Dấu hiệu Athena

Chương 1


Đọc truyện Dấu hiệu Athena – Chương 1

The Mark of Athena _ Chương 1
Annabeth
ĐẾN KHI THẤY BỨC TƯỢNG GÂY NỔ, Annabeth vẫn nghĩ cô đã được chuẩn bị cho mọi thứ.
Cô đi đi lại lại quanh bàn trên tàu bay của họ, tàu Argo II, kiểm tra đi kiểm tra lại mấy cái nỏ phóng tiễn[1] để chắc chúng đã bị khoá lại. Cô ngước nhìn kiểm tra cho chắc lá cờ trắng “Chúng tôi đến trong hoà bình” vẫn còn phấp phới trên cột buồm. Cô xét lại kế hoạch với những người khác trong đoàn – kế hoạch dự phòng rồi kế hoạch dự phòng cho kế hoạch dự phòng nữa.
[1] Từ gốc: ballista, số nhiều ballistae, máy bắn đá thời cổ của Hy Lạp và La Mã, khá giống cái nỏ nên mình dịch như thế.
Quan trọng nhất, cô đã đẩy người bảo hộ cuồng-chiến-tranh của họ, HLV Gleeson Hedge, ra một bên và khuyến khích ông nghỉ một sáng xem buổi chiếu lại giải vô địch các môn võ phối hợp. Điều cuối cùng họ cần khi bay trên một tàu chiến Hy Lạp màu nhiệm vào một trại La Mã thù địch nguy hiểm là một thần rừng trung cổ mặc đồ thể thao vung dùi cui và hét to “Chết!”
Mọi thứ có vẻ đã vào lề vào lối. Dù gì cơn ớn lạnh bí ẩn mà cô vẫn cảm thấy từ khi tàu chạy đã tiêu tan, ít nhất là vào lúc này.
Tàu chiến hạ xuyên qua các đám mây nhưng Annabeth không ngừng băn khoăn. Lỡ việc này là một ý tồi thì sao? Lỡ người La Mã hoảng sợ và tấn công ngay khi thấy họ thì sao?
Tàu Argo II rõ ràng trông chẳng thân thiện gì. Dài hai trăm bộ với phần thân mạ đồng, gắn nỏ ở cả hai phía trước sau, một con rồng kim loại chói lọi làm đầu tàu và hai nỏ phóng tiễn có gắn bánh xe giữa tàu có thể phóng tia chớp đùng đoàng đủ mạnh đánh nổ xuyên cả bê tông… ừm, đó là cách thích hợp nhất cho một màn gặp-gỡ-và-chào-hỏi với những người láng giềng.
Annabeth đã cố cho họ chút thể diện rồi. Cô đã yêu cầu Leo gửi một trong những phát minh đặc biệt của cậu – một cuộn phim hình ba chiều[2]- để báo cho những bạn của họ trong trại. Như hy vọng, tin nhắn đã thông suốt. Leo từng muốn vẽ một lời nhắn khổng lồ giữa thân tàu – XIN CHÀO với một khuôn mặt cười – nhưng Annabeth đã bác bỏ ý đó. Cô không dám chắc là người La Mã có khiếu hài hước đâu.
[2] Từ gốc: holographic, xem thêm ở đây.
Giờ thì đã quá muộn để quay lại.
Những đám mây tan dần quanh thân tàu, để lộ tấm thảm vàng xanh của Vùng Đồi Oakland phía dưới họ. Annabeth nắm chặt một trong những tấm khiên đồng xếp thành hàng bên lan can mạn phải tàu.
Ba người bạn cùng nhóm cô đã vào vị trí.
Ở sàn lái phía đuôi tàu, Leo lao đi như một kẻ điên, kiểm tra mấy cái đồng hồ đo và đòn bẩy sức. Phần lớn những người lái tàu hẳn đã phải hài lòng với một trục lái hay một bánh lái rồi. Còn Leo lại lắp đặt thêm một bảng điều khiển, màn hình, bộ phận kiểm soát không lực từ một chiếc Learjet, một màn âm thanh dubstep và một máy cảm biến kiểm soát chuyển động từ một chiếc Nintendo Wii nữa. Cậu có thể quay tàu bằng cách kéo van bướm, phóng vũ khí bằng cách chơi một album hay giương buồm bằng cách lắc thật nhanh cái điều khiển Wii của mình. Dù với tiêu chuẩn á thần, Leo vẫn bị rối loạn tăng động giảm chú ý nghiêm trọng.
