Dấu hiệu Athena

Chương 44


Đọc truyện Dấu hiệu Athena – Chương 44

The Mark of Athena _ Chương 42
Piper
TÌM ĐƯỢC ĐẾN NƠI LÀ CHUYỆN KHÁ DỄ DÀNG. Percy dẫn bọn họ đến thẳng chỗ cần tìm, trên một triền đồi hoang phế nhìn xuống khu di tích Quảng Trường[1].
[1] Forum: quảng trường La Mã, là nơi họp chợ của dân cư và nơi tổ chức hội nghị của hội đồng thành phố vào thời La Mã cổ.
Việc đột nhập cũng khá suôn sẻ. Thanh kiếm vàng của Jason cắt qua ổ khóa móc và cánh cổng kim loại kẽo kẹt mở ra. Không có người thường nào nhìn thấy họ. Không có tiếng chuông báo động nào reo lên. Những bậc cầu thang đá xoáy vào bóng tối bên dưới theo hình trôn ốc.
“Để mình đi trước,” Jason nói.
“Không!” Piper kêu lên.
Hai cậu con trai đồng loạt quay sang nhìn cô.
“Pipes, có chuyện gì thế?” Jason hỏi. “Cái hình ảnh trên lưỡi dao đó… trước đây cậu từng nhìn thấy nó rồi, phải vậy không?”
Cô gật đầu, mắt cô cay cay. “Lúc trước mình không biết phải nói với cậu thế nào. Mình nhìn thấy căn phòng dưới kia ngập đầy nước. Mình thấy ba đứa mình bị chết đuối.”
Cả Jason và Percy cùng nhíu mày.
“Mình không thể chết đuối được,” Percy nói, tuy giọng cậu nghe như đang hỏi một câu hỏi.
“Có lẽ tương lai đã thay đổi,” Jason đánh bạo nói. “Trong hình ảnh mà cậu vừa chỉ cho bọn mình không có tẹo nước nào cả.”
Piper ước gì cậu nói đúng. Nhưng cô ngờ rằng họ sẽ không được may mắn như vậy.
“Nghe này,” Percy nói. “Mình sẽ kiểm tra trước. Ổn mà. Mình sẽ quay lại ngay thôi.”
Trước khi Piper kịp kháng nghị, cậu đã mất hút dưới cầu thang.

Cô nhẩm đếm trong lúc hai người chờ cậu quay lại. Đến khoảng ba mươi lăm thì cô nghe tiếng bước chân cậu, và cậu xuất hiện ở bậc trên cùng, trông hoảng hốt nhiều hơn là nhẹ nhõm.
“Tin tốt là: không có nước,” cậu nói. “Tin xấu: Mình không thấy lối ra nào dưới đó. Và, ờ, tin quái dị là: chà, hai người nên xem cái này…”
Họ thận trọng đi xuống. Percy đi đầu, thanh Thủy Triều đã được bật ra. Piper đi theo, và Jason đi sau cô, bảo vệ phía sau. Cầu thang là một đường xoắn ốc chật hẹp bằng đá, đường kính không hơn một mét tám. Dù Percy đã thông báo “an toàn,” Piper vẫn để mắt quan sát những cái bẫy. Mỗi lần quẹo, cô đều dè trước một cuộc phục kích. Cô không hề có vũ khí, chỉ có chiếc sừng sung túc buộc bằng một sợi đai da trên vai cô. Ngộ nhỡ cái tệ hơn thành cái tệ nhất, hai thanh kiếm của hai cậu con trai cũng sẽ chẳng giúp được mấy với khoảng cách gần thế này. Có lẽ Piper nên bắn kẻ địch bằng thịt hun khói tốc độ cao.
Trong lúc len lỏi đi xuống lòng đất, Piper trông thấy những hình graffiti cũ được khắc vào trong đá: Những chữ số La Mã, những cái tên và những câu chữ bằng tiếng Ý. Vậy tức là đã có những người khác ở dưới này sau thời Đế chế La Mã, nhưng Piper không cảm thấy an tâm hơn. Nếu như có lũ quái vật ở phía dưới, chúng sẽ lờ người phàm đi và chờ đợi vài á thần tươi ngon mơn mởn tới.
