Đậu Đậu, Em Chưa Biết Yêu

Chương 13: Gintama thiên - Kỳ mười một


Đọc truyện Đậu Đậu, Em Chưa Biết Yêu – Chương 13: Gintama thiên – Kỳ mười một

Dịch & biên: Trần Bì

Sakashi Mame quay đầu lại nhìn Okita, “Đi trả đồ cho anh Ryouta. Thế nào?”

Sougo: “Tôi đi với cô.”

Tiểu Đậu: “… Cậu lại có ý đồ gì đây?”

Mitsuba: “Sou – chan cũng đi chung đi, miễn cho Ryouta lại phải đi một lần đưa Tiểu Đậu về.”

Giải quyết nhanh gọn, thế là hai vị fan của Mitsuba (…) cùng nhau đi ra cửa.

Chờ cách nhà Okita được một đoạn, Okita thấy mặt Tiểu Đậu vẫn đầy hoài nghi thì mắt híp híp: “Biểu cảm này của cô… Thật không biết tốt xấu, cô tưởng tôi ban đêm ban hôm muốn đi cùng với cô lắm à?”

Sakashi Mame bỗng chốc bị thọt thì mím chặt môi, nghiêng đầu đi: “… Không muốn thì đừng đi. Ngay cả tôi mà cậu cũng đánh không lại thì sao làm một tên bảo tiêu đàng hoàng được. Anh Ryouta đưa còn hay hơn, anh ấy đáng tin hơn cậu nhiều…”

“Anh Ryouta, anh Ryouta đủ chưa?” Okita hơi nhíu mày, “Bớt coi thường người khác đi. Tôi mà ở võ đường thì chỉ động đầu ngón tay thôi đã giải quyết anh ta trong vòng một nốt nhạc.”

Tiểu Đậu: Vâng, tôi hiểu, tôi hiểu rõ —- Okita Sougo sau này chính là thiên tài kiếm thuật, người thừa kế có tư chất trâu bò nhất của phái Tennen Rishin Ryu (Thiên Nhiên Lý Tâm lưu).

Có điều nhóc con à, cưa gái không phải dựa vào sức mạnh, hơn nữa hiện giờ sức mạnh của cậu còn chưa bằng gái nữa là. (→_→)

Lặng lẽ vãn hồi tôn nghiêm đi, được chứ?

Sau đó căn cứ vào mạch trò chơi, hai vị thanh mai trúc mã… Lại cải vả.

Đến nhà Ryouta, Tiểu Đậu tiếp tục thêm củi, ra sức tỏ vẻ đáng yêu các kiểu nhắm vào Ryouta – kun. Cô còn hiềm độ lửa chưa đủ, ngay cả những khi Ryouta giúp mình sửa sang mái tóc, ánh mắt ôn nhu bắn ra tia sáng dịu dàng gì gì đó đều giả bộ hồ đồ không biết. Cô tiếp tục đi tuyến bạn bè, thả ra quầng sáng điềm đạm đáng yêu của thiếu nữ mới lớn (thời kỳ ăn cơm trăm họ hay làm)…

Đến khi đối mặt Sougo, cô lại ổn thỏa cất tiết tháo về túi, khôi phục trạng thái oan gia.

Hừ hừ, Sogou – kun, hãy để Đậu thần giúp cậu thông não toàn diện, mở mang đầu óc đi (…).

Ha ha, như sự kiện ngụy tình địch chẳng hạn. (←v←)

Sau khi đi ra nhà Harada Ryouta, hai người sóng vai lên đường về nhà, bầu không khí tất nhiên rất cứng ngắc. Sougo luôn nghiêm mặt, Đậu nhi cũng rất phối hợp đơ mặt không nói lời nào…

Cả hai trầm lặng đi được một quãng mãi đến tận lúc quẹo vào một phố ẩm thực phải trải qua trên đường về.

Đang là thời điểm náo nhiệt của mấy quán rượu to to nhỏ nhỏ, ánh sáng dịu nhẹ màu vỏ quýt từ hàng loạt đèn lồng dưới mái hiên tỏa sáng một vùng quang cảnh, trải dài hai bên đường lớn. Đủ loại mùi thơm của đồ ăn quấn quanh chóp mũi khiến cho phố xá quen thuộc này tăng thêm vẻ ấm áp.

