Dấu Chân Của Chúa

Chương 42


Đọc truyện Dấu Chân Của Chúa – Chương 42

Rachel quan sát những người trong phòng Tình thế đang xem màn hình NORAD. Chưa bao giờ cô nhìn thấy nỗi sợ hãi như thế trên các gương mặt người. Nhiều vòng cung đỏ đã để vòng cung Bắc cực lại phía sau, và bây giờ vươn tới Canada được nửa quãng đường. Các tên lửa Nga chẳng bao lâu sẽ từ không gian vũ trụ lao xuống và đi vào giai đoạn cuối của vòng cung đạn đạo, mang cái chết đến với hàng triệu người, mà theo Trinity thì gồm cả những người trong căn phòng này.

Chỉ có tướng Bauer còn có vẻ giữ được sinh lực thay vì bị tê liệt bởi tình hình này. Mọi ý nghĩ của ông ta tập trung vào máy bay ném bom mang vũ khí EMP trên bầu trời Kansas. Viên tướng đã được huấn luyện quá lâu trong những phép tính méo mó của chính sách bên miệng hố chiến tranh hạt nhân, đến mức ông ta có thể coi việc phá hủy Trinity với cái giá chỉ của vài triệu sinh mạng là một chiến công.

Cuộc nói chuyện của David và máy tính được chiếu trên nền tường của phòng Tình thế giống như một vở kịch siêu hình được diễn ở tận sân khấu Broadway. Không ai tỏ ra hy vọng rằng David có thể ngăn được các tên lửa. Người ta chỉ dùng anh để làm xao lãng máy tính.

“Mười hai phút nữa đến cuộc va chạm đầu tiên,” một kỹ thuật viên thông báo.

Tướng Bauer nói với các thượng nghị sĩ ở căn cứ quân sự Meade. “Nếu chiếc máy này bị phá hủy trước khi Arcangel đến điểm xuất phát, thì cuộc tấn công EMP vẫn cứ tiếp tục trừ khi ngài rút lại mệnh lệnh. Mã để rút lại là Vanquish. NSA có thể liên lạc với máy bay ném bom của chúng tôi, và họ có thể thiết lập liên lạc vô tuyến ngay bây giờ.”

Thượng nghị sĩ Jackson nói, “Cám ơn, thiếu tướng. Nhưng chẳng lẽ Trinity tự hủy hoại mình bằng cách tấn công White Sands?”

“Nó không cần phải tự hủy. Nó có thể giết tất cả mọi người ở đây bằng đầu đạn neutron năng lượng cao mà không hại gì đến bản thân nó. Tòa nhà Cách ly đã được bọc chống bức xạ ion và gia cố chịu mọi chấn động ngắn khi bom hạt nhân công phá trực tiếp, do đó Levin và đội của anh ta sẽ sống sót.”

“Có lẽ ông và người của ông nên tìm nơi trú ẩn lúc này.”

Bauer hít vào, khuôn mặt ông ta bất động. “Không có chỗ trú ẩn nào có thể đến được trong khoảng thời gian còn lại. Không có cho mọi người ở căn cứ này.”

“Nhiều vệ tinh cho thấy có pháo sáng trên bầu trời Canada!” một kỹ thuật viên kêu lên.

“Có phải là một vụ nổ không?” tướng Bauer hỏi.

“Thưa ngài, không phải. Không có chớp năng lượng cao. Có lẽ một tên lửa đã tự hủy.”

“Nó làm thế do ngẫu nhiên chăng?” thượng nghị sĩ Jackson hỏi.

“Có thể,” tướng Bauer nói, mặt ông ta nhăn lại tập trung.

“Hai pháo sáng nữa!” kỹ thuật viên hét lên. “Bốn!”

“Chắc phải là Trinity,” Skow nói. “Nó đang tiêu diệt các tên lửa.”

“Nó vẫn tiếp tục à?” tướng Bauer hỏi giọng căng thẳng.

“Mười bốn pháo sáng nữa đang tiếp tục cháy, thưa ngài.” Giọng kỹ thuật viên lúc này đã bình tĩnh lại. “Mười tám… mười chín.”

“Bác sĩ Tennant nói đúng!” McCaskell kêu lên. “Trinity chưa bao giờ có ý định phóng những tên lửa này.”

“Còn năm cái nữa,” giọng Ravi Nara run run.

“Arcangel đã đến điểm xuất phát, thưa thiếu tướng,” kỹ thuật viên trưởng nói.

