Đọc truyện Đậu Đậu, Em Chưa Biết Yêu – Chương 8: Gintama thiên – Kỳ sáu
Dịch & biên: Trần Bì
Giác quan và tri giác đều vì khẩn trương cao độ mà bị phóng to hết cỡ, nơi ngón tay Okita lướt qua phát tiếng loạt xoạt làm dấy lên sự ngứa ngáy khó chịu tột đỉnh.
Đậu nhi bị Okita ép tới không thể động đậy, mảnh áo sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Vừa mở màn thì tiến độ đã HE thẳng tiến, căn bản chính là tử cục. Cái này không khớp với quy tắc trò chơi!!
[Hệ thống sẽ không soạn ra “tử cục”. Còn quy tắc… Bản thân cô bóp méo độ thiện cảm đã là trái với quy tắc, phải đánh đổi bằng một số việc ngoài ý muốn trong phạm vi cho phép cũng là điều bình thường. Nói thí dụ như… Độ khó công lược gia tăng?]
Cúc áo thứ hai bị cởi ra.
Vì sức nặng của vòng cổ, chỉ ngẩng đầu thôi cô cũng đã rất cật lực. Hai chân do kéo căng quá lâu mà không tự chủ run rẩy lên, bị chất vải xơ cứng trên đồng phục của Okita cọ đau.
Tiểu Đậu cuống lên thật rồi, cố sống cố chết vùng vẫy: Điên rồi hả!!! Loại kịch bản này mà ông cũng viết ra được sao!?
[…] N im lặng chốc lát, khi mở miệng lần nữa đã là giọng điệu như lúc mới gặp. [… Không phải do ta viết, cái này là phán đoán của quy tắc —- Chẳng hạn như, trí tuệ nhân tạo có khả năng tiến hóa khi được lập trình xong, dù là bản thân người lập trình cũng chẳng thể hoàn toàn khống chế nó. Ta chỉ là người sáng tạo quy tắc, không có nghĩa là ta có thể khống chế tất cả.] Hơi tạm dừng, âm thanh của hắn chợt trầm thấp một chút, [Có điều… Mở cửa sau cho cô một lần… Cũng không phải không được.]
Vừa dứt lời, động tác của Okita đột nhiên dừng lại!
Thời gian phảng phất ngưng trệ.
Một giây sau, vẫn là cái cảm giác y như mỗi lần bị N ném vào cánh cửu thần kỳ ấy, Tiểu Đậu lại được thể nghiệm cảm giác “Mắt tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự”, mất đi ý thức.
…
“Mame – chan, Mame – chan…”
Trong lúc mơ hồ hình như có ai đang gọi mình.
Âm thanh càng ngày càng rõ rệt, Tiểu Đậu giật mình tỉnh lại. Quay đầu nhìn, một cậu nhóc đang đỏ mặt nhìn cô. Cô hơi sững sờ, phát hiện mình đang ngồi tựa lưng vào một cây đại thụ cành lá sum xuê.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi, Mame – chan.” Cậu bé ngại ngùng cười. “Anh đi đâu đều tìm không thấy, thì ra là em ngủ ở chỗ này.”
Tiểu Đậu đầu tiên là mờ mịt hồi lâu.
—- Không phải lồng chó.
Sau lưng nổi lên tầng mồ hôi dày đặc, sự hồi hộp khi suýt tý nữa thì tiết tháo (trinh tiết) khó giữ lại ùa về lồng ngực.
Cô cúi đầu.
Dưới người là bãi cỏ dạt dào xanh biếc. Hai người được bao phủ trong tàn cây loang lổ, thấp thoáng có những vết nắng lốm đốm nhỏ vụn.
Đưa tay lên, bàn tay dính phải vài cọng cỏ đang tản mùi đặc trưng của cỏ non mát dịu mang thêm chút ẩm ướt.
Cổ tay cực kỳ mảnh dẻ, bàn tay cũng rất nhỏ, không phải là tay của một cô gái trưởng thành nên có.
Từng có kinh nghiệm đột biến ngự tỷ (1), phản lão hoàn đồng cái gì… Cô đã không hề áp lực (…).
(1) Loại hình nhân vật nữ có ngoại hình và tính cách thành thục, chín chắn.
Cô vỗ quần áo đứng lên.
Vừa mới vỗ nhẹ, bồ công anh nhung mềm dính trong lòng bàn tay rơi vào thân kimono.
