Đọc truyện Đầu anh lại xanh rồi – Chương 60
“Kỷ Hằng anh tên khốn… Ưm…”
Kỷ Hằng chặn miệng cô lại, động tác thành thạo lột tất cả vướng víu trên người cả hai xuống.
Diệp Tô nóng nảy, tức giận cắn lên môi dưới Kỷ Hằng một cái, anh bị đau, hơi ngẩng đầu lên.
Hai người một lên một xuống đối diện nhau, hơi thở rối loạn.
“Anh sợ em đau.” Nhưng anh lại không nhịn được, cho nên đi vào ăn trước rồi tính tiếp. Ôi.
Diệp Tô đánh vào cái tay Kỷ Hằng đang phủ lên một con thỏ trắng nõn mềm mại.
“Lấy ra.”
“Không muốn.”
Diệp Tô lại đạp một chân.
“Đi ra ngoài.”
“Bên ngoài lạnh.” Bên trong ấm áp.
“Anh cút!”
“Không cút.”
Hai người vẫn duy trì giằng co khoảng cách âm.
“Em nói chúng ta nước chảy thành sông .”
“Bây giờ đã hết thời gian hiệu lực rồi.”
Diệp Tô chống thân thể lui lại một tấc, người đàn ông ngang ngược lập tức theo vào một tấc, hai người vừa lùi vừa tiến, mãi đến lúc lưng Diệp Tô dựa sát vào đầu giường, không thể lui về sau được nữa.
Diệp Tô thầm kêu một tiếng không tốt, không muốn bị anh ăn một cách mất mặt như vậy, nhưng Kỷ Hằng không hành động như cô nghĩ, mà lần theo bắp đùi cô xuống cầm mắc cá chân bị thương lên.
Lương tâm trỗi dậy biết chân cô bị thương không thể vận động mạnh rồi hả?
Diệp Tô vừa định buông thấp thỏm trong lòng xuống, giây kế tiếp lại phát hiện mình nghĩ sai rồi.
Anh phủ lên mắc cá chân, mở chân cô rộng ra hơn.
Tuy Kỷ Hằng đói bụng lâu ngày nhưng rất bình tĩnh, không tiếc gì mấy phút đồng hồ này, bàn tính vang lên lách cách, từng chút từng chút vây Diệp Tô trong không gian hẹp giữa anh và đầu giường, lại kiên nhẫn điều chỉnh tư thế, không để cô động đến chân, có thể khiến anh vận động thoải mái hơn. Truyện được edit và đăng tại lustaveland.com
Sau đó, chính thức dùng bữa.
Ô ô ô ~
Bây giờ Diệp Tô rất muốn chết, nghe những âm thanh làm người ta đỏ mặt, tiếng nhớp nháp, nghe chính tiếng từ chối ầm ĩ của mình thoát ra khỏi miệng, tất cả đều biến thành từng tiếng rên rỉ.
Lực eo của Kỷ Hằng vừa đủ, đâm tới kiến cho người bị vây trong không gian hẹp ngoài nghênh đón ra thì không hề có lực đánh trả.
Cô nàng này bình thường vênh váo tự đắc, nhưng trên phương diện này, vẫn ngoan ngoãn mặc cho anh sắp xếp.
Khuôn mặt Diệp Tô đầy nước mắt, cắn ngón tay, thấy rèm cửa sổ không kéo kín, cũng may căn hộ ở trên cao, bên ngoài là bầu trời mờ tối của thành phố B.
Kỷ Hằng chờ ánh trăng biến mất mới bắt đầu nhấm nháp cô, không có mặt trăng, bóng đêm dần dần bị đẩy lùi.
Diệp Tô đột nhiên thở ra, ngón chân co rút, lòng bàn chân căng chặt, ánh mắt tan rã từng đợt, vất vả lắm mới từ trên mây quay trở lại, mơ màng nhìn ra bên ngoài, đã có vài chú quạ vỗ cánh bay vào bầu trời.
Cô lại nhìn đồng hồ treo tường.
Bảy giờ rưỡi.
“Ngày mai đi chụp ảnh tạp chí cho tốt, lần đầu lên tạp chí đừng để hỏng, nhìn xem những siêu mẫu tạo dáng như thế nào.”
Lời căn dặn của Trần Dương đêm qua khó khăn lắm mới bị cô lôi ra từ trong đầu óc hỗn loạn.
“Em, em phải dậy sớm.”
“Hở?” Anh đang say sưa.