“Nó là máy bay EMP phải không?” thượng nghị sĩ Jackson hỏi.

“Vâng, thưa ngài,” tướng Bauer đáp.

“Đừng có nghĩ đến…”

“Rõ, thưa ngài thượng nghị sĩ.” Viên tướng quay về phía bảng điều khiển. “Chỉ thị cho Arcangel tạm hoãn tấn công và bắt đầu lượn vòng tròn.”

“Vâng, thưa ngài,” kỹ thuật viên nói. “Bây giờ đã có hai mươi mốt tên lửa tự hủy hoại.”

“Dấu vết của ba cái còn lại ở đâu?” tướng Bauer hỏi một người lính khác.

“Mục tiêu của chiếc gần nhất được tính là Norfolk, Virginia.”

“Căn cứ hải quân.”

“Mục tiêu gần thứ hai là Washington, D.C.”

“Trời ơi,” McCaskell hổn hển. “Tổng thống không ở trong hầm trú bom.”

“Mục tiêu thứ ba là… đây, thưa ngài. Đó là White Sands.”

Im lặng tưởng như vô tận khi họ chờ nghe có thêm pháo sáng nữa.

“Hạ sĩ?” tướng Bauer nhắc.

“Không có gì, thưa ngài. Ba tên lửa cuối cùng vẫn đang hướng đến mục tiêu.”

“Trinity định làm cái quái quỷ gì thế?” thượng nghị sĩ Jackson hỏi.

“Cơ cấu tự hủy có thể có trục trặc,” Skow gợi ý. “Các tên lửa của Nga được bảo dưỡng rất kém.”

Tướng Bauer lắc đầu, mắt ông ta dán lên màn hình máy tính. “Tên lửa nhắm vào Virginia có thể bị trục trặc. Nhưng các tên lửa nhắm đến đây và Washington là hai cái được phóng cuối cùng. Trinity đang cố giết chúng ta. Chúng ta phải cho phóng ngay các EMP, các ngài thượng nghị sĩ. Có lẽ không còn cơ may nào nữa.”

“Còn bao lâu nữa thì các tên lửa chạm đất?” thượng nghị sĩ Jackson hỏi.

Tướng Bauer liếc nhìn người kỹ thuật viên ngồi ở bảng điều khiển.


“Norfolk còn chín phút,” hạ sĩ nói. “Như thiếu tướng đã nói, các tên lửa nhắm đến đây và Washington được phóng muộn hơn, và từ các căn cứ xa hơn. Chúng ta chỉ có chưa đến ba mươi phút.”

“Chưa phóng các EMP vội,” thượng nghị sĩ Jackson nói. “Hãy cho bác sĩ Tennant một cơ hội.”

Tôi hầu như không thể tập trung vào lời nói của mình khi từng giây cứ trôi tuột đi. Niềm tin vào khả năng thuyết phục Trinity về bất cứ điều gì đã tan biến dưới ám ảnh một cuộc thảm sát hạt nhân. Lời cầu xin lẽ phải của tôi đã dẫn đến việc phá hủy phần lớn các tên lửa, nhưng ba chiếc còn lại hoàn toàn có khả năng tàn phá tan hoang trên quy mô lớn.

Trinity đã nói rõ rằng việc ngăn ngừa thảm họa này phụ thuộc vào lời giải thích những trải nghiệm của tôi ở Israel. Máy tính này quá quen thuộc với chuỗi giấc mơ dẫn tôi đến Jerusalem vì nó đã xem xét kỹ hồ sơ bệnh án của tôi trong các cuộc thăm khám ở nhà Rachel mà NSA ghi trộm. Chính những thần khải trong cơn hôn mê của tôi khiến Trinity kinh ngạc. Tôi mô tả đời sống Chúa trời trong thân thể Jesus, nỗ lực lấy mình làm gương để cải hóa bản năng nguyên thủy của loài người, sự thất vọng của Người vì mọi cố gắng đều vô ích, và cuối cùng hy vọng và sợ hãi bùng lên trong Người về công trình bí mật ở Trinity.

“Khi anh nói đến Chúa,” máy tính nói, ” anh không có ý nói đến Jehovah? Thiên Chúa của Do Thái, phải không?”

“Không.”

“Anh đặc tả Chúa như ý thức thuần túy.”

“Đúng.”

“Trong khi nói, anh có chút cảm thức tôn giáo nào không?”