Bước chân Sakashi Mame đột nhiên hơi chậm lại.

Okita liếc nhìn cô, phát hiện Sakashi Mame đang chăm chú nhìn về một hướng, ánh mắt có chút mơ màng.

Cô ấy đang xem cửa tiệm mà Kondou thường dẫn mình và Hijikata đi ăn khi võ đường kết thúc huấn luyện.


Trong cửa hàng chỉ ngồi một khách hàng. Rèm cửa che lại nửa người trên của người đó, chỉ có thể nhìn thấy vạt áo kimônô tím đậm và thanh kiếm bên hông. Nhưng chỉ những thứ ấy cũng đủ làm cho hai kẻ thường cùng hắn sớm chiều chung đụng nhận ra là ai —-

Là Hijikata.

Tiểu Đậu đang chuyên tâm diễn xuất (…), không ngờ trước mặt thình lình đưa ra một bàn tay năm ngón hơi mở, ngăn trở tầm mắt của cô. Cô hết hồn, quay đầu lại nhìn tên Okita đang giơ tay lên kia: “Làm gì thế?

Okita mặt không hề cảm xúc, giọng điệu hơi lạnh: Làm gì? Tôi mới nên hỏi cô làm gì mới đúng. Lần thứ hai rồi đấy. Sao hả, tên đó trên người nở hoa hay sao mà nhìn mê mẫn vậy?”

Cậu thật dông dài… Trên đường nhìn thấy đồng môn mà coi như không thấy mới quái lạ được không? Sakashi Mame thu hồi tầm mắt, sắc mặt có phần không tự nhiên đánh rớt tay Sougo, tiếp tục cúi đầu đi về phía trước.

Okita cũng không dễ qua mặt, “Vậy nên? Cô cứ nhìn một cái rồi đi như vậy, cũng không chào hỏi thì không xem là coi như không thấy sao?”

Hiếm thấy là lần này Sakashi Mame không cãi lại mà dừng bước chân, biểu hiện trên mặt lại ngẩn ra chốc lát.

Im lặng hồi lâu.

Cô nhẹ giọng mở miệng như lẩm bẩm một mình.

… Tôi chỉ đang suy nghĩ… Chị Mitsuba có phải là…” Thoáng ngừng lại, âm thanh cô nhẹ hơn, như thể chọn từ có chút gian nan: Thích… Hijikata – kun?

Không thể nào. Cậu ta đáp ngay.

Nhưng ánh mắt chị Mitsuba nhìn anh ấy… Đôi mắt Sakashi Mame thoáng ảm đạm, … Quên đi, có nói thì cậu cũng không hiểu.

Cô cắn môi, xoay người muốn đi.

Okita đứng không nhúc nhích, tầm mắt dõi theo bóng lưng cô. Cậu ta nhàn nhạt mở miệng, giọng điệu nghe không ra vui hay giận. Lại để ý chuyện của Hijikata đến vậy sao?

… Ối chà.

Chìa khóa mở cánh cửa đến thế giới mới bây giờ đã nằm trên tay Đậu thần… Đúng không nào? (←o←)

Sakashi Mame quay đầu nhìn chỗ khác, thoáng mở ra quầng sáng khẩu hiềm thể trực, Phiền ghê, đã nói không phải! Hay là tôi nói phải thì cậu mới chịu? Phải phải phải phải, cậu vừa lòng chưa?

Dứt tiếng, hồi lâu cô chưa nghe Sougo đáp lại. Sakashi Mame từ trong trạng thái khẩu hiềm thể trực phục hồi tinh thần, thoáng nghi ngờ quay đầu lại nhìn cậu ta.

… Đậu xanh rau má, tình huống này là thế nào (←皿←)!?

—- Thiếu niên nghiêng người đứng dưới ánh đèn, nửa bên gò má ẩn trong bóng tối, đang không hề chớp mắt nhìn cô.

