Đâu Chỉ Riêng Mình Anh

Chương 26


Bạn đang đọc Đâu Chỉ Riêng Mình Anh – Chương 26


Sáng ra Bảo dậy sớm về nhà, Khánh bị đánh thức dậy mà chưa ngủ đã giấc nên cứ lơ mơ.
– Tối anh mang đồ sang nhé. Mang ít quần áo, đồ cá nhân, lap. Gì nữa không nhỉ?
– Vâng.
– À tối đi siêu thị mua ít đồ linh tinh, anh mua mới luôn. Đồ ở nhà cứ để lại ít cũng đc.
– Vâng.
– Em chưa tỉnh ngủ à mà cứ vâng thế. – Bảo đang cài cúc áo sơ mi thấy Khánh lơ ngơ thì hỏi.
– Vâng.
– Ngủ ít nên thế à. Mà kể cũng phải, nửa đêm hôm qua còn bị gọi dậy nữa.
– Tại ai?- Giờ thì Khánh hơi tỉnh.- Có biết như thế là bóc lột sức lao động của em không?
– Em cứ rèn luyện dần, từ giờ anh ở hẳn đây mà.
– Này em đuổi về đấy.
– Mở cửa cho anh về rồi ngủ tiếp nhé.
– Ưm. – Khánh dụi mắt. Lật đật theo Bảo xuống mở cửa.

Chiều tối Bảo mang đồ sang nhà Khánh, có mỗi một vali quần áo với một cái cặp to đựng lap và ít giầy tờ của anh. Khánh dọn cho Bảo một ngăn to trong tủ quần áo. Rút bớt ít đồ treo trên móc gấp gọn là cái tủ lại rộng. Bảo cũng chẳng nhiều đồ. Mấy bộ quần áo, một vài chai nước hoa, hộp đựng đồng hồ, kính. À còn 2,3 đôi giày thì xếp dưới nhà rồi.
– Anh cũng ít đồ nhỉ. Như này mang đi nhẹ nhàng mà lúc mang về cũng dễ.
– Sao anh chưa ở em đã nghĩ đuổi anh về thế.

– Đâu đâu em có nghĩ thế đâu.
– Thế đi siêu thị luôn nhé? Anh mua dầu gội, sữa tắm. Chai nhà dùng dở anh để lại thỉnh thoảng về dùng.
– Vâng thế đợi em thay quần áo.
Khánh loay hoay ở gian hàng đông lạnh chọn thức ăn. Hôm nay hai người đi muộn nên đồ ngon còn lại ít. Khánh định làm sườn xào chua ngọt mà lại hết mất sườn ngon. Nên phải đổi sang món khác.
Bảo đi nhặt mấy chai dầu gội, sữa tắm nên Khánh ra gian bán đồ thực phẩm trước. Khánh chọn nhiều vì giờ đồ cho hai người. Sau một lúc khom người nhìn ngó nhặt một gói nấm, Khánh chống tay đứng lên. Hơi lảo đảo vì bị tê chân nên Khánh mất thăng bằng. Va vào người đối diện.
– A. Xin lỗi.
– Không có gì. Ơ. Mình có biết không nhỉ.
– Ơ… – Khánh định thần. Trước mặt là người đàn ông tầm 30 tuổi. Mặt anh ta có vẻ quen. Hình như Khánh đã gặp ở đâu đó rồi. Nhưng vẫn chưa nhận ra.
– À. Em là người yêu Vũ. À… người yêu cũ. Anh xin lỗi. – Bối rối vì biết nói điều gì đó không phải. – Anh làm cùng với Vũ. Trước có gặp em vài lần khi đi liên hoan cùng công ty. Em là…
– Khánh ạ. – Khánh gượng cười. Cảm thấy không thoải mái lắm. – Anh đi siêu thị ạ. – Tìm hướng lái câu chuyện đi để hai người đỡ ái ngại.
– Ừ hôm nay vợ anh về muộn nên anh đi hộ. Em đi một mình hay đi với ai.
– Em đi cùng người yêu ạ.
– Vũ à?
– Dạ… không anh. – Khánh hơi ngạc nhiên vì câu hỏi ấy.
– À, anh tưởng Vũ với vợ nó ly thân là quay về với em. Mấy lần liên hoan uống rượu say thỉnh thoảng nó vẫn nhắc tên em. – Anh ta có vẻ ngại vì hỏi Khánh câu trước. – Thế anh đi trước nhé.
– Vâng chào anh. – Khánh quay lưng đi, tai hơi ù vì cuộc nói chuyện nhanh gọn vừa rồi. Vũ ly thân với Trinh rồi à? Vì sao? Từ bao giờ? Sao Phong chưa bao giờ đề cập đến. Tự nhiên trong đầu Khánh nhảy ra hàng loạt câu hỏi.
– Em sao thế. – Bảo tiến đến, trên tay anh là mấy chai lọ, bàn chải, kem đánh răng, khăn mặt…
– Anh ơi.
– Ơi sao em, nhìn mặt em như kiểu có chuyện gì à?
– Vũ ly thân với vợ rồi.
– Sao em biết?
– Em vừa gặp đồng nghiệp làm cùng, anh ta nhận ra em.
– Ừm. Thế mình về nhé. Em chọn xong đồ chưa?
– Vâng về thôi anh. -Khánh đưa tay lên khoác vai Bảo. Bảo thấy tay Khánh run run. Đặt tay mình lên tay cô. Anh lấy cái giỏ kéo từ tay kia. Khánh tựa đầu vào vai anh.

