Đâu Chỉ Riêng Mình Anh

Chương 39


Bạn đang đọc Đâu Chỉ Riêng Mình Anh – Chương 39


– Để tớ nói cho cậu nghe, tớ là tớ không thích thằng…( tên tiếng Anh) chạy cánh. Sức yếu chạy như thế ko kịp hỗ trợ cho đồng đội… – Chồng chị Lâm nghiêm trọng.
– Nhưng mà nó khéo chứ anh. Như trận hôm nọ gặp… ( tên tiếng Anh). Không có nó lại chả chết à. – Phong cũng nghiêm trọng không kém.

– Đang nói cái gì ấy mày nhỉ? – Hà cứ hóng mấy người nói chuyện nãy giờ nhưng hình như không có chuyện gì hóng được.
– Chuyên môn và nghiệp vụ ấy mà. Mày không biết đâu. – Vân đang ôm em bé ngủ khẽ đung đưa.
– Uống rượu vào rồi nói nhiều gớm nhỉ, bình thường có nói mấy đâu. – Hà chăm chăm nhìn Phong.
– Chúng mày nói xấu chị à. – Chị Lâm với Khánh từ trong bếp đi ra. Tay bê đĩa hoa quả với bình nước chanh vừa pha.
Hôm nay đầy tháng em bé con chị Lâm, anh nhà mời mấy cô chú đến chơi với cháu. Gọi là đến chơi với cháu nhưng các chú đến chơi với bố còn các cô đến chơi với mẹ. Cứ bế cháu nó được một lúc là chẳng ai nói với cháu câu nào. Mà kể con bé cũng ngoan, chỉ ăn hơi ít và quấy lúc ăn sữa. Còn thì không có ai vẫn đặt nằm nôi được. Nhiều nhà con quấy, không dám đặt con. Cứ bế nhiều nên nó quen, đến lúc nhỡ nhỡ thì phải bế rã cả tay. Tóm lại là kể cả khi nhỏ, cũng không nên chiều con. Khi nằm nôi là bắt đầu cho con tự lập được rồi.
– Thế cái Vân bao giờ cưới đấy? – Chị Lâm vừa gọt lê vừa hỏi.
– Hai tháng nữa chị ạ. – Vân bẽn lẽn, tính nó thế. Nhát, hiền và lúc nào cũng ngại. May mà gặp được anh kĩ sư cũng hiền với nhát chẳng kém. Chứ không chỉ sợ lấy chồng rồi về chồng nó bắt nạt cho. Cả mâm cơm Vân cứ thỉnh thoảng lại nhìn anh ấy bị mấy ông kia mời rượu nhưng cứ nhấc lên đặt xuống thì yên tâm. Không biết uống rượu, hút thuốc. Giờ cũng hiếm người không biết cả hai thứ như thế.
– Thế Khánh.
– Gì chị. – Khánh mới đổi sang bế em bé thay Vân.
– Có định cưới không? Năm nay mấy đứa được tuổi lấy đi. Rồi còn sinh con nữa. Phụ nữ sinh muộn không tốt đâu.

– Em cũng có ý định, nhưng không biết bao giờ thôi. A… dậy rồi à. – Khánh chu miệng trêu con bé con vừa ngoác miệng ra ngáp.
– Cẩn thận nó ngủ dậy thỉnh thoảng cũng hờn đấy. – Chị Lâm lấy cái khăn sữa cài vào cổ áo con bé.
– Chị. – Hà nãy giờ lại lên tiếng. – Sao chị không hỏi em.
– Hỏi gì? Lấy chồng à? Tưởng không định lấy chồng, thích ở vậy mà.
– Đấy là lúc trẻ thôi, giờ em cũng già rồi. Haiz. – Hà giả bộ than thở.
– Kiếm được cho nó người yêu ở đâu mà giờ nó khác thế hả Khánh.
– Mối cũ của nó không dùng được đá sang cho em đấy chị ạ, buồn lắm.
– Này, cháu nó còn bé. Đừng nói thế trước mặt cháu.
– À à chị. Thế… dạo này sao?
– Cái gì sao?
– Thì qua một tháng rồi, vết mổ của chị cũng lành nhanh. Hai vợ chồng sao? – Mắt Hà sáng lên.
– Hỏi để sau này cũng định đẻ mổ chắc. – Chị Lâm cười trêu nó.
– Mà chị cũng nhanh liền nhỉ. – Vân cũng hào hứng.