Piper đi lại và xuất hiện giữa cột buồm chính cùng những nỏ bắn đá, tự tập phần thoại của mình.
“Hạ vũ khí của cậu xuống,” cô than vãn, “Chúng ta chỉ muốn nói chuyện thôi.”
Lời nói mê hoặc của cô thật mạnh, từng lời trôi qua phía Annabeth, làm cô tràn ngập mong ước muốn bỏ dao găm xuống và có một cuộc nói chuyện lâu dài tốt đẹp.

Là một đứa con của Aphrodite, Piper rất cố gắng để giảm tối đa vẻ đẹp của mình. Hôm nay, cô vận một chiếc quần jeans tơi tả, đôi giày mềm mòn vẹt và áo tank top[3] có hình Hello Kitty màu hồng. (Cứ như trò đùa, dù vậy Annabeth chẳng bao giờ có thể chắc chắn là mình hiểu nổi Piper.) Mái tóc nâu bồng bềnh của cô được tết thả xuống bên phải với một nhánh lông đại bàng.
[3] Áo kiểu ba lỗ.
Rồi đến bạn trai của Piper-Jason. Cậu đứng chỗ mũi bục nâng nỏ, nơi những người La Mã có thể dễ dàng phát hiện ra. Khớp ngón tay cậu trắng bệch đặt trên cán thanh kiếm vàng của mình. Nói cách khác thì cậu trông khá bình tĩnh với một người đang tự biến mình thành mục tiêu. Ngoài quần jeans và chiếc áo phông màu cam của Trại Con Lai, cậu mặc thêm một chiếc toga[4] và một áo choàng màu tím-biểu tượng cho cấp bậc cũ của cậu là Pháp quan. Với mái tóc vàng gợn-theo-gió và đôi mắt xanh lạnh lùng, cậu trông hoàn toàn đẹp trai một cách nghiêm nghị và tự chủ – đúng như kiểu đẹp một cậu con trai của Jupiter nên có. Cậu đã lớn lên ở Trại Jupiter nên hy vọng rằng khuôn mặt quen thuộc của cậu sẽ khiến những người La Mã chần chừ không thổi tung con tàu ra khỏi bầu trời.
[4] Áo choàng của người La Mã cổ, đẹp dã man.
Annabeth cố giấu, nhưng cô vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng anh chàng này. Cậu tỏ ra quá hoàn hảo – luôn theo đúng luật, luôn làm những việc ngay thẳng. Cậu ta thậm chí còn trông quá hoàn hảo. Tận sâu trong tâm trí mình, cô có một ý nghĩ rầy rà: Có khi nào đây là một trò lừa đảo và cậu ta phản bội chúng ta? Lỡ như chúng ta giương buồm đến Trại Jupiter và cậu ta bảo, Này, người La Mã! Lại xem những tù binh và con tàu tuyệt vời mà tôi mang đến cho các cậu này!
Annabeth nghi ngờ điều đó sẽ xảy ra. Tuy thế, cô không thể nhìn cậu ta mà không thấy đắng miệng. Cậu đã là một phần trong “chương trình trao đổi” bắt buộc để giới thiệu hai trại với nhau. Vị Nữ Hoàng khó chịu nhất cô từng thấy, Nữ Hoàng của Olympus, đã thuyết phục những vị thần khác rằng hai giống nòi con cái họ – Hy Lạp và La Mã – phải kết hợp sức mạnh để cứu thế giới khỏi nữ thần độc ác Gaea, kẻ đang thức dậy từ lòng đất cùng những đứa con khổng lồ gớm ghiếc của mụ.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại . .com – gác nhỏ cho người yêu sách.]
Không hề báo trước, Hera đã kéo Percy Jackson, bạn trai của Annabeth đi, xoá sạch ký ức của cậu và gửi cậu đến trại La Mã. Trong cuộc trao đổi, người Hy Lạp đã được Jason. Chẳng có lỗi gì là của Jason cả; những mỗi lần Annabeth thấy cậu, cô lại nhớ tới việc mình đã nhớ Percy đến thế nào.
Percy… người ở đâu đó ngay dưới họ lúc này.
Ôi, thần thánh ơi. Hoảng loạn dâng trào trong lòng cô. Cô dằn nó xuống. Cô không thể vượt qua được.
Mình là một đứa con của Athena, cô tự nhủ. Mình phải bám sát kế hoạch và không được sao lãng.