Ngước mắt nhìn lên, nơi này là một sườn đồi thoai thoải miết xanh tươi tốt. Cách đó không xa, cô có thể nhìn thấy những kiến trúc chằng chịt tinh tế được che phủ trong làn khói bếp đan xen.
… Xem ra mở đầu là thuộc kiểu thanh xuân sức sống?
Đậu Đậu tự dưng cảm thấy như hai kiếp làm người. Cô ổn định hô hấp, bắt đầu dùng tiếng lòng kêu gọi N.
—- N không đáp lại.
Cậu bé bên cạnh mở miệng, “Chung quanh đều không gặp em, anh liền đoán được em sẽ đến đây. Em lại nhớ cha em rồi à?” Trong lúc nói chuyện, cậu ta bước ra một bước bắt đầu đi về phía trước.
Tiểu Đậu ngầm thừa nhận, đuổi theo cậu, thuận tiện dựng thẳng lên dây anten lên tiếp nhận tình báo.
N giả chết cũng không sao, Mao gia gia từng nói, tự mình động thủ, cơm no áo ấm…
“Lại nói mấy ngày nữa chính là ngày giỗ của chú Sakashi rồi…” Nhóc này rất có trách nhiệm đóng vai NPC (2), “Mame – chan thật sự rất kiên cường, cho dù cha có qua đời cũng có thể tự săn sóc bản thân…”
(2) Non-player character, những nhân vật được thiết kế sẵn trong game để hỗ trợ người chơi.
Tiểu Đậu còn chưa nắm bắt được tình hình nên đành bày ra kiểu cười Mona Lisa (đã luyện qua mấy trăm lần) vạn năng ra cười với đối phương.
Mặt cậu nhóc lập tức ửng hồng, không được tự nhiên quay mặt đi.
Tiểu Đậu không khỏi cúi đầu xác nhận lần nữa, mình rõ ràng vẫn là vóc người con nít…
… Tiết tấu này ý là Mary Sue muốn làm từ bé sao?
Cùng cậu trai này lên đường sóng vai về thôn, lượng thông tin cô tiếp thu cũng được tám chín phần mười.
Nơi này quả nhiên không phải Edo, mà là thuộc Bushuu. Thân phận mới của mình vẫn là Sakashi Mame, đáng tiếc lúc này không phải thục nữ thành phàn trí thức. Thiết định người cha cũng từ “Ông trùm sản xuất rượu giàu có, thương con hết mực” biến thành “Người mở tiệm bán rượu ở nông thôn”, hơn nữa còn đã qua đời gần một năm.
Nhóc tới đón cô tên là Harada Ryouta, xem như tồn tại dưới dạng “anh hàng xóm” nửa trúc mã lúc Sakashi Mame sáu tuổi —- Cha cậu ta Harada Tadasu và ông chú Sakashi có giao tình. Hai nhà từng làm hàng xóm với nhau được một quãng thời gian dài, thẳng đến khi nhà Harada dời đến Bushuu.
Sau khi biết được Sakashi Mame mất cha, Harada Tadasu đã chạy tới nhà Sakashi mang cô bé cùng về Bushuu.
Harada Ryouta: “Cha đang chờ em đấy. Anh không thể đi chung với hai người tới đạo trường. Nhưng em đừng lo, Kondou tiên sinh là người cực kỳ tốt.”
Cọng anten ahoge của Đậu nhi trong chớp mắt căng lên!
Emma, Đậu thần nghe được cái gì nè!
—- Từ then chốt: Kondou tiên sinh, đạo trường, Bushuu.
Lần này mọi thứ cơ bản có thể nghĩ thông —- Quả nhiên không chỉ thay đổi địa điểm, ngay cả tuyến thời gian cũng thay đổi —- Lúc này Kondou còn đang mở đạo trường, mà Shinsengumi vẫn chưa thành lập.
…. Kondou – san, Đậu Hán Tam ta là trở về rồi đây (3) (…).
(3) Nhái lại câu nói kinh điển của Hồ Hán Tam – nhân vật phản diện trong phim Ngôi sao đỏ lấp lánh: Hồ Hán Tam ta lại trở về rồi đây.”
Chẳng qua thì nói tới nói lui, đi đạo trường làm gì…
Hai người đã bước vào thôn, Đậu nhi còn chưa kịp nói khách sáo, đã bị một bầy con trai (nhóc quỷ) vắt mũi chưa sạch nhiệt tình vây quanh.