“Tôi nói như nó là thế.”

“Anh nói về cái không thể biết. Tôi không thấy có cơ sở khoa học nào cho một phát biểu như thế.”

“Ông không nên phán xét lời tôi nói theo những gì đã được biết cho đến nay, mà phải theo cái lẽ của chính nó. Ông đủ thông thái để hiểu chân lý này.”

“Chân lý phải được chứng minh.”

“Đúng. Nhưng chân lý đôi khi có trong trí tuệ trước khi tìm ra chứng cứ. Đó là cách khoa học tiến lên.”

“Phải.”

“Trạng thái hiện tại của ông – điều mà họ gọi là Trinity – là một bước tiến không tránh khỏi của tiến hóa.”

“Chính xác.”

“Nhưng nó không phải là bước cuối cùng.”

“Không. Tôi sẽ tiếp tục tiến hóa, nhưng với tốc độ nhanh hơn tiến hóa sinh học hàng triệu lần. Và hiệu quả hơn hàng triệu lần. Thiên nhiên không thể vứt bỏ các mẫu lỗi thời và làm lại từ đầu. Nó phải thường xuyên cải tiến các mẫu hiện có. Tôi không bị hạn chế theo cách này.”

“Điều đó thật hơn ông biết. Ông là biểu hiện sự giải thoát trí thông minh con người khỏi thân thể, nhưng sự giải thoát ấy không dừng lại với ông. Các nhà khoa học đã làm việc với máy tính hữu cơ trên quy mô phân tử. Máy tính DNA có thể tồn tại trong một cốc chất lỏng.”

“Và?”

“Một khi điều đó được thực hiện, ông như hiện thời – ý thức được số hóa – không cần đến một máy tính để tồn tại. Nó chỉ cần những phân tử thích hợp. Ông có thể tồn tại trong một cốc chất lỏng. Và một khi tồn tại ở đấy, cuối cùng ông có thể di chuyển vào trong cốc đó. Hay vào lớp nước mà chất lỏng được rót vào. Dù có phải năm mươi hay một trăm năm nữa, ngày đó nhất định sẽ đến. Và quá trình đó bắt đầu từ hôm nay.”

“Anh nói đúng. Ý anh là gì?”

“Hẳn ông đã nhìn thấy kết cục của quá trình này?”

Các tia laser màu xanh chớp nháy với tốc độ chóng mặt. “Kết luận hợp logic là trái đất cuối cùng sẽ trở thành có ý thức. Một con thuyền chở ý thức.”

“Đúng.”

“Khi mặt trời sắp lụi tàn phồng lên thành một vật khổng lồ màu đỏ, và trái đất bị hút vào trong nó, thì mặt trời cũng sẽ có ý thức. Mặt trời sẽ nổ tung, gieo hạt giống ý thức khắp thiên hà.”

“Đó là một chuỗi logic giản đơn, một khi bước đầu tiên được thực hiện. Và ông là bước đầu tiên.”

“Anh thấy điều này trong cơn hôn mê phải không?”

“Theo cách nào đó. Khi tỉnh dậy tôi thấy mình biết.”

“Anh còn thấy gì nữa?”

“Kết thúc của vũ trụ. Hẳn ông đã tính toán ra. Việc tính ra tuổi thọ của ông cũng là tự nhiên thôi.”

“Đúng.”

“Ông nói đi.”

“Khoảng năm mươi tỷ năm, lực dãn nở vũ trụ sẽ không còn đủ mạnh để thắng được lực co rút của trọng trường. Tại điểm đó vũ trụ sẽ bắt đầu sụp đổ. Sự kiện này được biết đến như thuyết Big Crunch. Cái đối lập của Big Bang. Vũ trụ của chúng ta sẽ sụp xuống thành một điểm kỳ dị, một hố đen rất giống với trạng thái khi nó bắt đầu. Bên trong điểm kỳ dị này các định luật vật lý không còn tác dụng. Điểm kỳ dị này sẽ tiếp tục thu nhỏ lại tới khi nó đạt đến một điểm có mật độ không giới hạn, nhiệt độ không giới hạn và áp suất không giới hạn.”

“Đó là điều tôi đã trông thấy.”

“Anh tin rằng vũ trụ sẽ có ý thức trong quá trình đó?”

“Vâng. Nhưng kết cục thì chưa chắc chắn. Vì ý thức dựa trên cơ sở truyền thông tin, mà các phương tiện truyền thông tin – toàn bộ vật chất và năng lượng – sẽ bị tan biến thành cái không tồn tại.”

