Dấu hiệu Athena

Chương 10


Đọc truyện Dấu hiệu Athena – Chương 10

The Mark of Athena _ Chương 9
Piper
PIPER KHÔNG MUỐN DÙNG CON DAO.
Nhưng ngồi trong khoang của Jason, đợi cậu cậu tỉnh lại, cô thấy cô đơn và bất lực.
Mặt Jason tái xanh quá mức, cậu có thể đã chết rồi. Cô còn nhớ tiếng động kinh khủng khi viên gạch ấy đập vào trán cậu – một vết thương chỉ bởi cậu đã cố che chắn cho cô trước người La Mã.
Dù đã xoay sở cố cho cậu uống chút rượu tiên và bánh thánh, nhưng Piper không dám chắc cậu sẽ ổn khi tỉnh lại. Nếu cậu lại mất trí nhớ lần nữa – nhưng lần này là kí ức của cậu về cô thì sao?
Đó sẽ là trò đùa độc địa nhất mà các vị thần chơi cô và họ đã chơi vài trò độc địa lắm rồi.
Cô nghe thấy tiếng Gleeson Hedge trong phòng ông ấy kế bên, ngân nga một bài ca quân đội – “Sao và Vạch Muôn năm,” có lẽ thế? Bởi vì không còn TV vệ tinh nữa, thần rừng có lẽ đang ngồi trên giường tầng của mình đọc lại mấy số tạp chí Súng và Đạn. Ông không phải một người bảo hộ tồi, nhưng chắc chắn là con dê thích chiến tranh nhất Piper từng gặp.
Tất nhiên cô rất biết ơn vị thần rừng. Ông từng giúp cha cô, diễn viên điện ảnh Tristan McLean bình tâm trở lại sau khi bị bắt cóc bởi bọn khổng lồ mùa đông rồi. Vài tuần trước, Hedge đã yêu cầu bạn gái ông, Millie chịu trách nhiệm quản lí căn hộ của McLean để ông có thể đi theo giúp đỡ cho cuộc tìm kiếm này.
HLV Hedge đã cố nói nghe như thể ý của ông chỉ là muốn quay lại Trại Con Lai thôi, nhưng Piper nghi rằng ý của ông còn hơn thế nữa. Mấy tuần qua, mỗi khi Piper gọi về nhà, Mellie và cha cô lại hỏi cô có chuyện gì. Có lẽ điều gì trong giọng nói của cô khiến họ nhận ra.
Piper không thể nói ra những cảnh mà cô đã thấy. Chúng quá nhiễu loạn. Bên cạnh đó, cha cô đã uống chất độc xóa bỏ mọi bí mật á thần của Piper khỏi trí nhớ. Nhưng ông vẫn có thể chỉ ra khi nào cô buồn và cô khá chắc rằng cha cô đã khuyến khích HLV đi canh chừng cô.
Cô không nên rút dao ra. Nó sẽ chỉ khiến cô thấy tệ hơn mà thôi.
Cuối cùng sự lôi cuốn là quá lớn. Cô rút Katoptris[1] ra khỏi vỏ. Trông nó không đặc biệt lắm, chỉlà một lưỡi dao hình tam giác với chiếc cán không tô điểm, nhưng nó một thời từng thuộc về Helen thành Troy. Tên của con dao găm có nghĩa là “mặt phản chiếu.”
[1] Con dao từng thuộc về Helen thành Troy.
Piper nhìn con dao đồng. Lúc đầu, cô chỉ thấy bóng mình phản chiếu. Rồi ánh sáng lay động qua mặt kim loại. Cô thấy một đám đông á thần La Mã tụ tập ở quảng trường. Đứa trẻ tóc vàng trông-như-bù-nhìn, Octavian, đang nói với đám đông, nắm tay run rẩy. Piper không thể nghe hắn nói gì, nhưng chác chắn chủ yếu là: Chúng cần phải giết lũ Hy Lạp đó!