Mame -chan cậu đi đâu thế? Anh Harada tìm cậu lâu lắm đó!
Mame -chan, tớ giúp cậu cầm gói đồ cho…
Cút ngay, tay cậu bẩn như vậy sẽ làm dơ gói đồ đấy!
Mồm năm miệng mười, giành qua giật lại.
Qua một hồi, Tiểu Đậu đại khái cũng cân nhắc ra hàm nghĩa.
—- Bọn nhóc nghịch ngợm này đều là từ nhỏ quen biết trong xóm, tuổi tác bình quân từ 6-14 tuổi không đồng đều, cả đám đều trong độ tuổi thích quậy phá. Harada Ryouta chắc hẳn đóng vai trò như đầu lĩnh trong bọn trẻ. Tình thế trước mắt này… Dường như cậu ta có ý đồ mang Sakashi Mame dung nhập vào vòng xã giao của bọn nhóc quỷ bản xứ?
Tiểu Đậu như có điều suy nghĩ dùng dư quang liếc nhìn bóng của mình dưới sông.
—- Ừm, vốn đang yên ổn làm Đậu thục nữ lại biến thành Đậu loli (4).
(4) Loại hình nhân vật nữ có ngoại hình và tính cách như bé gái từ 13 tuổi trở xuống.
Nhìn bé Đậu chưa tới 10 tuổi, tuy rằng không bằng Đậu thục nữ phong lưu phóng khoáng, phụ kiện tiêu chuẩn vẫn cao vượt trội như cũ, mã ngoài xinh đẹp vốn là đặc sản của Otome game vẫn có ứng dụng thích hợp cho vị thành niên (…). Một khuôn mặt loli căng mộng, trắng muốt như trứng gà bóc vỏ, ngũ quan tinh xảo đáng yêu; tóc đen dài mà mềm mịn, tôn lên bộ kimono màu sắc mộc mạc. Vừa nhìn thiết định là biết ngay đi theo phong cách nữ thần kiểu cũ —- Đứng giữa một đám choai choai tươi cười nhí nhố kia, quả thực như là một mét ánh dương tươi trè của Annie bảo bối (5)…
(5) Nữ tác giả viết văn theo phong cách u ám, thê lương, chán chường,…
… Cái hình ảnh “Nữ thần giữa bầy nít ranh” đập mạnh vào thị giác này.
… Điểm Sue quá nhiều không sức mà phun (…).
Cuối cùng thì Ryouta tiểu bằng hữu có sức thuyết phục hơn: “Mame – chan, đưa anh gói đồ đi, buổi tối anh đưa hết đồ qua giúp em.” Hơi ngập ngừng, vẻ mặt cậu ta thoáng phức tạp: “Anh… Anh sẽ nói với cha mấy ngày nay anh sẽ trực tiếp ở tại đạo trường, thuận tiện luyện kiếm, cũng tiện giúp em quen thuộc hoàn cảnh… Em đi tìm cha trước đi.”
Tiểu Đậu còn chưa thăm dò tình huống rõ ràng, cũng may thiết định của Sakashi Mame là mới chuyển tới còn chưa quen đường. Am hiểu lòng người-Ryouta – kun trực tiếp mang cô tới cửa nhà, bàn giao cho Harada Tadasu xong mới rời đi.
Ừm, bởi vì Harada Tadasu là nam phụ không thể công lược nên miêu tả bên ngoài liền bỏ qua đi (…). Nói chung thì chú Tadasu là một đại thúc tuổi trung niên dễ gần và truyền thống về mặt ý nghĩa. Hai người sau khi gặp mặt, nói mấy câu thoại hằng ngày phân không ra phương hướng, ông ấy liền mang Tiểu Đậu đi đến đạo trường.
Cảnh sắc nhìn thấy trên đường hoàn toàn khác biệt với sự pha trộn mâu thuẫn giữa thanh lịch cổ xưa và khoa học kỹ thuật hiện đại ở Edo.
Không có phi thuyền, cao ốc và ánh đèn neon màu sắc cũng không, đập vào mắt chỉ có những dãy nhà và khuôn viên truyền thống đậm chất Nhật Bản.
Đến khi tới cửa đạo trường, mặt trời đã sắp ngã về Tây.
Hai người đứng ngoài đình viện, tiếng gõ nhịp nhàng của kinh lộc (6) cùng với tiếng nước róc rách quanh quẩn bên tai.