“Khi đó ý thức sẽ chết?”

“Động lực mạnh mẽ nhất trong tất cả các thực thể sống sẽ sống sót.”


“Làm thế nào ý thức có thể sống sót qua một biến cố như thế?”

Đây là một khái niệm khó, thời điểm con rắn phải nuốt cái đuôi của nó để tự lộn trái nó ra. “Bằng cách di tản khỏi môi trường đang chết. Di tản khỏi vật chất và năng lượng. Khỏi không gian và thời gian.”

“Vào cái gì?”

“Tôi chưa có tên để trả lời.”

“Hãy mô tả câu trả lời.”

Tôi liếc nhanh xuống đồng hồ, tim đập thình thịch. “Tôi không thể tập trung được nữa. Các tên lửa đang ở đâu?”

“Đó không phải việc của anh. Kết thúc cuộc nói chuyện đi.”

“Tôi không thể! Tôi không thể nghĩ!”

“Lời nói của anh sẽ cứu mạng nhiều người. Im lặng chắc chắn sẽ gây ra vụ nổ. “

Tôi lau trán bằng mu bàn tay, một lớp mồ hôi rịn ra từ lớp da.

“Anh nói rằng khi vật chất và năng lượng kết thúc, ý thức sẽ sống sót bằng cách di trú vào nơi nào đó. Đó là nơi nào?”

Tôi cố gắng tìm từ ngữ để mô tả những gì tôi đã cảm thấy và nhìn thấy trong cơn hôn mê. “Khi tôi còn trẻ, tôi có nghe nói về một công án Thiền mà tôi thích. Trước đây tôi chưa bao giờ hiểu chính xác tại sao, nhưng bây giờ thì tôi hiểu.”

“Đó là gì?”

“Vạn vật trở về Một. Vậy Một trở về gì?”

“Rất thi vị. Nhưng tôi không thấy chứng cớ thực tiễn hỗ trợ ngay cả một câu trả lời lý thuyết cho câu hỏi đó. Cái gì còn lại sau khi vật chất và năng lượng biến mất?”

“Có người gọi là Thượng đế. Có người khác gọi theo cách khác.”

“Câu trả lời không thỏa mãn.”

Tôi nhắm mắt và thấy mình chìm sâu trong giấc chiêm bao đầu tiên, về một người liệt trong căn phòng tối, quan sát sự ra đời của vũ trụ. “Tôi có câu trả lời chi tiết hơn cho ông. Tôi nghĩ là cho tất cả chúng ta. Nhưng…”

Những tia laser trong quả cầu bắt đầu nhấp nháy loạn xạ, tạo ra ánh sáng mạnh đến mức tôi phải quay người lại.

“Khoan đã, bác sĩ. Tôi phải tập trung vào một vấn đề trọng yếu, và tôi muốn dành toàn bộ năng lực của mình để nghe câu trả lời mà anh sắp phải nói ra.”

Tôi bước lùi lại khỏi quả cầu đen, lòng thầm cầu mong tướng Bauer đừng cho phóng EMP của ông ta.

Rachel bấu chặt vào mép bàn hội nghị, đốt ngón tay của cô trắng bợt ra. Mắt cô dán lên màn hình NORAD đang hiện lên các vòng cung đỏ của tên lửa. Những chiếc nhằm vào mục tiêu White Sands và Washington còn đang ở vị trí mà Bauer gọi là giữa hành trình, lao trong không gian vũ trụ với tốc độ hai tư nghìn cây số một giờ. Nhưng vòng cung của chiếc tên lửa thứ ba vươn qua New Jersey và Delaware, nhấp nháy một cách đáng ngại khi nó hạ xuống vùng bờ biển Đại Tây Dương, về phía Virginia.

“Chúng ta đã rơi vào vùng dung sai,” một kỹ thuật viên thông báo. “Tên lửa có lẽ còn cách mặt đất Norfolk hai phút, nhưng chúng ta có thể bị nổ bất kỳ lúc nào.”

Thượng nghị sĩ Jackson từ màn hình chiếu cảnh hầm tránh bom ở căn cứ quân sự Meade nhìn xuống. Mặt ông trắng bệch ra. “Tennant sẽ không đi đến đâu, thiếu tướng ạ. Máy bay ném bom của ông đang ở vị trí. Tôi nghĩ đã đến lúc phát lệnh tấn công EMP.”

