Đọc truyện Đậu Đậu, Em Chưa Biết Yêu – Chương 10: Gintama thiên – Kỳ tám
Dịch & biên: Trần Bì
Đậu chuyên nghiệp đưa hai tay thắt vào nhau ra vẻ bối rối, mở miệng.
Cái đó… Hai người có khát không? Tôi đến đưa cái này…
Nói xong, cô nhẹ nhàng đưa ấm trà trên tay đặt lên mặt đất.
Okita dùng ánh mắt như xem đứa ngốc nhìn cô: Trước khi phạt xong không được uống nước. Đừng xen vào việc của người khác.
Chết tiệt. Tên nhóc quỷ vẫn khó ưa như vậy.
Hừm… Không phải chỉ là thuộc tính tsudere (1) thôi sao.
(1) Kiểu nhân vật hay tỏ ra thờ ơ, kiêu ngạo, nhưng thực chất chỉ để che giấu thẹn thùng.
Không biết rằng chủng tộc loli ta đây có quầng sáng Thánh Mẫu bạch liên hoa (2) trời sinh á?
(2) Kiểu nhân vật bề ngoài mảnh mai, trái tim thuần khiết vô tội, hay có lòng trắc ẩn quá độ, dễ dàng tha thứ người khác.
Hạ khắc thượng, còn sợ khắc không chết nhà ngươi sao. (→_→)
Nhóc Đậu nghiêm túc (ngoan ngoãn đáng yêu) gật nhẹ.
Tôi biết, thế nên bây giờ tôi sẽ không đưa nước cho Okita – kun… Còn mười lăm phút, tôi sẽ chờ ở đây.”
Okita-tsudere-hai mặt-Sougo bị nghẹn thành bộ mặt táo bón.
Đậu thần ta đả xà tùy côn thượng, lấy ra hai tách trà đặt trên hành lang phía trước, nhấc lên ấm trà rót đầy (…).
Khát lâu như vậy, Okita và Hijikata vừa nhìn thấy nước, con mắt cũng trở nên khác lạ.
Không sai, Đậu thần chính là cố ý.
Thấy được mà uống không được, đẹp thay, đẹp thay.
—- Tiểu tử thúi, Đậu gia tức chết ngươi ha ha ha.
…. Ừm, xin lỗi Hijikata – kun, ngài là người tốt.
Sakashi Mame ngồi dậy, ngoan ngoãn đứng ở một bên tiếp tục nhìn hai người (thuận tiện thả vầng sáng Mary Sue).
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trán nhóc Đậu đều chảy dài mồ hôi. Chỉ là nếu so sánh với tiểu quỷ Okita vô cùng thảm hại kia, còn tốt chán —-
Dưới ánh nắng chói chang, da thịt cô bé như làm từ gốm sứ, được ánh đến cơ hồ trắng trong suốt. Vài sợi tóc đen ở thái dương ươn ướt mồ hôi, lại thêm phần xinh đẹp óng ánh.
Con mắt tựa như điểm nước sơn kia yếu ớt liếc nhìn cánh tay đang nhấc thùng nước của Sougo.
Xuất phát từ loại tâm lý lạ kỳ nào đó, cánh tay nhóc Okita vốn dĩ sớm đã run đến không còn dáng vẻ gì lại bị ánh mắt Tiểu Đậu kích thích đến càng ngày càng táo bạo, cắn răng liều chết.
Tiểu Đậu: Ha ha, mời quý ngài cứ duy trì điệu bộ này, để ta càng sảng khoái thêm chút nữa.
Mười lăm phút trôi qua.
Tiểu Đậu (nội tâm sâu sắc tiếc nuối) mở miệng: Thời gian đã đến…
Hijikata như người không có chuyện gì thả xuống thùng nước, tiếp nhận tách trà từ tay Tiểu Đậu, thấp giọng nói cám ơn.
Khoảnh khắc ngón tay chạm nhau, độ thiện cảm trên đầu Hijikata – kun ẩn ẩn từ không biến thành một.