(6) Nghĩa là làm kinh sợ hươu nai. Vốn là dụng cụ phát ra tiếng động xua đuổi chim thú lạc vào vườn, về sau được dùng trang trí trong sân, dựa vào nguyên lý đòn bẫy khi nước đổ đầy ống trúc phát ra âm thanh.
Quả thực khắp nơi đều là zen (7).
(7) Nghĩa là thiền. Phong cách Zen Nhật Bản chú trọng gần với thiên nhiên, đơn giản, thanh bình.
Harada Tadasu gõ cửa, cánh cửa liền bị người từ bên trong mở ra.
Mở cửa là một người đàn ông thân hình cao lớn, ngũ quan góc cạnh. Tay hắn cầm kiếm tre, trên người còn đeo giáp bảo vệ. Khi thấy Tiểu Đậu, hắn ngừng bước, khom người xuống cho cô một nụ cười sang sảng.
“A… Chính là cô bé này sao?”
Tiểu Đậu ngẩng đầu lên, đập vào mi mắt chính là gương mặt rõ ràng non nớt không ít của Kondou.
… Không phải Kondou mà cô biết.
Mà là một Kondou chưa từng gặp gỡ Sakashi Mame, cũng chưa phải là cục trưởng Shinsengumi.
Chỉ có sự ấm áp bên trong nụ cười kia vẫn quen thuộc.
Cảm giác…
Khá là vi diệu…
Kondou chìa bàn tay to còn chưa lấy găng tay ra, xoa đầu Tiểu Đậu rồi cười: Lần đầu gặp mặt, anh là Kondou Isao, xin được chỉ giáo nhiều hơn.
Tiểu Đậu hơi ngẩn ngơ, theo phản xạ cho hắn một nụ cười vạn nặng.
Sau đó là màn hỏi han đơn giản của hai người trưởng thành, Kondou liền dẫn người vào phòng tiếp khách. Ngay khi ngồi ổn, Harada Tadasu mở miệng trước: Như ngài đã biết, đứa bé này là con người bạn quá cố của tôi. Ở quê nhà không quen biết ai, tôi mới đón con bé về đây…
Harada Tadasu thở dài.
Thế nhưng tình huống trong nhà tôi ngài cũng biết đấy, muốn nuôi dưỡng đứa trẻ này cũng là hữu tâm vô lực. Khi ở quận Tama, tôi đã nghe đến danh quân tử hoài đức của Kondou tiên sinh, tự mở đạo trường thu nhận rất nhiều cô nhi và cũng giáo dục bọn họ nên người. Lúc này tôi mới dám mạo muội đến nhà… Thật sự làm phiền ngài quá. Nói xong, ông dùng hai tay chống đầu gối, cúi đầu sát xuống đất.
… Làm ơn hãy chăm sóc tốt đứa bé này.
Lần này Tiểu Đậu đã hiểu, hóa ra là tiết mục gởi gắm.
Còn Kondou thì lập tức tiến lên đỡ lấy Harada Tadasu còn đang vái lạy: Sao lại nói vậy! Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc con bé đàng hoàng.”
…
Trong tiếng kiếm tre đánh vào nhau chan chát hòa cùng tiếng quát của các đệ tử, Tiểu Đậu được Kondou dắt vòng qua một hành lang, dừng lại trước một căn phòng trống trải sáng sủa.
Thiếu cái gì cứ nói ra, không thói quen cũng có thể nói cho anh biết. Kondou dặn dò bé Đậu, phút chốc lộ ra vẻ mặt sầu não, vỗ đầu một cái: Á… Chẳng qua hồi đó tới giờ anh nhặt về toàn mấy tên tiểu tử thúi, nuôi bé gái cũng là lần đầu…
Hắn trực tiếp ngồi xổm xuống nhìn thẳng Tiểu Đậu.
Thế nên mới nói về sau xin hãy chỉ giáo anh nhiều hơn nha!
Nói xong hắn đưa tay về phía cô.
Ôi chao. Thanh HP lại bị thọt.
… Kondou – san, biết cách dỗ con nít đấy.
Tiểu Đậu nhìn biểu cảm có mấy phần căng thẳng của Kondou, tâm tình càng ngày càng phức tạp. Cô từ từ đưa tay nắm chặt bàn tay kia.