Reyna, vị Pháp quan, ngồi một bên, khuôn mặt căng thẳng kìm nén cảm xúc. Cay đắng? Tức giận? Piper không chắc lắm.
Cô đã chuẩn bị để ghét Reyna, nhưng cô không thể. Suốt bữa tiệc ngoài quảng trường, Piper rất ngưỡng mộ cách Reyna giữ cảm xúc chừng mực.
Reyna đã đoán được mối quan hệ của Piper và Jason ngay lập tức. Là một đứa con gái của Aphrodite, Piper có thể đoan chắc như vậy. Vậy mà Reyna đã rất lịch sự và có kiểm soát. Cô đã đặt nhu cầu của trại lên trên cảm xúc của mình. Cô đã cho người Hy Lạp một cơ hội thẳng thắn… cho tới khi tàu Argo II bắt đầu hủy hoại thành phố của cô.
Cô gần như đã khiến Piper cảm thấy tội lỗi vì là bạn gái của Jason, dù việc đấy thật ngu ngốc. Jason chưa từng là bạn trai của Reyna, không thực sự.
Có lẽ Reyna không quá tồi, nhưng giờ cũng chẳng thành vấn đề nữa. Họ đã phá hỏng cơ hội hòa bình. Sức mạnh thuyết phục của Piper đã, chỉ một lần, không có tác dụng thực sự tốt.
Nỗi sợ thầm kín của cô ư? Có lẽ cô đã không đủ cố gắng. Piper chưa bao giờ muốn làm bạn với người La Mã. Cô quá lo về việc sẽ mất Jason về tay cuộc đời cũ của cậu. Có lẽ cô đã vô tình không đặt hết nỗ lực vào lời nói mê hoặc của mình.
Giờ Jason bị thương. Con tàu gần như bị hủy. Và theo như con dao của cô, đứa trẻ điên rồ siết-chết-gấu-bông, Octavian, đang giật dây người La Mã lao vào guồng chiến.

Cảnh trên lưỡi dao của cô thay đổi. Một loạt hình ảnh trôi nhanh cô từng thấy trước kia, nhưng cô vẫn không hiểu: Jason trên lưng ngựa lao vào trận đấu, mắt cậu vàng kim thay vì màu trời; một người phụ nữ vận bộ váy miền Tây[2]lỗi mốt, ngồi ở một công viên bên bờ biển với những cây dừa, một con bò mộng với khuôn mặt của một tên đàn ông râu ria, đang nhô lên từ mặt sông; hai tên khổng lồ mặc toga [3] màu vàng hệt nhau, tời kéo một sợi dây trong hệ thống ròng rọc, nâng một chiếc hạp đồng lớn lên khỏi cái hố.
[2] Là váy bồng thời xưa.
[3] Áo choàng ngoài rộng của những người đàn ông thời La Mã cổ.
Rồi đến cảnh tệ nhất: cô thấy mình với Jason và Percy nước ngập đến eo, đứng ở đáy một phòng tròn tối thui, giống như một chiếc giếng khổng lồ. Những bóng dáng ma mãnh di chuyển qua làn nước khi nó dâng lên nhanh chóng. Piper quắp vào thành giếng, cố thoát ra, nhưng chẳng có nơi nào để đi cả. Nước dâng đến ngực họ. Jason bị sóng vùi. Percy trượt chân và biến mất.
Sao một đứa con của thần biển lại có thể chết đuối được? Piper không biết, nhưng cô thấy mình trong cảnh tượng đó, đơn độc và vùng vẫy trong bóng tối tới khi nước ngập quá đầu.
Piper nhắm mắt lại. Đừng cho tôi thấy nó nữa, cô van nài. Cho tôi thấy cái gì có ích đi.
Cô ép mình nhìn lại vào lưỡi dao lần nữa.
