Đọc truyện Dấu hiệu Athena – Chương 31
The Mark of Athena _ Chương 28
Piper
DÒNG NƯỚC TÚM LẤY CÔ NHƯ NẮM ĐẤM và cuốn cô xuống đáy sâu của dòng sông. Đấu tranh là vô ích. Cô ngậm chặt miệng, ép bản thân không được hít thở, nhưng cô chỉ có thể ngăn mình không hoảng loạn. Cô không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoại trừ đám bong bóng. Cô chỉ nghe thấy tiếng dồn dập và tiếng gầm ầm ĩ của thác ghềnh.
Cô chỉ vừa chắc mẩm đây là cách mình chết: chết đuối trong một cái vụng nước trên một hòn đảo không tồn tại. Thì, cũng đột ngột như lúc bị kéo xuống, cô bị đẩy mạnh lên mặt nước. Cô nhận ra mình đang ở trung tâm xoáy nước, có thể thở nhưng không thể thoát ra.
Cách đó vài mét, Jason trồi lên khỏi mặt nước và thở gấp, một tay cầm kiếm. Cậu vùng vẫy dữ dội, nhưng không có gì để tấn công.
Cách hai mươi bộ về phía bên phải của Piper, Achelous nổi lên từ mặt nước. “Ta thật sự xin lỗi về chuyện này,” ông ta nói.
Jason lao về phía ông ta, triệu hồi gió để nâng cậu lên khỏi dòng sông, nhưng Achelous nhanh hơn và mạnh hơn. Một xoáy nước phóng thẳng vào Jason và ném cậu xuống lần nữa.
“Dừng lại!” Piper hét lên.
Sử dụng giọng nói mê hoặc không dễ dàng khi cô lúng túng trong xoáy nước, nhưng cô đã thu hút sự chú ý của Achelous.
“Ta e là không thể,” vị thần sông nói. “Ta không thể để Hercules có chiếc sừng khác của ta. Nó sẽ làm ta mất hết cả thể diện.”
“Vẫn còn cách khác!” Piper nói. “Ông không cần phải giết chúng tôi.”
Jason ngoi lên mặt nước lần nữa theo cách của cậu. Một đám mây bão nhỏ hình thành trên đầu cậu. Sấm sét đùng đoàng.
“Không phải thứ đó, con trai Jupiter,” Achelous quở trách. “Nếu cậu gọi sét, cậu chỉ làm điện giật bạn gái cậu.”
Dòng nước kéo Jason xuống lần nữa.
“Thả cậu ấy ra!” Piper đặt hết sức thuyết phục mà cô hội tụ được vào giọng nói. “Tôi hứa tôi sẽ không để Hercules lấy cái sừng!”
Achelous do dự. Ông ta chạy nước kiệu nhỏ về phía cô, đầu ông nghiêng sang bên trái. “Ta tin cô có ý đó.”
“Tôi có!” Piper hứa. “Hercules thật đáng khinh. Nhưng, làm ơn, hãy thả bạn tôi ra trước đã.”
Nước cuộn xoáy quanh chỗ Jason chìm xuống. Piper muốn hét lên. Cậu có thể nhịn thở được bao lâu nữa?
Achelous nhìn xuống cô qua hai tròng kiếng của mình. Vẻ mặt của ông ta dịu lại. “Ta hiểu rồi. Cô sẽ là Deianira của ta. Cô sẽ là cô dâu bù đắp những mất mát của ta.”
“Cái gì?” Piper không chắc mình có nghe lầm hay không. Xoáy nước thật sự làm đầu cô choáng váng. “Ừm, thực ra tôi đang nghĩ…”
“À, ta hiểu,” Achelous nói. “Cô quá ngượng ngùng khi đề nghị điều này trước mặt bạn trai cô. Cô đúng, tất nhiên. Ta sẽ đối xử với cô tốt hơn một gã con trai của Zeus. Sau ngần ấy thế kỉ, ta có thể làm mọi việc đúng như ý muốn. Ta không thể cứu Deianira, nhưng ta có thể cứu cô.”
Đã qua ba mươi giây? Một phút? Jason không thể cầm cự lâu hơn nữa.
“Cô sẽ để bạn bè cô hy sinh,” Achelous tiếp tục. “Hercules sẽ tức giận, nhưng ta có thể bảo vệ cô khỏi hắn. Chúng ta có thể sống khá hạnh phúc cùng nhau. Hãy bắt đầu bằng việc để anh chàng Jason này chết đuối, được không?”
Piper khó có thể cố thêm nữa, nhưng cô phải tập trung. Cô che giấu nỗi sợ hãi và tức giận. Cô là con gái của Aphrodite. Cô phải sử dụng món quà được ban cho.
