Đọc truyện Đầu anh lại xanh rồi – Chương 55
Kỷ Hằng nghe tiếng hô to gọi nhỏ ở cửa, cố ý đè cái gáy đang vội vàng muốn thoát đi của Diệp Tô, sau khi hôn xong mới từ từ buông người ra.
Khuôn mặt Diệp Tô đã đỏ bừng, cúi đầu nhìn xung quanh như muốn kiếm lỗ để chui vào nhưng lại không có, chỉ có thể a một tiếng, vùi đầu vào bờ vai của Kỷ Hằng.
Cô cách lớp áo bấm lên lưng Kỷ Hằng một cái, anh hơi đau, gần như là siết tay cô.
“Đừng làm rộn.”
Giọng nói chứa đầy sự cưng chìu.
Sắc mặt của cậu nhóc ở cửa bắt đầu trầm xuống,
Kỷ Hằng quay đầu nhìn La Trí Vũ, khuôn mặt anh đang cười, nhưng phần lớn là… Khiêu khích.
La Trí Vũ nghĩ vẻ mặt của Kỷ Hằng chính là khiêu khích, ngoài cười nhưng trong không cười, như một con thú dữ hiếu chiến đang tuyên bố chủ quyền.
Yết hầu của cậu nhóc ngây ngô giật giật, một tay chống gậy, ngón giữa của tay còn lại gõ gõ lên cánh cửa.
“Em gõ cửa.”
**
Trong phòng bệnh của Diệp Tô, hai người đều bị thương ở chân mỗi người chiếm một cái ghế sô pha, vừa ăn đồ ăn vặt vừa chăm chú nhìn màn hình ti vi.
Kỷ Hằng ngồi chen vào bên cạnh Diệp Tô, đưa một tay đến dưới cằm Diệp Tô hứng vỏ và hạt nho do cô nhè ra.
Đây là đãi ngộ chỉ nương nương trong cung mới có, nhưng Diệp Tô không biết.
“Chào mừng mọi người đến với chương trình《Hạnh phúc 100》 vào buổi tối cuối tuần của chúng tôi, khách mời đặc biệt hôm nay là các diễn viên chính của bộ phim cung đình thần tượng《Trường Ca》đã được phát sóng vào thứ sáu tuần này trên đài của chúng tôi, Dương Dĩ Trừng, Lục Thừa, Diệp Tô! Xin vỗ tay hoan nghênh!”
La Trí Vũ gác cái chân bị may hai mũi lên thành sô pha, miệng uống WaHaHa [1] do Diệp Tô mới mua.
[1] WaHaHa (哇哈哈): một thương hiệu đồ uống của Trung Quốc.
“Chị lên ti vi thật đẹp.”
Hình ảnh của Diệp Tô chỉ lướt qua màn hình, ống kính lập tức rơi trên người Lục Thừa và Dương Dĩ Trừng.
Diệp Tô phun ra hai hạt nho, có một hạt dính vào khóe miệng không chịu rớt xuống, Kỷ Hằng dùng ngón tay khẩy nó xuống giúp cô.
Trên ti vi đang chiếu đến cảnh phỏng vấn, Diệp Tô ngồi ở chỗ xa màn hình nhất, lịch sự và yên tĩnh, giống như một bức điêu khắc thần bí, cả nửa buổi người quay phim mới quay cận mặt cô hai lần. Trong ống kính, khóe miệng Diệp Tô đang mỉm cười, ánh mắt hơi lạnh lùng, lại có chút không yên.
“Trong thực tế không đẹp sao?”
Nói xong câu này Diệp Tô hơi làm dáng một chút, lập tức có hai ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Kỷ Hằng nhìn chằm chằm vào mặt cô, ánh mắt lướt qua từng chi tiết trên mặt, La Trí nhìn ti vi một lát, rồi lại quay đầu nhìn cô một lát.
Diệp Tô bị hai người một trái một phải nhìn chằm chằm thì hơi phát cáu, cô nhún vai, không được tự nhiên nói: “Được được được, đừng nhìn đừng nhìn nữa, thực tế nhìn không đẹp được chưa.”