Kondou thoáng sửng sờ, tiếp đó đầy mặt thụ sủng nhược kinh (8), Ôi ôi, anh còn tưởng rằng sẽ bị từ chối chứ? Đáng ghét, chẳng lẽ nói duyên với trẻ con của mình bắt đầu trở nên tốt hơn rồi sao… À thì, nói tóm lại —-
(8) Được yêu thương mà nơm nớp lo sợ.
Người võ sĩ này sang sảng cười.
Bắt đầu từ hôm nay, nơi này chính là nhà em.
Tiểu Đậu vô ý thức liếc mắt nhìn đỉnh đầu Kondou —- Đã không còn đánh dấu nêu lên có thể công lược nữa.
Sau đó cô nhẹ nhàng vâng một tiếng.
…
Sau khi Kondou rời đi, Tiểu Đậu một người đứng yên đánh giá nơi mình trú ngụ trong tương lai. N xác chết sống lại: [Tình hình cơ bản đều nắm rõ rồi chứ?]
Tiểu Đậu nhướn mày hỏi ngược lại: “Chơi trò mất tích đủ rồi hả?
[Đã qua kỳ thực tập, ta đương nhiên không thể tiếp tục chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng gợi ý.] N Ung dung thong thả nói. [Bây giờ nói cũng vậy thôi. Ta đưa cô về tuyến thời gian cô và Okita Sougo vừa quen biết. Trên lý thuyết thì đây là phá hoại quy tắc. Vì vậy bây giờ cô phải chân chính tự tay công lược hắn từ đầu. Hơn nữa tại trước tuyến thời gian hắn nhốt cô vào lồng chó, cô phải làm độ thiện cảm của hắn tràn đầy, bằng không sẽ chịu trừng phạt vì phá hoại quy tắc trò chơi.]
Sau khi hiểu thông, Tiểu Đậu buồn bực lải nhải: “Vậy tôi có nên hỏi trừng phạt là gì luôn không? Ngài thế nào cũng sẽ trả lời là Cô thử xem chẳng phải sẽ biết chứ gì?
N phát ra tiếng cười quỷ súc, [Bé ngoan…] Hắn khẽ dừng, [Nói trước là chuyện này về sau không có ngoại lệ nữa. Mai mốt, cô nên bớt điều chỉnh độ thiện cảm lại đi… Còn việc làm sao cô với Okita phát triển đến ngược luyến lồng chó, thì tự bản thân thăm dò. Cố gắng nắm bắt, đừng giẫm lên vết xe đổ.]
Tiểu Đậu: Rõ ràng kẻ đào hầm chính là lão gia ngài. Bây giờ bể nợ thì dù cho lão gia ngài có đổi phong cách thành thầy tốt bạn hiền cũng không cứu vãn nỗi tỷ lệ bỏ văn đang liên tục tăng lên có biết không.
N mất tự nhiên A… một tiếng, nói sang chuyện khác: [Không nhìn vật phẩm mới sao?]
Vật phẩm mới? Tiểu Đậu tạm thời chưa phản ứng kịp, thoáng ngẩn ngơ.
[Đạt được thành tựu Nụ hôn đầu, mở khóa vật phẩm mới Kim đồng hồ yêu đương.] N không nhanh không chậm lập lại. [Có trang bị hay không?]
Nghe vậy, cọng ahoge của Đậu nhi trong nháy mắt xấu hổ uốn cong.
Nhớ lại rồi, đúng là trong lồng chó hình như có nghe qua nhắc nhở này.
Nói đi nói lại, kim đồng hồ yêu đương…
… Cái tên của thứ đồ này độ thẹn hơi bị cao nha.
Đậu nhi đang ở trong nội tâm châm chọc, trên tay bỗng dưng bốc lên một đám bụi vàng mờ ảo rồi cấp tốc thành hình, ngưng tụ thành một thứ có dạng đồng hồ quả quýt có bề ngoài tinh xảo.
Đưa tay đẩy nắp ra, mặt đồng hồ óng ánh trong sáng. Không có con số ghi giờ phút, chỉ có chỗ không giờ lại gắn một ký hiệu không rõ ý nghĩa.
Trên mặt đồng hồ có hai cây kim trắng và đen, đều đứng ở giờ thứ sáu. Độ dài của chúng giống như đúc, tạo hình rất độc đáo, nhìn sát vào có thể thấy trên thân kim có điêu khắc hoa văn.
Cô hơi đụng vào mặt đồng hồ, không trung liền hiện ra mấy cái chữ nhỏ màu vàng:
[Số liệu nhân vật ghi chép thành công.
Đang tiến hành công lược: Okita Sougo.]
