Bạn đang đọc Đâu Chỉ Riêng Mình Anh – Chương 22
Cuối tuần vừa rồi Bảo đưa Khánh về nhà. Chỉ sáng đi tối về vì cỗ cúng buổi trưa. Nhà đông người vả lại cũng bận nên cũng không nhiều người hỏi han chuyện hai đứa lắm. Bố mẹ có nói chuyện một lúc với Bảo. Nhưng cũng chỉ toàn hỏi han, giới thiệu.
Tuyệt nhiên không có ai hỏi hay nhắc đến chuyện đám cưới. Dù ở tuổi của hai đứa bây giờ người ta nói chuyện thì nói đến cưới xin, sinh em bé là chính. Có lẽ một lần đưa người gần như chắc chắn sẽ hỏi cưới Khánh về rồi sau đó lại nhận thiệp cưới của cùng chú rể nhưng cô dâu không phải con gái, cháu gái mình nên chẳng ai dám nhắc lại chuyện của Khánh . Cũng không ai dám buông lời thúc giục.
Trên đường từ nhà bố mẹ về, Khánh có nói qua với Bảo chuyện chị Lâm nói hôm trước. Bảo vẫn khó chịu nhưng lần này không giận dỗi mà có vẻ đăm chiêu hơn. Bảo nói hình như không phải Vũ cố tình gặp Khánh để trêu tức hai đứa như Vũ tưởng. Hình như không đơn giản thế.
– Từ giờ em đừng đi đâu khuya một mình không có ai đi cùng nhé.
– Anh sợ em bị bắt cóc như trên phim à. – Khánh trêu.
– Biết đâu được nó xem phim nhiều lại giống kiểu bị ám ảnh bởi người yêu cũ.
– Chắc không đến nỗi như phim nhưng chắc cũng không bình thường lắm.
– Hay anh dọn đến ở với em cho yên tâm nhé. – Bảo rụt rè đề nghị. Mắt lấm lét nhìn Khánh.
– Cũng được. Nhưng có sợ bố vừa ra đây lại phải ở một mình không.
– Em đồng ý ngay à?
– Sao anh ngạc nhiên thế?
– Anh tưởng em phải mắng anh vì chưa chi đã đòi sống chung chứ.
– Thì cũng dẫn anh về cho bố mẹ em xem mặt rồi mà. Hơn nữa mình cũng đã có gì quá ràng buộc đâu. – Khánh quay sang nhìn bảo. – Ở cạnh anh em thấy vui, thoái mái, yên bình. Hơn nữa…
– Sao em?
– Tự nhiên anh nói đến bắt cóc nghe kinh quá.
– Ha ha ha. Em trông thế mà nhát nhỉ . Bố cũng ở có vài ngày thôi. Khi nào bố bay vào thì anh sang nhé.
– Thế bố sắp đi hả anh.
– Ừ. Em có muốn gặp không.
– Ờ… vâng gặp cũng được ạ.
…
– Đang ở đâu đấy mày? – Tiếng Hà lanh lảnh ở bên kia điện thoại.
– Đang gõ lõm bàn phím đây. Tháng gì lắm việc thế . Sao mày?
– Tối rỗi không đi chơi đi.
– Tao bận lắm chơi bời gì? Tao có rỗi như mày đâu.
– Thì đi ăn. Lâu rồi mày bỏ bê tao.
– Ờ thôi được rồi. Tối nay anh Bảo không sang. Thế mày đón tao nhé. Ngại đi xe quá.
– Cãi nhau à?
– Cãi gì. Mấy hôm nay anh ở nhà với bố.
– À à. Thế tối tao sang. Mặc đẹp nhé. Tao dẫn mày đi ăn khai trương nhà hàng anh bạn tao quen mới mở.
– Ô thế hóa ra không phải mày nhớ tao mà là tìm người đi cùng à.
– Đâu đâu. Cả hai. Thế nhé. He he.
…
Khánh mặc váy đen. Váy sát nách bó phần trên. Thắt lưng to bản thêu hoa. Đuôi váy vát xéo một bên. Đeo guốc đen . Cầm ví trắng gắn kim sa lấp lánh. Đứng bán dáng phải đến 20 phút Hà mới đến.
– Con kia. Không được mặc váy đen giống tao.
– Thế tao ở nhà nhé.
– Không được. Thay đi.
– Tao vào đây.
– Thôi thôi đi.
…
Hai đứa đến nơi thì gần như muộn nhất. Hà chạy đến chỗ ông chủ nhà hàng ( Khánh nhìn đoán thế ). Tíu tít ôm, áp má chào thân mật. Trò chuyện vài câu. Giới thiệu Khánh cho có lệ rồi hai đứa tiến vào bàn ông chủ to béo đặt riêng cho Hà.
– Tao tưởng mày với Phong định yêu nhau. Sao đi đâu cũng thấy mày thân mật, hớn hở với zai thế.