Lần này, cô thấy một đường cao tốc trống trơn cắt qua giữa những cánh đồng lúa mạch và hướng dương. Một biển báo dặm đường ghi: TOPEKA 32[4]. Bên lề đường có đứng một người đàn ông mặc quần đùi kaki và áo sơ mi cộc tay buông tà màu tím. Mặt ông biến mất trong phần bóng của chiếc mũ rộng vành, trên vành mũ cuốn đầy lá nho. Ông cầm lên một chiếc cốc bạc và ra hiệu cho Piper. Bằng cách nào đó, cô biết ông đang cho cô một món quà gì đấy – một liều thuốc hay giải dược.
[4] Topeka là một thành phố thuộc quận Shawnee, tiểu bang Kansas, Hoa Kỳ. Năm 2010, dân số của xã này là 127473 người.
“Này,” Jason rên rỉ.
Piper giật thót, đánh rơi con dao. “Cậu tỉnh rồi!”
“Đừng nói nghe ngạc nhiên thế chứ.” Jason chạm vào cái đầu băng bó của mình và cau mày. “Cái… cái gì xảy ra thế? Mình nhớ là có vụ nổ, và…”
“Cậu có nhớ tớ là ai không?”
Jason gắng cười nhưng nó lại biến thành một cái nhăn mặt đau đớn. “Lần cuối mình kiểm tra lại cậu vẫn là bạn gái Piper tuyệt vời của mình. Trừ phi có gì thay đổi lúc tớ ngất đi chăng?”
Piper quá nhẹ nhõm, cô gần như khóc nức khóc nở. Cô giúp cậu ngồi dậy và đưa cậu chút rượu tiên để nhấm nháp trong khi cô giúp cậu trở lại bình thường. Cô đang giải thích kế hoạch sửa lại tàu của Leo thì nghe tiếng vó ngựa thình thịch vọt ngang qua sàn tàu trên đầu họ.
Lát sau, Leo và Hazel suýt vấp phải ngưỡng cửa, mang theo một phiến đồng tán dẹt ở giữa.
“Thánh thần Olympus.” Piper nhìn Leo chằm chặp. “Có gì xảy ra với cậu vậy?”
Tóc cậu bóng lộn vuốt ngược ra sau. Cậu có một cặp kính trên trán, dấu son môi trên má, hình xăm dọc cả cánh tay và một chiếc áo phông ghi CHÀNG QUYẾN RŨ, TRAI HƯ và ĐỘI LEO.
“Chuyện dài lắm,” cậu nói. “Những người khác về chưa?”
“Vẫn chưa,” Piper nói.
Leo chửi rủa. Rồi cậu nhận thấy Jason ngồi dậy, mặt cậu sáng bừng lên. “Này cậu! Mừng vì cậu đã ổn hơn. Mình sẽ ở phòng máy nhé.”

Cậu chạy đi với phiến đồng, để lại Hazel ở bậc cửa.
Piper nhướn mày nhìn cô. “Đội Leo hả?”
“Bọn em gặp Narcissus,” Hazel nói, chẳng giải thích được gì nhiều. “Cả Nemesis, nữ thần báo thù nữa.”
Jason thở dài. “Mình lỡ hết trò vui.”
Ở boong thuyền phía trên, thứ gì đó đánh THÌNH một cái như thể một sinh vật nặng nề mới đỗ xuống. Annabeth và Percy chạy xuống sảnh. Percy đang vác một thùng nhựa năm ga lông bốc khói tỏa mùi kinh khủng. Annabeth có thứ gì đen đen dính dính trên tóc. Áo của Percy cũng phủ đầy thứ đó.
“Hắc ín?” Piper đoán.
Frank suýt vấp ngay sau họ khiến cho hành lang chật ních á thần. Dưới mặt Frank có một vệt dầu cặn lớn đang nhỏ xuống.
“Gặp phải vài con quái vật hắc ín, Annabeth nói. “Này Jason, mừng vì cậu đã tỉnh. Hazel, Leo đâu?”
Cô chỉ xuống. “Phòng máy ấy.”
