Đọc truyện Đậu Đậu, Em Chưa Biết Yêu – Chương 24: Psycho Pass – Take 09
Dịch & biên: Trần Bì
Vì Nhật Bản chuyển dời trọng tâm nền kinh tế nên tuyến đường sắt ngầm Mita bị bỏ hoang. Bấy giờ nó đã hơn phân nửa nhấn chìm trong nước, tựa như một dòng sông ngầm do sức người đào bới. Nhưng không ai biết rằng, đống đổ nát hoang vu kia đã được Senguji tốn thời gian mấy chục năm, dần dần mở mang thành một vương quốc dưới lòng đất của chính lão, hay cũng chính là khu giải trí săn bắn người sống.
Trong bãi săn, tầng tầng giàn thép hoen màu gỉ đỏ kề sát nhau, mượn những rãnh nước ngầm làm cơ sở, phân chia ra các không gian to nhỏ không đều, hình thành nên một toà mê cung nhân tạo. Khắp nơi đều rải rác vệt máu khô và vết đạn loang lổ, không khí tràn ngập mùi nấm mốc với mùi rỉ sắt hòa cùng thịt thối khiến người ta không thoải mái.
Trên đài cao tầng hai của bãi săn đứng một người phụ nữ.
Trên người mặc áo blouse dài trắng toát, bên trong là áo sơ mi, váy ngắn cộng thêm đôi giày đi kèm cũng trắng không nhiễm một hạt bụi.
—- Tưởng như một đóa hoa thuần khiết lẳng lặng nở rộ trong chốn địa ngục đẫm máu, lấy màu sắc tương phản rõ nét nhằm tỏ rõ sự tồn tại khác lạ của mình.
Cô điều chỉnh kính nhìn đêm ở trước mắt chốc lát, vài sợi đuôi tóc cong cong theo động tác này từ cái gáy trắng nõn nhẹ nhàng phủ xuống.
Sau đó cô thở dài.
Ừm, không phải Đậu thần muốn làm ra vẻ (…), chỉ là tủ quần áo của Tsurutome Rin gộp lại cũng chỉ có mấy bộ này. Chính mình vừa tan ca thì lập tức chạy tới đây ngay (nếu không sẽ không cách nào tiến vào bãi săn trước Makishima được), căn bản là không kịp cởi đồ thầy thuốc ra được không vậy?
Nói gì thì nói, nhìn là một chuyện, vào tình cảnh đó lại là một chuyện khác, chỗ này thật khiến người ta khó chịu mà.
Hơn nữa việc tiếp theo phải làm chính là tính kế đại mỹ nhân, cứ cảm thấy… khiếp khiếp sao ấy.
Không được, phải làm gì đó dời lực chú ý thôi. Địa phương quỷ quái này quả thực sởn cả tóc gáy, độ nam tính của Đậu gia cao như vậy đều sắp bị xay thành bột đậu được chứ?
Kết quả cứ suy nghĩ vu vơ như thế, cô lại nhớ tới nét mặt và kiểu chọn từ của mình lúc mật báo…
Ừm, là dùng [Phiêu miểu kỳ ảo] nói —- Shinya – kun, tôi muốn ngăn cản người đó… —- Câu thoại biện hộ tuyệt hảo như vậy, không vấn đề gì đâu nhỉ?
Đang nghĩ ngợi, bỗng ống nghe liên tiếp với thiết bị nghe trộm nơi lối vào vang lên tiếng sòan soạt, rất nhanh sau đó truyền đến một giọng nữ: Làm, làm sao đây, Kougami tiên sinh…
Bình tĩnh lại. Tiếng nói của Kougami, Theo sát tôi, chạy!
Tiểu Đậu đờ đẫn chốc lát.
Anh hay lắm Shin-gia! Dám chơi tương kế tựu kế, không thông báo cho đồng đội mà tự mình xé lẻ?! Tình huống gì đây!? Người của Cục An ninh đâu!?
Hết cách, đành thay đổi kế hoạch… Nói tới nói lui, cô gái vừa lên tiếng ban nãy hẳn là nàng Yuki, người bất hạnh trở thành bia đỡ đạn trong cuộc giao chiến đầu tiên giữa hai người đàn ông trong truyền thuyết chăng?