Cuối cùng, họ cũng đi xuống tới đáy.
Percy ngoảnh lại. “Cẩn thận bậc thang cuối này.”
Cậu nhảy xuống sàn căn phòng hình trụ thấp hơn cầu thang cả mét rưỡi. Ai lại đi thiết kế một cái cầu thang như thế cơ chứ? Piper chịu. Có lẽ căn phòng và cái cầu thang được xây vào những giai đoạn khác nhau.
Cô muốn quay lại và trốn chạy, nhưng cô không thể làm vậy khi mà Jason đang ở sau cô, cô cũng không thể cứ bỏ lại Percy dưới đó được. Cô leo xuống và Jason theo sau.
Căn phòng trông y hệt như cô đã thấy trên lưỡi dao Katoptris, chỉ khác là không có nước. Những bức tường cong từng được trang trí bằng những bức tranh tường mà giờ đã bạc phếch, chỉ còn lại vài vệt màu lốm đốm. Mái vòm cao khoảng mười lăm mét phía trên đầu bọn họ.
Quanh phần phía sau của căn phòng, đối diện cầu thang, năm hốc tượng được khoét sâu vào trong bức tường. Mỗi hốc tượng cao hơn sàn nhà khoảng một mét rưỡi và đủ rộng cho một bức tượng to bằng người thật, nhưng cái nào cũng trống trơn.
Không khí khô và lạnh. Như Percy đã nói, không có lối ra nào khác.
“Được rồi.” Percy nhướng mày. “Đây là chỗ quái lạ. Xem này.”
Cậu bước vào giữa căn phòng.
Ngay lập tức, ánh sáng màu lục và lam lăn tăn trên các bức tường. Piper nghe thấy tiếng của một dòng suối, nhưng không có tẹo nước nào cả. Không có vẻ gì là có nguồn sáng nào khác ngoài lưỡi kiếm của Percy và Jason.
“Hai người có ngửi thấy mùi của đại dương không?” Percy hỏi.
Ban đầu, Piper không chú ý. Cô đang đứng cạnh Percy và cậu luôn có mùi biển. Nhưng cậu nói đúng. Mùi vị của nước muối và mưa bão càng lúc càng đậm hơn, như thể một cơn bão nhiệt đới mùa hè đang kéo đến.

“Một ảo giác?” Cô hỏi. Bỗng dưng cô lại thấy khát nước một cách kì lạ.
“Mình không biết,” Percy đáp. “Mình cảm thấy như lẽ ra phải có nước ở đây mới phải – cả đống nước. Nhưng lại chẳng có tẹo nước nào cả. Mình chưa bao giờ đến chỗ nào như thế này.”
Jason lại gần hàng hốc để tượng. Cậu chạm vào đáy cái hốc gần nhất, nó chỉ ngang tầm mắt của cậu. “Phiến đá này… nó được ốp vỏ sò. Nó là một thần nữ trú[2].”
[2] Nymphaeum hay nymphaion, là những điện thờ được dựng nên để thờ các Thần nữ, đặc biệt là các thần nữ cai quản các dòng suối. Những điện thờ này thường là những hang động tự nhiên được cho là nơi cư ngụ của các thần nữ.
Miệng Piper chắc chắn đang khô đi. “Một cái gì cơ?”
“Bọn mình có một cái như vậy ở Trại Jupiter,” Jason nói, “Trên Đồi Thờ. Đó là một Thần nữ trú.”
Piper rà tay trên đáy một cái hốc khác. Jason nói đúng. Cái hốc được khảm đầy ốc tiền, ốc xà cừ và sò điệp. Những cái vỏ ốc trông như đang nhảy múa trong ánh sáng của nước. Chúng lạnh như đá khi chạm vào.
Piper đã luôn nghĩ về các thần nữ như những linh hồn thân thiện – ngớ ngẩn và thích ve vãn tán tỉnh, nói chung là vô hại. Họ khá hòa hợp với các con gái của Aphrodite. Họ thích chia sẻ chuyện tám nhảm và những bí quyết làm đẹp. Tuy vậy, nơi này lại chẳng có vẻ giống cái hồ ở Trại Con Lai, hay những dòng suối trong rừng mà Piper vẫn hay gặp các cô thần nữ. Nơi này có vẻ không tự nhiên, thù địch, và cực kì khô.