“Hôm nay em, a, phải đi chụp tạp chí, ưm ưm…” Giọng của cô run theo động tác của anh.
“Có thể không đi không?” Đột nhiên đâm một cái hết sức.
“A!” Diệp Tô thét chói tai, sau đó che miệng lại, nhìn người đàn ông giống như vị thần trên người mình.
“Xin anh xin anh, ưm ưm… Em xin anh có được hay không…”
Vô cùng hoảng sợ xin tha, từ khi cô đến thế giới này tới nay, đây là lần đầu tiên kinh sợ trước mặt Kỷ Hằng như vậy.
“Gọi một tiếng dễ nghe đi.”
“Kỷ Hằng?”
“Hử?” Đoạn mở đầu cho mấy chuyện xấu.
“Không muốn không muốn, lão gia, lão gia, lão gia được chưa?”
“Cho nợ trước, tối nay về trả cho anh.”
“Được được được, tối về sẽ trả.”
Còn không chịu gọi chồng, Kỷ Hằng bất lực, nhưng lại mềm lòng không nỡ làm trái ý cô, tăng nhanh tiến độ một chút, ngay lúc nếu Diệp Tô không rời giường sẽ bị muộn thì khẽ gầm một tiếng.
Ngay khi sức nặng trên người biến mất Diệp Tô lập tức ngồi bệt trên gối, nhìn Kỷ Hằng dọn dẹp đống lộn xộn.
Lão gia?
Đ*ch mợ cái lão gia nhà anh.
Cái chân bị thương của Diệp Tô vốn đã không tốt giờ lại thêm mềm nhũn, cô ngọ ngoạy rời giường đi rửa mặt thay quần áo.
Kỷ Hằng muốn tới giúp đỡ.
Diệp Tô vốn định kiên quyết cự tuyệt anh, nhưng bị toàn thân mệt mỏi vô lực đánh bại, bị người đàn ông tinh thần phấn chấn ôm đi tắm rửa, lại để anh cầm khăn lớn lau nước trên người cô, mặc từng chiếc quần cái áo cho cô.
Kỷ Hằng cảm thấy rất hứng thú với “đồ nhỏ” của hiện đại, lúc ở phía sau cài khóa áo ngực cho Diệp Tô còn nghiêm túc nghiên cứu một lúc.
Diệp Tô nóng ruột nhìn kim giây đang xoay tít, vỗ đầu Kỷ Hằng đang kéo thời gian vừa mặc đồ cho cô vừa quấy rối một cái: “Em nói anh nhanh lên một chút đi.”
Lần đầu tới muộn, cô sẽ bị 《Duyệt Tú》, thậm chí toàn bộ giới này chém giết.
“Đừng nóng vội.” Kỷ Hằng ăn đậu hũ no, nở một nụ cười, lắc lắc chìa khóa xe trong tay với chủ nhân của đậu hũ, sau đó chạy như đua xe, đưa Diệp Tô đến nơi chụp ảnh đúng giờ.
Tiếu Vũ đã chờ tại điểm chụp ảnh, đỡ Diệp Tô què chân xuống xe.
“Tiểu Vũ chăm sóc tốt cho Diệp Tô nhé, đừng để bị thương chân nữa.” Kỷ Hằng ngồi trên ghế lái, căn dặn hai người ngoài xe.
“Không thành vấn đề.” Tiếu Vũ ra dấu ok với Kỷ Kiều Kiều của Diệp Tô.
“Vậy anh đi trước đây.”
“Đi nhanh đi! Buổi tối em tự về.” Diệp Tô đóng sầm cửa xe, tự mình đi một bước, bắp đùi tê như dẫm lên bông, nhanh chóng nắm cánh tay Tiếu Vũ.
Diệp Tô được Tiếu Vũ dìu đến phòng trang điểm.
“Tô Tô, chân cậu làm sao vậy?”
“Ai ui, ngày hôm qua mới đi tháo bột.”
“Không phải, ý mình là chân trái cậu không bị thương, sao lại đi nhẹ bẫng vậy.”
Diệp Tô lảo đảo một cái, nghĩ đến một màn sáng nay, mặt đỏ bừng, không trả lời nữa.
Trước đó đã trao đổi với người phụ trách tạp chí, chủ đề chụp lần này là “Đỏ”, một là vì với tiết trời ngày càng lạnh nên thêm chút màu sắc bắt mắt, hai là ở phương diện khác cũng phù hợp với tình trạng hiện tại của Diệp Tô — Đỏ (nổi tiếng).
