Đọc truyện Đầu anh lại xanh rồi – Chương 50
Chương trình ở phòng thu số 1 ghi liên tiếp hai kỳ, mọi người làm việc liên tục từ giữa trưa đến gần chín giờ mới kết thúc công việc, sau khi người dẫn chương trình nói xong một chuỗi dài kết thúc chương trình thì ngã người ra sau ngáp một cái, Kỷ Hằng vùi hai tay vào tóc xoa bóp da đầu mình.
Chuyện anh chuẩn bị mấy ngày nay cuối cùng đã xong, thời hạn bình tĩnh của Diệp Tô cũng đã qua.
Theo lệ cũ, sau khi chấm dứt một lần ghi hình thì tất cả người bình thẩm, khách quý và người dẫn chương trình lên sân khấu chụp ảnh chung.
Kỷ Hằng từ ghế bình thẩm đi lên trước, cùng người dẫn chương trình và mấy khách quý bình thẩm đứng chụp ảnh chung, thân thể anh mảnh khảnh cân đối lại đứng giữa những người đàn ông trung niên đều hơi mập mạp, nhìn thấy có chút không hợp. Anh cao nhất nên đứng ở sau cùng, chỉ cần cúi đầu là có thế thấy đỉnh đầu đầy tóc của người dẫn chương trình đứng phía trước.
“Tiểu Kỷ, buổi tối có sắp xếp gì chưa? Mấy người chúng ta cùng đi ăn bữa cơm, có đi không?” Chụp hình xong, người dẫn chương trình quay đầu lại hỏi.
Đã có người đang bàn bạc quán cơm nào.
Khi Kỷ Hằng nghe xưng hô Tiểu Kỷ thì đuôi lông mày hơi giật giật, anh nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Tôi không đi được, thời gian không còn sớm, nên về nhà.”
Người dẫn chương trình nghe xong đầu tiên là có vẻ vô cùng kinh ngạc, sau đó nhón chân lên vỗ vỗ vai Kỷ Hằng: “Chàng trai không tồi nha, tuổi còn trẻ mà đã lưu luyến gia đình, kết hôn rồi à?”
“Đã kết hôn năm năm rồi.” Kỷ Hằng nở nụ cười, gật đầu với người dẫn chương trình, nói lời tạm biệt.
Người dẫn chương trình nhìn bóng lưng trẻ tuổi thẳng tắp lúc rời đi của anh, gãi gãi tóc trên đầu vô cùng giống kiểu của hoàng gia Anh.
Năm năm? Khi kết hôn chưa đến tuổi pháp luật quy định sao?
Kỷ Hằng trở lại khu nghỉ ngơi ở hậu trường để thu dọn đồ đạc, cởi tây trang thay một bộ đồ giản dị, áo sơ mi màu nâu nhạt làm nổi chiếc áo khoác không nút, chiếc quần cùng tông màu làm đôi chân càng trở nên thon thả, anh dùng tay cào tóc một chút, kiểu tóc vuốt keo đã xõa tung như trước.
Kỷ Hằng lấy điện thoại ra chuẩn bị gửi WeChat theo thường lệ hỏi Diệp Tô đến nhà chưa, góc áo đột nhiên giống như có người kéo một cái.
“Hả?” Kỷ Hằng quay đầu lại.
Phía sau là hai cô gái trẻ tuổi, tay nắm tay, trên cổ đeo thẻ thực tập của đài truyền hình.
Một cô gái có lá gan lớn hơn một chút, nắm tay bạn mình, lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn Kỷ Hằng, nhưng còn chưa nói thì mặt đã đỏ hết cả lên.
“Thầy Kỷ, ừm, bọn em có thể chụp một tấm ảnh với thầy không?”
Thầy?