– Em đang nghĩ gì thế? – Bảo vòng tay ôm lấy Khánh từ đằng sau khi cô đang rửa bát. Từ khi đi siêu thị về Khánh có vẻ bất an.
– Em thấy không yên tâm, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
– Không sao, có anh đây rồi. – Bảo ôm Khánh chặt hơn.
Khánh quay lại, ôm lấy Bảo. – Những lúc tưởng như đang có được hạnh phúc, em rất sợ có điều gì bất thường lại đến.
– Anh sẽ không để có chuyện gì đâu. Không sao nhé.
– Anh ơi.

– Ừ em nói đi.
– Em muốn tìm hiểu chuyện này. Nếu không chắc em sẽ nghĩ nhiều. Tính em hay lo.
– Ừ. Thế em muốn làm gì?
– Em phải nói chuyện với anh Phong. À anh chưa gặp anh ấy nhỉ. Em nghĩ là hai người sẽ hợp nhau đấy.
– Thế em định khi nào gặp?
– Khi nào em hẹn được… anh đi với em nhé. – Khánh ngẩng lên nhìn Bảo.
– Anh đi cùng em có sao không? – Bảo hơi ngạc nhiên khi Khánh nói anh đi cùng.
– Không sao. Giờ anh là người yêu em mà.
Bảo cúi xuống, hôn lên trán Khánh.
– Anh thấy tự nhiên em gặp người lại kể chuyện về Vũ xem ra không bình thường lắm. Tình cờ quá.
– Em thì chỉ không hiểu đang có chuyện gì thôi.

Tối Khánh gọi luôn cho Hà. Tóm tắt ngắn gọn những gì Khánh mới biết và nói Hà khi đi gặp Phong thì đi cùng. Vì Khánh đi với Bảo nên có lẽ mình Phong thì hơi ngại. Hà bảo sẽ nói lại với Phong rồi hẹn ngày mọi người gặp nhau một thế.
Sau đó thì Phong gọi cho Khánh.
– Em có nhớ tên anh ta không?
– Không, em chỉ nhớ mặt quen quen thôi. Anh cũng không biết gì chuyện này à?
– Ừ. Từ hồi chuyển về đây anh ở riêng. Bố anh lại đang không ở đây nên anh ít về nhà. Có gặp cái Trinh vài lần nhưng không đi cùng Vũ mà nó lại không hề nhắc đến chuyện này. Không biết bố anh biết chuyện này biết chưa.
– Thế còn… thế còn Vũ. Anh có hay gặp anh ta không?
– Cũng ít. Vì công việc hai nơi nên không mấy khi gặp nhau. Hơn nữa mối quan hệ giữa bọn anh vốn không tốt lắm.
– Thế giờ sao nhỉ?
– Để anh gặp cái Trinh hỏi cho rõ rồi nói chuyện với em nhé.
– Vâng. Hôm nào hẹn nhau thì alo trước cho em nhé. À mà… em muốn giới thiệu người yêu em với anh.

– Ừ được. Anh cũng muốn gặp lâu rồi nhưng chẳng có lí do gì. Thế nhé.
– Vâng chào anh. – Khánh cúp máy.
Bảo vừa tắm xong. Cởi trần mặc mỗi quần sooc. Bảo phi lên giường, vẫn quàng cái khăn tắm ở cổ.
– Lạnh quá.
– Đưa khăn em lau tóc cho.
Bảo ngoan ngoãn ngồi im cho Khánh lau. Trời lạnh, Bảo sụt sịt.
– Em sấy cho nhanh khô nhé. – Khánh hỏi.
Bảo gật gật. Ngồi im ngoan ngoãn cho Khánh sấy tóc. Mặt Bảo có vẻ rất thích thú.
– Anh chuyển sang ở như này có người chăm sóc thích thế.
– Từ mai là phải giúp em nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa. Sang ở không em không lấy tiền phòng rồi.
– Thật à.
– Chứ gì nữa. Sao? Anh ngại à. – Khánh cất cái máy sấy, quay ra nằm gối lên đùi Bảo.
– Không sao. Mà em phải nấu nhiều món ngon cho anh ăn. Với lại…
– Với lại gì?
– Thỉnh thoảng chịu khó thức khuya như hôm qua là được.
– Chỉ thế là nhanh. – Khánh lườm Bảo


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.