Đọc truyện Dật Tiếu Khuynh Thành – Chương 146: Ẵm được mỹ nhân
“Anh cảm thấy thế nào rồi?”.
Tiêu Dật không chú ý đến phản đối của Linh Ảnh, kêu người hầu đem đồ đạc của Ti Tu Dạ dọn đến phòng mình, vừa đo nhiệt độ cơ thể, vừa truyền nước biển, hơn nửa ngày mới dừng lại.
“Ừm, tôi cảm thấy rất tốt”.
Tuy rằng đầu có chút mê man, nhưng mà ý thức của Ti Tu Dạ lúc nào cũng tỉnh táo, nhìn thấy Tiêu Dật vì mình mà vội vội vàng vàng, chốc chốc lại tìm túi chườm đá, chốc chốc lại bón thuốc cho hắn, trong lòng vừa cảm thấy thỏa mãn vừa cảm thấy có chút đau lòng.
“Em nghỉ ngơi một lát đi, tôi không sao”.
“Ừ”.Tiêu Dật vừa trả lời vừa nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hả, nhanh vậy, đã đến sẩm tối rồi, tôi đi kê đơn rồi thông báo cho bọn họ chuẩn bị cho anh ít cháo, anh ngủ một lát đi”.
…………..
Kết quả là Tiêu Dật lại đến nhà bếp, sợ lúc chuẩn bị cơm chiều bận rôn, đám người hầu sẽ quên, nên trực tiếp đi xuống bếp, sắn tay áo bật một chiếc bếp lò nhỏ, muốn tự tay mình nấu cháo.
“Linh,cậu đang làm gì thế?”.
Những người ở dưới bếp thông báo cho quản gia William, William thông báo cho Linh Ảnh, vì vậy Linh Ảnh vội vàng chạy xuống nhà bếp.
“Nấu cháo, Ti Tu Dạ bị ốm phải ăn cháo loãng một chút”.
Tiêu Dật trả lời, mắt vẫn chú ý đến chiếc lò than nhỏ trong phòng bếp đang bốc hơi nóng.
Linh Ảnh vừa nghe thấy thế, càng thêm buồn bực, rõ ràng là để ác chỉnh Ti Tu Dạ nên mới sai người làm hỏng hệ thống sưởi trong phòng hắn, vì sao, kết quả, người được lợi không phải là hắn mà là Ti Tu Dạ? Chính mình đã làm chuyện gì? Vì kẻ khác may áo cưới (*)
(*) Vi tha nhân tố giá ý (vì người khác may áo cưới): ý của câu này có nghĩa là làm những chuyện mà mình chẳng được chút lợi gì lại thúc đẩy người khác thành công.
“Linh, nơi này có nhiều khói dầu, cậu cứ để cho người hầu làm là được rồi”.
Tiêu Dật hơi hơi nghiêng đầu nhìn Lâm Ảnh một cái: “Mình để cho bọn họ làm, đến lúc cơm chiều, thật có thể đem tới cho mình sao?”.
Những lời nói có ý này khiến cho lòng Linh Ảnh trống rỗng, cậu ấy quả nhiên là đã biết, chuyện mình động tay động chân.
Linh Ảnh há hốc mồm thở ra, không phản đối, lại thấy Tiêu Dật không để ý đến mình, một người đứng ngây ra ở đây cũng không có ý nghĩa gì, đành tức giận chạy ra ngoài.
……..
Buổi tối, Tiêu Dật bón cho Ti Tu Dạ ăn một chút cháo, đổi cho hắn bịch nước truyền và túi chườm đá, sờ sờ đầu của hắn.
“Hình như nhiệt độ có hạ xuống một chút”.
“Đã làm phiền em”.Ti Tu Dạ cười cười, sau đó nhắm hai mắt lại.
“Anh…không có gì”.
Tiêu Dật nghe Ti Tu Dạ nói xong, vốn định mở miệng nói, anh nói cái gì vậy,giữa chúng ta còn nói những lời khách sáo như thế sao?
Nhưng ở một tích tắc kia, nó lại nghi hoặc, giữa chúng ta, giữa chúng ta là quan hệ như thế nào? Người này từng nói là muốn theo đuổi mình, như vậy chỉ đơn giản là quan hệ giữa người theo đuổi và người bị theo đuổi chứ nhỉ? Nhưng tại sao mình lại cảm thấy không chỉ có như thế, mình và anh ta, hẳn là…….