Trái lại thì thùng nước trong tay người bạn nhỏ Okita đã khiêng không nổi, lạch cạch đổ xuống mặt đất!
Sakashi Mame giật mình, phát ra tầm mắt quan tâm + [thương hại]: “Không sao chứ, Okita – kun?”
Thiếu niên Hijikata đang tuổi chóng lớn, thể lực của nhóc Okita đương nhiên không có cách nào so với hắn. Giờ đây lại ở trước mặt người khác thua hắn một bậc, Okita chui vào ngõ cụt, lập tức thay đổi sắc mặt tức giận trả lời Tiểu Đậu “Nhiều chuyện”, có vẻ giận dỗi chụp lấy tách trà.
Kết quả vì xách nước quá lâu, tay đã hoàn toàn rã rời, căn bản cầm tách không nổi khiến nó rớt thẳng xuống, lộn vòng lăn trên đất.
Sakashi Mame mau lẹ nhặt lên, rút ra chiếc khăn trong ngực lau khô cái tách lại rót đầy. Cô chần chừ chốc lát, hai tay nâng đến bên mép Okita: “Okita – kun…”
Tiện tay đút cơm, tiện tay đưa nước cái gì.
Cái này gọi là lực sát thương của loli hệ chữa trị.
Okita Sougo lại không động.
Con mắt đỏ huyết ấy nheo lại, ánh mắt cậu ta thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cặp mắt Sakashi Mame. Hồi lâu, cậu ta mặt không thay đổi đẩy tay cô ra: “Phiền chết…”
Cằm của bé trai này thoáng ngẩng lên một ít, dùng loại vẻ mặt hàm chứa ý soi mói và chế nhạo xem Sakashi Mame.
“… Con nhỏ nhà ngươi quả nhiên thích lo chuyện bao đồng.”
Nói xong cậu ta quay đầu, dứt khoát rời đi.
Tiểu Đậu kinh ngạc —- Cũng không phải bị thằng nhóc làm cứng họng, mà là vừa nãy lúc Okita đẩy tay cô, độ thiện cảm bắn ra từ đỉnh đầu…
—- Đã biến thành trừ hai!!
… Điên rồi, diễn biến này là sao đây?
…
Đệ tử ở võ đường làm việc và nghỉ ngơi vô cùng quy luật, sáng rèn luyện hay trưa nghỉ ngơi đều có giờ giấc. Do Sakashi Mame tuổi còn nhỏ, cho dù có lòng muốn giúp đỡ cũng không có việc nặng gì có thể giao cho cô. Nhiệm vụ duy nhất của cô chính là ăn nhiều mau lớn, cũng chính là được hành động tự do về mặt ý nghĩa. Theo lý thuyết thì đây là ưu thế địa lý tuyệt vời, càng miễn bàn tới việc tiểu quỷ Okita mỗi ngày đều ở võ đường không ngừng chăm chỉ luyện tập. Ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng thấy, ngay cả hao tâm tốn sức chế tạo ngẫu ngộ cũng không cần…
Hừm, Đại Bảo ư, mình mỗi ngày thấy (3) (…).
(3) Câu khẩu hiệu của “Đại Bảo SOD mật” – kem dưỡng da bên Trung Quốc.
—- Vấn đề mấu chốt là, mỗi ngày thấy không có nghĩa là có tiến triển…
Không sai, từ lần đầu công lược chiến bại đến nay, tiến trình công lược của Đậu nhi chính thức tiến vào thời kỳ giằng co.
Ừm, chuyện này còn phải nói từ đầu.
Đại Đậu thần ta quá ghê gớm, số lần lên hình ở võ đường khá là khả quan. Lợi dụng vầng sáng loli, trong một tuần qua cô đã nhanh chóng hòa thành một khối với chư vị sư huynh. Lại thêm mối quan hệ thân thiết với đám bạn nhỏ kia, ngôi vị nữ thần (…) mà cô chiếm giữ chưa từng lung lay, tất cả đám nhóc quỷ đầu đường cuối ngõ vùng lân cận dường như đều bị thu phục.