Trong ti vi, cô trang điểm tỉ mỉ, làn da không tì vết, tóc uốn lọn lớn, còn bây giờ cô đang để mặt mộc, tối hôm qua không ngủ được nên mắt có quầng thâm, tóc tai rối bù ở sau gáy, không nhìn thấy đẹp chỗ nào cả.
Diệp Tô đột nhiên có chút bội phục Kỷ Hằng, khi mặt đầy son phấn cũng gặm được, lúc để mặt mộc cũng gặm được, năng lực thích ứng không phải người nào cũng có được.
La Trí Vũ ra sức lắc đầu: “Không không không, bây giờ chị có còn một nửa lông mày thì nhìn cũng đẹp!”
Kỷ Hằng nghe xong thì phì cười.
Diệp Tô: “…” Muốn đánh người.
Diễn viên nhập vai vào các nhân vật không giống nhau, cách trang điểm cũng thay đổi theo các nhân vật khác nhau, giai đoạn khác nhau, trong đó tạo hình lông mày là khâu vô cùng quan trọng. Nhân vật chính diện thường có lông mày nhu hòa tự nhiên, nhân vật phản diện thì lông mày xếch lên, nhân vật họa thủy thì đuôi mày xinh đẹp quyến rũ, vô vàn biến hóa. Truyện được edit và đăng tại Lustaveland.com
Cách vẽ lông mày của phim cổ trang và hiện đại cũng không giống nhau, phim hiện đại thì thường dựa theo xu thế thịnh hành, còn phim cổ trang thì chân mày lá liễu, chân mày núi xa, càng đậm càng ổn.
Chuyên viên trang điểm vì muốn thay đổi dáng mày của Diệp Tô, đã cạo không ít phần đuôi mày vốn đã không được đậm của cô, cho nên hiện giờ, thoạt nhìn đúng là chỉ còn nửa lông mày.
“Túi trang điểm của em đâu, bút kẽ mày, bột tán mày, cọ tán mày của em đâu?!” Diệp Tô ngồi trên ghế sô pha xoay đầu, tìm trong đống quà thăm bệnh chung quanh.
“Được rồi được rồi, đừng tìm nữa,” Kỷ Hằng vội vàng đè Diệp Tô đang xù lông xuống ghế sô pha: “Đừng vẽ, tối thế này nên tắm rồi đi ngủ chứ.”
Anh vỗ vỗ mặt Diệp Tô: “Nửa lông mày đã đẹp như vậy, nếu vẽ cả lông mày làm hỏng mắt y tá đến kiểm tra phòng thì phải làm sao?”
Diệp Tô được khen thì thẹn thùng, cười ngây ngô hai tiếng, cảm thấy rất dễ chịu nên không tìm túi trang điểm nữa.
Nhớ năm đó Kỷ Hằng còn chê cô mắt ra mắt, mũi ra mũi, ngũ quan bình thường không có gì đặc biệt, bây giờ lại bắt đầu khen cô đẹp. Chẳng trách mắt thẩm mỹ của trai thẳng người ta luôn khó đoán, quả nhiên không sai.
La Trí Vũ nhìn Kỷ Hằng khịt mũi một cái.
Hay cho một lão già xanh biếc lời ngon tiếng ngọt.
**
Ba người xem hết chương trình của Diệp Tô thì đã gần mười giờ, Kỷ Hằng không chút lưu tình đuổi La Trí Vũ trở về phòng bệnh của nó.
Diệp Tô nằm nghiêng ngã trên ghế sô pha, hai tay ôm ngực, miệng vểnh cao.
“Làm sao vậy?” Kỷ Hằng hỏi.
“Hình tượng thiếu nữ tình đầu xinh đẹp trong sáng ngọt ngào của em hình như bị sai rồi.”
Vừa rồi sau khi xem xong chương trình La Trí Vũ nhìn cô với vẻ mặt khó tin, chị đại ngay thẳng bình tĩnh thậm chí có chút lạnh lùng trên ti vi kia, vậy mà lại là chị gái xinh đẹp có nửa lông mày bên cạnh cậu?