Kỷ Hằng nhìn dáng dấp nhát gan của hai cô gái đột nhiên nhớ đến Diệp Tô khi còn bé, cũng nhát gan như thế này, khuôn mặt đỏ bừng cầm lấy vạt áo của anh: “Thiếu gia, chàng đi ra ngoài đạp thanh, có thể mang thiếp đi không?”
Năm đó Kỷ Hằng cố ý làm bộ nghĩ tới nghĩ lui, đến khi ánh sao trong mắt Diệp Tô sắp tắt mới lười biếng đồng ý việc mà anh vốn đã quyết định từ sớm. Bây giờ Kỷ Hằng không làm mấy chuyện xấu như dằn vặt cõi lòng mong chờ của người khác nữa, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
“Được.”
Hai cô gái lập tức nắm chặt tay nhau, nhìn đối phương, trong miệng phát ra tiếng nho nhỏ sau khi đã cố gắng kiềm chế tiếng hét chói tai.
Kỷ Hằng tốt tính đứng yên, chụp hình với từng cô gái một.
“Thầy Kỷ, thầy thật tốt. Không tiếp xúc với thầy còn tưởng rằng thầy sẽ rất lạnh lùng đó.” Hai cô gái được chụp ảnh chung, tươi cười nói với Kỷ Hằng.
Một trong hai cô gái cắn cắn môi, tựa hồ là nghĩ tính tình Kỷ Hằng cũng không tệ lắm, lại nổi lên dũng khí: “Thầy Kỷ, bọn em thực tập ở đài truyền hình, có thể thêm WeChat của thầy không? Sau này nói không chừng còn có thể cần liên lạc.”
Thêm WeChat? Kỷ Hằng dừng một chút, vừa sửa sang lại tư liệu mình mang đến vừa lắc đầu: “Thời gian không còn sớm nữa, thực tập các cô cũng đã tan việc rồi, muộn sẽ không an toàn.”
Từ chối rất uyển chuyển, hai cô gái có một chút mất mát, thế nhưng rất nhanh đã được sự vui vẻ sau khi chụp ảnh chung lấp đi, nói cảm ơn với Kỷ Hằng chuẩn bị tay trong tay rời đi.
Kỷ Hằng tiếp tục lấy điện thoại ra cúi đầu gửi WeChat cho Diệp Tô, cảm thấy góc áo phía sau lại bị kéo đi.
“Thầy Kỷ, tôi có thể chụp một tấm ảnh với thầy không?”
Vừa rồi chụp ảnh với hai cô gái kia đã trì hoãn chút thời gian, Kỷ Hằng nghĩ nếu không gửi WeChat mỗi tối theo lệ cho Diệp Tô sau này có thể anh sẽ thật sự phải ở khách sạn, ngay sau đó liền không quay đầu lại, cầm điện thoại soạn nội dung tin nhắn.
“Chờ một chút ah.” Kỷ Hằng đáp lời, trong bụng không biết nói gì, anh cũng không phải ngôi sao, vì sao đều tới tìm anh chụp ảnh chứ.
Người phía sau tựa hồ không muốn chờ chút nào, lại kéo kéo góc áo Kỷ Hằng: “Thầy Kỷ, tôi có thể thêm WeChat của thầy không?”
“Không được.” Lần này, người phía sau hỏi làm Kỷ Hằng cảm thấy hơi phiền, chân mày nhíu lên, cũng không quay đầu lại, soạn xong WeChat cho Diệp Tô.
Sau khi anh cẩn thận kiểm tra nội dung lần nữa mới nhấn gửi đi, cùng thời khắc đó, phía sau vang lên chuông báo tin nhắn WeChat.
Kỷ Hằng lập tức quay đầu lại.
Diệp Tô cầm điện thoại đang phát sáng báo tin nhắn, hai tay ôm ngực, cằm hơi hất lên, dùng ánh mắt vô cùng nghiền ngẫm nhìn anh.