Nhiếp ảnh gia tên Lưu Thụy Kỳ, Diệp Tô không có nhiều hiểu biết trong giới báo chí, nhưng biết anh ta có lai lịch không nhỏ, đã chụp cho rất nhiều nghệ sĩ nữ và người mẫu. Truyện được edit và đăng tại lustaveland.com
“Chân không sao chứ, có thể đứng được không?”
Chuyên viên trang điểm đang trang điểm cho Diệp Tô, Lưu Thụy Kỳ đi tới bên cạnh cô, búng tay một cái trước mặt cô.
Diệp Tô bị giật mình, tay chuyên viên trang điểm đang chuẩn bị quét lông mi cho cô cũng run một cái, mascara đen nhánh dính vào mắt.
Chuyên viên trang điểm dày dặn kinh nghiệm, lập tức dùng tăm bông chấm chấm, như vậy vừa có thể không làm hỏng lớp phấn nền, vừa lâu rất sạch.
Diệp Tô giữ yên khuôn mặt, ngước mắt nhìn Lưu Thụy Kỳ: “Có thể đứng, nhưng không chạy được.”
“Hửm?” Lưu Thụy Kỳ không lộ ra biểu cảm gì.
“Nhưng nếu anh để tôi chụp ảnh chạy nhảy cũng không sao, tôi cố chịu đựng chút là được.” Diệp Tô vội nói, nói rất rành mạch.
Lưu Thụy Kỳ bỗng nhiên nở nụ cười, vỗ vỗ vai Diệp Tô: “Tôi đâu có tàn nhẫn như vậy, thả lỏng chút đi.”
“Cảm ơn anh.” Sau khi anh ta cười lòng Diệp Tô cũng buông lỏng không ít, cô gật đầu.
Cô mặc chiếc áo len vân ngang màu đỏ đất, lớp lót bên trong thiết kế kiểu cũ, hoa văn sọc đen trên cổ khiến chiếc cổ mảnh khảnh trông thon dài hơn.
Chuyên viên trang điểm quét lông mi cho Diệp Tô lần nữa, vừa mới quét ở gốc đã bị Lưu Thụy Kỳ ngăn lại: “Chờ một chút đã.”
Lưu Thụy Kỳ nhìn chằm chằm gương mặt Diệp Tô chừng mấy phút, nói vài câu với chuyên viên trang điểm, sau đó quyết đoán đổi phong cách trang điểm.
Trang điểm mắt chỉ dùng cọ màu nâu vẽ đường viền mắt tự nhiên, mí mắt dùng màu đỏ nhạt gần tông với màu áo len, chỉ nhấn mạnh ở đuôi mắt, phấn nền mắt qua khỏi hốc mắt, phù hợp với đôi mắt hơi xếch lên của Diệp Tô.
Chú trọng trang điểm môi.
Lưu Thụy Kỳ để Diệp Tô tự chọn màu son.
“Em nói xem nên dùng cây nào?”
Diệp Tô nhìn màu áo len trên người mình một lát, chỉ cây son cùng tông đỏ đất: “Cây kia đi.”
“Rất thông minh nha, không hề lỗi mốt như người đại diện của em đã miêu tả với tôi.”
Diệp Tô nghĩ đến mấy bức ảnh cay mắt của chủ cũ thân thể này, cười gượng hai tiếng.
Đã bắt đầu quay chụp, bối cảnh là một ngôi nhà gỗ nhỏ có trồng cây xanh biếc trong những chiếc giỏ treo, Diệp Tô mặc áo len màu đỏ vô cùng nổi bật trong bối cảnh phong cách tươi mát. Lưu Thụy Kỳ có một thói quen, vì để người chụp nhanh chóng bước vào trạng thái cần thiết sẽ cho một chút âm nhạc.
Diệp Tô nghe nhạc Anh thư giãn, có gió của quạt máy thổi tóc cô nhẹ nhàng bay lên.
Cô hơi căng thẳng, tay chân không biết đặt ở đâu.
Sau khi chụp thử vài tấm Lưu Thụy Kỳ buông máy ảnh xuống: “Ánh mắt đừng nhìn loạn, thả lỏng thân thể, tự nhiên một chút, nhìn tôi đi.”
Thật ra mấy tấm vừa rồi cũng không quá tệ, cô có cơ sở tốt, đứng cũng rất có mùi vị, nhưng ánh mắt hơi không tập trung.
Diệp Tô cúi đầu: “Xin lỗi.” Hình như là cô lại làm hỏng việc.