—- Ngoại trừ Okita Sougo.
Các vị đọc giả, các bạn không nhìn lầm, đích xác là “Ngoại trừ Okita Sougo” —- Ngay cả Hijikata – kun mới đầu còn không nể nang gì, bây giờ thì thỉnh thoảng cũng nói với bé loli này mấy câu đấy thấy không?
Sự thực chứng minh, trong lần gặp mặt đầu tiên, thiếu niên Hijikata một chữ quý như vàng cũng không phải là chỉ nhằm vào mỗi mình Sakashi Mame, mà là hướng đến đông đảo quần chúng nhân dân (…).
Ừm, thiếu niên trong thời kỳ biến giọng vì để ý tới chuyện thanh tuyến bị biến đổi nên càng im lặng ít nói, cái gì mà thuộc tính thiên phú không thích trò chuyện…
Đề tài kéo về bên người Okita tiểu ca.
Vị tiểu quỷ tsudere này đầy người gai góc cũng không phải chỉ nhằm vào mỗi mình Tiểu Đậu —- Ngoại trừ với Hijikata như nước với lửa ra, nhóc Okita đối xử bình đẳng với những quần chúng nhân dân khác, đều không hữu hảo như nhau (…). Nhưng vấn đề là, một tuần nay, thái độ của hắn với Tiểu Đậu —-
Từ “Đều đối xử bình đẳng không hữu hảo” đã trở thành “Khá là không hữu hảo”.
Tóm lại, xin mời theo mạch suy nghĩ của Đậu thần hồi tưởng một tý sáng sớm ngày tiếp theo sau sự kiện đưa nước.
Ngày đó, Tiểu Đậu dựa theo kế hoạch thức dậy thật sớm, sau đó lang thang đến võ đường. Lúc đó Okita còn chưa tới, thuận lợi kéo độ thiện cảm của mọi người một cái. Nhón chân đưa khăn mặt này, sắp xếp ly tách này… Chỉ chốc lát cô đã thu hoạch được các loại danh hiệu như “Ngoan ngoãn hiểu chuyện”,”Siêu đáng yêu”, “Cũng muốn có em gái như vậy” vân vân.
Đang đối đáp với các vị sư huynh, Okita tiến vào.
Thấy tình cảnh này, cậu ta lạnh lùng liếc xéo Tiểu Đậu… Sau đó lại lộ ra dáng cười như giễu cợt.
Xin hãy tưởng tượng một thằng ranh con chưa tới mười một tuổi lộ ra “Dáng cười giễu cợt”.
… Thực sự rất gợi đòn.
Chuyện này còn chưa hết. Đến lúc nghỉ trưa, thừa dịp trong võ đường đang hò hét ầm ĩ, cô sượt qua người cậu nhóc, khẽ chạm vào cậu ta, kết quả phát hiện… Độ thiện cảm của thằng nhóc quỷ này lại hạ xuống hai điểm thành trừ bốn.
Mấy ngày nay, Tiểu Đậu cũng coi như nhìn ra quy luật. Mỗi lần cô đi kéo độ thiện cảm người chung quanh thì độ thiện cảm của Okita Sougo sẽ giảm xuống. Cô cố gắng phóng ra quầng sáng chữa trị với hắn thì thiện cảm vẫn giảm xuống. Nói tóm lại, độ thiện cảm của Okita đang không ngừng giảm xuống, không ngừng giảm xuống, giảm xuống, xuống…
… Hay cho một đóa kỳ hoa đong đưa trong gió.
Nói cách khác, thuộc tính thánh moe “loli hệ chữa trị” phổ biến cả thế giới này, gặp phải tên nhóc quỷ Okita méo mó kia thì… Không xài được.
Ừm, Đậu thần… Lại một lần nữa kẹt ải.
