Bạn đang đọc Dấu Chân Thời Gian FULL – Chương 6
Biểu hiện của Trịnh Thanh rất khách khí, hơn nữa đã 10 ngày rồi cô không chủ động liên lạc với mình, khiến Vu Bân có chút hoảng hốt, lẽ nào buổi tối hôm đó chỉ là một giấc mộng.
“Chúng ta đến quán cafe nói nhé, thường thì 1 giờ chiều bọn em mới mở cửa, giờ này vẫn chưa phải thời gian mở cửa đón khách.”
Trịnh Thanh đưa Vu Bân đi về phía quán cafe.
Mở cửa quán, Trịnh Thanh chỉ vào một chỗ ngồi bên trong, “Anh ngồi ở đấy trước, em đi pha cho anh cốc cafe, vẫn là Blue Moutain đúng không?”
Vu Bân gật đầu, ánh mắt nhìn theo cô đi đến quầy pha chế.
Rất nhanh trong quán phảng phất mùi thơm thoang thoảng của cafe, Trịnh Thanh bưng hai cốc cafe ra, đặt một cốc trên bàn trước mặt Vu Bân, “Blue Moutain của anh.”
Đây là lần đầu tiên Vu Bân thấy Trịnh Thanh uống cafe, “Của em cũng là Blue Moutain?”
Trịnh Thanh lắc đầu, “Em thích uống ngọt một chút, đây mà Mocha.
Tối qua em sạc pin điện thoại ở nhà, sau khi tan làm về em ngủ luôn, sáng nay cùng con gái đến bệnh viện, quên không mang theo điện thoại, cho nên mới không nhìn thấy tin nhắn anh lên đảo, em xin lỗi.”
“Đến bệnh viện? Con gái em làm sao vậy?”
Trịnh Thanh nhấp một ngụm cafe, vị ngọt của bơ kích thích vị giác của cô, cuộc sống đã khổ như vậy rồi, cho nên trước giờ cô không uống cafe có vị đắng, “Con bé mang trên mình căn bệnh di truyền rất nghiêm trọng, phải đến bệnh viện kiểm tra định kỳ.” Cô ngẩng đầu nhìn ánh mắt kinh ngạc của Vu Bân, tiếp tục nói thêm, “Con bé di truyền của bố nó, chồng em cũng mất vì căn bệnh này.”
“Ồ…” Vu Bần nói rồi cầm lấy cốc cafe.
“Anh vẫn chưa nói tìm em có việc gì.” Khoảnh khắc vừa rồi nhìn thấy anh ở dưới lầu, trái tim Trịnh Thanh rõ ràng đập nhanh hơn, nhưng trên mặt thì tỏ ra rất bình tĩnh.
“Mấy ngày nay sao em không liên hệ với anh?”
Trịnh Thanh cười nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua, “Hình như không có việc gì cần liên hệ, hơn nữa anh cũng không liên hệ với em mà.”
“Hạng mục trước đây của anh lại xảy ra một vấn đề nhỏ, sau khi quay về Hạ Môn anh bận giải quyết, thực sự rất bận.”
“Không sao.” Trịnh Thanh hời hợt nói hai từ, thế giới tình cảm của người trưởng thành muốn đơn giản cũng có thể rất đơn giản, không yêu cầu tự nhiên cũng không phải là không có ham muốn.
Chỉ là thái độ này của cô, khiến Vu Bân không đoán được, là cô đang tức giận mình không liên hệ với cô ấy sao, anh đưa tay nắm lấy tay của Trịnh Thanh, “Anh xin lỗi, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ đến em.”
Trịnh Thanh không rút tay ra, mặc cho anh nắm, “Có phải anh sắp về Thượng Hải đúng không?”
Cô cảm giác được lực nắm tay của anh càng ngày càng mạnh, hai hàng mày của Vu Bân hơi níu lại gật đầu, “Đúng vậy, hôm nay qua đây chính là nói lời cáo biệt với em.
Rời Thượng Hải đã quá lâu rồi, việc bên này đại khái cũng sắp hoàn thiện, cho nên anh định về sớm hơn.”
Nghe tới đây, Trịnh Thanh rút tay ra, anh vừa rồi nói hai từ cáo biệt, sau này có lẽ sẽ không quay lại nữa, cô gượng gạo cười nhẹ, “Rất tốt, anh về đi.”
“Có thời gian anh sẽ đến thăm em.”
Trịnh Thanh không còn ngây thơ để tùy tiện tin lời của đàn ông, “Được rồi, em biết rồi.
Hôm nay cuối tuần, con gái em sẽ ăn cơm ở nhà, em phải quay về nấu cơm cho con bé, không tiễn anh ra cảng nữa.”
Vu Bân vẫn chưa uống hết cốc cafe, nghe cô nói như vậy, nhanh chóng uống hết phần còn lại, “Vậy chúng ta đi thôi, không làm lỡ thời gian em nấu cơm cho con gái.”
Đến khu nhà của Trịnh Thanh, hai người nhìn nhau không nói lời nào, cứ thầm lặng như vậy khoảng nửa phút, Trịnh Thanh mới mở giọng nói, “Vậy em lên đây, anh…thượng lộ bình an, tạm biệt.”