“Thầy Kỷ, không lẫn vào đâu được nha, mới mấy ngày không gặp, cũng đã học lén người khác lên ti vi, được rồi, vừa rồi người dẫn chương trình giới thiệu anh như thế nào? Chuyên gia giám định đồ cổ tự do có thâm niên?”
Kỷ Hằng có chút xấu hổ, lúc Diệp Tô quay đầu muốn đi mới nhanh tay nắm lấy cổ tay cô.
“Em nghe anh giải thích đã.”
“Có gì mà giải thích.” Diệp Tô hất tay anh ra, đi nhanh ra ngoài: “Hiện giờ thẻ căn cước, tiền gửi ngân hàng đầy đủ hết đúng không, ngay cả định hướng nghề nghiệp cũng đã xác định, còn muốn tôi làm gì nữa? Căn hộ đơn bốn mươi mét vuông không chứa nổi lão đại.”
Nhiều ngày như thế vẫn giấu cô, làm cô chẳng hay biết gì, Diệp Tô bực tức, bước đi rất nhanh, hầu như là đang chạy chậm: “Muốn đi thì cứ nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng mỗi tối còn giả mù sa mưa gửi WeChat qua đây, tôi còn mong anh đi, tối nay về sẽ vứt hết tất cả đồ đạc của anh đi.”
Hai người một trước một sau ra đài truyền hình, lối đi bộ không nhiều người lắm, không ít xe cộ ồn ào chạy trên đường.
Kỷ Hằng không đuổi theo giữ Diệp Tô lại, chỉ một mực theo thật sát phía sau cô.
“Ai nói anh muốn đi? Tối nay anh định nói cho em biết, em lấy điện thoại nhìn WeChat anh mới gửi cho em đi.”
Kỷ Hằng nhanh nhẹn đi theo phía sau Diệp Tô giải thích.
Diệp Tô hứ một tiếng, không xem tin nhắn WeChat. Có trời mới biết cô sợ hãi thế nào khi thấy Kỷ Hằng trong phòng thu, nhìn dáng vẻ mặc quần áo nghiêm túc chậm rãi nói chuyện, tự tin mà phóng khoáng, cùng với người lúc mới tới than thở đòi ăn, tất cả đều dựa vào cô tưởng như hai người khác nhau.
Cả người Diệp Tô bị cảm giác mất mát vây quanh, Kỷ Hằng không cần cô, sau khi cãi nhau xong cũng không trở lại, anh độc lập, có vốn liếng không cần dựa vào cô để sống, sau đó anh làm như vậy, rồi anh rời đi, nói không nương tựa là không nương tựa.
“Anh không nói cho em biết là vì đã kí thỏa thuận giữ bí mật với tổ chuyên mục, tối nay sau khi ghi hình trước hai kỳ tuyên bố ra ngoài thì anh có thể nói cho em biết.”
“Anh vốn không nghĩ đến, người tìm anh mua chén lưu ly lại là thương nhân đầu tư cho tiết mục này, chương trình sắp ghi hình còn thiếu một người nên để anh làm.”
“Dù sao anh vô công rồi nghề cũng không được, có thể làm việc gì thì làm việc đó.”
“Mấy ngày hôm trước không trở lại là bởi vì anh phải thức đêm xem tài liệu để chuẩn bị, buổi tối sợ làm phiền em. Bây giờ ghi hình xong rồi, tối nay anh định ghi hình xong là về nhà.”
Mặc dù nhìn hàng là sở trường của anh, nhưng thị trường hiện đại có lẽ sẽ không giống trước đây, mấy ngày nay Kỷ Hằng cực khổ chuẩn bị, ở khách sạn thức đêm gặm rất nhiều sách liên quan đến phương diện này, lúc khép sách lại chuẩn bị đi ngủ nhìn ra ngoài cửa sổ, căn hộ đơn ở tầng 23 đã tắt đèn từ lâu.
Diệp Tô đột nhiên dừng bước, Kỷ Hằng không ngưng lại kịp, thiếu chút nữa đâm sầm vào người cô.