Ừm, trước khi mình mật báo thì Makishima đã bắt cóc cô nàng Yuki rồi… Chuyện này chẳng trách Shin-gia được.
Cuốn một em moe thế vào vụ này, thật tội lỗi. Bộ không biết Đậu thần chướng mắt nhất là việc thô lỗ với con gái sao?!
… Rồi, làm việc thôi. Cũng may Đậu thần còn kịch bản dự phòng. (←_←)
Tiểu Đậu lấy ra máy thu phát tín hiệu từ thùng dụng cụ, nhanh lẹ gắn anten.
Biết cốt truyện thật tiện lợi, nhiễu sóng ở bãi săn gì đấy chỉ là chuyện nhỏ, ha ha.
Nhận tín hiệu vô cùng thuận lợi, chỉ chốc lát sau thiết bị đầu bên kia cũng đã truyền đến giọng nói của Kougami. Xem ra là có nghe theo lời dặn của bác sĩ (…), bên người mang theo thiết bị truyền tin mình giao cho anh ta, Rin?
Một tiếng này làm Tiểu Đậu hơi bất đắc dĩ, mấy ngày trước Shin-gia ngài vẫn gọi là họ đúng chứ? Shinya – kun… Tại sao tự mình tới đây?
Kougami lập tức hiểu ý, Chứng cứ không đủ, cho dù giao cho cấp trên cũng rất khó phán xét tội ác của hắn. Dừng một chút, giọng điệu hắn có chút rét lạnh: Tự tôi sẽ giải quyết.
Chết tiệt, tiết mục này là Tư pháp không cách nào xét xử thì trực tiếp tay không diệt khẩu sao? Đừng như vậy, khiến đại mỹ nhân ngủm đúng là mất trí mà!!
Tiểu Đậu nỗ lực cứu vãn: Thế nhưng…
Rin, Kougami cắt đứt lời cô, Sau khi phát giác tôi mất tích, đồng nghiệp của tôi chẳng mấy chốc sẽ tìm đến. Vụ của Makishima chấm dứt rồi thì cậu hãy mau rời khỏi đây, nếu đối mặt với cảnh sát, bị đo ra hệ số phạm tội thì hỏng bét.
Tiểu Đậu sửng sốt… Trong chớp mắt cảm giác mình như bắt được cái gì.
Yên lặng ở trong đầu tổ chức ngôn từ, cô mở miệng.
… Chứng cứ không đủ? Đó là… Viện cớ đúng không?
Ngắn ngủi lặng im.
… Tuy rằng Shinya – kun đối với chuyện này không nói, nhưng trên thực tế cũng rất rõ ràng tôi đã từng trợ giúp người kia làm những việc gì.
Âm thanh của cô rất nhẹ, nghe không ra tâm tình.
Nếu như mang anh ta về Cục An ninh thì khả năng rất lớn có thể tìm ra người có quan hệ mật thiết với anh ta là tôi… Cậu sẽ không phải là vì chen giấu kẻ tội phạm hiện hành này mà lựa chọn không thông báo đồng nghiệp, bản thân đơn độc lại đây mạo hiểm đấy chứ?
Kougami không tỏ ý kiến mà chỉ thở dài.
Mạo hiểm?… Chẳng phải cậu đã sớm vạch kế hoạch không tý sơ hở à, sao có thể tính là mạo hiểm được?
Cảm xúc của Tiểu Đậu có chút là lạ: … Cứ tin tưởng tôi như vậy sao? —- Trước mặt cậu có bẫy thú, cẩn thận đấy. Rẽ phải, trên cái bệ phía trước có cái túi, trực tiếp cầm là được.
Kougami lên tiếng trả lời, Tiểu Đậu tập trung nghe động tĩnh trong máy thu phát. Lát sau, giọng của Kougami lần nữa vang lên. Lấy được rồi. Về vấn đề hồi nãy, là tin tưởng trăm phần trăm. Dù sao thì… Hắn mở khóa kéo, lấy khẩu súng lục Beretta 92F từ bên trong ra, khóe môi gợi lên: … Từ thời đại học, luận văn mà chúng ta hợp tác qua chưa bao giờ cầm lấy thành tích ngoài A cả.