Lưu Thụy Kỳ suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Có bạn trai chưa?”
“A?” Diệp Tô à một tiếng: “Có.”
“Vậy bây giờ em hãy nghĩ tới anh ta, từ khi các em quen nhau cho tới bây giờ, tất cả mọi chuyện đều ở lướt qua trong đầu một lần.”
Diệp Tô đã quên mình còn đang chụp ảnh, nghĩ tới Kỷ Hằng và cô từ năm 14 tuổi đến bây giờ.
Một bộ sử ức hiếp và phản kháng đầy máu và nước mắt.
Lưu Thụy Kỳ nhanh chóng nhấn chụp tách tách tách.
Đôi mắt nhỏ có thần này, vừa nhìn đã biết có một câu chuyện cũ.
Diệp Tô không ngờ sau khi chụp xong cô còn được Lưu Thụy Kỳ khen ngợi, lúc ra khỏi nơi chụp ảnh bước chân nhẹ bẫng.
Tuy rằng khả năng rất nhỏ, nhưng mà lỡ như, lỡ như được lên trang bìa thì sao.
Sáng nay cô từ chối đề nghị đến đón của Kỷ Hằng, định đi ăn cơm với Tiếu Vũ trước rồi mới bắt xe về.
“Chúng ta đi ăn cua đồng được không? Gần đây có chỗ rất ngon.” Tiếu Vũ tra nhà hàng trên điện thoại.
Diệp Tô gật đầu, mới vừa lấy điện thoại ra, mở lên đã có cuộc gọi đến.
“Ây da Tô Tô, là Tiểu Kiều Kiều gọi cậu về nhà sao? Nói anh ấy đừng gấp.” Tiếu Vũ ghé vào bên tai Diệp Tô đang nghe điện thoại.
Diệp Tô nghe giọng người trong điện thoại thì sửng sốt một lát, mấp máy môi, khó khăn phun ra một chữ.
“Mẹ.”
**
Căn hộ đơn, Kỷ Hằng trông mòn con mắt.
Anh thả tất cả áo mưa nhỏ mua tối qua lên giường.
Có cỡ nhỏ, vừa, lớn, Kỷ Hằng nghĩ một lát, nhét tất cả cỡ nhỏ và vừa vào tủ đầu giường, số cỡ lớn còn lại để trên giường, xếp thành một hàng.
Có rất nhiều mùi vị, táo, chuối, hoa hồng, bạc hà.
Còn có rất nhiều kiểu dáng khác nhau, đinh ốc, viên tròn, vân ngang.
Kỷ Hằng nhìn mấy thứ trên giường, nụ cười trên mặt càng lúc càng rạo rực.
Sáng sớm có một lần, ăn không no, ăn không no mà.
Nhưng Diệp Tô đã đồng ý rồi, tối về trả nợ cho anh.
Anh mua nhiều như vậy, nên dùng cái nào trước nhỉ? Đây là một cái vấn đề.
Kỷ Hằng lựa tới lựa lui, cẩn thận đọc cách dùng trên bao bì, lần lượt sắp xếp chúng theo ham muốn của anh.
Sau khi bày ra xong anh vỗ tay một cái, mọi việc đã được chuẩn bị, chỉ thiếu người cùng anh dùng những thứ này.
Sao vẫn chưa về? Kỷ Hằng nhìn đồng hồ, nhận ra đã gần tám giờ.
Anh đang chuẩn bị gọi điện thoại thì Diệp Tô đã gọi trước.
“Em đang ở đâu, sao giờ còn chưa về, anh đang ở nhà chờ em đó.” Kỷ Hằng vội vội vàng vàng mở miệng trước.
Tiểu Kỷ Hằng đã gấp gáp muốn mặc giáp ra trận.
Đầu dây bên kia, Diệp Tô ấp a ấp úng: “Chuyện là thế này, Kỷ Hằng.”
“Sao?”
“Em về nhà.”
Về nhà? Chuyện gì vậy? Kỷ Hằng quay đầu tìm kiếm căn hộ đơn một vòng, nào có thân ảnh của Diệp Tô?
“Anh đang ở nhà đây, rốt cuộc là em ở đâu vậy.” Kỷ Hằng cho rằng Diệp Tô đang gạt anh.
Diệp Tô cầm điện thoại, dừng một chút, nhìn căn phòng công chúa xa lạ đầy các loại ren khác nhau.
“Em thực sự về nhà. Nhà ba mẹ em.”