Cô lại cảm thấy lần nữa – cái ớn lạnh quen thuộc, cứ như một người tuyết bị tâm thần đang bám theo sau cô và quan sát từng hành động của cô. Cô quay lại, nhưng chẳng ai ở đó cả.
Chắc do cô lo quá đấy thôi. Dù sống trong một thế giới của các vị thần và những con quái vật, Annabeth không thể tin được một con tàu chiến mới toanh lại bị ám. Tàu Argo II được bảo vệ kĩ càng. Những chiếc khiên bằng Đồng Thiên Thai dọc lan can được ếm bùa chống quái vật và thần rừng trên thuyền của họ, Coach Hedge, sẽ đánh hơi được những kẻ không mời mà đến.
Annabeth ước gì cô có thể cầu xin mẹ mình chỉ dẫn, nhưng bây giờ điều đó là không thể. Không thể kể từ tháng trước, cô đã có một cuộc gặp gỡ kinh khủng với mẹ mình và nhận được món quà tệ nhất trong đời mình…
Cái lạnh càng siết gần. Cô nghĩ cô đã nghe thấy một giọng kinh tởm trong gió, đang cười. Mọi bắp cơ trong người cô căng cứng. Thứ gì đó sắp trở nên sai lầm trầm trọng.
Cô suýt nữa yêu cầu Leo đảo ngược hành trình. Ngay khi ấy, ở thung lũng phía dưới, tiếng tù và vang lên. Người La Mã đã phát hiện ra họ.
Annabeth nghĩ cô biết sẽ gặp phải chuyện gì. Jason đã mô tả trại Jupiter cho cô rất chi tiết. Nhưng cô vẫn khó tin nổi vào mắt mình. Bao quanh bởi Oakland Hills, thung lũng ít nhất phải gấp đôi Trại Con Lai. Một con sông nhỏ uốn khúc quanh ở một bên và cuộn vào giữa trung tâm như một chữ G hoa, đổ vào một hồ nước xanh lóng lánh.

Ngay dưới con tàu, khuất sau bờ hồ nước, thành Rome Mới phản chiếu dưới ánh mặt trời. Cô nhận ra những địa điểm mà Jason đã nhắc tới với cô – trường đua, Coliseum, những mái đền và vườn hoa, vùng phụ cận của Vùng Đồi Seven với những con phố quanh co, những biệt thự sặc sỡ và những khu vườn đầy hoa.
Cô thấy dấu vết của trận chiến gần đây với một đội quân quái vật. Mái vòm vỡ tung trên một toà nhà mà cô tin là Viện Nguyên Lão. Chỗ tập trung nơi rộng rãi nơi quảng trường đã lỗ chỗ toàn những hố là hố. Vài vòi phun nước với những bức tượng đổ nát.
Một tá thiếu niên mặc toga đang ùa ra khỏi Viện Nguyên Lão để xem tàu Argo II cho được rõ hơn. Nhiều người La Mã nữa xuất hiện từ những cửa hàng và các quán cà phê, trố mắt và cứ chỉ trỏ khi con tàu đáp xuống.
Khoảng nửa dặm về phía tây, chỗ những chiếc tù và đang đựợc thổi lên là một công sự La Mã nằm trên một ngọn đồi. Nó trông hệt như một hình minh hoạ Annabeth từng thấy trong những cuốn lịch sử quân sự – với những đường rãnh phòng ngự có chông nhọn, tường cao và những chòi canh trang bị nỏ phóng tiễn loại nhỏ [5]. Phía trong, giữa những hàng doanh trại trắng hoàn hảo nằm một con đường chính – đường Via Principalis [6].
[5] Từ gốc: scorpion ballista(e), là loại nhỏ hơn so với ballista(e) thông thường.
[6] Trong tiếng La Mã cổ cũng có nghĩa là đường chính.
Một đội hình hàng dọc các á thần xuất hiện từ những cánh cổng, giáp và giáo lấp loáng khi họ vội vàng hướng tới thành phố. Giữa hàng ngũ họ là một con voi chiến thực thụ.
Annabeth muốn đỗ tàu Argo II trước khi các đội quân kéo đến, nhưng mặt đất vẫn còn cách vài trăm bộ phía dưới. Cô lướt nhìn đám đông, mong thoáng thấy Percy đâu đó.
Rồi cái gì đó phía sau cô nổ BÙM!
