Bạn đang đọc Đâu Chỉ Riêng Mình Anh – Chương 49
– Rồi, thế là anh bị phát hiện thế nào?
– Chắc cô ta cũng để ý mấy ngày rồi, em nói anh không cần cẩn thận quá nên anh cứ đường đường chính chính thôi.
– Thế cô ta nói gì với anh?
– Chưa nói gì, chỉ là biết mình bị theo dõi thôi.
– Ồ, thế à. Chắc chưa đến lúc nói hay làm gì đó. Anh có mang mấy cái ảnh không nhỉ. Em để nguyên trong mail.
– Anh cũng để nguyên trong máy ảnh. Em xem trong ảnh nhé.
Khánh chuyển sang cái ghế cạnh anh ta, ghé đầu vào cái máy ảnh.
– À, hình như là… – Khánh để ý điều gì đó khi xem một loạt mấy cái ảnh.
– Em cũng thấy hả?
– Em thấy nhưng không biết cái hai người thấy thì có giống nhau không.
– Ờ, nếu không phải là ngoại tình thì cô ta có nhiều chuyện để nói vào nhiều lúc với trợ lý của mình quá. – Anh ta đưa hẳn cái máy ảnh cho Khánh xem nốt. Với tay lấy cốc café trên bàn.
– Họ đi những đâu anh có theo hết không?
– Chủ yếu là đi ăn hoặc ở chỗ làm.
– À, thế chắc không phải ngoại tình đâu. Người như cô ta ngoại tình thì sớm dẫn nhau vào nhà nghỉ rồi chứ chẳng đi ăn làm gì ất thời gian.
…
Khánh cảm thấy thù vị về việc đi lại gì đó mờ ám của Trinh và trợ lý của cô ta. Tuy chưa biết được mục đích của việc đó là gì. Nhưng cũng cảm thấy điều mình chờ đợi chưa đến nên có phần sốt ruột. Khánh chờ cô ta làm gì đó khi bị phát hiện. Và cũng thấy lạ là Trinh và Vũ chưa cùng xuất hiện với nhau ở cái công ty đó từ khi cô theo dõi đến giờ.
– Mới được mấy ngày, cứ chờ tiếp đi. – Khánh lẩm bẩm. Tắt khung cửa sổ đang theo dõi, bật văn bản đang soạn dở lên.
Brừ… brừ…
– Tao nghe.
– Mày. Gặp tao ngay. – Tiếng Hà chắc nịch ở đầu bên kia.
– Sao thế? – Khánh giật mình, nghĩ có lẽ nào nó đã biết chuyện Vũ làm. Hoặc việc Khánh biết nhưng không nói gì với nó. – Có chuyện gì à. – Vẫn cố gắng bình tĩnh, Khánh chờ nghe con bé nói.
– Mày phải giúp tao. 15p nữa t ở quán café dưới chân văn phòng mày. Xuống đi nhé. – Con bé nói rồi tắt máy luôn.
Khánh nhìn cái đồng hồ treo tường, còn 30p nữa mới đến giờ nghỉ trưa. Mà sáng nay Khánh đã bỏ ra ngoài mất một lúc lâu. Giờ đi nữa có lẽ sếp lại cằn nhằn. Nhưng thôi kệ.
– Chú ơi, cháu…
– Lại ra ngoài hả. – Ông sếp béo tốt bụng nhìn Khánh. Nửa nghiêm trọng nửa hài hước. – Sắp cưới à mà bận thế?
– À, cũng gần như thế ạ.
Liếc nhìn Khánh qua cặp kính đeo trễ trên mắt, ông mỉm cười.
– Thôi đi đi.
– Cám ơn sếp. – Khánh cười, vụt đi luôn
Khánh gần bằng tuổi con gái ông nên từ hồi vào công ty sếp có vẻ ưng ý và ưu ái hơn. Chẳng phải vì cô trẻ hay đẹp mà vì ngán cái phong cách mấy bà nội trợ lắm điều. Khánh chẳng mấy khi bỏ thời gian bàn tán, buôn chuyện hay ca than như họ. Việc của Khánh dù đôi khi có chậm trễ nhưng luôn rất cẩn thận.