Trên nửa gò má còn lại được ánh đèn bao phủ, độ cong từ khóe miệng có thể thấy rõ ràng.

Bỏ qua chuyện tính cách xấu xa không nói, tướng mạo Okita tiểu ca rất có thể đánh lừa người khác, thời niên thiếu càng lộ rõ hơn. Mỗi lần cậu ta cười, kỳ thực… Khá là đáng yêu.


… Nhưng mà thiếu niên à, nụ cười này của ngài, sao lại khiến người ta hãi hùng như vậy…

Tiếp đó cậu ta mở miệng.

“Dù có để ý cũng không hề gì.”

Tiếng nói nhẹ nhàng ngừng lại.

Chẳng qua chỉ cho tôi có thêm một lý do để chém hắn mà thôi.

Sakashi Mame ngây ngẩn.

Thế nhưng hiển nhiên là một thiếu nữ mười ba tuổi đối với tình cảnh như thế… Cũng không quá hiểu sâu cái gì. Cô chỉ bĩu môi, nhỏ giọng càu nhàu một câu Ngu ngốc sao rồi một mình tiếp tục đi về phía trước.

Trong nháy mắt quay đầu, bắp thịt Đậu nhi run rẩy.

Ừm, kế hoạch đã thông ♂.

Với lại, Đậu thần sẽ nói cho các bạn biết rằng, bởi vì đã sớm biết mỗi buổi tối Hijikata – kun đều sẽ tới nơi này ăn khuya nên ban nãy cô mới nhắm chuẩn mà đi ngang qua sao?

Mới không nói đâu. Khụ khụ. (:3 っ)3

Thời gian vèo vèo trôi qua.

Khi nói chuyện với Hijikata, Sakashi Mame biểu hiện càng ngày càng không tự nhiên, đến cuối cùng hầu như tận lực tránh né trò chuyện với hắn. Lại thêm cô đã ở lại nhà Okita, tận mắt trông thấy sự kiện chi nhánh HijiMitsu quả thực là chuyện thường như cơm bữa.

Mỗi lần như vậy, ánh mắt Sakashi Mame lúc nhìn hai người kia đều có chút mê mang và sầu muộn.

—- Mê mang và sầu muộn thì Đậu nhi không biết diễn thế nào, nhưng mà Sakashi Mame dù sao cũng lớn lên xinh xắn, có đứng chỗ ấy đờ ra cũng không bị lộ. Vì vậy cô chỉ cần nhìn Hijikata – kun, trong đầu suy xét xem buổi trưa ăn gì là có thể nộp bài (…).

Đương nhiên, cũng bởi vì ở tại nhà Okita, mấy cảnh diễn xuất này đều có thể bị Okita tiểu ca nhìn thấy một cách thuận lợi —-

Thế là vẫn duy trì nhịp điệu này, độ thiện cảm của Sogou – kun thẳng tiến vào thời kỳ tăng trưởng…

Trưa nay, Tiểu Đậu đang ưu buồn nhìn bóng lưng Hijikata – kun, đang nghĩ buổi trưa ăn cá hay nên ăn thịt đây, N hồi lâu chưa lên tiếng bỗng bắt sóng —-

[Cứ tiếp tục như vậy, độ thiện cảm sẽ phình lên rất nhanh, cô không sợ đi tới tuyến chuồng chó ngày xưa sao?]

Đậu nhi đã quen với việc N Xuất quỷ nhập thần, lông mi cũng không nhấc. Cô lộ ra chút gợi ý: Ông biết đặc tính của game hành động không?


[Là gì?]

Tiểu Đậu:… Nhìn như là cửa ải khó khăn hiếm thấy, nhưng chỉ cần tìm được bí quyết qua ải là có thể thoải mái thông qua. Cửa ải mà con người không thể thông qua là không tồn tại. Cũng không phải vì người sáng chế cố gắng để lại khe hở cho người chơi chui qua, mà vì trình tự chắc chắn phải có quy luật, mà quy luật… Chắc chắn có thể bị phá giải. Vừa mới bắt đầu, ông từng nói với tôi thế giới này có quy tắc, thực ra đạo lý cũng giống nhau. Tôi còn nhớ ông có nói, Hệ thống sẽ không soạn ra tử cục, đúng không?

