Bạn đang đọc Đâu Chỉ Riêng Mình Anh – Chương 8
15 tháng trước. Vỡ tan và không thể hàn gắn.
– Em cứ ở đây. Không cần chuyển đâu.
– Vì anh và cô ta sẽ chuyển ở chỗ khác sau đám cưới hả.
– ừm… Em này.
– Sao anh?
– Em còn yêu anh không?
– Em còn.
– Em có trách anh không.
– Không. Em không trách anh. Coi như lúc này anh cần. Và em đã nói sẽ luôn ủng hộ, giúp đỡ anh khi anh cần.
– Em sẽ đợi anh chứ.
– Em nghĩ là thế.
Vũ ôm Khánh vào lòng.
Từ khi Khánh kể chuyện này cho Vân, Hà và chị Lâm. Tất nhiên họ muốn làm ầm chuyện này lên . Nhưng người trong cuộc như Khánh còn chẳng lên tiếng thì rốt cuộc họ muốn cũng không nói hay làm được gì. Không một ai hiểu vì sao Khánh không phản đối việc Vũ muốn như vậy hoặc nếu không thì vì sao Khánh lại không nói chia tay Vũ.
Ai cũng nói không công bằng cho Khánh. Khánh chỉ cười. Khánh đã có quyết định của mình rồi. Còn công bằng à. Cuộc sống này vốn dĩ làm gì có công bằng. Vì nếu có, con người ta đâu mất công tìm đến thiên đường nữa. Đây chính là thiên đường rồi.
Chiều nay Khánh đi gặp một người. Tối qua người ta gọi hẹn gặp Khánh.
– Nhìn chị trẻ hơn tuổi đấy. Tôi không nghĩ chị nhiều tuổi hơn tôi. Nhưng anh Phong nói chị kém anh ấy có 2 tuổi. – Cô ta nói giọng khinh khỉnh.
Phải. Nhìn Trinh khá già có lẽ do quãng thời gian vui chơi không biết ngày đêm và cách trang điểm cầu kì. Mặt bự phấn, môi mọng son và mắt nặng trĩu mascara che đi khuôn mặt và tuổi thật của cô ta. Dự là như mấy clip trên youtube khi dùng kem tẩy trang quét một lượt khuôn mặt ấy thì có lẽ bố cô ta cũng không nhận ra. À trừ khi ông ấy ngồi nhìn cô con gái trang điểm mỗi ngày.
– Có lẽ do cách đối đãi bản thân nên việc từng trải thể hiện lên khuôn mặt. Tôi không thường xuyên vui chơi thâu đêm cũng không có thói quen đi lại với nhiều người. Nhưng cũng không có nghĩa là tôi trẻ hơn cô về việc khác.
– Chị biết tôi hẹn gặp chị vì việc gì chứ. – Trinh nói có vẻ hơi phật ý vì câu nói của Khánh. Khánh có thói quen không mấy khi tử tế với người mình không thích. Cô thì không thích Trinh từ ngày đầu gặp. Và cô ta thì còn đang là người sắp cưới người yêu Khánh.
– Có lẽ là tôi biết.
– Thế thì tôi cũng nói thắng. Tôi nói với Vũ sau khi cưới sẽ chấp nhận việc anh ấy vẫn qua lại với cô. Nhưng tôi muốn cô đừng nên liên quan đến anh ấy nữa. Và cũng đừng cho anh ấy biết lí do.
– Làm như vậy thì tôi sẽ được gì? – Khánh cười mỉa mai.
– Đây là 5000$. Nếu không đủ tôi sẽ đưa thêm. Coi như bù đắp cho tình cảm của cô. Và nếu cô không cần thì cũng càng tốt. Tôi sẽ có cách khác.
– Cô thực sự yêu anh ấy sao? Sau khi qua lại với nhiều người đàn ông thì cô mới tìm được một nửa ình à? Quá trình chọn lọc vất vả quá. Mà lại là chọn lọc nhân tạo chứ cũng không hề có chút tự nhiên.
– Vũ đẹp trai, dễ tính, có tài. Ở bên anh ấy tôi thấy nhẹ nhõm hơn khi bay nhảy bên cạnh người đàn ông khác. Có lẽ tôi cũng chán bay nhảy tìm kiếm niềm vui rồi. Giờ tôi tìm hạnh phúc. Hơn nữa bố tôi cũng thích anh ấy.
