Bạn đang đọc Dấu Chân Thời Gian FULL – Chương 40
Mỗi lần Trịnh Thanh đi qua khu vực thi công, đều nhớ đến Thẩm Diệu Đông, cũng không biết cổ anh ấy đã đỡ hơn chưa, cô xem trên mạng nói vẹo đốt sống cổ nhanh nhất một tháng mới có thể khỏi hẳn.
Buổi tối, Trịnh Thanh ngồi trước bàn ăn cơm, một mình cũng không biết làm gì, chi bằng nấu qua loa bát mì.
Vừa ăn được vài miếng, điện thoại để trong phòng khách rung lên tiếng tin nhắn.
Thẩm Diệu Đông gửi tin nhắn trên Wechat, “Ngày mai tôi được nghỉ, em có thời gian gặp mặt không?”
“Cổ anh đã đỡ hơn chưa?” Trịnh Thanh không trả lời anh trực tiếp, dù hiện tại cô không có gì ngoài thời gian.
“Đỡ hơn chưa, chẳng phải em đến là biết sao?” Thẩm Diệu Đông thay đổi cách nói để lừa Trịnh Thanh qua.
“Vậy ngày mai gặp.”
Nhìn thấy câu trả lời của Trịnh Thanh, Thẩm Diệu Đông cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhòm.
Một tháng nay, Thẩm Diệu Đông hẹn cô 2 lần, đều bị cô tìm mọi lý do từ chối, lần này cuối cùng cũng đồng ý rồi.
Sáng hôm sau, Trịnh Thanh đến chợ, mua hai dẻ xương ngon và một ít rau tươi, quay về hầm canh cho Thẩm Diệu Đông.
Thẩm Diệu Đông đang đi trong trung tâm thương mại, muốn mua món quà gì đó cho Trịnh Thanh.
“Hoan nghênh đến với Van Cleef & Arpels, chào anh, xin hỏi anh cần gì ạ?” Thẩm Diệu Đông vừa đi vào cửa hàng, nhân viên đi cùng anh.
Thẩm Diệu Đông thấy một bộ trang sức châu báu, đội nhiên nhớ tới chiếc dây chuyền bị hỏng lần trước của Trịnh Thanh, “Cho tôi xem dây chuyền này.”
“Mẫu kinh điển nhất của chúng tôi là cỏ bốn lá, anh muốn xem không ạ?”
Thẩm Diệu Đông cầm dây chuyền lên, hình cỏ bốn lá được nạm đẳng cấp hơn rất nhiều so với Catier – thương hiệu mà những người giàu thường đeo, anh cũng không nhìn giá cả, trực tiếp nói với nhân viên bán hàng, “Cái này đi, giúp tôi bọc lại.”
Ninh canh mất khoảng 3,4 tiếng, Trịnh Thanh làm thêm hai món rau, nấu xong cho vào hộp giữ nhiệt, sau đó xuất phát tới Hạ Môn.
Khách sạn, Thẩm Diệu Đông ra mở cửa thấy Trịnh Thanh cầm hộp giữ nhiệt, “Em còn mang thêm đồ ăn cho tôi?”
Trịnh Thanh kinh ngạc phát hiện không còn thấy nẹp cổ trên người Thẩm Diệu Đông, “Cổ của anh đã khỏi chưa? Không cần phải đeo bao nữa à?”
Thẩm Diệu Đông lập tức liên tưởng tới một loại bao khác, cười xấu xa, “Bao gì cơ, hôm nay sẽ dùng sao, để tôi lập tức đi mua.”
Mặt Trịnh Thanh bỗng hồng rực, “Lưu manh, tôi đi đây.”
Thấy cô quay người muốn rời đi, Thẩm Diệu Đông kéo cô vào phòng, “Đã đến đây rồi, em còn đi đâu chứ?”
Trịnh Thanh ngồi xuống trước sofa, mở hộp giữ nhiệt ra, “Tôi không mang theo cơm vì hết chỗ để mất rồi.”
Thẩm Diệu Đông vội vàng cầm đũa lên ăn, anh lấy thìa thử một ngụm canh xương, “Tay nghề của em thật sự rất xuất sắc, chỉ dựa vào cái này, tôi thật sự rất muốn cưới em về nhà.”
“Anh còn không nghiêm túc nữa, tôi đi đấy.”
“Được được được, tôi nghiêm túc, tôi rất nghiêm túc.”
Thấy anh cúi xuống ngẩng lên tự nhiên như thường, xem ra đã khỏi thật rồi, “Sớm biết anh mau khỏi thế này, tôi không nấu canh xương cho anh nữa.”
“Khỏi bệnh thì cũng phải ăn cơm chứ, em ăn chưa?”
“Ừm, tôi ăn chút rồi.”
“Hay là ăn cùng đi.” Thẩm Diệu Đông phát hiện Trịnh Thanh chỉ đem theo một đôi đũa tới, “Nhưng chỉ có một đôi đũa, hay là để tôi đút em.”
Trịnh Thanh lườm anh, “Ăn cũng không lấp đầy cái miệng của anh, anh không đói à, ăn nhanh đi.”
Ăn xong, Trịnh Thanh đang dọn hộp giữ nhiệt, Thẩm Diệu Đông không biết lấy ở đâu ra một chiếc hộp khá tinh xảo, đặt vào tay Trịnh Thanh, “Quà tặng em.”