Lại là một chiều hoàng hôn, các đệ tử ở võ đường tốp năm tốp ba tản đi, ai về nhà nấy. Tiểu Đậu xen lẫn trong dòng người, bởi vì đá hoài vẫn không ghi điểm mà buồn bực —- Mấy ngày nay cô đều không dám đi lại nhiều trong võ đường, miễn cho phạm Thái tuế ông cố nội Okita thì thiện cảm lại giảm.
Một thân một mình vừa đi vừa nghĩ, cô vô tình đi tới nơi các đệ tử ngủ lại. Bây giờ là lúc dùng cơm tối, cả gian phòng đều không có một bóng người. Tiểu Đậu tùy tiện ngồi xuống một bậc thềm, thấy bốn bề vắng lặng liền đánh về nguyên hình, ngắt một bông hoa ngậm vào miệng nhai.
Sửa sao đây, rốt cuộc là sai ở đâu?
Âm thanh của N vào thời khắc này vang lên.
[Tiểu Đậu.]
Tiểu Đậu sợ đến nỗi cọng ahoge giật thót: “Ông trở về rồi?”
—- Từ khi biến thành Đậu loli, N càng ngày càng ít nói chuyện, cả tuần qua càng không lại thể hiện sự tồn tại của mình.
[Trở về?]
Tiểu Đậu: “Đã biệt tăm suốt một tuần, đi làm giàu chỗ nào vậy?”
N khẽ cười lướt qua cái đề tài này, [Ta chưa bao giờ rời khỏi… Mà luôn một mực nhìn cô.] Hắn hơi dừng, [Kẹt ải rồi à? Không thể nào… Trước đây ta đã nói, tốc độ tích lũy độ thiện cảm nhân vật có thể công lược của cô là nhanh nhất trong tất cả người chơi ở True Love Kiss.]
Tiểu Đậu cắn cánh hoa, mơ hồ lẩm bẩm: “Giới thi đấu chúng tôi có câu châm ngôn, Chết đuối đều là kẻ biết bơi. Đại thần cũng có lúc thất thủ thôi…”
[Vậy sao? Ta lại không cảm thấy là cô thất thủ… Ta nhớ rằng khi cô chơi game là dùng trực giác chọn lựa, mà hiện tại cô lại đang sắm vai người khác.]
Tiểu Đậu bộ dạng uể oải lấy bông hoa trong miệng ra: “Ý của ông là bảo tôi bản sắc biểu diễn?” Cô nhướng mày: “Quá vô căn cứ đi, trò chơi và người thật là hai chuyện khác nhau mà…”
[Không nhận ra sao?… Tiểu Đậu, lúc cô làm về chính mình thật đáng yêu.] giọng điệu N như nói việc nhà.
Tiểu Đậu bị chấn động đến ngã nhào, đang vội vàng vuốt đám da gà vừa nổi, hành lang một đầu khác đột nhiên hiện ra một bóng người.
—- Là Hijikata – kun.
Thiếu niên này mới vừa luyện kiếm xong, trên cổ còn mang theo khăn mặt, đầy người hơi nóng đi về phía trước. Khóe mắt dư quang nhìn thấy Tiểu Đậu (vội vàng khôi phục tư thế ngồi của thánh moe) thì dừng chân lại, xoay người đi về phía cô rồi đặt ở một bình rượu buộc sợi thừng nhỏ trước mặt: “Cô ở đây à. Khéo thật, Harada nhờ tôi đưa cho cô.
Tiểu Đậu tiếp nhận bầu rượu, sửng sốt: “… Cho tôi?
Thấy biểu lộ của cô, Hijikata hơi khó hiểu: Sao vậy? Cậu ta nói đây là cô muốn đưa cho cha cô mà.
Tiểu Đậu một lát liền hiểu, chợt nhớ tới —- Sáng hôm trước Ryouta – kun đã nhắc qua mình, ngày giỗ ông chú Sakashi sắp đến rồi —- Chắc hẳn là hôm nay.
Hình như đây là tiết mục tế rượu trước bài vị?