Tiểu Đậu đầu đầy chấm hỏi: “Món đồ này là cái gì?
[Đạo cụ tham khảo, có thể cho thấy khuynh hướng của nhân vật công lược một cách chính xác.] N khá có hứng thú nói chuyện, [Kim đen đại diện khuynh hướng BE, kim trắng đại diện khuynh hướng HE. Sau khi ghi vào số liệu nhân vật mục tiêu, hai cây kim này sẽ cùng lúc chuyển động hướng về đích là ký hiệu nằm ở không giờ. Kim đen tới trước nghĩa là đạt thành BE, ngược lại cũng vậy. Có nói rõ trong chỉ dẫn, cô tự xem đi.]
Trước mặt nổi lên một loạt chữ nhỏ vàng óng ánh, Tiểu Đậu liền bắt đầu đọc nhanh như gió —-
*… Tốc độ tiến lên của hai kim đồng hồ phụ thuộc vào sự hỗ động giữa ngài và nhân vật công lược. Từ đó cho thấy, vật này là chiếc đồng hồ giám sát tâm tình nhân vật công lược tốt nhất. Nó có thể trực quan cho thấy chiến lược phương châm của ngài rốt cuộc là chính xác hay sai lầm, để ngài có thể thay đổi sách lược bất cứ lúc nào.*
Nhìn xuống chút nữa, độ thẹn của phần diễn giải tăng vọt làm Đậu nhi mặt mày xanh mét.
*Khi ngài lần thứ nhất nhận được cái hôn từ nhân vật công lược sẽ đạt được kim đồng hồ này. Số liệu nhân vật công lược sẽ được ghi chép và kích hoạt kim đồng hồ.
Đồng dạng, phương pháp ghi vào số liệu nhân vật mới vẫn là [Hôn môi nhân vật mục tiêu].
Có câu nói rất hay, không tỏ vẻ đáng yêu thì không có ăn, không nỡ bỏ tiết tháo thì không bắt được sói. Xin ngài hãy ngoan ngoãn giao tiết tháo ra đây đi, ha ha.*
Ha ha, sách hướng dẫn này thật có nhân tính, còn có câu cửa miệng nữa ha? May mà Đậu gia ghi Okita tiểu ca vào đây xong, tiết tháo đã sớm xếp gọn cất vào túi rồi…
… Ha ha cmn!! Ai làm thiết kế này!?!? Đầu óc biên kịch bị Titan dị thường (9) tiến công luôn rồi đúng không?!?!
(9) Một loại Titan trong manga Shingeki no Kyojin (Attack On Titan).
Tiểu Đậu vừa muốn đá đểu, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng động.
Theo phản xạ bỏ đồng hồ quả quýt vào tay áo, cô quay đầu nhìn lại.
Đứng ngoài cửa là một bé trai.
—- Căn phòng mà Kondou bố trí cho cô có ánh sáng rất tốt, mở cửa là thấy sân nhà. Còn cách một khoảng thời gian nữa mới tới hoàng hôn, ánh mặt trời trong đình viện vừa đúng, tất cả đều chiều lên người cậu bé.
Lại kết hợp với cỏ cây tươi tốt xanh biếc mềm mại phía sau, càng khiến cho cảnh này tựa như tranh vẽ.
Gió nổi lên, hiu hiu phất vạt áo yukata màu nhạt cùng mấy sợi tóc trên trán cậu.
Bên dưới vầng sáng, đầu tóc cậu ta có màu như sữa bò pha hơi nhiều mật ong, nhợt nhạt mà ngọt ngào. Trên khuôn mặt thanh tú nghiêng nghiêng ấy, hai mắt đỏ rực không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô.
Khoảnh khắc tầm mắt gặp nhau, đỉnh đầu cậu nhóc bay lên chữ nhỏ màu vàng, lấp loé giây lát lại hóa thành bụi vàng tiêu tán đi.
—- Okita Sougo.
Khúc đầu có nhắc tới, lúc này Kondou vẫn là thiếu chủ đạo trường Bushuu, Shinsengumi vẫn chưa thành lập. Mà Okita tiểu ca… Hắn đương nhiên còn là một thằng nhóc chưa dứt sữa (…).
Ừm, tình huống này…
Không sai đi đâu được, điệu bộ này rõ ràng là muốn mình với Okita tiểu ca làm thanh mai trúc mã, về sau thông đồng thành gian đây mà. (←_←)