Bạn đang đọc Đâu Chỉ Riêng Mình Anh – Chương 43
Về nhà sau hai ngày nghỉ cuối tuần, Khánh và Bảo lại bận rộn. Cứ tưởng công việc cũng chỉ có thế mà sao nghỉ có một ngày lại ùn ra như chỉ để cho hai người giải quyết. Khánh thỉnh thoảng lại qua nhà Hà thăm nó. Chân con bé tập tễnh đi lại được rồi. Hà kiên quyết dùng tay bám vào tường hoặc người khác đi chứ không dùng nạng, vì như thế nhìn rất mất thẩm mỹ – nó lý luận.
Đi nghỉ ngơi về Khánh cũng thấy khỏe lên hẳn. Cả tinh thần lẫn thế chất đều thoải mái, nên xử lý công việc cũng không đến nỗi vất vả. Có lẽ hai người cũng nên thường xuyên đi thư giãn như thế. Đâu đó gần thôi, nhưng đẹp và yên tĩnh. Ở những nơi như thế và có hai người thì đúng là chẳng có thời gian để nghĩ đến ai hay chuyện gì khác.
…
Chiều nay Khánh đưa Hà đi chọn váy, cuối tuần này là đến ngày công ty Phong tổ chức tiệc. Gọi là Khánh đưa đi nhưng thực ra Phong đưa hai đứa đến trung tâm mua sắm rồi dặn khi nào hai đứa xong thì gọi anh đưa về. Lâu lắm mới được ra ngoài và lại còn là đi chọn quần áo nữa nên nhìn Hà như trẻ hẳn ra mấy tuổi so với mấy tuần rồi chỉ ru rú ở nhà.
Hà chuyên chọn váy dự tiệc ở một chỗ. Do trước đây là tính chất vui chơi và sau đấy là tính chất công việc nên nó toàn phải mặc váy. Nhưng phải công nhận khi người ta không có năng khiếu về mặt gì đó thì năng khiếu về mặt còn lại rất nổi trội. Như Hà không có năng khiếu gì ngoài thẩm mĩ.
Con bé chọn đi chọn lại, thử vất vả mấy cái váy vì chân vẫn đau. Cuối cùng cũng chọn được một cái. Váy dài chấm gót, màu tím. Dáng váy kiểu váy Hy Lạp, xẻ ngực sâu, đai thắt lưng to bản cùng màu váy, lưng áo hở có lớp ren mỏng. Nhưng ngắm chán nó quyết định bảo nhân viên sửa lại một chút, đính lại để nhìn cổ áo đỡ trễ quá.
– Giờ mình có người yêu rồi. không cho thiên hạ ngắm không công nữa. – Nó vừa ngắm nghía lại cáy váy lần cuối trước gương vừa nói.
– Uhm, mà tiệc công ty chứ không phải sinh nhật sinh nhẽo gì nên lịch sự một tí. – Khánh đứng lên chỉnh cái đuôi váy cho Hà.
– Mày cũng chọn đi.
– Tao mặc váy ở nhà chứ. Đi có mỗi một buổi mà mua hẳn cái váy dự tiếc á? Tao có mặc nhiều như mày đâu.
– Chọn đi tao tặng một cái, chân tao đau khéo mày với anh Phong vất vả nhất.
– Mua luôn ở đây à? – Khánh nói rồi đưa mắt nhìn cả cửa hàng.
Đế ý tới cái váy lệch vai màu xanh coban, phía trên ôm sát đến tận hông còn tà váy hơi phồng, chân váy có đính vài hạt hạt pha lê long lánh. Khánh đưa tay chỉ để nhân viên lấy xuống. Thử vào thì vừa in size hay mặc. Hà cũng khen nó đẹp nên Khánh lấy cái đó.
Chọn váy xong Hà ghé qua salon làm tóc. Bình thường thì đến gội đầu cũng toàn ra tiệm, tự nhiên mấy tuần trời cứ phải ở nhà. Tự gội đầu với cái chân đau, con bé kể lể tóc tai không được chăm thường xuyên xơ xác hết cả. Thế là hai đứa gội đầu rồi hấp tóc… Mà có phải chỉ mỗi thế đâu. Tiện đi nó đi cho bằng hết, còn đi matxa mặt cho hồng hào, mai còn đi tiệc. Khánh cũng là con gái, cũng thích làm đẹp vs biết chăm sóc sắc đẹp nhưng chỉ dừng lại ở mức định kì đi chăm lại tóc, sửa sang ới mẻ. Còn da thì toàn tự đắp mặt nạ ở nhà. Nhưng còn Hà, vì nó chẳng biết mà cũng chẳng muốn biết nên cái gì cũng đặt vào tay người khác.