Vụ nổ gần như đánh cô văng khỏi thuyền. Cô quay cuồng nhận thấy mình đang mắt đối mắt với một bức tượng giận dữ.
“Không chấp nhận nổi!” Ông ta hét lên.
Rõ ràng là ông ta đã xuất hiện sau vụ nổ, ngay kia trên cái bàn. Khói lưu huỳnh vàng khè toả ra từ vai ông. Than xỉ lốp bốp quanh mái tóc xoăn của ông. Từ thắt lưng trở xuống, ông chẳng là gì ngoài một bệ đá cẩm thạch vuông. Từ thắt lưng trở lên, ông là một con người cơ bắp trong bộ toga khắc trang trí.
“Ta sẽ không cho phép vũ khí trong Đường Pomerian!” Ông tuyên bố với một giọng giáo huấn om sòm. “Ta chắc chắn sẽ không cho phép đồ Hy Lạp.”
Jason phóng tầm mắt sang Annabeth như bảo, Để mình lo.
“Terminus,” cậu nói. “Là tôi. Jason Grace.”
“Ồ, ta nhớ ra cậu rồi, Jason!” Terminus càu nhàu. “Ta nghĩ cậu từng có ý thức tốt hơn là đi giao thiệp với kẻ thù của Rome!”

“Nhưng họ không phải kẻ thù…”
“Đúng vậy,” Piper nhảy vào. “Chúng tôi chỉ muốn nói chuyện thôi. Nếu chúng tôi có thể…”
“Ha!” Bức tượng cáu kỉnh “Đừng thử lời nói mê hoặc với ta, quý cô trẻ ạ. Và bỏ con dao găm đó xuống trước khi ta hất tung nó khỏi tay cô!”
Piper liếc nhìn con dao găm bằng đồng của mình, thứ mà cô hiển nhiên đã quên rằng mình đang cầm nó. “Ừm… được thôi. Nhưng thế nào ông hất nó đi được? Ông còn chẳng có lấy một cánh tay.”
“Hỗn xược!” Có một tiếng BỐP và ánh chớp vàng loé lên. Piper rú lên đánh rơi con dao găm, thứ đang bốc khói và toé lửa.
“May cho cô là ta mới vừa trải qua một trận chiến,” Terminus tuyên bố. “Nếu ta đang còn đầy đủ sức mạnh ta đã làm nổ cái đồ quái quỷ này khỏi bầu trời rồi!”
“Giơ tay lên.” Leo bước tới trước, ve vẩy cái điều khiển Wii. “Phải ông vừa gọi con tàu của tôi đồ quái quỷ không? Tôi biết ông đã không làm thế mà?
Cái ý nghĩ Leo có thể tấn công bức tượng với thiết bị chơi game đã đủ để tách Annabeth khỏi cơn sốc.
“Bình tĩnh lại cả đi.” Cô giơ tay để cho thấy cô không hề có vũ khí. “Tôi biết ngài là Terminus, vị thần của các ranh giới. Jason bảo tôi rằng ngài bảo vệ thành Rome Mới, phải không? Tôi là Annabeth Chase, con gái của…”
“Ồ, ta biết cô là ai!” Bức tượng giận dữ nhìn cô bằng đôi mắt trắng trống rỗng. “Một đứa con của Athena, bản thể Hy Lạp của Minerva. Nhục nhã! Bọn Hy Lạp các người không có chút suy nghĩ đúng đắn gì sất. Người La Mã bọn ta biết chỗ thích hợp cho nữ thần đó.”
Annabeth nghiến chặt quai hàm lại. Bức tượng này không dễ gì giao tiếp. “Chính xác thì ông có ý gì, nữ thần đó? Với lại cái gì mà thật nhục nhã…”
“Phải!” Jason ngắt lời. “Dù sao thì, Terminus, chúng tôi ở đây trong một sứ mệnh hoà bình. Chúng tôi muốn được cho phép hạ cánh để có thể…”
“Không thể được!” Vị thần rít lên. “Hạ vũ khí của các người xuống và đầu hàng đi! Ra khỏi thành phố của ta ngay lập tức!”
“Thế là cái quái gì?” Leo hỏi. “Đầu hàng hay là đi?”
“Cả hai!” Terminus nói. “Đầu hàng, rồi đi đi. Ta đang vả vào mặt các người khi hỏi những câu ngu ngốc đến thế, đồ thằng nhóc nhố nhăng! Ngươi không cảm thấy thế sao?”
