Đấu Chiến Cuồng Triều

Chương 246: Phù Sinh Môn


Đọc truyện Đấu Chiến Cuồng Triều – Chương 246: Phù Sinh Môn

‘Oành’

Thân thể to lớn một lần nữa bị quái lực này đạp bay!

Aieluosi vươn tay phải, thuận tay túm chặt đuổi kịp thân thể bị hất bay của đối phương, nắm tay màu vàng đã trở thành cuộc giết chóc nghiêng về một bên.

Phành phành phành phành phành phành phành!

Xem thằng cha này ra quyền, loại cảm giác đó thật sự giống như cầm súng tự động bắn phá, Vương Trọng có thể miễn cưỡng thấy rõ đường quyền của hắn, nhưng hoàn toàn không thấy rõ nắm tay… Giống như cái máy đóng cọc, hoặc giống như loại mưa sao băng đầy trời.

Ba mươi giây… Chỉ ba mươi giây, con thú mặt người thân sư tử cấp năm đỉnh phong vốn tưởng rằng là boss cuối này, đang sống sờ sờ bị nắm tay Aieluosi đánh thành một vũng bùn nhão!

Vải bọc xác màu xanh lục kia hoàn toàn không thể bao lấy thân thể nó nữa, bị đánh cho tan tác, thân thể bên trong tản ra mùi tanh tưởi, lúc này càng là tương thịt, xương nát trộn lẫn vào nhau, lõa lồ ở ngoài vải bọc xác rách nát kia.


Ỷ vào sinh mệnh lực cường đại của duy độ sinh mệnh cấp năm đỉnh phong, nó tựa như còn chưa hoàn toàn chết, cái ‘đầu’ miễn cưỡng còn có thể tính là ‘đầu’ ở trên cổ nó rất không cam lòng run rẩy.

Oành!

Lại một quyền, cái đầu cực lớn trực tiếp bị đập rơi một nửa lõm xuống đất, thân thể khổng lồ đã sớm xụi lơ giống như phản xạ thần kinh đột nhiên run rẩy, toàn thân căng thẳng, ngay sau đó rất nhanh đã bất lực mềm nhũn, không cách nào nhúc nhích mảy may nữa.

Aieluosi nhấc lên cái đầu to bằng chiếc xe của nó, lắc lắc đầu, sau đó giống như ném rác rưởi tùy tay ném tới bên cạnh: “Gia hỏa này hơi yếu, sẽ không là chúng ta lại tìm lầm chỗ chứ.”

Đây chính là duy độ thú cấp năm đỉnh phong, chỉ tốn ba mươi giây, quả nhiên là làm nóng người…

“Ta cũng cảm thấy thế.” Mộc Tử rất nghiêm túc gật gật đầu: “Xuống chút nữa nhìn xem, nói không chừng lại một chuyến tay không.”

Vương Trọng sáng suốt lựa chọn không nói gì, khi không hiểu thì đừng làm bộ làm tịch, bạn học Vương luôn luôn rất tự giác.

Theo con thú mặt người thân sư tử “yếu ớt” chết, sương mù trắng xoá ở xung quanh bắt đầu tiêu tán, hoang dã dưới chân cũng đang nhanh chóng sụp đổ, nhưng ba người đứng ở bên trên lại không cảm thấy chớp lên chút nào.

Thẳng đến khi khu vực hoang dã kia triệt để tan vỡ, sương mù trắng xoá bốn phía cũng hoàn toàn biến mất không dấu vết, trước mắt mới một lần nữa xuất hiện một thông đạo, có chút tương tự với cái trước đó từng đi, nhưng cảm giác xung quanh hư ảo hơn một chút, tường phù văn chung quanh cũng cho người ta một loại cảm giác mông mông lung lung, hơn nữa, thông đạo cũng không dài, không đến ba phút đồng hồ đã đi tới điểm cuối.

Đến nơi đây, loại cảm giác chung quanh mông lung kia càng thêm mãnh liệt, ba cánh cửa giống như mặt gương gợn nước xuất hiện ở trước mắt mọi người.


Cánh cửa gợn nước kia như hư như ảo, cho dù chỉ là tiếng mọi người nói chuyện, cũng sẽ dẫn tới mặt gương phẳng lặng sinh ra từng đợt gợn sóng, nhưng vươn tay đi chạm, lại không sờ được gì cả, trái lại mỗi lần gợn sóng, đều sẽ ở trên mặt gương kia hiện ra một ít chữ viết mơ hồ.

Loại văn tự này rất cổ xưa, càng giống từng cái ký hiệu độc lập, không thuộc về văn tự liên bang thậm chí bất cứ đế quốc nào hiện có, có chút giống chữ Latin cổ, nhưng lại không hoàn toàn giống.