Ai da.
Đậu thần sẽ không nói rằng, Đậu thần vừa bị hồi tưởng KouRin thọc một cái… đâu. (→_ →)
Bỗng một tiếng súng cắt ngang sự yên tĩnh!
Máy thu phát tín hiệu rè rè hỗn tạp, có lẽ vì Kougami đang di chuyển nhanh —- Tiểu Đậu vội vàng đứng lên, vô thức nhìn một cây 92F khác giống như đúc trên tay mình.
… Hai bé bảo bối của quý cô Tsurutome đều chia cho anh một cây, anh nhất định phải nể mặt đấy, Shin-gia.
Cô xoay người theo hành lang nhanh đi trở lại.
Dựa theo nguyên tác, có lẽ đại mỹ nhân hiện đang ở bậc thang tầng hai cao nhất dùng ống nhòm thưởng thức cuộc săn rồi —-
Đậu xanh rau má!!
Tiểu Đậu nhìn cái bóng người đang thong thả bước đi phía đằng xa kia —-
Shogo đại mỹ nhân, ngài đây là muốn xuống lầu sao?! Shit, ngài không đứng bên ngoài xem tới cùng sao!?
Kết cấu bãi săn dưới lòng đất tương đối phức tạp, cầu thang của hai tầng lầu cũng không thông nhau, cần vòng qua một chỗ sụp lở mới có thể đi lại. Makishima đã đi xuống cầu thang, chuẩn bị tiến vào bãi săn tầng một. Khoảng cách hai người rất xa, Tiểu Đậu chỉ có thể phán đoán đại khái phương hướng Makishima tiến tới, lập tức lòng như lửa đốt tăng tốc chạy đi.
…
Makishima không nhanh không chậm tuần tra bãi săn, thần thái thậm chí có thể gọi là thong dong.
Đối với chuyện đang xảy ra này, Makishima sinh ra một loại hứng thú bắt nguồn từ một thứ không biết.
Funahara Yuki dẫn đường phía trước bởi vì tác dụng của thuốc nên đi lại có chút lảo đảo. Rốt cục cô ấy dừng lại ở một bãi đất trống, nghẹn ngào nói: “Chính là chỗ này… Sau khi súng săn phát nổ thì cái người đó bỏ chạy, Kougami tiên sinh đuổi theo…”
Makishima nhìn súng săn bị vứt bỏ trên đất trống —- Kèm theo là nửa cánh tay robot không trọn vẹn mắc vào cò súng.
Hắn khom lưng nhặt lên cây súng.
“Thì ra là vậy… Vai đi săn và vai bị săn hoán đổi à…”
Vì tăng cường lạc thú cho cuộc chơi, bản thân đúng là có thả một “Lá bài tẩy” trong bãi săn để Kougami có thể xoay xhuyển tình thế —- Chẳng qua là hắn cũng không để bất kỳ súng ống nào vào túi đeo lưng cho Kougami.
Makishima hứng thú dạt dào quan sát nòng súng bị hư hại của khẩu súng trên tay.
Senguji Toyohisa đối với việc bảo dưỡng súng săn là cực kỳ công phu, xuất hiện loại sai lầm trí mạng này hầu như là không thể.
Không… Vật này cũng không phải là món đồ thường dùng.
Là lâm thời quyết định đổi vũ khí sao?
Bất chợt, một tiếng súng vang lên từ phía sau!
Makishima cảm giác được cổ tay nóng lên —-
Cái còng khóa cổ tay hắn với Funahara Yuki bị viên đạn chuẩn xác bắn gãy.
Hắn quay đầu lại.
Tsurutome Rin đứng sững dưới bóng giá thép, cầm cây súng còn đang bốc khói trong tay thoáng giơ lên một ít, nhắm ngay hắn.
Thân thể Tsurutome quá yếu, chạy một đoạn đường đã không ổn rồi, lúc này ngực Tiểu Đậu phập phồng kịch liệt.
Ôi chao. Cuối cùng cũng kịp thời kịp lúc.
Cám ơn thiết lập tay súng thần của Rin – san, dưới tình huống này vẫn có thể bắn đâu trúng đó.
Funahara Yuki nghiêng ngã chạy đi, Makishima cũng chẳng đoái hoài gì, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú Tiểu Đậu.