Jason bước lùi lại và xem xét hàng hốc để tượng, “Những cái điện thờ như này có ở khắp nơi vào thời La Mã cổ đại. Những người giàu dựng chúng để tôn vinh các thần nữ, để đảm bảo nguồn nước trong vùng luôn trong lành. Một vài điện thờ được dựng lên quanh các nguồn nước tự nhiên, nhưng hầu hết đều là nhân tạo.”
“Vậy là… không có thần nữ thật nào sống ở đây hả?” Piper hỏi đầy hy vọng.
“Chưa chắc,” Jason nói. “Có thể chỗ bọn mình đang đứng từng là một cái bể có đài phun nước. Nhiều khi, nếu một thần nữ trú thuộc về một á thần, thì anh ta hoặc cô ta sẽ mời một thần nữ tới ở. Nếu tinh linh này chọn nơi đó làm chỗ ở, điều đó được cho là điềm may.”
“Cho người chủ,” Percy đoán. “Nhưng điều đó cũng sẽ trói buộc vị thần nữ với nguồn nước mới đó, cái này sẽ rất tuyệt nếu đài phun nước đó ở trong một công viên dầy nắng với nước sạch được bơm qua đường ống nước…”
“Nhưng nơi này đã ở dưới lòng đất hàng thế kỉ,” Piper đoán. “Khô kiệt và bị chôn vùi. Chuyện gì sẽ xảy ra với các thần nữ?”
Tiếng nước chuyển thành một điệp khúc những tiếng rít, như tiếng những con rắn ma. Ánh sáng lăn tăn chuyển từ màu xanh biển và xanh lá sang màu tím và màu xanh vỏ chanh lợt lạt. Phía trên đầu bọn họ, chín cái hốc phát sáng. Chúng không còn trống rỗng nữa.
Đứng trong mỗi cái hốc là một người phụ nữ già tong teo, khô quắt và mong manh đến nỗi họ khiến Piper nghĩ đến những xác ướp – chỉ có điều thường thì xác ướp không cử động. Mắt của họ màu tím sậm, như thể dòng nước xanh trong là nguồn sống của họ đã bị cô đặc lại bên trong họ. Những chiếc váy lụa đẹp đẽ của họ đã tả tơi và bạc phếch. Mái tóc của họ từng được bới thành các lọn xoăn, sắp xếp cùng với đồ trang sức thành kiểu tóc của phụ nữ quý tộc La Mã, nhưng giờ các lọn tóc của họ đã xổ ra và khô như rơm. Nếu thực sự có những kẻ ăn thịt người dưới nước, Piper nghĩ, thì hẳn trông chúng phải như thế này.

“Chuyện gì sẽ xảy ra với các thần nữ?” Sinh vật trong cái hốc ở giữa nói.
Trông bộ dạng bà ta còn tệ hơn tất cả những người khác. Lưng bà ta gù gù như quai một cái vò nước. Bàn tay quắt queo của bà ta chỉ có một lớp da mỏng tang như giấy. Trên đầu bà ta, cái vòng nguyệt quế bằng vàng méo mó lấp lánh trong đám tóc xơ xác của bà ta.
Bà ta giương cặp mắt tím nhìn Piper. “Một câu hỏi mới thú vị làm sao, cô gái thân mến. Có lẽ họ sẽ vẫn cứ ở đây, chịu đựng, chờ dịp báo thù.”
Lần sau mà có cơ hội, Piper thề cô sẽ nấu chảy Katoptris và bán nó làm đồng nát. Con dao ngu ngốc không bao giờ cho cô thấy toàn bộ câu chuyện. Chắc rồi, cô đã trông thấy mình bị chết đuối. Nhưng nếu mà cô nhận ra rằng chín xác ướp thần nữ khô quắt đang chờ cô, cô đã chẳng đời nào xuống đây.
Cô nghĩ đến chuyện vọt về phía cầu thang, nhưng khi cô xoay người, lối đi đã biến mất. Dĩ nhiên rồi. Giờ ở chỗ đó chẳng còn gì ngoài bức tường trống. Piper ngờ rằng đó không chỉ là một ảo ảnh.