Bất ngờ cả con tàu nghiêng sang trái. Các á thần ngã dồn. Percy suýt làm đổ thùng hắc ín.
“Ấy, cái gì thế?” Cậu hỏi gặng.
“Ối…” Hazel trông bối rối. “Chúng ta có lẽ đã chọc giận các thần nữ sống trong hồ này. Kiểu như…tất cả bọn họ ấy.”
“Tuyệt.” Percy đưa thùng hắc ín cho Annabeth với Frank. “Các cậu giúp Leo. Mình sẽ giữ chân các thủy linh lâu hết mức có thể.”
“Đã rõ!” Frank hứa.
Ba người họ chạy đi, để lại Hazel ở cửa khoang. Con tàu lại nghiêng và Hazel ôm bụng như thể cô sắp ốm đến nơi rồi.
“Em chỉ…” Cô nuốt đánh ực, yếu ớt hướng xuống hành lang và chạy đi.
Jason và Piper vẫn ở bên dưới khi con thuyền đảo tới đảo lui. Là một anh hùng, Piper thấy mình khá vô dụng. Từng đợt sóng táp vào thân tàu khi những giọng nói giận dữ tới từ khoang trên – Percy quát tháo, HLV Hedge quát chửi mặt hồ. Đầu tàu Festus thở ra lửa vài lần. Dưới sảnh, Hazel than vãn khổ sở trong khoang của mình. Trong phòng máy bên dưới, nghe như là Leo với những người khác đang nhảy điệu xếp hàng kiểu Ai-len[5]với những cái đe buộc vô chân. Có vẻ sau chừng hàng giờ, động cơ bắt đầu kêu rền. Các mái chèo rên rỉ cọt kẹt và Piper cảm thấy con tàu bay vào khoảng không.
[5] Kiểu cầm tay nhau xếp hàng nhảy giống hồ thiên nga.
Không còn rung lắc nữa, con tàu trở nên tĩnh lặng trừ tiếng kêu rền của máy móc. Cuối cùng Leo ló hiện từ trong phòng máy. Cậu đóng bánh mồ hôi, bụi vôi với hắc ín. Chiếc áo phông của cậu trông như mới bị kẹt trong tháng cuốn và nghiền thành từng mảnh. Câu ĐỘI LEO trên ngực áo giờ chỉ còn: ÔI LEO. Nhưng cậu cười nhăn như một gã rồ và thông báo rằng mọi người có thể lên đường an toàn.
“Họp ở phòng ăn tập thể nhé, một giờ nữa,” cậu nói. “Ngày khùng thật, há?

Sau khi mọi người rửa ráy xong, HLV Hedge cầm lái và các á thần tụ tập phía dưới dùng bữa tối. Đó là lần đầu tiên tất cả họ cùng ngồi với nhau – chỉ bảy bọn họ thôi. Có lẽ sự hiện diện của họ khiến Piper trấn an, nhưng thấy họ ở cùng một chỗ chỉ thêm nhắc cô rằng Lời tiên tri Nhóm bảy cuối cùng đã ứng nghiệm. Không còn đợi Leo hoàn thành con thuyền nữa. Không còn những ngày thoải mái ở Trại Con Lai, giả định tương lai còn xa tít mù khơi nữa. Họ đã lên đường với cả đống người La Mã đuổi theo sau và vùng đất cổ xưa ở phía trước. Bọn khổng lồ đang đợi. Gaea đang trỗi dậy. Và trừ phi họ thành công trong nhiệm vụ này nếu không thế giới sẽ bị hủy diệt.
Hẳn là những người khác cũng cảm thấy thế. Sự căng thẳng trong phòng ăn tập thể như một cơn bão điện đang hình thành, có thể lắm chớ, cứ nghĩ tới quyền năng của Percy với Jason mà xem. Qua phút ngượng nghịu, hai chàng trai định ngồi đúng cùng trên một chiếc ghế phía đầu bàn ăn. Các tia lửa theo nghĩa đen xẹt qua tay Jason. Sau một lát giằng co trong im lặng, như thể họ đang nghĩ, “Thật hả, cậu?” họ nhường ghế cho Annabeth và ngồi đối diện nhau hai bên chiếc bàn.