Làm loli một tuần đã thành thói quen, Tiểu Đậu trong thời gian ngắn chưa tháo xuống thuộc tính thánh moe, trước tiên là theo bản năng gật đầu: Vâng, đúng vậy… Sau đó cô dần dần nở nụ cười chất chứa hoài niệm, ánh nhìn xa xăm: Là rượu cha ủ khi còn tại thế…
—- Lúc Sakashi Mame được nhận về Bushuu thì bên thân không vật dư thừa, chỉ đem theo rượu mà người cha ủ lúc sinh tiền, coi đó làm kỷ niệm gửi ở nhà Harada. Chú Sakashi này khi còn sống rất thích rượu, bởi vậy cô lấy một bình ra truy điệu người cha đã mất.
Cô bé nâng ở bầu rượu nho nhỏ trong tay như nâng báu vật, đứng lên hơi khom người bái.
“Cám ơn anh, Hijikata – kun.
Nói xong cô đi ra ngoài cửa.
Ừm… Trong nháy mắt chạm phải, thiện cảm hình như được +3, Đậu thần không thấy gì hết. (:3 っ)3
Thế là cô rời khỏi võ đường, chuẩn bị tế bái chú Sakashi.
Những tòa nhà gần võ đường đều na ná như nhau, cộng thêm Tiểu Đậu còn chưa quá thuộc đường. Cô băng qua một cái hẻm nhỏ liền dừng bước lại nhìn chung quanh phân biệt phương hướng. Đang lúc tìm đường, bỗng phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
Tiểu Đậu nghĩ là người đi đường, cũng không chú ý. Kết quả tiếng bước chân từ xa đến gần, mái tóc sau đầu chợt bị người giật lấy!
Sức lực cũng không phải quá mạnh nên cũng không đau lắm. Đậu nhi phản xạ đưa tay che sau đầu rồi quay lại, nhìn thấy trước mắt là một cánh tay nhỏ loáng thoáng lướt qua, một giây sau trên tay cô nhẹ đi, bình rượu bị người đoạt mất.
—- Okita Sougo dùng một tay cầm bình rượu lắc qua lắc lại, nhìn cô với vẻ khiêu khích.
Đậu nhi ngẩn ra, “Okita – kun?
Vãi thật, tiểu ca ngài là tới làm chi? Trị số thù hận đã tăng lên đến mức chủ động công kích rồi sao?
Lời thoại vẫn phải phù hợp: Trả lại cho tôi…
Okita nghiêng người tránh thoát bàn tay Tiểu Đậu đưa về phía bình rượu, hừ lạnh một tiếng lui lại vài bước kéo dài khoảng cách với cô: … Con nhỏ nhà ngươi cũng thật là chướng mắt. Rốt cuộc muốn giả bộ tới chừng nào? Ta ấy à…”
Tốc độ nói chậm đi nhưng tính uy hiếp lại càng nồng.
… Vẫn luôn ngửi thấy mùi đồng loại hôi thối trên người ngươi.
Tiểu Đậu cau mày.
Eo. Mấy lời này hơi quen tai nha.
Sakashi Mame.” Okita nhấn mạnh từng chữ, “Ta rất ghét ngươi. Vì thế…” Cậu ta quơ quơ bầu rượu trên tay, Đừng tiếp tục ăn bám võ đường nữa. Nếu chuyển đi, cái này liền trả lại ngươi.
Cậu bé nhoẻn miệng cười một cách châm biếm.
“Dù sao ngươi cũng giỏi ra vẻ thông minh mà, ngươi tìm người khác nhận nuôi cũng dễ như trở bàn tay thôi nhỉ?
Sakashi Mame nôn nóng, Sao có thể, cậu…
Okita ngưng cười, Hả? Không chịu à?… Vậy thì không còn cách nào khác.
Cậu ta mặt không thay đổi buông tay.
Bình rượu rơi xuống mặt đất.
Loảng xoảng, bình sứ theo tiếng mà nát.
Giọt rượu màu hổ phách văng tung tóe, mùi hương lan tỏa như thực chất.