[… Đúng.]

Tiểu Đậu thu hồi tầm mắt, nhìn kiếm tre trong tay: Sau khi tôi tốn chút thời gian cân nhắc… Phát hiện cái kịch bản này quả nhiên là dùng tốt nhất.

[Là sao?]

Đậu nhi sang chảnh vuốt cọng ahoge: Đến lúc đó ông sẽ biết.

Hạt mầm đã chôn xuống, chỉ đợi thời cơ chín muồi.

Từ đó, Đậu nhi vẫn khống chế khoảng cách và mức độ “quan sát Hijikata – kun” một cách vi diệu…

Đậu thần sờ sờ tiết tháo trong túi vị tác giả anh tuấn, bày tỏ là chừng mực công lược một cậu bé quá lớn, giúp thiếu niên thời kỳ trưởng thành thông não đã là cực hạn của lương tri rồi (…). Ở Okita mười sáu tuổi, cũng là lúc trước khi Kondou chính thức giải tán võ đường mang mọi người đi Edo đầu quân Mạc phủ, cô chưa có ý chọc thủng lớp cửa sổ giấy này.

Thế nhưng từ từ… Cô trở nên lực bất tòng tâm.

Năm Okita Sougo mười bốn tuổi, đã bắt đầu ngang tài ngang sức với Sakashi Mame rồi.

Thiếu niên đang dần cao to chóng lớn. Đến tuổi này, sức mạnh thuộc về phái mạnh cấp tốc tăng trưởng. Cậu ta rất nhanh sẽ vượt qua Sakashi Mame. Trước đây Tiểu Đậu dùng ưu thế áp đảo về cả kỹ thuật lẫn lực lượng cũng biến mất theo.

Đến mười lăm tuổi, khí lực của Sakashi Mame đã không đấu lại cậu ta, chỉ có thể dựa vào cách đánh mưu mẹo xảo trá mới có thể miễn cưỡng đánh ngang tay.

Sakashi Mame cũng không lại đánh bay kiếm tre trong tay Sougo. Trái lại thì bắt đầu mỗi lần giao chiến, gan bàn tay của cô bị sức mạnh của đối phương làm chấn động đến mức càng ngày càng đau, mấy lần thậm chí suýt nữa tuột tay.

Răng sữa đã biến thành răng nanh, tốc độ trưởng thành của Okita quá trâu, hôm nay so với hôm qua càng thêm triển lộ tài hoa, hai con mắt lúc giao đấu sắc bén làm người ta kinh ngạc.

Mặc dù là chuyện trong kế hoạch nhưng trong lòng Tiểu Đậu vẫn khó mà tiếp thụ…

Dù sao luyện kiếm quanh năm suốt tháng không phải giả.

Quên đi, dù sao trong Gintama chưa bao giờ thiếu kiếm thần kiếm quỷ… (:3 っ)3 Okita tiểu ca mười lăm tuổi biết đánh nhau, đã là bình thường rồi…

Nghĩ như vậy, Tiểu Đậu lại một lần nữa vung kiếm tre trong tay.

Đã là buổi tối, trong võ đường không có một bóng người.

Gần đây, Sakashi Mame luyện tập khá liều mạng, mỗi ngày đều đêm khuya mới về nhà.

Cánh tay đã tê dại đến mất tri giác, Tiểu Đậu lau mồ hôi trên trán, nhưng trong lòng suy nghĩ chuyện khác.

Hiện tại đã là cuối xuân. Đến mùa hè, Sogou – kun liền mười sáu?

Đậu nhi thổn thức giây lát, xoay người đi ra võ đường lại ở cửa đụng phải một người. Cô giật mình ngẩng đầu lên, lúc này mới dựa vào ánh trăng thấy rõ người tới —-

Okita Sougo đứng ở trước cửa, cúi đầu nhìn chằm chằm cô.


Chờ chút, Đậu là [ ngẩng đầu] phải không? Okita tiểu ca, ngài là [ cúi đầu] đúng chứ?