Lại ngồi đúng cái bàn một lúc trước ngồi với anh chàng thám tử. Khánh gọi một cốc sinh tố. Cô nhân viên hình như cũng nhận ra Khánh mới ở đây một lúc trước nên cứ tủm tỉm cười. Bê ra cho Khánh một cốc sinh tố bơ.
Hà đến nơi, ngồi phịch xuống. Gọi một cốc cam vắt vì đang khát nước. Nhìn con bé như kiểu vừa vắt chân lên cổ chạy từ đâu đến.
– Mày làm gì như ma đuổi thế. – Khánh dò hỏi.
– Ừ, tao ở chỗ làm bà chị qua đây luôn.
– Thế có chuyện gì mà nhìn nghiêm trọng thế?
– Tối nay tao đến nhà anh Phong ăn cơm.
– À… – Khánh thở phào nhẹ nhõm.
– Sao nhìn mày phấn khởi thế, tao sắp chết rồi đây.
– Có đến mức đấy không.
– Mày nghĩ đi. Ông bố không ưa tao lắm, đứa con gái thì đã và chắc chắn vẫn ghét tao. Và thêm thằng Vũ.
– Ờ. – Lúc nãy Khánh mới nhận ra hoàn cảnh của con bạn. – Cũng éo le nhỉ.
– Éo gì nữa. Tao chẳng cần đến mức nhà nó quý tao. Tao chỉ nghĩ đến lúc đứa con gái và thằng con rể rỉ tai ông bố chuyện không hay về tao thôi.
– Ừm, thế anh Phong bảo tối đến à?
– Không, anh ấy gọi bảo ông bố nói thế. Cuối tuần này ông ấy lại đi đâu đấy lâu lâu mới về nên gọi đến ăn cơm vì hôm trước chẳng nói được gì, tao không để ý đến vế đấy.
– Ờ rồi. Thế giờ mày cần tao giúp gì? Chọn quần áo mặc đến đấy à, hay mua quà?
– Không, bổ túc cho tao tí kiến thức để không mang tiếng não ngắn khi nói chuyện với ông ấy. Còn hai đứa kia tao không quan tâm.
– Ô. Biết nói gì với mày để mày nói với ông ấy bây giờ. – Khánh chẳng nghĩ ra gì vào cái tình huống dở khóc dở cười này.
– À, đại loại là ông ấy nghĩ ta không học đại học thì chắc chẳng làm được việc gì ấy mà. – Con bé cắn cắn cái ống hút, có vẻ tự tủi thân về khả năng của mình.
– Thì giờ mày cũng có việc làm cụ thể rồi còn gì, cứ nói với ông ấy cái gì mày làm được và không làm được. Thật thà chắc tốt, với người như ông ta.
– Ông ta sao?
– Trên cao nghe lời ong bướm mãi rồi, cho ông ấy về thực tại là sẽ có đứa con dâu như mày đi. – Khánh cười, nhéo má con bé. Nó vẫn chưa biết gì. – Ờ mà có sợ cái Trinh nó nói lại việc mày bám theo anh Phong vì tiền không?
– Không, cùng lắm thì lôi bố tao ra đỡ đạn vậy. – Hà vênh mặt. Dù sao bố nó cũng đủ to để che cho cái tiếng cần tiền.
– Và vì mày đã không biết nấu ăn nên… giúp tao đừng vào bếp nhé. – Khánh nhăn nhó nhìn con bé, không biết bao nhiêu lần đã nói nó nên đi học nấu ăn để dùng lúc cần thiết. Nhưng con bé chẳng bao giờ nghe.
…
– Mà này, sao nó lại tự nhiên muốn đi làm nhỉ? – Khánh đột nhiên nói ra suy nghĩ của mình.
– Thì chắc ở nhà chán quá, hoặc bị mang tiếng ăn bám nên muốn thể hiện. Mà như nó tao thấy cũng chả làm được gì đâu. – Hà ngả người ra cái ghế, nói chuyện với Khánh một lúc hình như nó cũng bớt căng thẳng so với lúc mới đến. – À chắc thế nên ông ấy với anh Phong mới phải gửi phó giám đốc cũ của anh Phong sang làm trợ lý giám sát bến ấy.
– Thế à. – Khánh hào hứng khi nghe được chuyện này. – Trợ lý hôm ở bữa tiệc mày bảo tao đấy hả.