– Sao mày biết?
– Thế không định yêu tử tế mà lấy chồng à.
– Dạo này tao ngoan lắm rồi đấy. Có đi đêm nhiều nữa đâu. Nãy chào hỏi xã giao thôi.
– Thế có hay gặp anh ấy không. – Khánh húp thìa súp nỏng hổi vừa được cô nhân viên bê ra.
– Cũng hay.
– Sao?
– Thì cảm giác khác. Cũng thấy vui. Thấy…
– Yên bình. – Khánh ngắt lời. – Ở cạnh người mình có tình cảm bao giờ cũng khác.
– Ờ. – Hà cười. Cúi xuống thổi thìa súp.
Khánh nhìn con bạn lúc này dịu dàng lạ thường. Mà cũng chẳng có gì lạ. Người ta nói khi yêu con người ta sẽ thay đổi.
– A. Đúng rồi.
– Mày làm tao giật cả mình.
– Chị Lâm cũng kể với tao rồi. Thế vụ thằng Vũ là như nào.
– Như nào là như nào. Tao cũng có biết gì đâu. Chị Lâm nói thì mày cũng biết rồi còn gì.
– Sao nó lại thuê cái nhà đấy nhỉ?
– Sao tao biết được.
– Hay nó thuê nhà cho bồ nhí. Nó cũng có tha thiết gì con kia đâu.
– Ờ maybe. Nếu không liên quan đến tao thì tao cũng không quan tâm lắm. Mà tao cũng mong không liên quan đến tao.
– Tao phải điều tra mới được.
– Ô ai thuê mày à.
– Không. Nhưng tao thích thế. Tao vốn ghét nó mà. Giờ tung scandal nó có bồ nhí cho vợ chồng nó lục đục. Hé hé hé.
– Chẹp. Sau này có người yêu dễ mày ghê gớm lắm nhỉ. Để tao bảo anh Phong cẩn thận.
– Ơ đừng.
Hà nói thế tự nhiên Khánh cũng muốn biết xem Vũ đang làm gì.
– Điều tra xong bảo tao nhé.
– Mày vẫn quan tâm à.
– Không tao chỉ muốn chắc không liên quan đến tao thôi. – Khánh đặt cái thìa xuống bát súp. Súp ngon nên một chốc là Khánh ăn hết. – Hôm trước tao dẫn Bảo về quê ăn giỗ.
– Định lâu dài rồi à.
– Ừm.
– Ừ thôi cũng tìm người chăm sóc mình đi. Mày đâu ở mãi như tao được đâu.
Khánh im lặng. Phục vụ bê ra đặt lên bàn mấy món mới. Khánh nhìn xa xăm. Cô biết Hà nói đúng.
Hôm nay Bảo đưa Khánh về nhà gặp bố. Lần đầu Khánh đến nhà Bảo. Nhà nhỏ thôi. Có hai tầng. Tầng một phòng khách có nguyên bước tường hướng ra cái vườn nhỏ ốp kính. Khánh nghĩ với hai bố con thì thế này là đủ rồi.
Lúc đến Khánh thấy con Vic ra cửa, nhìn nhìn. Rồi đứng ở hiên nhà nhìn cô, chờ Khánh tháo giày ra rồi theo vào nhà . Đưa tay gãi đầu nó:
– Mày đón tao à.
Nó đứng im cho Khánh gãi đầu rồi gãi cằm. Có vẻ thích . Mặc dù vẫn kiểu dáng đứng kiêu hãnh, mặt lạnh lùng. Khánh đi xem phòng ngủ của Bảo trước. Hơi bừa bộn. Một tủ quần áo, một bàn làm việc đặt đối diện nhau. Cái giường vs kệ tủ đựng mấy thứ linh tinh ở giữa phòng. Xuống nhà Bảo vào bếp lấy nước cho Khánh bước ra.
– Chết rồi bác giúp việc hôm nay ốm. Không sang nấu cơm được. Làm thế nào bây giờ?
– Thì tự nấu chứ sao.
– Nhưng anh không biết nấu.
– Thì em nấu.
– Em nấu có được không.
– Anh đùa em à? Sao em lại không nấu được.
– Ý anh là em sang chơi mà lại bắt em nấu ấy.
– À không sao. – Khánh theo Bảo vào bếp. – Thế chuẩn bị nấu luôn thôi. Chiều tối chắc bố sắp về rồi.
Khánh mở tủ lạnh. May mà trong tủ có khá nhiều đồ. Chắc bác giúp việc mua để nấu dần.
– Em nấu riêu cá, thịt bò xào măng tây, mực tẩm bột rán ăn với lại salad dưa chuột nhé. Như thế có đươc không anh?
– Anh cái gì cũng ăn được.
– Ý em là mấy món đấy bố ăn được không.
– À à. Bố anh dễ tính chuyện ăn uống lắm.