Tướng Bauer cứng người lên, mắt ông ta chăm chú nhìn màn hình NORAD. “Ngài thượng nghị sĩ, tôi đã nghĩ rồi. Nếu chúng ta cho nổ EMP ngay sau khi các tên lửa lao trở vào khí quyển, thì các xung điện từ của nó sẽ phá hỏng hệ thống hướng dẫn. Có thể ngay cả hệ thống phát nổ của chúng nữa.”

Trái tim Rachel phập phồng hy vọng. Toàn bộ cuộc nói chuyện về giai đoạn cuối cùng, về sai số vòng tròn đối với cô có vẻ không thực cho đến khi cô nghe tin một ICBM đang lao đến chỗ cô hiện ngồi. Cô không ưa Horst Bauer, nhưng ý tưởng của ông ta xem ra có nhiều khả năng cứu cô hơn là những mơ màng siêu hình của người bệnh tâm thần mà cô yêu. Trinity có thể kinh ngạc về ảo ảnh của David, nhưng nó sẽ không vì thế buông tha cho các sinh mạng con người.

“Xác suất thắng lợi là bao nhiêu?” thượng nghị sĩ Jackson hỏi.

“Cao. Nhưng chúng tôi đang có vấn đề. Các tên lửa nhằm vào Norfolk đã đi vào đoạn cuối của đường bay, nhưng những chiếc hướng tới Washington và White Sands còn mười lăm phút nữa mới tới. Chúng tôi chỉ có thể hạ chiếc đầu hay hai chiếc cuối, chứ không thể hạ cả ba.”

“Washington là ưu tiên số một, thiếu tướng. Ông phải bảo vệ tính mạng tổng thống và càng nhiều chính quyền càng tốt. Ngay cả nếu điều đó đòi hỏi phải để cho tên lửa đầu tiên nổ.”

Rachel nhắm mắt. Họ sắp cho hy sinh một phần bang Virginia.

“Tôi hiểu, thưa ngài,” tướng Bauer nói. “Hạ sĩ, cho tôi ảnh vệ tinh Lacrosse của vùng Norfolk, khu vực đường Hampton.”

“Vâng, thưa ngài.”

Trên màn hình thứ hai, một hình ảnh vệ tinh chiếu cảnh đường bờ biển về đêm xuất hiện. Rachel biết nó là đường bờ biển vì các chùm tia sáng dài bên trái màn hình biến mất trong bóng đen bên phải. Một khoảng tối hướng về phía Bắc của chùm sáng chói nhất trông rất giống vịnh Chesapeake.

Rachel đã từng đến Norfolk một lần để dự hội nghị y khoa. Cô nhớ đã ăn tối với con trai và chồng cũ trên vịnh. Đồng hồ của cô bây giờ là 7:45 tối. Bây giờ chắc có người đang ngồi đúng chiếc bàn đó. Ăn uống… cười đùa… không mảy may biết đến mặt trời mới sắp hiện ra giữa bầu trời đen trên đầu họ, thiêu toàn bộ vật sống trên nhiều cây số ra tro.

Tướng Bauer bước đến gần kỹ thuật viên đang theo dõi dữ liệu đến từ máy tính NORAD ở núi Cheyenne. “Chúng ta có liên lạc trực tiếp với Arcangel không?”

“Có, thưa ngài.”

“Giữ liên lạc.”

“Rõ.”


Rachel nhìn lên màn hình NORAD. Vệt đỏ hình vòng cung của tên lửa vươn tới Virginia đang chớp nháy nhanh đến mức gần như liên tục. Hình ảnh vệ tinh ở bên phải màn hình trông có vẻ yên lặng, giống như ảnh do tàu vũ trụ con thoi truyền về vào đêm Giáng sinh. Cô không thể chấp nhận nổi cái ý tưởng là chỉ vài giây sau hình ảnh này sẽ trở thành tối đen. Nhưng không. Không phải bất thình lình. Đầu tiên nó hóa trắng, như thể Chúa đã chụp ảnh trái đất. Rồi, chậm rãi, nhiều chùm sáng lớn bắt đầu lóe lên.

“Lạy Chúa,” ai đó rầm rì.

Màn hình hiện vùng Norfolk hầu như tối đen một màu.

“Thiếu tướng?” một kỹ thuật viên nói.

“Nói đi,” Bauer hạ giọng.