– Và cô nghĩ cô sẽ hạnh phúc bên anh ấy?
– Có thể anh ấy không yêu tôi. Nhưng với tính cách anh ấy vẫn sẽ ở cạnh, vẫn phải chăm sóc, quan tâm đến tôi. Anh ấy cần ở tôi nhiều thứ mà. Và khi gắn bó lâu dài thì sớm muộn chúng tôi cũng yêu nhau. Hơn nữa không nhiều người đàn ông từ chối tôi.
– Cô không có vẻ nông cạn như vẻ bề ngoài. Vậy tôi về đây. – Khánh nói rồi cầm kéo dịch cái ghế, đi thẳng ra cửa.
– Vậy là chị đồng ý đúng không? – Cô ta gọi với theo.
Khánh không nói gì, mở cửa bước ra khỏi quán. Hà đợi cô nãy giờ ở ngoài.
– Tao biết ngay mà. Bọn nhà giàu hay thế này lắm. Phim Hàn Quốc hay đưa phong bì lắm.
– Ô thế tao là diễn viên à? Mà mày đi theo làm gì?
– Đã bảo để nhỡ nó có tìm người đi theo xử lí mày thì còn tao mà.
– Mày xem ít phim Hàn Quốc đi nhé. Nội dung nhàm mà hay ám ảnh lắm. – Khánh cười to. Sau khi leo lên xe Hà nụ cười ấy biến mất. Chiều tàn. Nắng tàn và lòng người cũng tàn.
– Thế mày có nhận tiền không đấy?
Ở hiện tại
– Nhìn em. Bình thường anh chỉ được nhìn em mặc quần áo công sở hoặc váy. Nhưng quần sooc thì
– Sao. Sexy quá à. Thế thôi anh đi một mình đi.
– Không đấy là anh nói thế thôi. – Bảo cười lớn.
– Và em cũng chưa nhìn anh mặc áo phông quần jean lần nào.
– ừ áo phông trắng. Áo trắng đồ đôi. – Bảo cười khi phát hiện điều này.
Khánh lên xe. Mở hết cửa kính xuống để gió lùa vào. Bảo chợt thấy tóc Khánh đẹp. Dài, xoăn lọn nhẹ nhàng và màu đen. Gần đây Bảo ít nhìn thấy các cô gái có mái tóc đẹp nào màu đen. Thường là vàng, nâu hoặc đỏ.
– Em thích đi đâu.
– Đi uống gì đi anh.
– Uống hả. Đồ ngọt hay rượu.
– Rượu đi. Lâu rồi em không uống.
– Được. Hôm nay cho em chọn hết. Lần sau là anh chọn nhé. – Bảo nói to.
Xe dừng lại. Cả hai bước xuống và vào một quán bar. Cửa mở và tiếng nhạc vang lên khá lớn nếu không muốn nói là ầm ĩ. Bảo khẽ vòng tay qua eo Khánh nhưng không phải để ôm mà như để bảo vệ Khánh khỏi bị xô đi bởi quanh quán bar lúc này người ta đang nhảy nhót, hò hét điên cuồng. Bảo và Khánh tiến vào quầy bar. Ở đây có vẻ yên tĩnh hơn.
– Anh hay đến đây à?
– Không nhiều nhưng cũng thường xuyên.
– Anh chị uống gì? – Tiếng nhân viên sau quầy bar hỏi.
– Cho một Gin. Em uống gì?
– Một Inllusion.
Khi người phục vụ đặt hai cái ly trước mặt. Bảo hỏi Khánh:
– Em thích uống Inllusion à?
– ừm em thích cái màu xanh này. Huyễn hoặc.
Cả hai cứ nói linh tinh như thế nhưng gần như không lúc nào im lặng. Khi Khánh uống đến ly Inllusin thứ bao nhiêu đấy và Bảo đã chuyển sang uống uytky từ lúc nào thì cả hai đứng dậy đi về. Khánh đã hơi đau đầu. Lâu rồi Khánh không uống. Bảo đưa Khánh về nhà. Trên đường về Bảo có nói chuyện gì đó rất vui nhưng Khánh không nhớ nổi. Khánh mở cửa.
– Em không sao chứ.
– Có. Em hơi say. – Khánh cười. – Em đùa đấy. Anh về đi. Đi cẩn thận nhé.