– Ừ may đấy, không thì khổ lắm. Thì cũng mới có 2 lần thôi. Hồi trước bác sĩ cũng chỉ cách cho nên chỉ bị 3 tháng đầu với 3 tháng cuối là kiêng. Chứ không bắt ông ấy nhịn cả 9 tháng.
– Thế à. Bác sĩ cũng bảo hả. Hay nhỉ. Sau này mình phải hỏi bác sĩ cặn kẽ mới được. – Hà nói, quay ra nhìn Phong. Tủm tỉm cười. – Không bỏ đói 9 tháng thế nào mèo chả đi tìm mỡ.
– Cũng vất vả đấy. Hôm đầu sau khi sinh như kiểu lần đầu luôn. Chắc sang tháng là đỡ rồi. Còn phải tập cho người gầy đi nữa chứ. Nhìn bụng này. – Chị Lâm than thở.
– Ăn bao nhiêu nghệ mới lành được sẹo đấy.
– Nghệ á? Nghệ là củ màu vàng bôi vết thương cho lành sẹo đấy hả? Cái đấy ăn được hả? – Hà ngơ ngác. Ba người nhìn con bé ngán ngẳm, không hiểu sau này nó lấy chồng thì phải học biết bao nhiêu thứ cho đủ.
– Ừ, phải kho chung với thịt ăn suốt, chị chán lắm rồi.
– Thế sách bà bầu có viết cái vợ chồng này nhiều không chị. – Hà vẫn tiếp tục. Sao tự nhiên hôm nay nó quan tâm đến bà bầu thế.
– Mày hết chuyện nói rồi à. – Khánh lấy chân đá đá chân Hà.
– À mà đấy, sao cái Hà vẫn bảo thằng Vũ làm phiền hả Khánh. Giờ có người yêu rồi. Giải quyết dứt điểm đi.
– Vâng em biết mà, đến công ty thì hôm nọ gặp anh Bảo nói chuyện rồi. Còn không biết sau này có định làm gì nữa không.
– Hay lấy chuyện biết nó mua nhà riêng đưa bồ về dọa khoe vợ nó cho nó sợ. – Vân thì thầm.
– Ờ ờ được đấy. Lần sau gặp mày cứ dọa nó cho tao.
Khánh cười. Kể ra nói mình đi đến cái nhà đấy thăm dò khéo Vũ còn tưởng mình quan tâm nên mới tìm hiểu. Mà dọa chắc gì anh ta đã sợ. Sợ vợ không phải kiểu của Vũ. Có lẽ chỉ sợ nếu bỏ vợ thì mất tiền thôi. À, nói mới nhớ. Việc anh ta nói chắc chắn hai người họ sẽ bỏ nhau nhưng Trinh khẳng định với Phong không có cũng làm Khánh thấy lạ. Nhưng chưa muốn xác minh và cũng nghĩ biết chẳng để làm gì. Nhất là khi thấy thái độ của Vũ kiểu muốn không ăn được thì đạp đổ nên Khánh càng mong tránh xa anh ta và chuyện của anh ta.