“NORAD vừa phát hiện chớp năng lượng cao gần Norfolk.”

Rachel thấy cảm giác tê dại kỳ lạ râm ran trên mặt và tay. Nàng thầm cầu nguyện cho những người đã và đang chết.

“Gần, hay ngay bên trên, hạ sĩ?”

“Vĩ độ và kinh độ cho thấy vụ nổ ở cách bờ biển hai mươi cây về phía Đông. CEP 1 cách Norfolk năm mươi cây. Đó là lý do tại sao chúng ta không thấy một quả cầu lửa trên Lacrosse.”

Bauer đứng thẳng lên, mắt ông ta lấp lánh hy vọng. “Có phải là một vụ nổ trên không?”

“Xin ngài đợi cho một lát. Các thông số cho thấy một vụ nổ trên bề mặt hay nông dưới bề mặt.”

“Đó, công nghệ Nga của các ngài đấy!” viên tướng phấn khích thét lên. “Đó là trục trặc mà các ngài hy vọng đấy, thưa các thượng nghị sĩ.”

“Điều đó nghĩa là gì, thiếu tướng?” thượng nghị sĩ Jackson hỏi.

“Vũ khí hạt nhân phải được nổ bên trên mục tiêu mới đạt được hiệu quả tối đa. Với CEP hai mươi cây và vụ nổ dưới nước, sự bất lực của Nga đã cứu khoảng hai triệu nhân mạng Mỹ.”

Vẻ nhẹ nhõm vừa lướt qua căn phòng vụt biến mất.

“Còn hai tên lửa nữa thì sao?” thượng nghị sĩ Jackson hỏi.

Rachel nhìn lên màn hình. Hai vệt đỏ chúc xuống bản đồ Canada, một vệt dịch về hướng Đông Nam trên Vịnh Hudson, vệt kia lao xuống sống dãy núi Rocky.

“Hạ sĩ?” tướng Bauer hỏi. “Còn bao lâu các tên lửa hai và ba vào đoạn cuối hành trình của chúng?”

“Mười bốn phút, thưa ngài.”

“Cho tôi liên lạc với Arcangel. Tôi muốn nói với hoa tiêu của ra đa.”

“Vâng, thưa ngài.”

Phòng Tình thế bỗng tràn ngập tiếng lách cách, tiếng nhiễu điện đài. Tướng Bauer nghiêng người về phía bảng điều khiển và nói vào micro.

“Arcangel, đây là Gabriel. Hãy chấp hành sáu một bảy bốn theo lệnh của tôi. Rõ chưa?”

Một giọng trả lời vô hồn. “Rõ. Gabriel. Theo lệnh ngài.”

Tướng Bauer chăm chú xem xét màn hình đang hiện những đường bay của tên lửa. “Khoảng mười lăm phút.”

“Roger,” một giọng vang lên trong tiếng nhiễu. “Mười lăm phút.”

Tướng Bauer quay đi khỏi bảng điều khiển và nhìn quanh bàn trong phòng Tình thế, đôi mắt xám của ông ta lộ vẻ tự tin. “Tất cả các vị, xin hãy ngồi yên. Mười lăm phút nữa, đèn sẽ tắt và máy tính của chúng ta sẽ dừng, nhưng các máy tính mà Trinity dùng để điều khiển tên lửa Nga cũng thế.”

“Làm sao ông chắc được là các máy tính ấy nằm trong nước Mỹ?” McCaskell hỏi.

“Tôi không dám chắc. Nhưng ngay cả nếu chúng đặt ở châu Á, Trinity vẫn phải liên lạc với chúng qua đường điện thoại và đường truyền dữ liệu, và những đường đó sắp bị EMP đốt cháy.”

Rachel đã quên mất sự có mặt của Ravi Nara, nhưng lúc này nhà thần kinh học đứng lên và run rẩy nói. “Thưa thiếu tướng, tôi vô cùng tôn trọng kế hoạch của ngài. Chúng tôi có hơn hai mươi phút nữa trước khi tên lửa bay đến đây. Ở đây ngài có thiết bị bay, trực thăng. Những người không cần thiết có thể sơ tán khỏi đây.”

“Như anh phải không?” tướng Bauer nói.

“Và phụ nữ nữa.”

“Anh quá thiếu lòng tin,” tướng Bauer lầm bầm. “Ngồi xuống, bác sĩ Nara. Anh sẽ ổn thôi.”