“Wow.” Leo chăm chú vào Terminus với vẻ thích thú chuyên nghiệp. “Ông đang hơi bị kích động quá đấy. Ông có bánh răng nào trong đó cần nới lỏng không? Tôi có thể xem qua cho.”
Cậu đổi cái điều khiển Wii thành một cái tuốc nơ vít từ thắt lưng dụng cụ thần kỳ và gõ nhẹ lên cái bệ tượng.
“Dừng việc đó lại!” Terminus nhấn mạnh. một vụ nổ nhỏ nữa khiến Leo làm rơi cái tuốc nơ vít của mình. “Vũ khí không được cho phép ở đất La Mã trong Đường Pomerian.”
“Cái gì?” Piper hỏi.
“Ranh giới của thành phố,” Jason giải thích.

“Và cả con tàu này là một vũ khí!” Terminus nói. “Các người không thể hạ cánh!”
Phía dưới thung lũng, quân đoàn tiếp viện đã đi được nửa đường tới thành phố. Đám đông ở quảng trường rõ ràng là đã đông hơn một trăm rồi. Annabeth lướt qua những khuôn mặt và… ôi trời. Cô thấy cậu ấy. Cậu đang bước lại phía con thuyền với hai cánh tay khoác vai hai đứa trẻ khác như thể họ là những người bạn thân nhất của mình vậy – một anh chàng với mái tóc đen cắt sát đầu và một cô gái đội mũ kỵ binh La Mã. Percy trông thật thoải mái, thật vui vẻ. Cậu mặc áo choàng tím như của Jason – dấu hiệu của một Pháp quan.
Tim Annabeth đập theo một nhịp điệu thường lệ.
“Leo, dừng tàu lại,” cô ra lệnh.
“Gì cơ?”
“Cậu nghe tôi rồi đấy. Giữ chúng ta ở đúng chỗ ta đang ở.”
Leo đẩy cái điều khiển của mình ra và giật mạnh lên trên. Tất cả chín mươi mái chèo dừng hẳn lại tại chỗ. Con tàu ngừng hạ độ cao.
“Terminus,” Annabeth nói, “chẳng có luật nào cấm lơ lửng trên Rome Mới, phải không?”
Bức tượng cau mày. “Ờ, không…”
“Chúng tôi có thể giữ con tàu ở trên cao,” Annabeth nói. “Chúng tôi sẽ sử dụng một chiếc thang dây để xuống quảng trường. Bằng cách đó, con tàu sẽ không ở trong đất La Mã. Đừng căn cơ quá thế.”
Bức tượng có vẻ như đang cân nhắc điều này. Annabeth tự hỏi ông ta có đang gãi cằm với đôi tay tưởng tượng không.
“Ta thích căn cơ,” ông thừa nhận. “Nhưng vẫn…”
“Tất cả vũ khí của chúng tôi để lại trên tàu,” Annabeth hứa hẹn. “Tôi cho rằng người La Mã-ể cả những đội quân tiếp viện đang đến chỗ chúng tôi kia-cũng sẽ phải tôn trọng luật của ngài trong Đường Pomerian nếu ngài bảo họ làm vậy đúng không?”
“Tất nhiên!” Terminus nói. “Trông ta có giống người dung thứ cho những kẻ phá luật không hả?”
“Ừm, Annabeth…” Leo nói. “Cậu có chắc đây là ý hay không?”
Cô nắm tay lại để giữ chúng khỏi run. Cảm giác ớn lạnh ấy vẫn còn đó. Nó lướt qua ngay phía sau cô và giờ Terminus không còn la hét rồi cho nổ lung tung nữa. Cô nghĩ mình có thể nghe thấy tiếng cười hiện hữu, như thể thích thú lắm vì sự lựa chọn ngốc nghếch của cô.
Nhưng Percy ở dưới kia… cậu ấy rất gần. Cô phải đến được chỗ cậu.
“Sẽ ổn thôi,” cô nói. “Không ai được mang theo vũ khí. Chúng ta có thể nói chuyện trong hoà bình. Terminus sẽ đảm bảo mỗi bên đều tuân theo luật.” Cô nhìn bức tượng cẩm thạch. “Chúng ta đạt được thoả thuận rồi chứ?”
Terminus hít vào. “Tôi tin là như vậy. Giờ thì. Các người có thể trèo xuống thang vào Rome Mới, con gái của Athena ạ. Làm ơn cố đừng huỷ diệt thành phố của ta nhé.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.