Cậu vừa bị Kỷ Hằng đẩy ra cửa vừa gào thét trong lòng, thảo nào người ta luôn nói hình ảnh của các ngôi sao trước ống kính đều có người xây dựng, thậm chí tính cách khác xa thực tế, hiện tại nếu không phải cậu tận mắt nhìn thấy thì đúng là không thể tin được. Truyện được edit và đăng tại Lustaveland.com
Kỷ Hằng đưa cho Diệp Tô một ly sữa bò nóng: “Thật ra cũng không sai lắm, chí ít còn có một điểm ăn khớp.”
“Điểm nào?”
“Là phụ nữ.”
“Đi chết đi.” Diệp Tô dùng cái chân lành lặn đá Kỷ Hằng một cái, bị anh nhanh nhẹn tránh khỏi.
“Cũng không biết có phản ứng thế nào, hồi hộp quá.” Diệp Tô uống một ngụm sữa bò rồi bùi ngùi nói: “《Hạnh phúc 100》 rất nổi tiếng, chương trình vừa phát xong, trong một hai tiếng đồng hồ là có thể biết được phản ứng, đồng thời nếu nội dung chương trình có cao trào thì có thể được lên hot search.
“Hẳn là cũng không tệ lắm,” Kỷ Hằng nói, trong chương trình vừa rồi, anh không có thiện cảm với Dương cái gì đó làm nũng ra vẻ đáng yêu kia, nhìn trái nhìn phải đều cảm thấy Diệp Tô của anh vẫn thuận mắt hơn.
“Em còn muốn xem ti vi không? Không xem thì anh tắt, đi ngủ sớm một chút.” Kỷ Hằng đi đến chỗ công tắc ở bên cạnh.
Diệp Tô quyết định một hồi nữa rồi lướt trạng thái xem phản ứng về tiết mục của cô, vỗ vỗ điều khiển ti vi: “Đừng tắt, em xem một lát nữa.”
“Vậy anh đi rửa mặt trước.” Kỷ Hằng vào phòng vệ sinh.
Chương trình tống nghệ lúc tám giờ đã chiếu xong, hiện tại trên ti vi đều đang chiếu phim truyền hình và chương trình lúc mười giờ, Diệp Tô bấm điều khiển để chuyển kênh.
Cô vẫn lười biếng nhìn màn hình ti vi, bỗng nhiên, đôi mắt sáng lên.
Lại sáng lên lần nữa, cô nhấn điều khiển chọn kênh mình vừa lướt qua.
Dưới góc phải ti vi, tên tiết mục là 《Tìm hiểu bí mật vật báu truyền đời》, mà người trên màn hình…
Diệp Tô kinh hoàng há mồm trừng mắt.
Ống kính quay đến ghế ngồi của người bình phẩm, Kỷ Hằng mặc tây trang ngồi giữa mấy người đàn ông lớn tuổi, anh đang cúi đầu nhìn tài liệu trên bàn, khuỷu tay chống trên mặt bàn, bàn tay đặt trên trán, năm ngón tay tách nhau ra, các ngón tay của hai bàn tay đối nhau. Truyện được edit và đăng tại Lustaveland.comNgười quay phim tận lực quay cận cảnh, người đàn ông nghiêm túc không phát hiện ống kính trước mặt mình, đôi mắt rũ xuống, môi mỏng hơi mím lại, vẻ mặt chăm chú. Ống kính rời đi, chậm rãi lướt qua ống tay áo tinh xảo của bộ tây trang, dừng ở nơi các đầu ngón tay đối nhau.
Hai tay của người đàn ông trong màn hình gần như có thể thỏa mãn tất cả các tưởng tượng của tay khống, dưới lớp da thịt của mu bàn tay mảnh khảnh có thể thấy từng đường gân, khớp xương, năm ngón tay thon dài tinh tế, móng tay được cắt thật gọn gàng.
“Kỷ Hằng ~~~ “
Kỷ Hằng nghe Diệp Tô la lên, vội vàng chạy ra khỏi phòng vệ sinh, nước trên mặt còn chưa được lau khô: “Làm sao vậy làm sao vậy? Chân lại đau hả?”
Diệp Tô chỉ vào ti vi, hiện giờ Kỷ Hằng đang điều chỉnh độ cao của chiếc microphone trước mặt, bắt đầu nói những lời bình đúng chuẩn và sắc bén.
“Chương trình của anh phát sóng đêm nay hả? Lần đầu phát sóng?”