Cả nhóm trao đổi những điều đáng chú ý xảy ra ở thành phố Salt Lake, nhưng ngay cả câu chuyện kì cục của Leo về việc cậu đã lừa Narcissus thế nào cũng không đủ để làm cả bọn vui lên.
“Thế giờ đi đâu?” Leo hỏi với một mồm đầy pizza. “Mình đã sửa qua con tàu để đưa chúng ta ra khỏi hồ, nhưng vẫn còn rất nhiều chỗ hỏng. Chúng ta thực sự nên hạ cánh lần nữa và sửa mọi thứ cho ngon trước khi vượt Đại Tây Dương.”
Percy đang ăn một miếng bánh, vì lí do nào đó mà nó toàn màu xanh biển – nhân bánh, vỏ bánh rồi ngay cả lớp kem phủ nữa. “Chúng ta cần tạo khoảng cách giữa mình với Trại Jupiter,” cậu nói. “Frank phát hiện mấy con đại bàng ở thành phố Salt Lake. Bọn mình đoán người La Mã không còn ở xa nữa đâu.”
Việc đó không cải thiện chút không khí quanh bàn gì cả. Piper không muốn nói gì, nhưng cô cảm thấy biết ơn và có chút tội lỗi. “Mình cho rằng chúng ta nên trở lại và nói lí lẽ với người La Mã được không? Có lẽ… có lẽ mình chưa cố gắng đủ với lời nói mê hoặc.”
Jason nắm tay cô. “Đó không phải lỗi của cậu, Pipes. Hay là của leo,” cậu nhanh chóng thêm vào. “Dù việc gì đã xảy ra thì cũng là do Gaea làm để chia rẽ hai trại.”
Piper rất biết ơn sự động viên của cậu, nhưng cô vẫn thấy không thoải mái lắm. “Có lẽ chúng ta có thể giải thích việc đó dù…”
“Vô bằng vô cớ sao?” Annabeth hỏi. “Và không biết thực sự có việc gì xảy ra? Mình đánh giá cao những gì cậu nói, Piper. Mình không muốn người La Mã ở phe bất lợi cho chúng ta, nhưng trước khi chúng ta hiểu được Gaea đang định làm gì thì quay lại là tự sát.”
“Chị ấy đúng đấy,” Hazel nói. Trông cô vẫn có vẻ buồn nôn vì say sóng, nhưng cô đang cố ăn một chút bánh quy mặn. Vành đĩa của cô nạm hồng ngọc và Piper khá chắc là chúng không ở đó lúc bắt đầu bữa ăn. “Reyna có lẽ sẽ lắng nghe nhưng Octavian thì không. Người La Mã luôn nghĩ đến danh dự. Họ mới bị tấn công. Họ sẽ bắn trước và hỏi sau đấy.”
Piper chăm chăm nhìn phần bữa tối của mình. Chiếc đĩa ma thuật có thể hiện ra những lựa chọn đồ chay tuyệt vời. Cô đặc biệt thích trái bơ và quesadilla nướng rắc tiêu, nhưng tối nay cô không thấy thèm ăn gì cả.
Cô nghĩ về cảnh tượng mình thấy trong con dao: Jason với đôi mắt vàng ánh kim; con bò mộng đầu người; hai tên khổng lồ mặc toga vàng kéo cái hạp đồng lên khỏi miệng hố. Tệ nhất, cô nhớ mình đang chìm dần vào làn nước đen thăm thẳm.