Cổ tay hắn bị đạn sát qua đang chậm chạp chảy ra giọt máu, nhiễm đỏ tay áo sơ mi rồi theo đầu ngón tay trắng nhợt nhỏ xuống, lại có một loại vẻ đẹp bệnh chất.
Tiểu Đậu thoáng bình phục hô hấp, ánh mắt yếu ớt chuyển qua nhìn súng săn trong tay Makishima, đắn đo tốc độ nói mở miệng.
“Cái đó… Là em làm đấy.”
Dường như cảm thấy vui vẻ, cô mỉm cười.
Thời khắc quyết định sự sống còn, lời thoại đã chuẩn bị xong… Có điều đọc ra như thế nào, nó cũng là một vấn đề đấy ha?
Nên đi theo phong cách gì đây…
Trong bầu không khí trầm lặng ấy, Tiểu Đậu nhớ tới Oshikiri Kenji —-
[Cậu ta lộ ra một loại biểu cảm tràn ngập quyến luyến, thậm chí như người hành hương đang cầu khẩn về đất thánh, dè dặt tới gần cô.]
Tiểu Đậu lặng người một lúc rồi cất bước về phía Makishima.
Makishima không nhúc nhích, vẻ mặt thậm chí càng ngày càng dịu dàng.
Hắn chưa từng có ý nghĩ muốn tổn thương người phản bội trước mắt này mảy may.
Kế tiếp, hắn dùng một loại tư thái dung túng giang hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Tsurutome Rin đang nhào vào ngực mình.
Đỉnh đầu truyền đến âm thanh đầy từ tính thanh âm trầm thấp của Makishima.
“Lí do?”
Lúc đặt câu hỏi, hắn khẽ xoa mái tóc sau đầu cô.
Cô thở dài dùng gò má cọ cọ lồng ngực hắn hồi lâu.
Khụ.
Che đậy biểu cảm thành công, có thể chuyên tâm đọc lời thoại ha?
“Em…” Tiểu Đậu nhẹ giọng mở miệng, “Yêu Shogo… Thế nhưng em dần phát hiện, suy nghĩ của anh lại tương phản với lý tưởng của em.”
Câu chữ trong nhật ký của Tsurutome Rin cấp tốc chiếu lại trong đầu cô.
[Người ấy ủng hộ ý chí tự do.
… Nhưng tôi dần nhận ra rằng, động cơ anh ấy muốn lật đổ sự thống trị của Sybil, có lẽ tương phản với lý tưởng của tôi.]
Khụ. Logic của hội triết học yandere thì Đậu thần không hiểu, cứ theo đó mà đọc là được rồi. (:3 つ)3
“Động cơ Shogo muốn tiêu diệt Sybil là gì? Lúc đầu, em tưởng là theo đuổi một hình thái thống trị hoàn mỹ hơn…”
[… Nhưng sau đó tôi phát hiện, động cơ của anh ấy cũng không chỉ có vậy.]
“Khi phát hiện con mắt của Sybil không cách nào nhìn thấy bản thân, phán xét bản thân, hẳn Shogo – kun… Đã cảm thấy cô độc.”
[Sắc cảm từ đầu đến cuối đều trắng tinh, hệ số phạm tội cũng là không —- con mắt của Sybil không nhìn thấy anh ấy. Nhưng mà anh ấy cũng không thấy vui sướng, trái lại sinh ra bất mãn bị cô lập và xem nhẹ. Nói cho cùng, chẳng qua chỉ như một đứa trẻ…]
“Chỉ như một đứa trẻ tùy hứng không phải sao…” Tiểu Đậu lẩm bẩm. “Em đã chờ mong muốn xem cái thế giới mới mà Shogo – kun vẽ ra như vậy… Rốt cuộc, cũng chỉ là vì loại lý do này ư?”
Cô ngẩng đầu nhìn hắn.
“Em đã chán ngán kiểu thăm dò này lắm rồi… Vô cùng nhạt nhẽo.”
Khuôn mặt Oshikiri lần thứ hai hiện lên ở trong đầu.
Sắp tự tay đánh nát báu vật mình si mê quyến luyến bấy lâu.