Hôm nay Khánh phải làm nốt giấy tờ nên dặn Bảo đến đón muộn. Tuần sau công ty có đoàn đối tác đến thăm nên Khánh nhiều việc hơn bình thường. May mà Khánh cũng làm xong. Thấy Bảo chưa đến thì đủng đỉnh đi thang bộ xuống sảnh. Thỉnh thoảng Khánh cũng hay leo lên hoặc xuống bằng thang bộ, từ khi biết đi cầu thang tốt cho tim mạch.
Xuống đến nơi, Khánh ngạc nhiên khi hôm nay Vũ vẫn đến. Sau hôm Bảo ra mặt nói chuyện với Vũ thì cô cũng nghĩ anh ta ít nhiều sẽ xấu hổ vì hành động làm phiền này nhưng không phải. Không thể hiểu nổi anh ta muốn làm gì. Khánh thực sự tức giận. Muốn trêu tức hai người hay để Bảo không chịu việc làm phiền này mà rút lui.
Khánh cứ đứng trân trân nhìn về phía cái xe như thế. Rồi quyết định tiến lại gần. Vũ mở cửa xe bước ra.
– Anh định làm gì thế? Không thấy như thế này là lố bịch à.
– So với việc từng làm trong quá khứ thì em đừng nghĩ nói khích anh sẽ hiệu quả.
– Tôi không hiểu anh đang làm trò gì. Giờ vốn dĩ đã chẳng ai liên quan đến ai. Sao anh cứ làm phiền cuộc sống của tôi thế.
– Cuộc sống của em hiện tại không có anh, anh không muốn cái gì từng là của anh lại là của người khác.
– Anh đừng nói như thể anh là người thiệt thòi. Tiền anh có, địa vị anh có, vợ đẹp anh có. Có chăng chỉ là anh không yêu cô ta. Nhưng cũng là do anh chọn.
– Anh có thể chịu nhục khi mang tiếng lừa đảo con tiểu thư nhà giàu. Nhưng khi đó đến cả em cũng cảm thấy khinh bỉ anh như bao người khác thì hình như anh thấy những gì anh bỏ ra và chịu đựng là không đáng.
– Những gì anh làm giờ anh lại đổ lỗi cho người khác à?
– Anh từng làm mọi thứ để hai đứa có thể ở cạnh nhau, nhưng khi đó em không chấp nhận bỏ đi để sống cùng anh. Thì giờ anh cũng không chấp nhận việc cuộc sống của em có người khác xen vào không phải là anh.
– Anh theo dõi tôi bao lâu, không hề ra mặt chỉ để chứng kiến tôi cô đơn. Khi tôi tìm được người khác thì anh điên lên à. – Khánh gần như quát lên.
– Gần như thế. Cái gì anh muốn có nhưng không có được thì anh cũng không thích ai có. Anh muốn xem em nói tình yêu mới của em bền vững thế nào. Hay cuối cùng cũng chỉ ở cạnh anh em mới có hạnh phúc.
– Nói thẳng nhé. Giả sử có không còn ai yêu tôi cũng không yêu người đem bồ đến nhà toàn đồ dùng cũ của người yêu để ngủ. Mà chẳng phải một người. – Khánh buộc miệng vì tức giận.

– Anh không nghĩ là em biết đấy. – Vũ nói nhưng vẫn bình thản.
– Nếu cái Hà không cố tìm hiểu thì tôi còn không muốn gặp không muốn biết bất cứ thông tin nào về anh. – Nói xong Khánh mới nhận ra xe Bảo đã đến. Quay lưng đi nhanh về phía xe Bảo, trèo lên xe và đóng mạnh cửa.
– Em không sao chứ. – Bảo nắm tay Khánh. Mặt Khánh đỏ bừng vì tức giận.
– Em không sao, mình về thôi.

Khánh vừa phải đưa đoàn khách công ty về khách sạn đặt sẵn. Do không biết lúc nào mới về nên cô nói với Bảo sẽ tự đi taxi. Khánh đã chuẩn bị sẵn đồ ăn từ sáng trước khi đi làm, Bảo nói sẽ về sớm hâm lại thức ăn chờ cô về.
Ăn tối xong rồi đi tắm, Khánh đổ luôn lên giường vì mệt. Gối đầu lên đùi Bảo khi anh đang đọc tài liện trên máy tính, Khánh ngủ ngon lành. Tự nhiên anh lay cô dậy, phải mất một lúc Khánh mới mở mắt ra được.
– Em ơi Hà gọi này, anh chưa bấm nghe đâu. – Bảo đưa điện thoại cho Khánh.
– Con này làm gì mà gọi muộn thế. – Khánh lèo nhèo. – Alo.
– Mày ơi đến viện xxx đón tao.
Khánh ngồi bật dậy.
– Sao mày lại ở đấy? – Khánh lo lắng. Bảo nghe Khánh nói cũng quay sang nhìn.
– Tao bị ngã xe. Bố tao đưa dì về nhà ngoại hai hôm rồi, anh Phong thì mới đi công tác sáng nay. Tao không gọi được ai. – Giọng con bé buồn buồn nhưng nghe có vẻ ổn.
– Ừ đợi tao đến nhé.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.