Thật là trùng hợp, chương trình của hai người cùng được phát sóng trong một ngày, một cái tám giờ, một cái mười giờ.
Kỷ Hằng thấy chân cô không sao thì thở phào một hơi, nhìn ti vi một lát rồi gật đầu: “Đúng vậy.”
“Sao anh không nói cho em biết?!”
“Cái này có gì hay đâu mà nói, tiết mục này là kỳ hai, kết quả kỳ một không được sáng sủa lắm, kỳ hai nhất định cũng không có ai xem. Hơn mười giờ khuya rồi, nếu em muốn xem thì ngày mai xem online là được.”
Diệp Tô nhìn vẻ mặt không hề gì của Kỷ Hằng, trên đầu bay qua mấy con quạ đen đang kêu quang quác.
Lên ti vi là việc mà một diễn viên nhỏ như cô luôn luôn nghĩ tới, còn anh, thật đúng là… Bình tĩnh thờ ơ.
Kỷ Hằng nhìn lướt qua ti vi, ống kính đã qua chỗ của anh, anh thở ra một hơi, đi tới trước mặt Diệp Tô: “Đi nào, anh bế em đi rửa mặt.”
Diệp Tô không hề khách khí vòng hai tay lên cổ Kỷ Hằng.
Lúc hai người bước ra khỏi phòng vệ sinh đã gần mười hai giờ đêm, Diệp Tô nằm trở lại giường bệnh, hồi hộp mở Weibo.
“Em lên hot search rồi!” Diệp Tô kêu lên: “Thứ nhất!”
Hai chữ “Diệp Tô” ở vị trí cao nhất trong danh sách tìm kiếm nóng, theo sát phía sau là “Vợ chồng Thừa Trừng”.
Trong Weibo đứng đầu có ảnh động chín biểu cảm của Diệp Tô, lẳng lặng ngồi không nói lời nào, chăm chú nhìn Dương Dĩ Trừng có khuôn mặt to hơn cô cả một vòng lên tiếng, vòng eo mềm dẻo lúc chơi trò chơi, thanh thản bị nồi đập, sắc mặt không đổi uống hết nước chanh, cùng với bị phun nước đá tóc tung bay ở phía sau.
Bình luận phía dưới đã lên đến mười ngàn.
“Nhìn lạnh lùng quá, chị đại, lạnh run. jpg “
“Đây không phải là Hạ Lê trong《Dẫn hỏa》 sao? Mới vừa chiếu mấy tập, chả trách nhìn quen mắt.”
“Khuôn mặt thuộc hàng thượng đẳng, thích hợp với màn ảnh rộng hơn.”
“Thêm một fan, ôi, ôi, ôi, thích người thẳng thắn không ra vẻ thế này.”
…
Khen ngợi không ít, nhưng xen lẫn vẫn có người chê thái độ cô không tốt, chê cô nhìn xấu, xem thử thì đều là fan của Dương Dĩ Trừng.
Diệp Tô giật giật khóe môi, cô biết cô sẽ lên hot search, nhưng không biết cô đứng thứ nhất trên hot search.
Kỷ Hằng lại gần nhìn, sờ sờ đầu cô, nói một câu “Chúc mừng em”, chuẩn bị đi tới giường dành cho người trông bệnh nằm ngủ.
Diệp Tô vô cùng kích động, lướt qua lướt lại các bình luận trên Weibo kia nhiều lần, cuối cùng thoát ra ngoài, lướt các hot search phía dưới.
“Kỷ Hằng!”
Kỷ Hằng mới vừa nằm xuống, bị cô một hù dọa lại lập tức ngồi dậy: “Làm sao vậy?”
Diệp Tô ra sức chớp mắt mấy cái, xác định là mình không nhìn lầm: “Hình như anh, cũng lên hot search.”
“Sao?”
Trên bảng xếp hạng hot search, bên phải dòng của Diệp Tô là chữ “Nóng”, mà dòng của Kỷ Hằng là chữ “Mới”, chứng minh vừa mới leo lên không lâu.
Diệp Tô nhấn vào, tất cả đều là hình chụp tiết mục vừa rồi của Kỷ Hằng, chụp toàn thân, chụp nửa người, cận cảnh gương mặt, ánh mắt, mũi, môi, yết hầu, khuy tay áo, còn có cả tay nữa.