Hết sức đau khổ —- Lại từ sự đau khổ đó sinh ra một chút hưng phấn cùng với ột thứ tình cảm mê muội càng thêm bệnh trạng.
Vẫn duy trì loại tâm tình mâu thuẫn mà kỳ diệu này, cô hoảng hốt mở miệng.
[Tôi tuyệt đối sẽ không phản bội Tsurutome tiểu thư.]
“Vì lẽ đó… Em đã phản bội Shogo.”
Dứt lời, mọi thứ lại trở nên yên ắng.
Cứ như thế, hai người lẳng lặng ôm nhau —-
Cho đến khi Makishima khẽ cười một tiếng.
“Bao lâu nay em đều đang suy tư chuyện này sao?…” Khóe miệng hắn cong sâu hơn, “Thì ra là vậy, thế mà anh chăng hề hay biết…”
Tiểu Đậu xin thề, đời này cô cũng chưa từng thấy đại mỹ nhân cười đến… Vui sướng như thế.
Quả thực như là… Ừm, thư thái?
Tiếp đó.
Trạng thái đỉnh đầu Shogo đại mỹ nhân đột nhiên chớp chớp… Sảng khoái biến thành “Tâm đầu ý hợp”.
… Ha ha. Đại mỹ nhân à, cảm nhận được cô gái vẫn là lệ thuộc anh, như tín đồ cuồng tín coi anh là trí não tự động loại bỏ suy nghĩ, thế mà trong giây phút phản bội anh lại tỏa ra ý chí tự do (anh yêu nhất) chưa?
Cái cô gái tự do này, thậm chí còn nhìn ra linh hồn anh, hiểu rõ anh như thế…
Đậu thần, tựa hồ cũng vừa thấy được đường lối thẹn thùng của môn triết học này rồi đấy. (:3 つ)3
Nói tóm lại, chờ hệ thống sửa xong Đậu thần nhất định phải đổi hết cái văn bản xấu hổ này một lượt.
Tiếp theo, chỉ cần một lời chào cám ơn hoàn mỹ chẳng hạn… Ai da, thiếu chút nữa quên Shin-gia rồi!!
Tiểu Đậu hoàn hồn, đang định rời khỏi ngực Makishima thì bất ngờ bị một tiếng súng làm hoảng sợ.
Cùng với tiếng súng, thân thể Makishima run rẩy kịch liệt.
Vẫn duy trì tư thế ôm ấp, trọng lượng thân thể Makishima từng chút từng chút chuyển dời qua người cô.
Bờ vai hắn buông xuống một ít, điều này làm cho Tiểu Đậu có thể lướt qua bả vai hắn thấy được Kougami đang giơ súng đứng trước hai người —-
Tiểu Đậu cứng người.
Phút chốc, bàn tay phủ tấm lưng Makishima bị chất lỏng ấm áp nào đó thấm ướt.
… Shogo? âm thanh Tiểu Đậu run rẩy mở miệng.
Makishima hơi cử động, giơ bàn tay còn đang chảy máu kia xoa mặt cô.
Hắn vẫn đang cười, cười không chút tạp chất, vẫn vui sướng thuần túy như vậy —-
Vết máu ở đầu ngón tay hòa chung với nước mắt trên mặt cô, mùi tanh ngọt từ từ trở nên nồng nặc khiến người ta kinh ngạc.
Nhưng hắn tựa hồ không chút để ý, như thể chuyện đang phát sinh chẳng liên quan đến bản thân, hắn chỉ đơn giản chìm đắm trong niềm vui sướng khi chiếm được thứ gì đó.
Hình như anh đã hơi hiểu được, những lời em từng nói…
Tiếng nói của hắn vẫn bình thản, chỉ là càng ngày càng yếu ớt.
Cảm giác Không thể thay thế.
Hình như đã cảm thấy mệt mỏi, lông mày hắn cau lại, chậm rãi nhắm mắt.
Đầu hắn vô lực rũ xuống, sợi tóc trắng bạc quét qua sườn mặt, mềm mại phảng phất lông chim…
Sau đó Tiểu Đậu nghe được âm thanh quen thuộc của N.
[Nhân vật mục tiêu: Makishima Shogo, đạt thành kết thúc HE.]