Nhìn Ti Tu Dạ từ từ nhắm hai mắt lại, bên tai truyền đến tiếng thở ổn định của hắn, Tiêu Dật im lặng rời khỏi phòng.
……….
Tiêu Dật ở trong thư phòng đọc sách rất lâu, gần như đến nửa đêm.
Nói là đọc sách, nhưng thực ra trong khoảng thời đầu nó chỉ mở quyển sách trước mặt mình một lúc lâu, tiếp đó ngẩn người ra, về sau biết bản thân mình đã quá phân tâm mới cố gắng tập trung lại tinh thần, sau đó từ từ vùi đầu vào trong sách vở.
Bởi vì đã nữa đêm, lúc Tiêu Dật trở lại phòng phải rón ra rón rén, không muốn đánh thức Ti Tu Dạ.
Trong bóng tối thay một bộ quần áo ngủ, Tiêu Dật xoay người lại đi lên giường, liền đối diện với một đôi mắt tím lang lóe sáng.
“Ơ!”.
Tiêu Dật không khỏi kinh ngạc mà kêu lên một tiếng, sau đó lại phát hiện ra tiếng nói của mình trong buổi đêm tĩnh lặng rất cao vút, theo bản năng mà bịt miệng lại.
Trong phòng bỗng nhiên sáng bừng.Ti Tu Dạ cũng dựa vào đầu giường, vừa rồi là hắn thò tay bật đèn.
“Anh vẫn còn chưa ngủ hả?”.Tiêu Dật nhỏ giọng hỏi, nó vẫn còn hoảng sợ.
“Vừa mới tỉnh không lâu”.Ti Tu Dạ nói.
Tiêu Dật ngồi lên giường, theo thói quen mà sờ sờ trán Ti Tu Dạ: “Là tôi đánh thức anh sao?”.
“Không phải”.Ti Tu Dạ cảm thấy bàn tay Tiêu Dật đặt lên trán mình có một chút mát: “Em muộn như vậy mới về phòng đi ngủ sao?”.
“À, tôi ở thư phòng đọc sách quên thời gian”.Tiêu Dật rút tay lại: “Bây giờ anh vẫn chưa khỏe,nhanh nằm xuống ngủ đi.Hay là anh muốn uống nước?”.
Ti Tu Dạ lắc đầu, hắn vốn luôn chờ Tiêu Dật, nhưng không nghĩ nó sẽ về phòng muộn như vậy,xem ra, sau này phải lập một thời gian biểu mới được.
Thấy Ti Tu Dạ ngoan ngoãn nằm xuống, Tiêu Dật cũng đắp chăn, vừa ngẩng mắt lên, xấu hổ nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt, may mà đã tắt đèn rồi, không thì sẽ thấy trên mặt nóng nóng, nhất định sẽ bị phát hiện là đang xấu hổ.
“À ừm, anh yên tâm, ”.Nhìn đôi mắt tím lam quyến rũ, Tiêu Dật không tự chủ mà rụt người sâu vào chăn, thành khẩn nói: “Tôi ngủ rất tốt tính”.
“À, vậy hả,”.Ti Tu Dạ buồn cười nhìn Tiêu Dật rụt người vào chăn, giống như một con gấu con ngủ đông, cố tình nói: “Vậy thì tôi yên tâm rồi, nhưng mà nửa đêm đừng lăn qua chỗ tôi nhé”.
Tiêu Dật gật gật đầu, trở mình một cái, trong lòng nghĩ, ai muốn lăn qua bên anh chứ.
Không lâu sau, nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng bên Tiêu Dật truyền đến, mắt Ti Tu Dạ mở ra, giả bộ, cánh tay cứ như thế duỗi ra, cứ như vậy mà nhích nhích, ôm lấy Tiêu Dật đang cuộn tròn như gấu con kéo vào lòng mình.
Ôm Tiêu Dật trong lòng, Ti Tu Dạ cảm thấy mỹ mãn mà nhắm mắt lại.
Cũng phải xem hắn là ai, đã ngủ chung với Tiêu Dật nhiều năm như vậy, đối với mọi thứ của nó hắn đều rõ như trong lòng bàn tay, làm sao ngay cả kĩ xảo trẻ con ấy cũng không biết?
………..
Tiêu Dật có cảm giác ngủ rất ngon, cảm giác trời đã sáng rồi, mơ màng mở mắt ra.