Lượn chán chê mê mả thì hai đứa bắt đầu thấy đói, lại chẳng đói. Đi bộ đến tê cả chân cơ mà. Kể cũng lạ, con bé kêu đau chân nhưng đi được vẫn cứ đi. Nhiều và nhanh nữa là đằng khác. Ngay dưới chân trung tâm thương mại đi bộ một đoạn là hàng bún ốc khá ngon. Mặc dù đi lại thì vất vả nhưng Hà cứ khăng khăng nó đi được nên hai đứa tha lôi mấy cái túi đựng quần áo, giày dép ra hàng ngồi ăn. Lâu Khánh cũng không ăn nên thấy ngon. Tư hồi Bảo chuyển về ở cúng Khánh toàn nấu cơm nhà cho hai người ăn. Có ăn bên ngoài thì cũng thỉnh thoảng nhưng cũng toàn ăn lầu, đồ nướng. Ít ăn bún hay đồ ăn vặt.
Phong đến đón Hà thì đưa Khánh về tận nhà luôn rồi mới quay lại nhà anh. Khánh về sớm nên nấu cơm sớm chờ Bảo về. Thấy sớm mà con Lavin với Vic cứ chạy quanh nhà, chắc thấy có người về nên cuống cuồng đòi được dẫn đi chơi như mọi khi Bảo dẫn đi. Nên Khánh tháo xích, nhìn quanh khu nhà thấy tầm này cũng vắng ô tô nên thả hai đưa ra ngoài. Con Lavin thì trước giờ có một mình không dám đi đâu xa, nên Khánh để hai đứa chơi bên ngoài quay vào nấu cơm.
Đang rửa rau nấu cơm thì nghe tiếng phanh xe máy rất mạnh bên ngoài, sau đó là tiếng trẻ con hò hét bên ngoài. Khánh chạy ra vì tưởng trẻ con quanh đấy chơi trước nhà bị xe máy đụng. Nhưng ra đến nơi thì thấy con Lavin đang nằm bên vệ đường, con Vic đứng bên cạnh đang hít hít, lấy chân ấn ấn vào người nó. Mấy đứa trẻ con thì ngồi xúm xung quanh. Khánh hốt hoảng chạy lại. Hai thằng bé đang chơi đá bóng giúp đỡ con Lavin vào nhà vì nặng mình cô không bế được nó. Chỉ kịp cám ơn mấy đứa trẻ con rồi Khánh gọi điện cho Bảo.
– Anh ơi con Lavin bị xe máy đâm. Huh u. – Khánh bắt đầu khóc.
Lavin nằm dưới đất, mắm vẫn mở nhưng nhìn yếu ớt, rên khe khẽ. Chân trái đằng sau của nó bị trầy xước vệt lớn, không nhìn rõ xương và Khánh cũng không dám động vào. Chỉ dám lấy cái khăn có nó gối đầu lên. Con Vic đi lại xung quanh dáng bộ cũng lo lắng, thỉnh thoảng lại ngửi ngửi, hít hít con Lavin.
Bảo về nhà ngay sau khi Khánh gọi điện. Hai mươi phút sau thì anh về đến nhà, anh bế nó lên xe rồi hai người đưa đi thú y luôn. Con Vic cũng theo đi cùng. Suốt quãng đường Khánh cứ khóc.
– Không sao đâu, anh nắn thử rồi, xương không gãy. Chắc không nghiêm trọng lắm đâu
– Nhưng nó cứ nằm im. Em sợ lắm. – Khánh ngồi ôm thằng bé, đưa tay vuốt nhẹ lưng nó.
– Không sao gần đến nơi rồi. – Anh trấn an cô.
Bác sĩ nói chân con Lavin chỉ bị kẹp nhẹ, xương chưa gãy. Chỉ cần băng bó lại và ít vận động thì nhanh lành thôi. Chó liền da, gà liền xương. Nói thế nhưng Khánh nhìn thằng bé nằm chốc chốc lại ngẩng đầu lên hóng Khánh với con Vic, được rửa vết thương và băng bó xong thì nhìn còn tỉnh táo chứ lúc trước nó cứ nằm im Khánh sợ hết hồn. Băng bó xong Bảo bế nó ra xe để về. Khánh ngồi sau ôm nó còn con Vic lên ghế trước ngồi với anh.