Vào lúc Trịnh Thanh quay người, Vu Bân kéo lấy cánh tay cô, ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc cô, “Quay về anh sẽ rất nhớ em.”
Trịnh Thanh thở dài một hơi, cô biết rõ ràng bản thân mình đã sớm rung động vì anh, nhưng cảnh cáo bản thân mối quan hệ này căn bản không đáng tin, anh quay lại Thượng Hải rất nhanh sẽ quên đi tất cả ở nơi đây, cô nuốt nước mắt vào trong, nhẹ nhàng đẩy anh ra, “Em phải lên đây, ở đây con gái em sẽ nhìn thấy.”
Vu Bân gật đầu, “Anh nhìn em đi lên rồi sẽ đi.”
Trịnh Thanh đứng một hồi ở phòng bếp, vẫn không kiềm chế được, đi đến ban công.
Dưới nhà đã sớm không còn âm thanh của Vu Bân nữa, chỉ còn tiếng còi tàu truyền tới từ phía biển xa, sống mũi cay cay, cô hít thở thật sâu, quay người nhìn thấy Tống Thi Kiều đang đứng đằng sau, giật mình.
“Mẹ, mẹ đang nhìn gì vậy?”
“Mẹ không nhìn gì, con không có chút động tĩnh nào đứng đằng sau, khiến mẹ rùng mình, mẹ đi nấu cơm đây.”
Taxi của Vu Bân dừng lại trước cửa “Dấu Chân Thời Gian”, sau khi xuống xe, Vu Bân kéo hành lý đến cửa quán café đang mở.
Nghe thấy tiếng chuông gió leng keng ngoài cửa, người đứng ở quầy pha chế mới ngẩng đầu nhìn lên, “Hoan nghênh…” hai từ quang lâm vẫn chưa nói ra, đã bị Trịnh Thanh nuốt ngược vào trong.
Cô đi ra từ quầy pha chế, đi đến cửa, ánh mắt nhìn Vu Bân long lanh những giọt nước mắt, trước mắt cô dần dần dày đặc như một lớp sương phủ mờ, khiến cô hoảng hốt quay về buổi trưa của hai năm trước đó.
Đã hai tháng từ khi Vu Bân về Thượng Hải, trong khoảng thời gian đó anh gọi cho cô ba cuộc điện thoại, cũng chỉ nói vài câu mà Trịnh Thanh thấy không mặn cũng chẳng nhạt, cho dù mấy câu đó mang theo ý nhớ nhung, nhưng những lới nói cứng nhắc ấy cũng không thể kéo gần thêm khoảng cách hàng ngàn cây số.
Từ khi bắt đầu đến bây giờ, Trịnh Thanh vẫn thầm ý thức được quan hệ của hai người giới định ở một đêm tình, sau khi anh rời đi, hai người sẽ dần dần cắt đứt liên hệ, và rồi đêm hôm đó mãi mãi là một hồi ức, nhưng cô không nghĩ tới, sau hai tháng Vu Bân lại xuất hiện trong quán cafe của mình.
Theo cùng tiếng chuông gió lanh lảnh là một giọng nói quen thuộc, “Bà chủ, cho tôi một ly Blue Moutain.”
Vẫn là một ngày cuối tuần, Trịnh Thanh đang pha cafe cho khách, nghe thấy giọng nói thân quen, cô nhanh chóng quay người lại, nhìn thấy Vu Bân đang đứng ở giữa quán, ánh sáng lúc trưa chiều lướt xiên qua người anh.
truyện xuyên nhanh
Trịnh Thanh rụi mắt, phải mất một lúc lâu mới bình thường trở lại, Vu Bân đi đến gần cô, trên mặt hiện lên ý cười, “Sao vậy, không quen nữa sao?”
Trịnh Thanh hồi phục trở lại, kéo tay Ôn Ninh, “Tiểu Ninh, em đến đây pha ly Cappuccino này, chị pha Blue Moutain.”
Rất nhanh anh đã uống hết một cốc cafe, gương mặt Trịnh Thanh vẫn không thể tin được như cũ nhìn anh, “Sao anh lại tới đây?”
“Bởi vì nhớ em, thì anh tới thôi.
Em cho rằng những lời nói của anh trong điện thoại là lừa gạt em sao?”
Lần này Trịnh Thanh cười rồi, nụ cười rực rỡ hơn cả ánh nắng mùa xuân.
“Em biết không, em cười rất rất đẹp.”
Vu Bân kéo tay cô, đi nhanh về phía hành lang của khách sạn, mở cửa phòng, ép người cô tới cánh cửa vừa mới đóng chặt.
Đặt những nụ hôn lên trán, lên mũi, lên đôi môi đỏ nhuận, lên cổ của Trịnh Thanh vừa bất ngờ lại điên cuồng trong gió bão.
Người đàn ông nói bên tai cô với hơi thở gấp gáp, “Sau khi quay lại Thượng Hải, anh nhớ em đến phát điên, không thể làm việc bình thường được, hàng đêm đều mất ngủ, anh nghĩ anh không thể nào sống tiếp tục như này nữa, nhất định phải tới gặp em mới được.”
Trịnh Thanh nhón chân kiễng lên, đưa tay ôm lấy anh, “Thực ra…!em cũng rất nhớ anh….”.