“Vô duyên vô cớ lại tặng tôi quà gì?”
“Sao có thể là vô duyên vô cớ được, em xem em còn ninh canh riêng cho tôi…”
Trịnh Thanh mở chiếc hộp, thì ra là một chiếc dây chuyền, thấy trên mặt dây nạm rất nhiều đá thì biết giá của nó không rẻ, cô đặt chiếc hộp xuống, “Cái này quá quý trọng, tôi không thể lấy.”
“Lần trước làm hỏng dây chuyền của em, tôi thấy em không còn đeo nó nữa, dây chuyền này coi như là tôi đền em.”
“Không cần anh đền, là tôi không muốn đeo nó nữa.”
“Chiếc dây chuyền đó là Vu Bân tặng em đúng không, cho nên em mới không muốn đeo.” Thẩm Diệu Đông buột miệng nói ra lời muốn nói từ lâu.
Trái tim Trịnh Thanh đột nhiên nặng xuống, nhíu chặt lông mày lại với nhau, “Anh làm gì, đang yên tại sao phải nhắc đến anh ấy.”
Thẩm Diệu Đông hất hộp dây chuyền xuống dưới đất, “Em xem tôi vừa nhắc tới anh ta, phản ứng của em nhiều như nào.
Tôi không có chỗ nào thua kém anh ta, tôi đối với em chưa đủ tốt sao, em rốt cục muốn thế nào, từ trước đến giờ tôi chưa mất nhiều giới gian như vậy đối với người con gái nào, chưa từng có sự kiên nhẫn lớn như vậy.”
Trịnh Thanh nhặt chiếc hộp từ dưới đất lên, đặt lại vào bàn, “Tôi xin lỗi…”
Thẩm Diệu Đông đẩy cô xuống chiếc ghế sofa bên cạnh, “Người phụ nữ mà Thẩm Diệu Đông tôi muốn chưa từng không đoạt được.”
Anh cúi đầu hung hãn phủ lên môi cô, dùng đầu lưỡi mở răng lưỡi của cô, mút điên cuồng.
Trịnh Thanh không phản kháng, chỉ lấy hai tay đè lên ngực anh, nhắm chặt mắt.
Nhưng Thẩm Diệu Đông rất nhanh dừng lại, đối với anh mà nói, không có được trái tim cô, chiếm được thân thể cô cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Anh dùng lực chà sát khuôn mặt mình, “Tôi xin lỗi…!Em đi đi…”
Lúc Trịnh Thanh đi nhanh ra của, đằng sau vang lên giọng nói của Thẩm Diệu Đông, “Nếu như trong lòng em đã không có tôi, sau này chúng ta cũng không cần phải gặp mặt nữa.”
Cô quay đầu nhìn anh, cắt chặt môi, mở cửa rời khỏi đây.
Đứng trên boong tàu, gió biển thổi bay tóc Trịnh Thanh, cô nhìn về phía nước biển xanh ngắt, ánh mắt chìm dần vào nước biển.
Rốt cục cô có tình cảm với Thẩm Diệu Đông hay không, tình cảm đó rốt cục nên định nghĩa nó là loại nào, gần đây cô thật sự thường nhớ tới anh, nhưng đó là yêu sao, nếu như là yêu, thì đối với Vu Bân lại là gì, vừa rồi Thẩm Diệu Đông còn chẳng phải vẫn chỉ trích cô trong lòng vẫn nhớ đến Vu Bân sao, cô thật sự còn yêu Vu Bân không, vô số lần cô không thể trả lời được câu hỏi này, những vấn đề này đã khiến Trịnh Thanh choáng váng.
Nghĩ đi nghĩ lại mình vẫn thích hợp một mình thanh thanh tịnh tịnh sống qua ngày, cũng không cần phải đau đầu vì những mớ hỗn độn này.
Từ lần rời khỏi khách sạn hôm đó, Trịnh Thanh và Thẩm Diệu Đông không gặp mặt nhau nữa, cũng cắt đứt luôn tất cả mọi liên hệ.
Vừa hay đang ở hậu kỳ thi công, tạp âm ồn ào cũng bớt đi rất nhiều, Trịnh Thanh hàng ngày đều kiên trì tới phòng tập khiêu vũ, mấy ngày nay lại có thêm một việc mới, bàn bạc việc trang trí quán cafe mới với công ty thiết kế, thấy tiến độ công trình thì một tháng sau cũng có thể thuận lợi bàn giao, phải làm phương án thiết kế trước.
Trịnh Thanh nghĩ tận dụng luôn phong cách trang trí trước đây, nhưng Ôn Ninh nói đã có cơ hội để thiết kế lại từ đầu thì đổi sang phong cách khác, cũng có cảm giác tươi mới hơn.
“Chị Thanh, chị là chủ, em nghe theo chị.”
“Vậy nếu như nghe theo chị thì sẽ dùng phong cách phục cổ trước đây nhé.”
Ôn Ninh bất lực lắc đầu, “Chị thật hoài niệm.”
“Chị hoài niệm sao?” Bản thân Trịnh Thanh cũng không ý thức được, “Chỉ là chị thích phong cách như vậy mà thôi.”.