Piper từng rất thích nước. Cô có những kí ức tươi đẹp khi lướt sóng cùng cha mình. Nhưng từ khi thấy những cảnh tượng đó trên thanh Katoptris cô càng lúc càng nghĩ nhiều về một câu chuyện cổ Cherokee ông cô thường kể để giữ cô tránh xa khỏi con sông gần túp lều của ông. Ông kể rằng người Cherokee tin vào những thủy linh thiện, giống như những nữ thủy thần [6] của người Hy Lạp, nhưng họ cũng tin vào những thủy linh ác, những kẻ ăn thịt người dưới nước, săn người phàm bằng những mũi tên vô hình đặc biệt là thích dìm những đứa trẻ nhỏ.
[6] Naiad, nữ thủy thần Hy Lạp.
“Em nói phải,” cô quyết định. “Chúng ta phải đi tiếp. Không chỉ bởi người La Mã. Chúng ta phải nhanh lên.”
Hazel gật đầu. “Nemesis nói chúng ta chỉ có sáu ngày tới khi Nico chết và Rome bị hủy diệt.”
Jason cau mày. “Em bảo là Rome thực, không phải Rome Mới hả?”
“Em nghĩ thế,” Hazel nói. “Nhưng nếu thế thì không còn nhiều thời gian nữa.”
“Sao lại sáu ngày?” Percy thắc mắc. “Và làm thế nào mà bọn chúng lại sắp hủy diệt Rome được?”
Không ai đáp lời. Piper không muốn thêm vào vài tin xấu nữa, nhưng cô thấy mình phải làm thế.
“Còn nữa,” cô nói. “Mình đã thấy vài việc từ con dao của mình.”
Nhóc to xác Frank chết cứng với một nĩa đầy mì spaghetti sắp vào miệng. “Ví dụ như…?”
“Chúng không thực sự có ý nghĩa gì cả,” Piper nói, “chỉ là những hình ảnh rời rạc, nhưng mình thấy hai gã khổng lồ ăn mặc giống nhau. Có lẽ là sinh đôi.”
Annabeth chăm chú nhìn vào đường truyền video ma thuật từ Trại Con Lai trên tường. Hiện giờ nó đang chiếu cảnh phòng khách trong Nhà Lớn: một ngọn lửa ấm cúng trong lò sưởi và Seymour, đầu con báo nhồi bông ngáy ngủ mãn nguyện bên trên lò sưởi.

“Sinh đôi, như trong lời tiên tri của Ella,” Annabeth nói. “Nếu chúng ta hiểu được những câu đó, có thể sẽ hữu ích đấy.”
“Con gái trí tuệ đi một mình,” Percy nói. “Dấu hiệu Athena cháy khắp thành Rome. Annabeth chắc đó là chỉ cậu. Juno đã bảo mình… ừm, bà ta nói cậu có một nhiệm vụ khó khăn trước mắt đang đợi ở Rome. Bà ta nói bà ta không tin cậu làm được. Nhưng mình biết là bà ta sai mà.”
Annabeth hít một hơi thật sâu. “Reyna đang định nói gì đó với mình ngay trước khi con tàu khai hỏa vào bọn mình. Cô ấy nói có một truyền thuyết cổ xưa giữa những Pháp quan La Mã- cái gì mà liên quan tới Athena. Cô ấy nói có lẽ nó chính là lí do người Hy Lạp và La Mã không bao giờ có thể hòa hợp.”
Leo và Hazel trao đổi ánh nhìn lo lắng.
“Nemesis đã nhắc đến đôi điều tương tự,” Leo nói. “Bà ta nói về một món nợ cũ cần thanh toán…”
“Thứ gì đó có thể khiến hai bản thể của các vị thần hòa hợp lại với nhau,” Hazel nhớ lại. “Một sai lầm xưa kia cuối cùng phải được báo thù rửa hận.”
Percy vẽ một khuôn mặt nhăn nhó lên lớp kem phủ xanh biển của cậu. “Anh chỉ là Pháp quan trong có hai giờ. Jason, cậu đã bao giờ nghe kể một truyền thuyết nào như thế chưa?”
Jason vẫn đang nắm tay Piper. Những ngón tay của cậu đã nhớp nháp hết cả.