– Ừ, trước làm ở chỗ anh Phong. Anh ấy gợi ý. – Hà nhìn vẻ ngờ vực. – Mà sao mày hứng thú với việc này thế?
– À… không. Tao cũng không ưa gì nó thôi.
– Ờ, ít ra tao đành hanh nhưng không xấu tính như nó. – Hà ghét Trinh ra mặt.
…
Khánh thấy việc Trinh thân thiết với trợ lý của mình hóa ra cũng có lí do. Lấy lòng người đang làm nhiệm vụ giám sát mình chả bao giờ là thiệt. Có tí nhan sắc là được. Hai người đi với nhau suốt chắc có nhiều chuyện để nói lắm.
…
Mai là sinh nhật Khánh, nếu không có ghi chú trên điện thoại báo trước một ngày có lẽ cô cũng quên. Ngoài việc nhận hoa và quà từ người khác thì Khánh có thói quen tự mua tặng mình thứ gì đó mà bản thân thích, coi như tự tặng quà ình. Năm nay cũng thế, tranh thủ giờ nghỉ trưa cô đến shop mỹ phẩm quen để chọn vài thứ. Mỹ phẩm, nước hoa thì không có nhiều nhưng có cũng chẳng bao giờ thừa.
Chẳng nhiều nhặn gì nhưng vẫn thấy vui. Chị chủ shop bán hàng cũng đang có em bé, ôm bụng bầu to đùng ngồi loay hoay mở son cho Khánh chọn màu. Một lúc sau trên mu bàn tay hai người chi chit mẫu quẹt thử. Khánh chọn một cây mascara, một thỏi son.
– Alo, gì? – Khánh nhấc máy khi nhìn thấy tên Hà hiện trên điện thoại.
– Mai có đi ăn với anh Bảo không?
– Tao chưa biết, không biết anh ấy có ý định gì không?
– Thế hỏi đi, không đi đâu thì tối mai 4 đứa đi ăn. Gọi cái Vân rồi mà nó sắp cưới, mẹ chồng lên ở cùng mấy tháng rồi chẳng đi đâu được.
– Ừ để tao hỏi.
Khánh nhắn tin cho anh. Lúc sau anh nhắn lại, nói 4 người đi ăn cho vui cũng được. ư
…
Hôm nay Bảo đón Khánh về sớm để sửa soạn tối đi chơi và cho hai đứa ở nhà ăn. Sáng nay văn phòng cũng mua hoa và quà cho Khánh, nhưng cô để hoa lại cắm ở văn phòng cho đẹp. Cô nghĩ thế nào anh cũng mua hoa cho cô nên không mang về nữa. Còn hộp mỹ phẩm thì để trong túi xách mang về luôn. Nhưng chẳng thấy Bảo có hoa gì cả. Có tí thắc mắc là mình đã đề cập đến sinh nhật mình với anh bao giờ chưa. Cũng chẳng nhớ. Nhưng thôi kệ, Khánh cũng không câu nệ chuyện này lắm. Và nếu anh quên sớm muộn anh cũng sẽ nhớ. Đàn ông mà.
Bốn người đi ăn lẩu nướng. Nhiều đồ nên cũng khá no. Khánh còn uống chút rượu vang nữa, mặt đỏ hồng hồng. Như hai quả cà chua.
– Dạo này công việc của anh bận không? – Khánh hỏi Phong.
– Cũng không vất vả hơn lúc trước là mấy. Công việc cũng chỉ có thế thôi mà.
Bla… bla… bữa ăn đan xen vài câu chuyện phiếm rồi cũng muộn. Cũng phải về vì sáng hôm sau ai cũng có việc phải đi làm. Trước lúc về Hà vứt cho Khánh cái hộp đựng trong cái túi giấy to.
– Vẫn số đấy nếu tao nhớ không nhầm, chật thì đi cố mấy hôm cho rộng ra là vừa. – Con bé nói trước khi theo Phong lên xe về nhà.
– Ờ chắc nó mua giày. – Khánh lẩm bẩm nhìn vào cái túi, định về nhà mới mở. – Nhìn Bảo vẫn chẳng có động tĩnh gì. – Mà quên hỏi nó hôm trước đến nhà ăn thế nào rồi