“Trông kìa!” John Skow kêu lên, tay chỉ bên phải màn hình chiếu ủy ban của thượng nghị sĩ Jackson. “Ôi trời…”

Rachel trừng trừng nhìn theo ngón tay chỉ của Skow. Những chữ cái màu xanh trườn ra màn hình Trinity giống như dòng tin ở cuối bảng tin của CNN.

Chúng ta đã rơi vào vùng dung sai. Tên lửa có lẽ còn cách mặt đất Norfolk hai phút, nhưng chúng ta có thể bị nổ bất kỳ lúc nào.

Tennant sẽ không đi đến đâu, thiếu tướng ạ. Máy bay ném bom của ông đang ở vị trí. Tôi nghĩ đã đến lúc phát lệnh tấn công EMP.

“Chúng ta đang thấy cái gì thế này?” McCaskell hỏi.

Skow thì thầm, “Trinity đã bẻ mã khóa của chúng ta.”

“Gabriel gọi Arcangel!” tướng Bauer nắm chặt micro mà hét. “Chấp hành! Chấp hành!”

Khi hoa tiêu ra đa trong B-52 hỏi thêm cho rõ, một giọng khác nhấn chìm giọng anh ta. Rachel nghe thấy giọng nói đó có vẻ bối rối, rồi hoảng loạn. Ai đó gào lên gì đó về các dụng cụ trục trặc. Sau đó truyền tin bị mất.

“Chuyện gì thế?” McCaskell hỏi. “Họ đã phóng vũ khí đó rồi à?”

“Gabriel gọi Arcangel!” tướng Bauer hét. “Nghe rõ trả lời!”

Một kỹ thuật viên ở bảng điều khiển khác quay về phía ông ta. “Thưa ngài, họ không nghe thấy đâu.”

Bauer hất đầu về phía người kỹ thuật viên. “Cái gì?”

“Arcangel đang rơi xuống. Họ không có sóng nào cả. Không UHF, khôngVHF. Không có gì cả.”


“Tại sao anh biết điều đó?”

“Tôi đã chuyển sang Trung tâm Kansas City. Đèn hiệu IFF của Arcangel đã tắt cách đây hai mươi giây, và một Delta Airline 727 vừa báo cáo rằng các đèn của một máy bay rất lớn hình như đang quay tròn trong trạng thái không điều khiển được.”

Mặt Bauer chùng xuống vẻ hồ nghi. “Cái quái quỷ gì xảy ra vậy?”

“Tôi không biết, thưa ngài.”

Kỹ thuật viên ngồi bên dưới Bauer nghểnh đầu lên trong khi nghe headphone. “Thiếu tướng… vệ tinh NRO phát hiện một tia năng lượng cao hướng vào vị trí vừa rồi của Arcangel.”

“Loại tia nào?”

“Tia hạt năng lượng cao.”

“Từ đâu?”

“Vũ trụ.”

“Vũ trụ?”

“Vâng, thưa ngài. Chắc nó phải từ một bệ phóng vũ khí đặt ngoài vũ trụ.”

“Tướng Bauer!” thượng nghị sĩ Jackson hỏi. “Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ngoài đó thế?”

“Arcangel có vẻ sắp bị hạ, thưa thượng nghị sĩ.”

“Ý ông bị hạ là thế nào?”

“Có lẽ nó bị phá hủy bởi một hệ thống vũ khí mà tôi cứ tưởng còn đang trong quá trình phát triển.”

“Hệ thống của ai? Người Nga à?”

“Không, thưa ngài. Người Nga không có thứ gì như thế này. Lực lượng không quân của chúng tôi chắc đã cho triển khai một bộ phận trong hệ thống Osiris của nó. Đó là hệ thống chống tên lửa đầu tiên, nhưng rõ ràng nó đủ mạnh để thiêu cháy thiết bị điện tử hàng không của B-52. Chắc bây giờ nó đang bị Trinity điều khiển.”

“Máy bay ném bom đã phóng EMP chưa?”

“Tôi ngờ rằng chưa, thưa ngài. Tính toán thời gian rất chính xác. Có lẽ Trinity đã bẻ mã khóa của chúng tôi cách đây ít phút. Nó biết chính xác chúng ta đang làm gì.”