Ừm, đúng vậy… Từ hai năm trước Sakashi Mame đã không cao thêm bao nhiêu, Okita lại vào tuổi chóng lớn. Tại khoảng cách gần như thế đối diện Okita, cô đương nhiên phải ngẩng đầu thôi _(:3)∠)_

Tâm tình đến rồi mà không xài chính là lãng phí. Ngay sau đó, biểu cảm của Sakashi Mame… Có phần hoảng hốt.

Okita mở miệng trước: “Đờ người làm gì thế?

Sakashi Mame phục hồi tinh thần, có chút kháng cự lùi về sau vài bước kéo dài khoảng cách với Okita, nhỏ giọng lẩm bẩm: Không có gì… Kẻ ngốc thường lớn nhanh nhỉ… Cậu tới làm gì?

Okita phản ứng lại thì trước tiên sửng sốt. Không biết tự bao giờ đã có thể nhìn xuống người bạn thuở nhỏ. Từ góc độ này nhìn cô, so sánh với khí thế lẫm liệt lúc cô ấy cao hơn chính mình, giờ đây đúng là quá yếu…

Trong lòng tự dưng có thứ gì đó bắt đầu căng phồng. Lúc Okita phục hồi tinh thần lại, bước chân đã tự động bước lên phía trước áp sát vào cô lần nữa. Thấy cô vẻ mặt không vui ngẩng đầu nhìn lại, lại có một loại cảm xúc thỏa mãn sung sướng xấu xa đến lạ kỳ: Chị lo lắng nên bảo tôi đến tìm cô. Mỗi tối muộn như vậy mới về là vì luyện tập ở đây?

Sakashi Mame qua loa ừ một tiếng.

Okita hơi hất cằm lên, “Luyện thế nào đi nữa cũng vô dụng, sớm muộn cô cũng thua tôi.”

Sakashi Mame không nói lời nào, vòng qua cậu ta định đi ra ngoài. Kế hoạch chọc giận thất bại, Okita vẫn không ngừng lại. Cậu ta nghiêng người cản lại, kết quả bị thiếu nữ dùng chuôi đao đập vào bả vai.

“Tránh ra đi!”

Sức lực không nặng không nhẹ, cũng không phải đánh thật, chỉ đau chút xíu thôi. Nhưng ngay lúc cô quay đầu lại, trong đôi mắt rõ ràng rơm rớm nước.

Okita ngây ngẩn, “Này…”

Cậu đưa tay ra lại chỉ bắt được một mảnh góc áo, Sakashi Mame đã nhanh chân đi xa.

Sáng sớm ngày tiếp theo.

Lúc Sakashi Mame đi vào võ đường, vành mắt có màu xanh xám, rõ ràng cho thấy ngủ không ngon. Trong lúc luyện tập, cô thỉnh thoảng cảm giác được tầm mắt của Okita lại vờ như không biết (Okita đã không còn cả ngày đánh nhau với cô mà bắt đầu khiêu chiến mấy đệ tử nam khác trong võ đường).

Đến buổi chiều khi đệ tử tản đi, Đậu nhi đang định rời khỏi, Okita đi tới trước mặt. Kiếm tre trong tay cậu ta ở khoảng không vẽ ra một vòng cung.

“Muốn đánh không?”

Tối qua luyện tập trắng đêm cộng thêm ngủ không ngon giấc, cánh tay tê mỏi không chút sức lực, tinh thần cũng không tốt. Trạng thái của Sakashi Mame rất kém cỏi, đánh thế nào được?

Thế là Đậu nhi ngẩng đầu…

Nhàn nhạt “ừ” một tiếng.

Ừm…

Ứng chiến chứ. (→3→)

Ha ha, điều kiện và thời điểm hoàn mỹ biết nhường nào? Nếu mà trạng thái không kém như vậy thì cô còn chưa chịu đánh đâu, bằng không thì kịch bản làm sao êm xuôi được?

Thời khắc quyết chiến đã đến —- Vung cọng ahoge lên chiến thôi, Sogou – kun (…).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.