Phần bình luận phía dưới bị một mớ tim màu đỏ và các meme le lưỡi liếm chiếm cứ.
Kỷ Hằng ngồi lên giường của Diệp Tô, vén chăn lên rồi chui vào: “Cho anh xem thử một chút?”
Bình luận phía dưới tăng nhanh, số tài khoản Weibo cũng tăng, lượng tìm kiếm càng tăng nhanh.
Sau đó, trong nửa tiếng tiếp theo, Diệp Tô trơ mắt nhìn hot search “Kỷ Hằng” từ hàng chót tăng vọt lên trên, thứ ba, thứ hai, thứ nhất, đè tên cô xuống phía dưới.
Phần lớn người dùng Weibo đều là nữ, các fan theo sao phần lớn cũng là nữ, sự thật chứng minh, một người đàn ông đẹp trai đột nhiên đánh ra, lúc nào cũng hút fan hơn một cô gái xinh đẹp.
Diệp Tô đặt điện thoại trên ngực, quay đầu nhìn người đàn ông có biểu cảm cổ quái bên cạnh.
“Rõ ràng người mập kia nói anh chỉ diễn giúp một cảnh, sẽ không gây ra động tĩnh lớn gì mà.”
“Mấy người bình phẩm khác sao không lên hot search chứ?”
Cơ mặt Diệp Tô co rút, thế nào cô cũng không nghĩ ra, có một ngày, cô cực nhọc vất vả lên hot search, chưa ngồi nóng vị trí thứ nhất đã bị Kỷ Hằng chen xuống dưới.
Bị, Kỷ Hằng, chen xuống dưới.
Kỷ Hằng vô tâm chen vào, Kỷ Hằng giúp đóng một cảnh chỉ vì kiếm tiền, Kỷ Hằng giữa một mớ người già tóc lưa thưa như hạc trong bầy gà.
Diệp Tô cảm giác mình ứ máu lâu năm, một con vật nhỏ bị làm cho tức giận gục lên người Kỷ Hằng gặm cắn.
“A a a a!!! Em muốn giết anh!!!”
“Đừng quậy đừng quậy, con chừng cái chân của em!”
Sau khi cắn Kỷ Hằng được mấy cái, cuối cùng Diệp Tô cũng bình tĩnh lại.
“Em đừng so với anh, thỉnh thoảng anh mới lên một lần, độ nóng sẽ giảm xuống rất nhanh, sau này em còn có phim được công chiếu, hôm nay đoạn mở đầu cho sự nổi tiếng của em.”
Kỷ Hằng dè dặt nói, vỗ lưng người nào đó đang xù lông, vất vả lắm mới dỗ dành Diệp Tô đang treo một chân vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, chuyện đầu tiên Diệp Tô làm sau khi mở mắt chính là xem lượng fan trên Weibo của mình.
Ba trăm vạn!
Thật nhanh thật nhanh, cả đêm tăng hai trăm vạn, sáng sớm tỉnh lại Diệp Tô cảm thấy gió xuân phơi phới, theo thường lệ chọn bình luận của mấy fans để trả lời, sau đó, phát hiện cột quản lý tài khoản có một hàng chấm nhỏ thông báo.
Đó không phải Weibo tối hôm qua cô đăng kí cho Kỷ Hằng sao?
Diệp Tô nhấp vào, đập vào mi mắt trong thanh tin tức mới là “999 ” cực lớn.
Tay cô đột nhiên hơi run rẩy, nhấn vào trang chính Weibo “Heng Hằng Hanh”.
Phía dưới hình đại diện chụp nghiêng nửa mặt,
798 vạn fan.
Vuốt một lần nữa,
799 vạn fan.
Diệp Tô không dám vuốt nữa.
Weibo vừa mới đăng kí, chưa hề phát một cái gì, trong một đêm, lượng fan từ con số 0, đã lên đến 799 vạn.
Diệp Tô nhìn thoáng qua bên cạnh, người đang nằm như chết trên giường bệnh không phải là người đàn ông ngủ chung với cô.
Tim bị đâm xuyên.