Đầu Gấu Của Lòng Em

Chương 47: Vun Đắp


Bạn đang đọc Đầu Gấu Của Lòng Em FULL – Chương 47: Vun Đắp


Ra khỏi quán, tinh thần Mộc Tịnh Kỳ trở nên phấn chấn, khi nãy cô không cần tốn nước bọt cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt biến sắc tệ hại của Diệu Hiền.

Sực nhớ ra Khưu Dĩnh Ninh có hẹn đi ăn liên hoan cùng lớp lại xuất hiện ở nơi này, Mộc Tịnh Kỳ vội lay tay đang nắm của anh, hiếu kỳ hỏi: “Anh có hẹn mà, sao lại ở đây?”
Khưu Dĩnh Ninh bỗng nhếch môi cười, dáng vẻ tỏ ra kiêu ngạo đáp: “Lớp anh đổi địa điểm gần đây, biết em sẽ bị người khác ức hiếp nên đến xử lý giúp em.”
Mộc Tịnh Kỳ buồn cười bĩu môi, Khưu Dĩnh Ninh cầm tay đang nắm tay cô cùng nhét vào túi áo khoác của anh, thu lại nét mặt nghiêm túc nhắc nhở: “Sau này em cẩn thận cô ta một chút, chó lên cơn điên chủ cũng cắn.”
Ấn đường Mộc Tịnh Kỳ hơi nhíu lại, vẻ mặt hoài nghi điều tra: “Sao anh nói cứ như hiểu rõ cô ta vậy?”
“Không phải là hiểu rõ, mà là nhìn rõ.” Khưu Dĩnh Ninh điềm nhiên chỉnh lại, không để cho Mộc Tịnh Kỳ có cơ hội nghĩ ngợi sâu xa đã từ tốn giải thích: “Hai ngày trước cô ta có ghé qua phòng thí nghiệm tỏ tình anh nhưng anh đã từ chối, lúc chiều này anh tình cờ nghe được cô ta nói chuyện với bạn ở trường, còn trực tiếp nhắm tới em.

Với tư cách là một người bạn trai mẫu mực, anh đương nhiên không thể để người khác động đến bạn gái mình dù chỉ là một lời nói.”
Mộc Tịnh Kỳ bất giác mỉm cười an lòng, ban đầu dù tin tưởng vào tình cảm của Khưu Dĩnh Ninh đến đâu, trong cô vẫn ít nhiều còn tồn đọng những hoài nghi khó bỏ.

Nhưng những cô gái thích anh lần lượt tỏ tình, anh lại thẳng thừng gạt bỏ, tôn trọng và gìn giữ mối quan hệ của cả hai.

Dù không biết mình có được bao nhiêu may mắn, Mộc Tịnh Kỳ vẫn tin rằng cuộc sống này vẫn không dồn ép ai vào đường cùng, quá khứ chịu bao nhiêu đau khổ, hiện tại đối với cô đã được thay thế bằng niềm vui hạnh phúc.

Cả hai đi bộ tầm mười phút cũng đến quán được chọn làm tiệc liên hoan của lớp Khưu Dĩnh Ninh.

Mộc Tịnh Kỳ theo anh vào trong đi lên tầng trên, bạn cùng lớp anh, đặc biệt là nam sinh độc thân vừa thấy cô đã thốt lên bất mãn oán trách anh.


Một nam sinh tóc tai vuốt keo gọn gàng, mặc áo khoác da, đeo dây chuyền trước ngực, áo sơ mi không gài hai nút đầu, trông vô cùng phong lưu bảnh bao.

Cậu ta trừng mắt lườm Khưu Dĩnh Ninh, cao giọng mắng: “Khưu Dĩnh Ninh, cậu có tình người một chút có được không?”
Tiếng cười đùa vang lên, một nam sinh khác nhanh chóng chen lời vào: “Lâm Khang, cậu theo xách dép cho Dĩnh Ninh học cách theo đuổi con gái đi, ngoại hình đó của cậu đúng là lãng phí!”
Không gian quán được dựng theo lối kiến trúc truyền thống, bàn ghế màu nâu vàng sáng mang đến cảm giác ấm áp.

Lớp của Khưu Dĩnh Ninh tổ chức tiệc ở trên lầu, ồn ào náo nhiệt khác hẳn với bầu không khí yên tĩnh dưới tầng trệt.

Ngay lập tức, tiếng huýt sáo và vỗ tay nồng nhiệt truyền đến, nhân vật chính bị chỉ đích danh là Lâm Khang bày ra vẻ mặt cam chịu không cãi lại nổi.

Tới chỗ trống gần cuối bàn cạnh Lâm Khang, Khưu Dĩnh Ninh kéo ghế cho Mộc Tịnh Kỳ ngồi xuống, còn anh ngồi ở giữa.

Lâm Khang nhìn đôi tình nhân tình cảm ngay sát bên liền không chịu nổi mà phàn nàn: “Cậu có biết ngược cẩu người khác là mang tội không?”
Khưu Dĩnh Ninh nhếch một bên môi khinh bỉ, nhẹ nhàng đáp trả: “Tôi không ngược cậu, tôi có lỗi với bạn gái tôi.”
Lâm Khang lần nữa câm nín không thể phản bác, đành ngậm chặt miệng cam chịu.

Buổi liên hoan đa số toàn nam, có vài người cũng đưa bạn gái theo.

Mộc Tịnh Kỳ không tham gia vào cuộc vui, khi được hỏi thì trả lời, phần thời gian còn lại không ăn thì cũng nói chuyện riêng cùng Khưu Dĩnh Ninh và Lâm Khang.

Nhờ sự nhiều chuyện và âm mưu “đốt nhà” của Lâm Khang, Mộc Tịnh Kỳ mới biết trên trường có rất nhiều nữ sinh yêu thích và công khai tỏ tình với Khưu Dĩnh Ninh.