– ừ có gì gọi điện cho anh nhé.
Khánh tiễn Bảo ra đến cửa. Nhìn Bảo đi một vài bước rôi quay vào nhà. Chợt có bàn tay kéo cánh tay Khánh còn tay ôm lấy eo Khánh. Bảo đẩy Khánh vào sát tường. Khánh cố đẩy Bảo ra. Lúc đầu là thế. Sau đó cánh tay Khánh buông dần và ôm lấy Bảo. Bảo nhấc bổng Khánh. Cửa chưa kịp khóa nhưng gió cũng đẩy nó sập lại…
– Anh làm gì thế? Em cắn đấy.- Khánh hình như vẫn say. Vừa nói vừa cười.
– Không anh có làm gì đâu. – Bảo nói trong khi tay đang kéo dần cái áo ba lỗ của Khánh ra khỏi hai tay và đầu Khánh.
– Em bảo là em cắn mà.
– Em giống con Lavin à? Anh chỉ thích ôm chó ngủ thôi. Không thích làm gì khác với nó.
– Thế anh thích làm gì? – Khánh cười ranh mãnh rồi đưa tay xuống thắt lưng Bảo.
– Anh thích việc em đang làm. Cho nên đừng dừng lại nhé
…
Khánh mở mắt. Nắng và gió thi nhau tràn vào phòng Khánh. Để lại một vệt vàng trên giường và tấm rèm thì bay lật phật. Khánh quay sang bên cạnh. Khuôn mặt Bảo nhắm nghiền mắt hiện lên bên cạnh. Bảo nằm sấp nhưng Khánh vẫn thấy lồng ngực anh đều đặn phập phồng theo từng nhịp thở. “ Tức ngực thế sao mà ngủ được nhỉ” Khánh tự nhủ . Rồi cô chợt thấy vai trái và một phần bắp tay Bảo có một hình xăm. Chữ Lucifer nằm giữa tầng hoa văn và kí tự chạy dọc vai và tay. Đêm qua phòng tối và Khánh cũng không chú ý đến nó. Khánh bận việc khác với Bảo. Việc người lớn.
– Như này mà bảo sợ đau đây.
Khánh cứ nằm im nhìn Bảo như thế. Rồi cô quay thẳng ra. Đưa bàn tay trái lên để nắng chiếu lọt qua bàn tay. Nhìn cái hình xăm bé tẹo ở gốc ngón tay mình.
– Chào em. – Bảo mở mắt nhìn Khánh.
– Anh không ngủ nữa à?
– Anh ngủ cả đêm rồi còn gì.
– Thế thì dậy thôi. Em đói rồi. Anh có muốn ăn sáng không?
– Có chứ.
– Thế đánh răng rửa mặt đi nhé.
Khánh nói rồi vào nhà tắm trước. Cô mang một chiếc bàn chải mới vào cho anh rồi xuống nhà. Cô lấy thịt bò ra làm bittet và ốp trứng. Cả hai vừa ăn vừa xem một bộ phim. Thỉnh thoảng bật cười vì điều gì đó trong phim. Ăn xong Khánh pha nước chanh cho Bảo. Hai người ngồi đối diện trong phòng khách xem phim. Bảo nhìn Khánh
– Đừng nhìn em nữa. – Khánh nói và chẳng buồn quay lại nhìn Bảo.
– Hôm qua anh nhìn chưa rõ mà.
– Anh muốn chết à.
– Không. Anh nhìn cũng không được à. – Bảo cười lớn.
– Không được. Thế anh về nhà đi. Đi cả đêm người nhà lo đấy.
– Ừ thế anh về nhé. –Khánh tiễn Bảo ra cửa.
Bảo hôn nhẹ lên trán Khánh rồi bước ra ngoài. Khánh hơi ngạc nhiên. Đưa tay lên trán. Nhìn Bảo đưa xe đi rồi khóa cửa vào nhà. Chợt nhớ ra Lavin. Cô thả nó ra rồi bước lên phòng ngủ. Nằm vật ra giường.
Lâu lắm rồi Khánh không ở cạnh một người đàn ông nào cả. Có lẽ vì thế nên cảm giác tối qua với Khánh thực sự khác biệt.
– Chắc tại anh ta đi du học về nên phong cách có khác