Hơn nữa, cô sẽ chẳng đời nào đi được đến bên kia của căn phòng trước khi những thây ma thần nữ nhảy bổ về phía bọn họ.
Jason và Percy đứng hai bên cô, kiếm giương lên sẵn sàng. Piper mừng vì có họ ở bên, nhưng cô ngờ rằng vũ khí của họ chẳng giúp được gì. Cô đã trông thấy những gì sắp diễn ra trong căn phòng này. Bằng cách nào đó, những sinh vật này sẽ đánh bại bọn họ.
“Các người là ai?” Percy chất vấn.
Thần nữ ở giữa quay đầu. “À… những cái tên. Chúng ta từng có tên gọi. Ta từng là Hagno[3], người đầu tiên trong nhóm chín!”
Piper nghĩ thật là một trò đùa ác khi một bà già xấu xí như bà ta lại có tên là Hagno[4], nhưng cô quyết định không nói điều đó ra.
[3]Hagno là một trong số chín Thần nữ (Nymphal Lykaiides) sống trên núi Lykaios ở Arkadia, miền Nam Hy Lạp. Các thần nữ này đã đỡ đẻ cho Rhea và nuôi nấng thần Zeus khi vị thần này còn bé. Các thần nữ này gồm: Hagno, Neda, Theisoa, Oinoe, Glauke, Phrixa, Alkinoe, Anthrakia và Dryad.
[4] Trong tiếng Anh, từ “mụ già xấu xí” là hag, gần giống Hagno.
“Nhóm chín,” Jason lặp lại. “Những thần nữ trong điện thờ này. Luôn có chín cái hốc.”
“Tất nhiên.” Hagno nhe răng ra thành một nụ cười độc địa. “Nhưng chúng ta là nhóm chín nguyên bản, Jason Grace ạ, những thần nữ đã chứng kiến sự ra đời của cha cậu.”
Thanh kiếm của Jason hạ xuống. “Ý bà à Jupiter á? Bà đã ở đó khi ông ra đời?”
“Zeus, khi đó chúng ta gọi cậu ta như vậy,” Hagno nói. “Thật là một chú cún con to mồm. Chúng ta đã giúp đỡ Rhea trong lúc lâm bồn. Khi đứa bé chào đời, chúng ta đã giấu nó để cha nó, Kronos, không ăn thịt nó. Ah, thằng bé đó có cánh phổi ra trò! Chúng ta chỉ có thể nhấn chìm tiếng khóc của nó để Kronos không tìm được nó. Khi Zeus lớn lên, chúng ta được hứa hẹn tôn thờ vĩnh cửu. Nhưng đó là hồi ở cố hương, ở Hy Lạp.”
Những thần nữ khác rền rĩ và cào vào hốc tường của họ. Có vẻ như họ bị nhốt trong những cái hốc đó, Piper nhận ra, như thể chân họ đã bị dán chặt xuống phiến đá cùng với những cái vỏ sò ốc trang trí.
“Khi Rome trở nên thịnh vượng, chúng ta được mời tới đây,” Hagno nói. “Một gã con trai của Jupiter đã rù quến chúng ta bằng những đặc quyền. Một ngôi nhà mới, gã đã hứa như vậy. Lớn hơn và tốt hơn! Không phải trả tiền cọc, một khu dân cư tuyệt vời. Rome sẽ trường tồn mãi mãi.”

“Mãi mãi,” những người khác rít lên.
“Chúng ta đã mủi lòng trước cám dỗ,” Hagno nói. “Chúng ta rời bỏ những cái giếng và những dòng suối đơn sơ của mình trên ngọn Lycaeus và chuyển tới đây. Suốt nhiều thế kỉ, cuộc sống của chúng ta đã rất tuyệt vời! Những bữa tiệc, những buổi hiến tế tôn vinh chúng ta, quần áo và đồ trang sức mới mỗi tuần. Tất cả á thần ở Rome đều tán tỉnh và tôn thờ chúng ta.”
Đám thần nữ than khóc và thở dài.