Học khác khoa, thời gian biểu đa phần cũng khác, thế nên có nhiều chuyện trên trường Mộc Tịnh Kỳ không nắm rõ.

Cô cứ nghĩ nữ sinh biết cô và anh qua lại với nhau sẽ không thể hiện tình cảm với anh, hóa ra đều do cô không biết, anh cũng chưa từng kể cho cô nghe chuyện này một lần nào.

Với tính tình của Khưu Dĩnh Ninh, nếu đã không thích chắc chắn rất phũ phàng, nhiều người biết kết quả vẫn cố chấp lao vào.

Nghĩ lại, Mộc Tịnh Kỳ vẫn không dám tưởng tượng nếu Khưu Dĩnh Ninh không thích cô, có lẽ chữ phũ đó vẫn chưa đủ để miêu tả độ thảm.

Bầu trời bên ngoài dần tối đen, Khưu Dĩnh Ninh cùng Mộc Tịnh Kỳ ngồi chuyến xe buýt cuối ngày về nhà.

Trên xe hành khách không quá năm người, cả hai ngồi hàng ghế đầu, lặng lẽ ngắm thành phố về đêm ngoài cửa sổ.


Trôi qua một lúc, Khưu Dĩnh Ninh chuyển tầm mắt từ cảnh vật ngoài đường sang Mộc Tịnh Kỳ.

Tuy đá xéo đá thẳng người khác được nhưng chính Khưu Dĩnh Ninh lại luôn có nỗi nghi vấn trong lòng.

Nhiều lần Khưu Dĩnh Ninh đã tự hỏi, rốt cuộc Mộc Tịnh Kỳ nghĩ gì khi bị người khác xem thường vì yêu đương với một kẻ lông bông như anh, mà cô chưa từng tỏ thái độ cũng chưa từng vì những lời nói đó mà rời xa anh.

Dù bị người khác bình phẩm, nhưng chỉ cần Khưu Dĩnh Ninh xin tiền, Mộc Tịnh Kỳ lập tức chuyển qua cho anh không hỏi lý do.

Mộc Tịnh Kỳ không phải bị tình yêu làm mờ mắt, cũng không phải yêu đương mù quáng, mà vì cô tin Khưu Dĩnh Ninh, tin anh không lợi dụng lòng tin của cô, tin anh không lừa gạt tình cảm của cô.

Im lặng nhìn Mộc Tịnh Kỳ một hồi lâu, Khưu Dĩnh Ninh khẽ cất tiếng gọi: “Kỳ.”
“Hửm?” Mộc Tịnh Kỳ xoay đầu nhìn anh, hơi nhướng chân mày chờ đợi.

Nét mặt Khưu Dĩnh Ninh trầm tư, anh suy nghĩ thật kỹ mới mở lời hỏi: “Em không sợ anh lừa tình, lừa tiền em à?”
Mộc Tịnh Kỳ bật cười, không hề bất ngờ trước câu hỏi này của Khưu Dĩnh Ninh.

Cô không sắc, cũng không phải tiểu thư con nhà giàu, nếu có lừa thì cô lừa anh mới đúng.

Ý tứ của Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ dĩ nhiên hiểu rõ, nhưng trong cuộc tình này, trong cuộc sống của cả hai hiện tại, cô chỉ thấy mình lời không lỗ.

“Từ khi nào anh lại để ý đến lời người khác nói vậy?” Mộc Tịnh Kỳ bình thản hỏi ngược lại.


Cô không nịnh anh, cũng không phải dỗ ngọt, trong đầu nghĩ sao liền truyền đạt ra thành lời: “Từ khi nào có quy luật bạn trai cho tiền bạn gái được, bạn gái không thể cho tiền bạn trai? Tiền nhà, tiền chợ đều do anh lo, một chút tiền tiêu vặt em đưa anh xài vốn không bằng.

Anh dùng tri thức lấy tiền học bổng lo cho cuộc sống cả hai, tiền em đi làm thêm bên ngoài đều có khoản dư, vậy tại sao em không được cùng anh chia sẻ gánh nặng tiền bạc?”
Khưu Dĩnh Ninh chăm chú lắng nghe Mộc Tịnh Kỳ nói, hai mắt bỗng cay lên.

Từ lúc bắt đầu hẹn hò, Mộc Tịnh Kỳ chưa từng đòi hỏi bất kỳ điều gì từ anh, ngược lại còn luôn để ý nghĩ cho anh.

Mộc Tịnh Kỳ không phải là một cô gái mạnh mẽ, cũng không phải người giỏi thể hiện tình cảm, thứ người ta thiếu thốn là thứ muốn có được, cô cũng không ngoại lệ.

Và thứ Mộc Tịnh Kỳ trân trọng chính là gia đình, mà gia đình của cô có Khưu Dĩnh Ninh trong đó.

Nụ cười dịu dàng của Mộc Tịnh Kỳ dành cho Khưu Dĩnh Ninh ngay giây phút này tựa như một sức mạnh tinh thần vô giá.

Hiểu được lo lắng trong lòng đối phương, bản thân tự khắc sẽ muốn làm cho người mình thương hạnh phúc.

Thấy được biểu cảm mãn nguyện của Khưu Dĩnh Ninh, khóe môi Mộc Tịnh Kỳ càng cong cao hơn, cô nhẹ giọng bộc bạch nỗi lòng: “Ninh, chúng ta chỉ là những đứa trẻ mới lớn, việc nên làm không phải thể hiện bản thân tài giỏi mà là học cách trưởng thành.

Em không cần anh chứng tỏ một mình anh có thể chống đỡ tất cả, một gia đình trọn vẹn, không thể chỉ có một người vun đắp.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.