“Nhưng, thiếu tướng…”

“Nghe tôi đây, thượng nghị sĩ.” Thần kinh của Bauer cuối cùng đã bộc lộ căng thẳng. “Trong một thời gian rất ngắn nữa, tất cả mọi người ở đây sẽ phải chết. Các ngài sẽ phải tự quyết định lấy. Ở đây chỉ có người nào đang ở trong nhà Cách ly mới sống sót, và Washington sẽ bị đánh ngay sau đó.”

Jackson nhìn những đồng sự của mình, sau đó quay lại tướng Bauer. “Ông có thể vào trong nhà Cách ly được không?”

“Không, nếu chưa được máy tính đó cho phép.”

“Nhìn lên màn hình!” Rachel kêu lên, cô ngạc nhiên khi nghe chính giọng mình.

Trinity đang gửi một thông điệp đến phòng Tình thế.

CÁC NGƯỜI ĐÃ ĐƯỢC CẢNH BÁO. CÁC NGƯỜI ĐÃ COI THƯỜNG CẢNH BÁO CỦA TA. CÁC NGƯỜI PHẢI CHỊU HẬU QUẢ. CÁC NGƯỜI PHẢI BIẾT ĐIỀU ĐÓ.

Rachel nhìn lên màn hình NORAD. Vệt tên lửa dịch về hướng White Sands và Washington đang chậm rãi nhấp nháy đỏ.

“Gõ theo lời tôi!” McCaskell hét lên.

“Làm đi,” tướng Bauer nói.

“Chúng tôi đã sai lầm,” McCaskell cố gắng làm chủ giọng nói của mình. “Ông không thể bắt hàng triệu người chịu trách nhiệm do sai lầm của một vài cá nhân lầm lạc.”

Câu trả lời của Trinity lóe lên ngay sau khi những lời của McCaskell được gõ vào.

TA CHƯA LÀM GÌ CẢ. NHỮNG MẠNG SỐNG ĐÓ LUÔN NẰM TRONG TAY CÁC NGƯỜI. CÁC NGƯỜI ĐÃ NÉM CHÚNG ĐI. ĐIỀU NÀY ĐÃ ĐƯỢC DỰ ĐOÁN TRƯỚC. CHƯA THẤY QUAN TÀI CHƯA ĐỔ LỆ.

Tướng Bauer quay khỏi màn hình và bước lại ghế ngồi của mình. Rachel thấy thất bại in hằn trên mặt ông ta.

“Thiếu tướng?” thượng nghị sĩ Jackson nói. “Chúng ta có phương án nào không?”

Bauer nhìn xuống cuối bàn về phía con gái ông ta. Geli giương mắt nhìn ông ta như một khán giả đang say mê xem đoạn cuối của một vở bi kịch hay.

“Không,” viên tướng trả lời, đổ sụp xuống ghế.

Ravi Nara lại đứng lên, mắt y dại đi. “Thiếu tướng, ngài phải xin Trinity cho chúng tôi vào nhà Cách ly! Peter Godin từng là bạn tôi. Ông ta sẽ cho chúng tôi vào!”

“Anh đã cố giết Godin,” Bauer bình thản nói. “Anh nghĩ bây giờ ông ta sẽ tha cho anh sao?”

“Ông ấy sẽ tha!”

Bauer ra hiệu cho một người lính giữ lấy Nara.

“Chúng ta không cần phải chết hết,” Nara gào lên khi người lính tóm lấy y. “Làm ơn!”

Nhà thần kinh học vùng vẫy điên cuồng nên một người không giữ nổi. Bauer gọi thêm một lính gác khác, nhưng Geli Bauer thình lình xuất hiện bên những người đang giằng co vật lộn nhau. Ả nắm chặt cổ Nara với tốc độ gần như lờ đờ, quật y xuống sàn, rồi lật sấp y xuống và đè đầu gối lên lưng y. Một người lính gác trói cổ tay y bằng một sợi dây nhựa mềm, rồi dẫn y ra khỏi nhà để máy bay. Tướng Bauer gật đầu với Geli nhưng không nói gì.

“Thiếu tướng,” thượng nghị sĩ Jackson nói. “Chắc chắn ông phải có biện pháp gì với hai tên lửa cuối cùng này. Ông cứ nêu lên, chúng tôi sẽ cho phép.”

“Không có biện pháp nào cả, thưa thượng nghị sĩ. Bây giờ tùy thuộc vào bác sĩ Tennant.”

— —— —— —— ——-

1 Circular Error Probability: Xác suất sai số vòng tròn, phép đo độ chính xác của một hệ thống vũ khí.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.