Vương Trọng và Aieluosi xem không hiểu, Simba mở to mắt nghiên cứu hồi lâu cũng không nghiên cứu ra nửa cái rắm, trái lại Mộc Tử tựa như nhận ra một chút: “Có chút giống Vong Linh ngữ…”

“Bên trên viết gì?” Aieluosi biểu hiện ra hứng thú tương đối.

Vương Trọng mở to mắt, đối với một người thời gian so với người thường càng nhiều hơn, hắn đối với các phương diện đều đọc lướt qua, ngôn ngữ cũng là một trong số đó. Vong Linh ngữ trong miệng Mộc Tử, hẳn là văn tự Ai Cập cổ thời đại trước nữa.

Mộc Tử rất nghiêm túc phân biệt một lần, như là nhìn ra chút môn đạo, biểu cảm trên mặt cực kỳ phấn khích: “Thế mà lại là Phù Sinh Môn trong truyền thuyết!”

“Phù Sinh Môn là khảo nghiệm linh hồn người sống, mỗi người đều phải tiếp nhận khảo nghiệm, chúng ta xuất hiện ở nơi này có mấy người, sẽ đồng thời xuất hiện mấy cánh cửa…” Mộc Tử nói.

Simba trợn trắng mắt, tên nhỏ hói đầu này là ám chỉ mình không phải người sao… Hình như mình không thể tính là nhân loại, mình là Hi Mệnh Tiểu Sửu cao quý, nghĩ đến đây, Simba lại tự high.


Mộc Tử đang cơn hưng phấn tiếp tục nói: “Đây là khảo nghiệm đối với linh hồn, thế giới duy độ thứ năm là thế giới tinh thần, nhưng Phù Sinh Môn trong truyền thuyết lại là thế giới tinh thần tầng sâu hơn nữa trong thế giới tinh thần, nếu ý chí không đủ kiên định, rất dễ dàng trầm mê trong đó, vĩnh viễn không cách nào tỉnh lại, đối với chúng ta loại ý thức thể linh hồn tiến vào thế giới duy độ thứ năm này mà nói, cái này đại khái xem như một trong những nơi nguy hiểm nhất.”

Thế giới duy độ thứ năm ý thức thể bình thường mà nói là sẽ không chết, mặc dù ở trước khi tiến vào Mộc Tử nhắc tới loại duy độ thú cắn nuốt linh hồn kia, đối với cao thủ có thể dựa vào linh hồn ý thức thể trực tiếp tiến vào thế giới duy độ thứ năm mà nói, đại đa số chỉ có thể là tinh thần ý thức bị thương nặng mà thôi, có lẽ sẽ rất nghiêm trọng, nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian tu dưỡng dài ngắn, loại cấp bậc nguy hiểm có thể trực tiếp dẫn tới cái chết dù sao cũng là số ít, nhưng một khi đề cập đến cái gọi là thế giới tinh thần tầng diện sâu hơn, gây ra mộng ảo vĩnh cửu, vậy không có gì khác với trực tiếp chết, đổi cái cách nói thẳng hơn nữa, chính là người thực vật.

“Cũng chính là nói, Kim Tự Tháp này hẳn là đồ thật rồi.” Trong mắt Aieluosi lóe ra hào quang nóng bỏng.

Lực lượng duy độ cường đại thật sự có thể thai nghén bảo vật, nhưng tương tự, cũng tất nhiên sẽ có nguy hiểm xứng đôi, tương ứng. Trong khoảng thời gian này lăn qua lộn lại, Vương Trọng đối với nơi này đã có lý giải hoàn toàn mới, ý tứ Aieluosi và Mộc Tử hẳn là, bí cảnh cường đại cũng thai nghén thứ cực kỳ có giá trị đối với nhân loại, thậm chí đại biểu cho lực lượng duy độ.

Tương tự loại Kim Tự Tháp này nơi đây, thậm chí bí cảnh khác, Aieluosi đã xông qua rất nhiều, nhưng trong mười lần, chung quy có chín lần sẽ thất vọng, loại cái gọi là bí cảnh không hề khó khăn kia với hắn mà nói căn bản không cần thiết đi xông vào, không đạt được hiệu quả rèn luyện hắn muốn, hết thảy đều bị hắn xưng là bí cảnh giả, về phần một số vật người liên bang coi là “trân bảo”, hắn căn bản không để ý, giá trị quan của đế quốc cùng liên bang còn tồn tại khác biệt rất lớn, về phần Mộc Tử thì là đồng bạn trong một lần thăm dò vô ý gặp, rất thú vị, đôi khi trở thành bạn bè chính là duyên phận.

Aieluosi để ý là mạnh lên, hắn cho rằng, nhân loại chỉ có thật sự tiếp xúc đến ý nghĩa thâm ảo của duy độ, vạch ra cái khăn che mặt của duy độ, mới có thể nắm giữ vận mệnh, đây là con đường dũng giả của hắn, cũng là vận mệnh của hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.