“Về… Nhà?” Diệp Tô không thể tin nhìn Kỷ Hằng.
Kỷ Hằng gật đầu: “Nhà của chúng ta a, tầng 23, một phòng ngủ một phòng khách một sân thượng một phòng vệ sinh.”
“Đó là nhà của tôi! Không liên quan gì với anh!” Diệp Tô quát.
“Nhà của em chính là nhà của anh,” Kỷ Hằng đột nhiên ôm lấy Diệp Tô: “Không phải em nói nuôi anh à? Cũng đã gọi chị rồi, bây giờ em muốn đổi ý sao?”
Diệp Tô vặn cánh tay giãy giụa: “Buông tôi ra!”
Người đi đường quay đầu lại nhìn mấy người trẻ tuổi đang giận dỗi, lắc đầu cảm thán trẻ tuổi thật tốt.
Kỷ Hằng đè đầu Diệp Tô xuống, ép chặt khuôn mặt cô và ngực anh: “Đừng ồn ào, lỡ bị fans của em nhận ra sẽ không tốt đâu.”
“Ưm ưm ưm!” Diệp Tô bị bí hơi không nói rõ thành tiếng, giọng nói bị nuốt vào áo khoác của Kỷ Hằng, dùng hai tay cũng không vặn được một tay của anh.
Kỷ Hằng: “Đồng ý không ồn ào nữa thì anh sẽ buông em ra.”
“Ưm ưm ưm!”
“Đồng ý là tốt rồi.” Kỷ Hằng thả đầu Diệp Tô ra, đổi thành hai tay vòng qua eo cô.
“Hô ~” Sau khi đầu được tự do Diệp Tô lập tức thở phào một cái, gò má cô đỏ bừng, mấy lọn tóc dính lên mặt.
Kỷ Hằng cúi đầu nhìn bộ ngực mình, trên đó còn có nước bọt của Diệp Tô.
Diệp Tô kéo cánh tay đang vòng quanh eo mình: “Buông tay.”
“Không buông,” Kỷ Hằng càng thu cánh tay chặt hơn, hơi vô lại.
“A, ” Diệp Tô nhìn bộ dạng chơi xấu của anh không hiểu sao trong lòng thấy hơi phiền, cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu đối mặt với Kỷ Hằng.
“Không buông thì phải làm thế nào đây? Tôi lấy lại lời nói trước kia, có gọi chị nhiều lần hơn nữa cũng không nuôi anh.”
Kỷ Hằng ngẩn ra.
“Tôi không cần anh nữa, anh cũng đừng theo tôi, sau này anh thích đi chỗ nào thì đi chỗ ấy, muốn làm cái gì thì làm cái ấy, đều không cần nói cho tôi biết, không liên quan đến tôi.”
Diệp Tô biết nói như thế sẽ khiến người khác đau lòng, thế nhưng cô nuốt không trôi, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì cô đang tức giận, anh lại như một người không có chuyện gì.
Khuôn mặt Kỷ Hằng đột nhiên trầm xuống, không nói một lời, hơi hạ người xuống, giống như là muốn khiêng người lên vai.
“Anh buông ra!” Diệp Tô lập tức lui về phía sau, lại nghĩ tới đêm uống say lần trước, trong hốt hoảng nắm được một tay của Kỷ Hằng, cắn thật mạnh lên cổ tay anh.
Diệp Tô dùng toàn lực, cắn đến ê cả răng, thân thể khẽ run, trong miệng nếm được mùi máu tươi nhàn nhạt.
Trên đầu lập tức truyền đến tiếng kêu rên của người đàn ông, gông cùm xiềng xích cánh tay cô được buông lỏng.
Diệp Tô thừa dịp cánh tay được buông lỏng liền nhả ra, đẩy người một cái, chạy về phía trước.
Kỷ Hằng che cổ tay có thể thấy được máu trong dấu răng rất sâu, vừa suýt xoa vừa đuổi theo.