“Mình… ừm, mình không chắc lắm,” cậu nói. “Mình sẽ nghĩ lại xem.”
Percy nhíu mày. “Cậu không chắc hả?”
Jason không đáp. Piper muốn hỏi cậu xem có chuyện gì. Cô có thể chỉ ra rằng cậu không muốn bàn về truyền thuyết xưa này. Cô nhìn vào mắt cậu và cậu van nài trong im lặng, để sau đi.
Hazel phá tan im lặng. “Còn những câu khác thì sao?” Cô xoay chiếc đĩa nạm hồng ngọc của mình. “Cặp sinh đôi dập tắt hơi thở của các thiên thần, những kẻ giữ chìa khoá đến cái chết vĩnh cửu.”
“Bả độc của lũ khổng lồ xanh và vàng,”Frank them vô, “Thắng cùng nỗi đau bằng một nhà giam đan dệt.”
“Bả độc của lũ khổng lồ xanh và vàng,” Leo nói. “Bất cứ gì là bả độc của lũ khổng lồ đều chẳng lấy làm tốt đẹp với chúng ta phải không? Đó có lẽ là cái mà chúng ta phải tìm ra. Nếu nó có thể giúp các vị thần hợp các phần tâm thần của mình lại với nhau thì tốt.”
Percy gật đầu. “Chúng ta không thể giết những tên khổng lồ mà không có sự giúp đỡ từ các vị thần.”
Jason quay sang Frank và Hazel. “Mình nghĩ các cậu đã giết một tên khổng lồ ở Alaska mà không có sự giúp đỡ nào từ thần thánh, chỉ hai người thôi.”
“Alcyoneus là trường hợp đặc biệt,” Frank nói. “Hắn ta chỉ bất tử trên lãnh thổ mà mình sinh ra – Alaska thôi. Nhưng không phải Canada. Mình ước mình có thể giết hết bọn khổng lồ bằng cách kéo chúng qua ranh giới từ Alaska sang Canada nhưng…” cậu nhún vai. “Percy nói đúng, chúng ta cần các vị thần.”
Piper liếc nhìn các bức tường. Cô ước gì Leo đã không phù phép chúng mang những hình ảnh của Trại Con Lai. Nó như một ngưỡng cửa về nhà mà cô không bao giờ qua nổi. Cô nhìn bếp sưởi của Hestia cháy giữa thảm cỏ xanh khi những khu nhà đã tắt đèn vào giờ giới nghiêm.
Cô tự hỏi những á thần La Mã, Frank với Hazel cảm thấy thế nào về những hình ảnh này. Họ chưa từng tới Trại Con Lai. Có phải chúng trông thật xa lạ với họ hay thật bất công vì không có hình Trại Jupiter? Nó có làm họ nhớ nhà không?
Những câu khác của lời tiên tri hiện lên trong tâm trí Piper. Một nhà giam đan dệt là gì? Làm sao cặp sinh đôi có thể dập tắt hơi thở của các thiên thần? Chìa khóa đến cái chết vĩnh cửu nghe cũng không lấy làm hay ho gì lắm.
“Thế…” Leo đẩy ghế mình ra xa khỏi bàn. “Việc gì trước thì nên làm trước, mình đoán thế. Chúng ta sẽ phải hạ cánh sáng mai để sửa chữa cho xong.”
“Nơi nào đó gần một thành phố,” Annabeth gợi ý, “đề phòng trường hợp chúng ta cần vật tư. Nhưng phải ở chỗ nào cánh xa đường đi để người La Mã khó tìm thấy. Có ý kiến gì không?”
Không ai nói. Piper nhớ cảnh tượng trên con dao: người đàn ông lạ mặc đồ tím, đưa ra một cái cốc và vẫy tay với cô. Ông ta đứng ngay trước biển báo ghi TOPEKA 32.
“Thế,” cô đánh liều, “mọi người thấy Kansas thế nào?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.