Nó phát hiện mình bị người ta ôm chặt trong lòng, ngẩng đầu lên một chút, đập vào mắt chính là một khuôn mặt quen thuộc, trong lòng bất giác cảm thấy ngọt ngào, rướn người lên.
Chào buổi sáng, Dạ ———-
Lúc Tiêu Dật vô ý thức hôn lên đôi môi mềm mại của Ti Tu Dạ, đầu óc trong nháy mắt thanh tỉnh, cả người cứng đờ.
Mình đang làm gì vậy? Sao mình lại, mình lại, mình lại hôn anh ta!?
Đầu Tiêu Dật trở nên hỗn loạn,vôi vội vàng vàng rời khỏi cái ôm của Ti Tu Dạ, nhảy xuống giường, không quay đầu lại mà chạy vọt đi.
Ti Tu Dạ vẫn luôn nhắm mắt, sau khi Tiêu Dật rời đi, chậm rãi mở mắt, vươn tay khẽ sờ lên môi mình, trong mắt là sự tự tin, Dật Nhi, không hoàn toàn quên mình.
……
“Linh, cậu lại bỏ nhầm thuốc thử rồi”.Linh Ảnh nhanh tay giữ lại loại thuốc mà Tiêu Dật muốn ném vào cốc đo lường: “Hôm nay cậu sao vậy?”.
Tuy rằng sáng nay Tiêu Dật chạy đến tìm Linh Ảnh nói rằng: mời cho Ti Tu Dạ một bác sĩ đến chăm sóc, nói rằng nó không định chăm sóc cái tên đàn ông kia nữa, Linh Ảnh rất vui vẻ, nhưng mà, bắt đầu từ buổi sáng, Tiêu Dật như người mất hồn, làm cho Linh Ảnh cảm thấy khó hiểu.
“Mình không sao?”.Tiêu Dật lắc đầu: “Cậu cứ tự mình làm trước đi, mình đi uống nước”.
Linh Ảnh cũng không yên tâm, đi theo sát Tiêu Dật ra khỏi phòng thí nghiệm.
“Linh, chúng mình là bạn rất rất thân của nhau, cậu có chuyện gì mà không thể nói cho mình biết được chứ?”.
Đang cầm chiêc cốc, Tiêu Dật nhìn Linh Ảnh: “Cậu nghĩ như vậy thật sao?”.
“Ừ”.Linh Ảnh liên tục gật đầu.
“Vậy cậu cho mình biết, Ti Tu Dạ là ai? Mình và anh ta có quan hệ gì?”.
Linh Ảnh ngây ngẩn người ra, nhất thời nghẹn lời, cái gì cũng không nói được.
“Mình muốn yên tĩnh một mình”.
Linh Ảnh nhìn Tiêu Dật biến mất khỏi tầm nhìn của mình, trong lòng đã sớm đem chuyện Linh bị thất thường và Ti Tu Dạ có liên quan với nhau.
Vì sao Linh lại muốn hỏi chuyện của Ti Tu Dạ, có phải cậu ấy nhớ ra chuyện gì rồi không? Hay là, cậu ấy lại một lần nữa, thích tên đàn ông đó?
Trong lòng Linh Ảnh hoảng loạn không ngừng.
……
Trong mấy ngày kế tiếp, Tiêu Dật vẫn tiếp tục cuộc sống của mình như trước đây.
Cùng Linh Ảnh làm thí nghiệm, thảo luận các vấn đề thâm sâu, lúc rảnh thì đi xem tình hình bệnh của Ti Tu Dạ, bời vì đã mời cho hắn một y tá rồi, cho nên Tiêu Dật không phải ôm hết mọi việc, 24 giờ chăm sóc hắn nữa.
Mấy ngày nay, không biết là có phải số lần Tiêu Dật đến chăm sóc mình càng ngày càng ít hay không mà Ti Tu Dạ cảm thấy Tiêu Dật lạnh nhạt với mình.
Mà Linh Ảnh thì lại thường xuyên quan sát nhất cử nhất động của Tiêu Dật, tuy rằng khoảng thời gian Tiêu Dật bên cạnh Ti Tu Dạ ít đi, nhưng dù sao hắn vẫn cảm thấy đây là do Tiêu Dật cố ý lảng tránh, chính bản thân cậu ấy cũng không muốn hiểu, Linh Ảnh biết trong lòng Tiêu Dật đang rất rối loạn.