Về nhà Bảo dọn cái chuồng của hai đứa đi vì chân con Lavin đau, cần nằm chỗ rộng, chui ra chui vào sẽ khó. Khánh lấy cái chăn cũ. Trải chiếu dưới chân cầu thang rồi đặt cái chăn gấp đôi lên trên lấy chỗ cho con Lavin và Vic sẽ nằm tạm ở đấy. Để thêm cái khăn bông lên chỗ thằng bé nằm cho êm. Còn đặt cho nó củ cà rốt để chơi nữa. Đợt này chắc thằng bé phải nằm một chỗ suốt rồi, may mà có con Vic chơi cùng. Hôm nay thấy nó cũng bồn chồn, lo lắng cho Lavin thì Khánh thấy đúng là tiểu thư bày đặt kiêu nhưng cũng tình cảm lắm.
Xong xuôi thì Bảo đi tắm, Khánh vẫn chưa yên tâm nên cứ ngồi cạnh. Khánh thấy con Vic cũng nằm yên bên cạnh Lavin, thỉnh thoảng đưa mũi sang hít hít rồi liếm nhẹ vào má nó.
…
Từ hôm con Lavin đau chân thì trưa Khánh cũng về nhà để cho nó ăn và trông vì sợ nó nghịch lại chạy nhảy nhiều, lâu lành. Hôm nào Khánh bận quá thì Bảo sẽ ghé qua nhà. Nhưng được cái từ hồi có con Vic nên nó cũng đỡ nghịch hơn. Khánh cho hai đứa ăn ngon hơn mọi ngày để chân thằng bé mau lành.
Tối nay là đến ngày được mời đến công ty Phong dự chiêu đãi. Khánh ở qua trưa không về để chiều về sớm hẳn. Về nhà tắm gội, chuẩn bị đồ ăn cho hai đứa ở nhà rồi nhắn tin nhắc Bảo. Sợ anh quên. Bảo cũng về nhà sớm hơn mọi ngày. Trong lúc đợi anh tắm thì Khánh thay váy. Soi mình trước gương Khánh thấy công nhận cái váy đẹp thật và Khánh mặc nó cũng đẹp. Khánh mở cái hộp nhung hay đựng nữ trang chọn một đôi khuyên bản to, chỉ có một vòng tròn đơn giản bằng bạc.
Bảo vừa tắm xong ở nhà tắm đi ra, Khánh đã chuẩn bị sẵn quần áo và là trước áo sơ mi cho anh. Cô chọn cho anh bộ vest màu đen, áo sơ mi xanh nhạt và cavat mà xanh coban giống màu váy cô. Bảo lần đầu thấy Khánh mặc váy kiểu này.
– Đẹp quá nhỉ. – Bảo nói, Khánh đang giúp anh thắt cavat.
– Người đẹp hay váy đẹp?
– Cả hai, người có đẹp hơn một tí.
– Hôm nay anh có xem chân con Lavin chưa, có đỡ không?
– Anh xem rồi, bôi thuốc nên cũng lành nhanh hơn. Chắc tuần sau là lên da non thôi.
Hai người chuẩn bị ra khỏi nhà thì có tin nhắn của Hà, nó nhắn hai người nhanh đến chơi với nó. Phong phải đến sớm nên giờ nó đã có mặt ở nhà hàng rồi. Khánh đảo qua chỗ con Lavin rồi khóa cửa ra xe. Vén váy khi bước lên xe rồi co chân ngồi. Mặc váy dự tiệc cũng vất vả thật. Hôm nay Khánh đi đôi sandal cao gót đen đính đá cùng màu lóng lánh.
Tiệc công ty Phong tổ chức ở tầng thượng một khách sạn, trời đã chuyển mùa không còn lạnh như trước. Nhưng trên sân thượng thì gió cũng khá lộng. Khánh thấy hơi lành lạnh. Tiệc tổ chức ở cạnh bể bơi. Khánh gọi điện cho Hà rồi tìm đến chỗ con bé đang ngồi một mình. Phong cũng đứng ngay gần đó, thấy hai người đến thì quay ra luôn. Rồi anh với Bảo sang chỗ mấy ông khách đang đứng nói chuyện, hình như họ cũng quen nhau.
– Tối ăn gì chưa? Tao đói quá. Trưa ăn ít. – Hà nhăn nhó.
– Chưa, vẫn sớm mà. Thế hôm nay chân đi ngon lành chưa?