Cô mỉm cười ngọt ngào hết sức có thể và giơ tay lên. “Đỡ tôi dậy, làm ơn.”
Khuôn mặt Achelous sáng lên. Ông ta chộp lấy tay Piper và kéo cô khỏi xoáy nước.
Cô chưa bao giờ cưỡi một con bò trước đây, nhưng cô đã luyện tập cưỡi pegasus không cần yên ngựa ở Trại Con Lai, cô nhớ điều cần phải làm. Cô lấy đà, đu một chân lên lưng Achelous. Sau đó cô kẹp chặt mắt cá chân quanh cổ ông ta, quấn một tay quanh họng ông và tay còn lại rút con dao ra. Cô ấn lưỡi dao dưới cằm của thần sông.
“Thả – Jason – ra.” Cô trút hết sức mạnh vào mệnh lệnh. “Ngay bây giờ!”
Piper nhận ra có quá nhiều sai sót trong kế hoạch của cô. Vị thần sông có thể dễ dàng tan biến vào trong nước. Hoặc ông ta có thể kéo cô xuống và dìm cô chết đuối. Nhưng hình như là lời nói mê hoặc của cô đã có tác dụng. Hay có lẽ Achelous quá ngạc nhiên để hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ông ta chắc không quen với chuyện các cô gái xinh xắn đe dọa sẽ cắt cổ họng mình.
Jason bị bắn ra khỏi dòng nước như một quả đạn người[0]. Cậu phang gãy mấy nhành cây ô-liu và ngã nhào xuống đám cỏ. Cái đó hẳn là chẳng dễ chịu gì, nhưng cậu cố gắng đứng dậy, thở hổn hển và ho khan. Cậu giương kiếm lên, những đám mây đen tụ lại dày đặc trên dòng sông.
[0] Đạn người/ Human cannonball là màn trình diễn một người được bắn ra từ khẩu pháo được thiết kế đặc biệt. Động cơ cung cấp không phải bằng thuốc súng, mà nhờ vào dòng không khí nén.
Piper ném cho cậu cái nhìn cảnh báo: Chưa được. Cô vẫn phải ra khỏi dòng sông mà không bị chết đuối hay điện giật.
Achelous cong lưng xuống như đang mưu tính thủ đoạn nào đó. Piper ấn mạnh con dao vào cổ ông.
“Hãy là một con bò ngoan,” cô cảnh báo.
“Cô đã hứa,” Achelous nói qua kẽ răng. “Cô hứa sẽ không để Hercules lấy sừng của ta.”
“Và anh ta sẽ không làm thế,” Piper nói. “Nhưng tôi sẽ làm.”
Cô giơ con dao và chém cái sừng của vị thần. Đồng Thiên Thai cắt ngang qua gốc như thể nó là đất sét ẩm. Achelous rống lên trong cơn thịnh nộ. Trước khi ông ta kịp hồi hồn, Piper đứng lên trên lưng ông ta. Với cái sừng trong một tay và con dao găm trong tay còn lại, cô nhảy vào bờ.
“Jason!” Cô hét lên.
Tạ ơn thần thánh, cậu hiểu. Một cơn gió mạnh bắt lấy cô và đưa cô vào bờ an toàn. Piper ngã xuống đất, lăn tròn khiến lông trên cổ cô dựng lên. Mùi kim loại tràn ngập trong không khí. Cô quay về hướng dòng sông đúng lúc khiến mắt cô lòa đi.
BÙM! Sét khuấy vào nước thành một cái vạc đang sôi, bốc hơi và kêu xì xì với dòng điện. Piper chớp chớp mắt để các đốm vàng biến khỏi mắt cô khi thần Achelous rên rĩ và hòa tan dưới mặt nước. Vẻ mặt kinh hoàng của ông ta như đang muốn hỏi: Sao cô có thể?
“Jason, chạy!” Cô vẫn còn chóng mặt và buồn nôn vì nỗi sợ hãi, nhưng cô và Jason đã vượt qua nguy hiểm.
Khi cô trèo lên ngọn đồi, siết chặt cái sừng bò trong ngực cô, Piper nhận ra cô đang khóc nức nở – mặc dù cô không rõ là do sợ hãi, hay nhẹ nhõm, hay là xấu hổ về những việc cô đã làm với vị thần sông. Họ không trì hoãn lấy một giây cho đến khi họ lên đến đỉnh ngọn đồi.
Piper cảm thấy ngớ ngẩn, nhưng cô cứ tiếp tục khóc khi cô nói với Jason những điều đã xảy ra lúc cậu đang vùng vẫy dưới nước.