Nhưng mới đuổi theo vài bước thì Diệp Tô ở phía trước lại đột nhiên thay đổi phương hướng, vẻ mặt cầu xin chạy về phía anh.
“Cứu mạng a! ! !” Diệp Tô cầm lấy cánh tay Kỷ Hằng nói, nhanh nhẹn trốn phía sau anh.
Cô đột nhiên sợ hãi lại khiến Kỷ Hằng hoảng sợ hơn, vội vàng che chắn cho người ở phía sau, cảnh giác nhìn về phía trước: “Có chuyện gì vậy?”
Dưới ánh đèn đường phía trước có tiếng gầm gừ, như là khúc nhạc dạo trước khi con vật nào đó tấn công.
Kỷ Hằng thấy một con chó bull trắng vằn xám đang nằm phục dưới gốc cây bên đường, đầu ép xuống, nhe răng nhếch miệng, ánh mắt chằm chằm nhìn thẳng Kỷ Hằng và Diệp Tô trốn sau lưng Kỷ Hằng trước mặt.
Chó bull là loài chó dữ, vừa bị Diệp Tô đi qua quấy nhiễu.
Cơ mặt Kỷ Hằng giật giật, xoay tay cầm chặt bàn tay lạnh ngắt vì sợ của Diệp Tô.
Thứ cô sợ nhất là chó, trước đây ở Kỷ phủ khi các di nương khác nuôi chó, có một con chó nho nhỏ còn không cao bằng cái ghế đẩu nhỏ của Đậu Tương, nhưng Diệp Tô vẫn bị nó dọa sợ đến mức kêu oa oa, khiến Kỷ Hằng lập ra quy định không được nuôi chó trong phủ.
Mà con chó trước mắt này, hình thể lớn hơn con chó kia rất nhiều.
Một chó hai người cứ giằng co như vậy, Kỷ Hằng cũng không dám lộn xộn, sợ quay đầu chạy thì con chó kia sẽ lập tức đuổi theo.
“Sao sao sao, làm sao bây giờ, Kỷ Hằng, cứu mạng.” Diệp Tô nghe con chó kia gầm nhẹ, dán chặt mặt vào lưng Kỷ Hằng, vô cùng muốn nhảy lên trên người anh.
Kỷ Hằng hơi cắn môi, hai mắt nhìn con chó kia nghĩ đối sách.
Nhìn một lát, khuôn mặt căng chặt lúc nãy của anh thoáng chốc đã buông lỏng không ít.
“Không phải là em không cần anh nữa sao? Dựa vào cái gì mà anh phải cứu em?” Giọng Kỷ Hằng nghe rất nhẹ nhàng, chỉ là người phía sau quá khẩn trương, không nghe ra được.
Diệp Tô cứng lại một chút, hai tay tạo thành chữ thập.
“Chó chó mày đừng cắn tao nha, thịt người đàn ông này ăn ngon hơn tao nhiều, hu hu hu…”
Kỷ Hằng nghe lời cầu khẩn của cô, trên đầu xẹt qua hai vạch đen, vô cùng muốn đưa cái người đang sợ hãi không có lương tâm này vào trong miệng con chó kia.
“Em trả lời anh mấy vấn đề, anh giúp em thoát khỏi con chó này, thế nào?”
“Anh anh anh, anh nói đi.”
“Sau này em còn nuôi anh không?”
“Nuôi nuôi nuôi, em có một miếng thì anh có một miếng, anh thích dùng bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu.”
“Em còn không muốn cho anh về nhà không?”
“Nhà của em chính là nhà của anh, lúc nào cũng có thể về hu hu.”
“Còn cần anh không?”
“Cần cần cần, em cần anh em cần anh, bây giờ em cần anh muốn chết luôn.”