– Ừ cũng khả quan, nhưng tao đi giày bệt cho yên tâm. May mà váy dài che được giày, không thì mất dáng chết.
– Váy mặc đẹp nhỉ, chịu khó mà đứng còn khoe dáng. – Nó nhìn Hà, hôm nay con bé trang điểm, làm tóc chắc kĩ lưỡng lắm. Lần đầu tiên đi với Phong thế này. – À con Lavin mới bị xe kẹp hôm trước.
– Thế á? Có sao không?
– May không gãy chân, nhưng cũng đau. Nằm rên rỉ ăn vạ suốt. Hôm đấy tao lo gần chết.
– Khổ, người đau chân nằm một chỗ đã chán, chó nằm còn chán hơn.
Nhạc bắt đầu to hơn, khách khứa cũng đã đến nhiều hơn. Vì chẳng có bạn bè để gặp gỡ ở đây nên Khánh với Hà cứ ngồi buôn chuyện với nhau. Tiệc hôm nay toàn mấy vị chắc cũng có máu mặt, Khánh nhìn thì biết mang máng vài khuôn mặt. Còn thực sự thì chẳng quen mấy ai. Nhưng Hà thì biết gần hết, thỉnh thoảng nó lại chỉ cho Khánh ông bà nào đó. Lạ là vị khách nào có máu mặt cũng đi cùng một cô chân dài, xinh như người mẫu. Khánh biết thừa chắc vợ thì được vài cô còn đâu thì là “ thư ký” riêng của các sếp. Mặc cho Phong tiếp khách. Chân đau bám theo chỉ làm anh vướng chân, Hà nghĩ thế. Đang ngồi thì Bảo lại gần, nói muốn đưa Khánh đến giới thiệu với mấy người bạn. Bữa tiệc đông người thế này gặp người quen cũng dễ hiểu.
– Anh cứ dẫn nó đi đi. Hôm nay nhìn đẹp trai thế. – Hà cười trêu anh.
– Thế đợi tao tí nhé. – Khánh nói với nó.
Bảo đưa Khánh đến chỗ mấy ông khách đang nói chuyện, họ khen hai người đẹp đôi rồi còn hỏi khi nào cưới nhớ mời làm mặt Khánh đỏ bừng. Nhân viên phúc vụ đi qua, mỗi người cầm một ly rượu rồi cùng uống. May mà là rượu vang, chứ nếu chưa ăn gì mà đã uống thì Khánh không chịu được.
Đưa mắt nhìn xem Hà ngồi một mình có buồn không thì thấy con bé cùng Phong cũng đang nói chuyện với vài người. Nhưng con bé đau chân nên ngồi thôi. Hôm nay cũng không thấy nó uống rượu. Mấy ông khách cũng chỉ nói chuyện qua loa với người đẹp vài câu rồi lại xúm vào với nhau nói chuyện riêng. Hình như ai có người yêu dẫn đi những lúc như thế này đều muốn khoe thì phải.
Được một lúc thì Khánh cũng nói với Bảo về ngồi với cái Hà cho đỡ buồn, hơn nữa cứ mỗi người mời một ly thế này tí cô say mất. Không quên dặn anh đừng uống nhiều để tối còn chạy xe.
Lại gần thì thấy Hà đang ngoái hẳn cổ về phía sau nhìn chăm chăm vào về phía sảnh tiếp đón. Khánh đến ngồi cạnh rồi mà nó cũng chưa nhận ra.
– Mày nhìn cái gì thế? – Khánh nhìn theo hướng Hà đang nhìn.
– Thằng Vũ cũng đến kìa. – Hà quay lại thấy Khánh thì đánh mắt về phía ấy, ra hiệu cho Khánh nhìn theo điều gì đó.
Khánh nhìn về phía đó, Vũ đang đứng với bố Phong và Trinh. Ông ta chắc đang giới thiệu con gái và con rể với khách. Anh ta đến là điều bình thường. Em rể chủ bữa tiệc mà. Chưa kể nếu có sự thay đổi về mặt điều hành công ty thế nào chẳng có liên quan ít nhiều đến anh ta. Trước đây Khánh từng thắc mắc vì sao đoán được việc anh ta làm mà phong và bố anh vẫn đồng ý để cho Trinh lấy Vũ. Dù Phong có tài đi chăng nữa thì đặt một phần công ty vào tay người vốn có ý đồ không tốt đẹp gì chẳng phải là điều không bình thường sao