“Piper, cậu không có sự lựa chọn.” Cậu đặt tay lên vai cô. “Cậu đã cứu mình.”
Cô lau nước mắt và cố gắng kiểm soát bản thân. Mặt trời đã đến gần đường chân trời. Họ phải nhanh chóng quay lại chỗ Hercules, nếu không bạn họ sẽ chết.
“Achelous ép buộc cậu,” Jason tiếp. “Hơn nữa, mình nghi ngờ việc tia sét giết được ông ta. Ông ta là vị thần cổ xưa. Cậu phải hủy diệt dòng sông nếu muốn giết ông ta. Và ông ta có thể sống mà không cần sừng. Nếu cậu phải nói dối về việc không đưa nó cho Hercules, chuyện đó…”
“Mình không nói dối.”
Jason nhìn cô chằm chằm. “Pipes… chúng ta không có sự lựa chọn. Hercules sẽ giết…”
“Hercules không xứng đáng có thứ này.” Piper không chắc sự tức giận đến từ đâu, nhưng cô chưa từng cảm thấy bất cứ điều gì chắc chắn hơn điều này trong đời mình.
Hercules đúng là một kẻ ngu ngốc, ích kỷ. Hắn tổn thương quá nhiều người và hắn muốn tiếp tục tổn thương họ. Có lẽ hắn đã có vài vận xui. Có lẽ các vị thần đối xử không tốt với hắn. Nhưng chuyện đó không thể bào chữa cho hắn. Người anh hùng không thể điều khiển các vị thần, nhưng có thể kiểm soát bản thân mình.
Jason sẽ không bao giờ như thế. Cậu sẽ không bao giờ đổ lỗi cho người khác vì vấn đề của cậu hoặc cho rằng hận thù quan trọng hơn những điều đúng đắn.
Piper không nhắc đến câu chuyện về Deianira. Cô sẽ không tiếp tục làm những điều Hercules muốn chỉ vì hắn ta đẹp trai, mạnh mẽ và đáng sợ. Lần này, hắn sẽ không thể làm theo cách của mình nữa – không phải sau khi hắn đe dọa sẽ giết họ và bắt họ đến đây để làm cho Achelous khốn khổ vì mục đích lăng mạ Hera. Hercules không xứng đáng có chiếc sừng sung túc. Piper phải đưa hắn trở về đúng vịtrí của mình.
“Mình có một kế hoạch,” cô nói.
Cô nói với Jason việc phải làm. Cô thậm chí không nhận ra cô đang sử dụng lời nói mê hoặc cho đến khi mắt cậu đờ đẫn đi.
“Bất cứ điều gì cậu nói,” cậu hứa. Sau đó chớp mắt vài lần. “Chúng ta sẽ phải chết, nhưng mình tham gia.”
Hercules đang đợi ngay nơi họ bỏ đi. Gã nhìn chằm chằm vào tàu Argo II, đã cập bến giữa những cột đá khi mặt trời lặn xuống phía sau. Con tàu trông vẫn ổn, nhưng cô bắt đầu cảm thấy kế hoạch của cô có chút điên rồ.
Quá muộn để xem xét lại. Cô đã gửi thông điệp Iris cho Leo. Jason đã chuẩn bị. Và, khi nhìn thấy Hercules lần nữa, cô cảm thấy chắc chắn hơn bao giờ hết rằng cô không thể đưa hắn thứ hắn muốn.
Hercules không thực sự vui mừng khi nhìn thấy Piper mang theo cái sừng bò, nhưng nét cau có của hắn giảm đi.
“Tốt,” hắn nói. “Cô đã có nó. Trong trường hợp này, cô có thể đi.”
Piper liếc nhìn Jason. “Cậu nghe không. Anh ta đã cho phép chúng ta.” Cô quay lại vị thần. “Có nghĩa là tàu của chúng tôi có thể đi vào Địa Trung Hải?”
“Đúng, đúng.” Hercules búng tay. “Còn bây giờ, đưa cái sừng đây.”
“Không,” Piper nói.
Vị thần cau mày. “Gì cơ?”
Cô nâng lên chiếc sừng sung túc. Từ khi cô cắt nó khỏi đầu của Achelous, cái sừng vốn rỗng tuếch, trở nên mịn màng và tối đen ở bên trong. Ma thuật không xuất hiện, nhưng Piper vẫn tin vào sức mạnh của nó.
“Achelous đã đúng,” cô nói. “Anh là tai ương của ông ta cũng như ông ta là tai ương của anh. Anh hùng như anh quả là một sai lầm đáng tiếc.”
