Tích Mộng đứng trên bục giảng sau gọi.
“Dạ.” Đường Vũ Lân đứng dậy.
Nó đi tới bục giảng, nhận thư đề cử từ tay Lâm Tích Mộng, đây là thư đề cử do Hồng Sơn Học Viện viết, có thư đề cử này, nó có thể tới học viện Hồn Sư trung cấp để xin học.

Mọi đệ tử lớp Hồn Sư ở học viện sơ cấp đều được cấp giấy giới thiệu tới học viện trung cấp để tiếp tục học.

Chỉ tiêu có một Hồn Hoàn là bắt buộc, còn Võ Hồn là cái gì, thì không có quy định.

Vạn Vân Siêu ngồi bên cạnh nháy mắt: “Sắp tốt nghiệp rồi, chúng ta luận bàn chút đi! Mấy bữa nay ngươi toàn lo đi tìm muội muội, ta chưa có cơ hội xem Hồn Kỹ của ngươi.

Biết không, Hồn Kỹ của ta rất lợi hại.”
Đường Vũ Lân tức giận trừng mắt, “Không rảnh, ta còn có việc phải làm.”
Vì tội làm việc thiếu tập trung dẫn tới ra sản phẩm lỗi, nên hắn bị phạt mỗi ngày phải làm thêm ba giờ.
Vạn Vân Siêu nhếch miệng, “Đồ nhát gan, ngươi sợ thua ta.”
Đường Vũ Lân nổi giận, “Ta không phải đồ nhát gan, đánh thì đánh.

Sau khi tan học, trong khu rừng sau trường.”
Đằng sau Hồng Sơn Học Viện có một rừng cây, diện tích rất lớn, vô cùng yên tĩnh, thường ít người lui tới.
Vạn Vân Siêu vừa học xong, lập tức hào hứng kéo Đường Vũ Lân chạy tới khu rừng.
“Đường Vũ Lân, ta nói cho ngươi biết, ngươi bây giờ tuyệt đối không phải là đối thủ của ta.”
Đường Vũ Lân không trả lời.
“Được, tới đây!” Vạn Vân Siêu dừng bước, tay chống nạnh, không chờ đợi được nữa, phóng xuất Võ Hồn.
Hào quang lóe lên, thanh đoản đao xuất hiện trong tay, so với hồi chưa có Hồn Hoàn, nó to hơn một chút, bên trên có thêm vài đường vân, và tỏa hào quang mờ mờ.
Một cái Hồn Hoàn mười năm màu trắng từ dưới chân hắn bay lên, Vạn Vân Siêu thúc giục Hồn Hoàn, lập tức, đoản đao phụt ra một làn đao mang dài hơn nửa xích.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.