“Việc ở đài truyền hình lần này anh vừa giải thích với em, coi như anh không đúng, giống với chuyện đóng phim lần trước của em, chúng ta huề nhau, thế nào?”
“Được được được, huề nhau.” Diệp Tô liên tục gật đầu.
Kỷ Hằng cười.
“Hiện tại anh có quan hệ gì với em? Là không liên quan như em nói?”
“Không đúng không đúng, quan hệ của hai chúng ta khá tốt, lại chưa nói chia tay, anh là bạn trai.”
“Tốt.” Kỷ Hằng hết sức hài lòng với sự trả lời liên tục này.
“Trước tiên em đừng kéo quần áo của anh, buông ra một chút.”
Diệp Tô lo lắng buông góc áo đã bị cô nắm thành một viên tròn.
Kỷ Hằng giật giật, chẳng biết tại sao lại cười đến xấu xa.
Anh đột nhiên xoay người lại, dưới ánh mắt kinh khủng của Diệp Tô, anh ôm cô đến chắn trước mặt mình.
“Chó chó mau tới, thịt cô gái này khá dễ ăn.”
“A! Kỷ Hằng anh khốn kiếp!” Diệp Tô sợ đến nhắm mắt lại thét chói tai, liên tục đấm vào ngực Kỷ Hằng.
Sau đó là một trận chó sủa điên cuồng.
Cả người Diệp Tô đều hiện ra vẻ tuyệt vọng, vô cùng căng thẳng, chân cứng đến mức không chạy nổi, nhận mệnh chờ con chó kia tấn công.
Tiếng chó sủa kéo dài mấy phút mới nhỏ xuống.
Diệp Tô cũng căng cứng theo mấy phút, ở trước người Kỷ Hằng, nhắm chặt hai mắt.
Sao mà, còn chưa tới cắn cô vậy?
Diệp Tô nghe tiếng chó sủa nhỏ lại, thế nhưng trên người cô không hề đau chút nào.
Chuyện gì xảy ra?
Diệp Tô lặng lẽ mở mắt ra, phát hiện Kỷ Hằng đang nhìn cô, gương mặt cười tươi rói.
Hả?!
Diệp Tô quay đầu lại, con chó kia điên cuồng sủa mấy phút đã hơi mất sức, quỳ rạp trên mặt đất, thè lưỡi lệch qua một bên.
Trên cổ…
Có một cái vòng cổ chó màu đen rất to và dài! Một đầu buộc trên thân cây, trong bóng đêm dày đặc không thể nào nhìn thấy được.
“Buộc lại rồi, làm em sợ đến như vậy.”
Điều lệ quản lý thú nuôi ở thành phố B không tệ, chó không buộc dây không được mang ra đường phố.
Diệp Tô quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Kỷ Hằng.
Kỷ Hằng quơ quơ cổ tay trước mặt cô, trên đó còn có dấu răng rất sâu.
“Cho em cắn người, cái này là gặp báo ứng đó.”
“Anh trêu em!”
“Lời nói đều là chính em nói, anh cũng không ép em.” Kỷ Hằng nói rất có lý, nắm tay Diệp Tô: “Chúng ta đi.”
Kỷ Hằng nghênh ngang đi ngang qua con chó bull kia, nhận ra lúc Diệp Tô đi ngang qua còn rụt người lại, thầm cười một tiếng, anh giữ vai cô và ôm cô bên người
“Đi chỗ nào?”
Sau khi đi gần nửa con phố Diệp Tô mới thở phào một hơi, vặn vặn bả vai bị Kỷ Hằng ôm, không được tự nhiên hỏi.
“Chỗ đó.” Kỷ Hằng chỉ chỉ phía trước, phía trước là một bệnh viện.
“Hả?”
Kỷ Hằng lại lắc lắc cổ tay có dấu răng trước mặt cô: “Cùng anh đi tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại.”
“Anh khốn kiếp!”
Cổ tay kia của Kỷ Hằng lại bị cắn một cái.