Bảo loay hoay trong bếp với Khánh một lúc thì bị đuổi ra vì không biết làm nhưng cứ đòi làm . Khánh biết nấu ăn, nấu ngon là đằng khác nên chuyện này với Khánh là bình thường. Đang nấu tự nhiên nhớ ra. Cô thích ăn ngọt, thường tự nấu ăn mấy món hay cho ngọt. Sợ bố Bảo không ăn được ngọt nhưng lỡ rồi thì chịu vậy.
Khánh nghe thấy tiếng mở cửa, lục đục tiếng bỏ giày dép ở cửa. Đoán là bố Bảo về. Nhưng lại không thấy tiếng Bảo. Khánh chạy ra.
– Cháu chào bác ạ. – Khánh chào khi vừa nhìn thấy bố Bảo.
– À. Chào cháu. – Nhìn ông có vẻ ngạc nhiên.
– Bác Thi hôm nay ốm nên cháu đang nấu ăn thay bác.
– À à. Thế cháu đến thay bác giúp việc hả. May quá chứ bố con bác không biết nấu ăn. Thế cứ nấu đi nhé. – Ông nói rồi cười. Bước lên cầu thang.
– Ơ. Thế bác ấy tưởng mình là giúp việc mới à. – Khánh ngớ người rồi cười ngặt nghẽo. Con Vic đứng cạnh nhìn Khánh khó hiểu.
Bố Bảo nhìn cao, gầy. Tóc hơi bạc. Ông có cầm một cặp kính nhưng không đeo. Khánh đoán mắt ông kém nhưng chỉ dùng kính khi đọc. Nhìn bố Bảo Khánh thấy hơi yên tâm vì không có vẻ là người khó tính.
Khánh nấu xong nhưng không dám gọi Bảo xuống nhà, chắc anh đang trên phòng. Cô nhắn tin gọi anh xuống . Bảo với bố cũng bước xuống. Khánh sắp xong bàn ăn. Bố bảo và anh ngồi vào bàn.
– Cháu ăn với bố con bác cho vui.
– Ơ. Cô ấy không ăn thì ai ăn cùng bố? – Bảo ngạc nhiên.
– Bình thường bác Thi có ăn với bố con mình đâu.
– Bác Thi là người giúp việc mà. Người yêu con khác chứ.
– Ơ bố tưởng cô ấy giúp việc đến thay bác Thi.
Khánh tủm tỉm cười nãy giờ.
– Đâu người yêu con đấy. Hôm trước con chẳng bảo tuần này dẫn về cho bố gặp rồi mà.
– Thế à. Mà có bảo bố là hôm nay đâu – Ông quay sang nhìn Khánh cười. – Bác xin lỗi nhé. Tại nó không phải tại bác đâu.
– Không sao ạ. – Khánh cười, trong bụng tự nhủ đã hiểu Bảo vui tính và hồn nhiên giống ai.
Suốt bữa ăn bố Bảo hỏi chuyện Khánh, chẳng đả động đến Bảo câu nào. Khánh nghĩ chắc ông đang trêu anh.
– Mà sao cháu biết bác thích ăn ngọt. Bác ra ngoài này ăn không hợp vì miền nam ăn ngọt quen rồi.
– À anh Bảo nói nên cháu cũng đoán thế ạ. – Khánh nói, không thú nhận mình cũng thích ăn ngọt.
– Bố với Khánh cứ nói chuyện với nhau đi. Không cần để ý đến con đâu . – Nhìn Bảo rõ tủi thân.
– Ha ha. Thằng này nó trẻ con lắm. Cháu đừng chê nhé.
– Vâng trẻ con thì hồn nhiên mà bác. – Khánh cười trêu lại Bảo.
…
Cuối bữa ăn Khánh gọt táo cho hai bố con Bảo. Thấy trời cũng muộn nên bố anh nhắc đưa Khánh về không muộn. Không quên nói hôm nào lại sang chơi.
– Sao bố anh lại nghĩ em là giúp việc được nhỉ. Mà sao em cũng không bảo bố.
– Tại anh không nói rõ hôm nào đưa em về còn gì.
– Nhưng có giúp việc nào xinh như thế này đâu.
– Không phải nịnh.
– Bố anh hiền mà. Nhỉ.
– Vâng. Vui tính nữa. Anh giống bố.
…
Bảo đưa Khánh về nhà rồi về luôn. Khánh đặt lưng xuống giường. Hơi mỏi người. Dậy bật bình nước nóng chuẩn bị tắm. Mở điện thoại ra thấy có tin nhắn của Hà.
– Gì thế mày? Giờ tao mới về nhà.
– Mai nghỉ là một hôm đi với tao.
– Đi đâu? – Khánh kẹp cái điện thoại ở vai vs tay, tay kia tháo cúc áo sơ mi.
– Cứ đi rồi biết. Nghiêm trọng rồi