Hercules nhìn chằm chằm cô như thể cô đang nói bằng tiếng Nhật. “Cô hiểu rõ ta có thể giết cô chỉ bằng cái búng tay,” gã nói. “Ta có thể ném cây gậy của ta lên thuyền của mấy người và cắt ngang thân tàu. Ta có thể…”
“Anh có thể câm miệng lại,” Jason nói. Cậu rút kiếm ra. “Có lẽ Zeus đúng là khác với Jupiter. Bởi vì tôi không chịu đựng được việc có người anh em hành xử như anh.”
Các đường gân trên cổ Hercules trở nên tím ngắt như màu áo choàng của anh ta. “Cậu không phải á thần đầu tiên ta giết đâu.”
“Jason giỏi hơn anh,” Piper nói. “Nhưng đừng quá lo lắng. Chúng tôi không có ý định đánh nhau với anh. Chúng tôi sẽ rời khỏi hòn đảo với chiếc sừng. Anh không xứng đáng có món quà như nó. Tôi sẽ giữ nó, để nhắc nhở là một á thần thì không được hành động thế nào và để nhắc nhở mình về Achelous và Deianira đáng thương.”
Mũi của vị thần phồng lên. “Đừng nhắc tới cái tên đó! Cô đừng nên nghiêm túc cho là ta lo lắng về gã bạn trai bé nhỏ của cô. Không ai mạnh hơn ta.”
“Tôi không nói mạnh hơn,” Piper sửa lại. “Tôi nói cậu ấy giỏi hơn.”
Piper chĩa lỗ hổng của chiếc sừng về phía Hercules. Cô bỏ qua sự oán hận, nghi ngờ và giận dữ mà cô đã nuôi dưỡng từ khi ở trại Jupiter. Cô tập trung về tất cả những điều tốt đẹp cô đã chia sẻ cùng Jason Grace: bay lên từ hẻm núi Grand Canyon, đi dạo trên bãi biển ở Trại Con Lai, nắm tay cùng nhau hát và ngắm sao, cùng nhau ngồi trên cánh đồng dâu tây vào những buổi chiều lười nhác và nghe thần rừng thổi sáo.
Cô nghĩ tới tương lai khi mà bọn khổng lồ đã bị tiêu diệt, Gaea vẫn chìm trong giấc ngủ và họ sống hạnh phúc cùng nhau – không có đố kỵ, không có quái vật để chiến đấu. Cô lấp đầy tâm hồn mình với những ý nghĩ đó, và cô cảm thấy chiếc sừng sung túc ấm lên.
Chiếc sừng phun ra dòng lũ thức ăn mạnh mẽ như dòng sông của Achelous. Một tràng trái cây tươi, bánh nướng và giăm bông hun khói hoàn toàn nhấn chìm Hercules. Piper không hiểu bằng cách nào mà tất cả thứ đó có thể lọt qua lổ hổng của cái sừng, nhưng cô nghĩ giăm bông thì đặc biệt vừa vặn.
Khi nó tuôn ra đủ các thứ để lấp đầy cả một căn nhà, cái sừng đóng lại. Piper nghe tiếng Hercules rít lên và vật lộn ở đâu đó bên dưới. Rõ ràng thậm chí cả vị thần mạnh nhất thế giới cũng có thể mất cảnh giác khi bị chôn vùi dưới những món hàng tươi mới.
“Đi!” Cô nói với Jason, người đã quên mất vai trò của mình trong kế hoạch và kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đống trái cây. “Đi thôi!”
Cậu ôm lấy eo của Piper và triệu hồi những cơn gió. Họ bay khỏi hòn đảo rất nhanh, Piper gần như bị vẹo cổ, nhưng như thế thì không quá sớm dù chỉ hơn một giây.
Khi hòn đảo lui khỏi tầm nhìn, đầu Hercules trồi lên trên đống hàng hóa. Nửa trái dừa mắc trên đầu gã như mũ sắt. “Giết!” hắn gầm lên, như thể hắn ta đã luyện tập nói câu này rất nhiều lần.
Jason đáp xuống boong tàu Argo II. Rất may, Leo đã hoàn thành nhiệm vụ của cậu. Mái chèo của tàu đã được thiết lập ở chế độ trên không. Neo được kéo lên. Jason triệu hồi cơn bão rất mạnh, nó đẩy họ lên trời, trong khi Percy truyền cơn sóng cao-mười-bộ-Anh vào bờ, đánh ngã Hercules lần thứ hai, trong một thác nước biển và dứa.
Lúc vị thần lấy lại thăng bằng và bắt đầu ném mấy trái dừa về phía họ từ rất xa bên dưới, tàu Argo II đã chèo xuyên qua những đám mây phía trên Địa Trung Hải.