“Nhưng Rome không trường tồn,” Hagno gầm gừ. “Những đường ống nước bị đổi hướng. Căn biệt thự của chủ nhân chúng ta bị bỏ hoang và đổ nát. Chúng ta bị lãng quên, vị chôn vùi dưới lòng đất, nhưng chúng ta không thể rời đi. Nguồn sống của chúng ta bị gắn chặt với nơi này. Tên chủ cũ của chúng ta chẳng bao giờ có hứng thú giải thoát cho chúng ta. Suốt nhiều thế kỉ, chúng ta héo mòn trong bóng tối nơi đây, khát… khát quá.”
Những thần nữ khác cào vào miệng của chính mình.
Piper cảm thấy cổ họng của chính cô khô tắc lại.
“Tôi rất tiếc cho mấy người,” cô nói, cố gắng dùng lời nói mê hoặc. “Chuyện đó hẳn là tồi tệ lắm. Nhưng bọn tôi không phải kẻ thù của các bà. Nếu chúng tôi có thể giúp được các bà…”
“Ồ, giọng nói mới ngọt ngào làm sao!” Hagno kêu lên. “Thật là một khuôn mặt xinh đẹp. Ta từng có một thời trẻ trung như cô. Giọng nói của ta từng êm dịu như một dòng suối trên núi. Nhưng cô cậu có biết điều gì sẽ xảy đến với đầu óc của một thần nữ khi cô ta bị giam cầm trong bóng tối, không có gì để nhấm nháp ngoài lòng hận thù, không có gì để uống ngoài những ý nghĩ bạo lực không? Có đấy, cô gái yêu quý, cô có thể giúp được chúng ta.”
Percy giơ tay. “Ờ… Tôi là con trai của Poseidon. Có lẽ tôi có thể khơi một nguồn nước mới.”
“Ha!” Hagno kêu lên và tám người khác lặp lại, “Ha! Ha!”
“Phải rồi, con trai của Poseidon,” Hagno nói. “Ta biết cha cậu. Ephialtes và Otis đã hứa là cậu sẽ tới.”
Piper vịn tay vào cánh tay Jason để giữ thăng bằng.
“Đám khổng lồ,” cô nói. “Các bà làm việc cho bọn chúng?”
“Hai gã là hàng xóm của ta.” Hagno mỉm cười. “Gian phòng của chúng nằm sau nơi này, chỗ nguồn nước đã bị chuyển hướng tới cho khu trò chơi. Một khi chúng ta giải quyết xong với các cô cậu… khi các cô cậu đã giúp được chúng ta… cặp sinh đôi đã hứa rằng chúng ta sẽ không bao giờ phải chịu đựng nữa.”
Hagno quay sang Jason. “Cậu, con trai của Jupiter – vì sự phản bội kinh khủng của đàn anh của cậu, kẻ đã mang chúng ta tới đây, cậu sẽ phải trả giá. Ta biết sức mạnh của vị thần bầu trời. Ta đã nuôi nấng cậu ta từ khi cậu ta còn là đứa bé! Từng có một thời, những thần nữ chúng ta điều khiển mưa trên những cái giếng và con suối của chúng ta. Khi ta tính sổ xong với cậu, chúng ta sẽ có lại quyền năng đó. Còn Percy Jackson, con trai thần biển… từ cậu, chúng ta sẽ lấy được nước, một nguồn nước vô tận.”
“Vô tận hả?” Mắt Percy quét nhanh từ thần nữ này sang thần nữ khác. “Ờ… coi này, tôi không biết thế nào về đoạn vô tận. Nhưng có lẽ một vài gallon thì tôi có.”
“Còn cô, Piper McLean,” Cặp mắt tím của Hagno lóe lên. “Thật tươi trẻ, thật đáng yêu, thật giỏi giang với giọng nói ngọt ngào. Từ cô, chúng ta sẽ có lại được vẻ đẹp. Chúng ta đã để dành chút sinh lực cuối cùng cho ngày này. Chúng ta khát lắm rồi. Chúng ta sẽ uống, từ ba người!”
Cả chín cái hốc đều sáng rực lên. Những thần nữ biến mất, và nước tuôn ra từ những cái hốc của họ… thứ nước đen bệnh hoạn, như dầu mỏ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.