Cuộc đấu lần này, hắn không thể thua, một khi hắn thua, chờ đến lúc Tiêu Dật hồi phục lại được trí nhớ thì cậu ấy sẽ không bao giờ thuộc về hắn nữa, thậm chí, cậu ấy sẽ vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho hắn.
Vì thế, Linh Ảnh hạ một quyết định.
…….
Hôm nay, Tiêu Dật giống như mọi ngày, trở về phòng thăm Ti Tu Dạ.
Nhưng, khi nó đẩy cửa vào thì thấy cảnh tượng Ti Tu Dạ và Linh Ảnh đang dây dưa nhau trên giường.
“Linh…..”.
Trong mắt Linh Ảnh mang theo lệ, dễ để ý thấy trên làn da trắng nõn kia là vết đỏ rất rõ ràng.
Lại nhìn thấy sắc mặt ửng đỏ của Ti Tu Dạ, hơn nữa hắn đang ở trên người Linh Ảnh, cho dù là kẻ mù cũng có thể nhìn ra ở đây đang xảy ra chuyện gì.
Khuôn mặt của Tiêu Dật đã tái xanh lại càng thêm tái.
“Sao ngươi lại làm ra những chuyện như thế này!”.
“Anh ta còn đang ốm a! Linh Ảnh”.
Linh Ảnh vừa mới vì câu đầu tiên của Tiêu Dật mà vui vẻ, nhưng sau khi nghe xong câu sau, sắc mặt trắng bệch.
“Linh, là hắn……..”.
“Linh Ảnh, đi ra ngoài”.
Lần đầu tiên nghe được Tiêu Dật nói lạnh lùng như thế, đôi môi Linh Ảnh run rẩy: “Linh…..”.
“Đi ra”.
Linh Ảnh từ dưới người Ti Tu Dạ chật vật đứng lên, nghiêng ngả đi ra khỏi phòng.
Tiêu Dật cúi đầu đứng ở trong phòng một hồi, bên tai là tiếng thở nặng nhọc của Ti Tu Dạ, rốt cuộc cũng thỏa hiệp mà đi tới bên giường.
“Ngươi, sao lại ngốc như thế”.
Tiếng thở dài than vãn của Tiêu Dật khiến Ti Tu Dạ bất ngờ mở mắt.
“Dật Nhi”.
Hắn đưa tay kéo Tiêu Dật lên giường, nhanh chóng đè nó xuống.
Ngay lập tức, tiếng rên rỉ thở dốc, tiếng thút thít nỉ non, tâm hồn và thể xác hòa hợp, tạo thành một khúc nhạc êm tai, bầu không khí trong phòng cứ như vậy thật lâu.
…….
Cúi đầu nhìn Tiêu Dật mệt mỏi không chịu nổi nằm không nhúc nhích trên ngực mình, bàn tay Ti Tu Dạ chậm rãi mơn trớn những vết loang lổ trên da thịt kia, Dật Nhi, là của hắn.
Từ lúc y tá cho hắn uống thuốc, hắn đã cảm thấy hương vị rất khác với ngày thường, nhưng Ti Tu Dạ vẫn thản nhiên uống hết.
Trong cơ thể từ từ nổi lên ham muốn, khiến hắn biết rõ tác dụng của loại thuốc này.
Hạ xuân dược, loại thủ đoạn trẻ con này cũng đã dùng, xem ra tên nhóc đó bước đến đường cùng rồi.
Có điều không nghĩ rằng Linh Ảnh tự thân xuất chiến, muốn ta bị ham muốn làm cho đầu óc choáng váng để coi hắn là Dật Nhi sao? Muốn Dật Nhi thấy ta là một cái xác vô dụng, bất kể là ai cũng được sao?
Có thể hắn đã xem thường khả năng chịu đựng tác dụng của thuốc của ta.
Đang cùng hắn kịch liệt xô đẩy thì bỗng nhiên Dật Nhi vào nhìn thấy, tuy rằng không phải điều mà ta muốn, nhưng mà ta tin tưởng Dật Nhi.
Sự thật chứng minh, ta đúng.
Theo đuổi đến cuối cùng, tập hợp lại ba nhân tố thiên thời -địa lợi- nhân hòa mà đánh đòn sát thủ, giả vờ như bị trúng xuân dược, ẵm được người đẹp về, thành công.