Đọc truyện Đất tiền đất bạc – Chương 33_Phần 02
– Anh à … có phải thực sự Vincenzo … tự ý Vincenzo lao đầu vào xe lửa không ?
Larry đâu ngờ Gino hỏi câu này nên đang tươi tỉnh mặt nó tối sầm lại dễ sợ quá . Trông nó vẫn đầy đủ nét đẹp trai nhưng hình như bao nhiêu bắp thịt trên khuôn mặt Larry căng cả ra, nặng thêm và ửng đỏ hết . Tưởng chừng như nó giận dữ tới bốc khói được !
– Bậy bạ quá ! Mày biết không, tao đã sửa cho thằng tài xế một trận, luôn cả thằng đốt lò nữa . Từ giờ này nghe đứa nào bịa chuyện vậy … bất cứ đứa nào … nhớ bảo tao ngay nghe ! Tao sẽ tính liền, tính cái một … Nhớ nghe mày ?
Larry nhìn tận mặt Gino nghe ngóng … để căn dặn rằng:
– Mà câu chuyện hôm nọ giữa tao và thằng Fay mày chớ có hở cho ai biết nghe ? Mà giả dụ mẹ có hỏi dò bất cứ câu gì và cho dù có bắt thề thốt nữa … mày cũng phải nói hoàn toàn tai nạn nghe ? Chớ lộn xộn .
Dĩ nhiên thấy anh làm dữ vậy Gino phải gật đầu .
Hai anh em đi trở về Vãng sinh đường . Lúc bấy giờ Larry thân mật khoác vai Gino rỉ tai khẽ:
– Cho mày hay mình khỏi lo . Mày yên trí cỡ ít năm nữa thế nào tao cũng bốc lớn . Chiến tranh mà mày ? Giàu chắc, giàu lớn … dư sức nuôi cả nhà . Chừng đó mày tha hồ muốn làm gì thì làm . Hồi bằng mày tao cũng chơi, cũng phá chứ bộ ?
Vừa về đến chỗ tấm băng tang đen ngòm giăng ngang lối vào đã thấy Octavia đứng ngó chừng, run rẩy sợ sệt . Nàng nói quýnh quáng:
– Xem, tụi bây rủ nhau đi đâu mà lâu vậy ? Nãy giờ mẹ cứ bấn lên, chỉ sợ thằng ranh Gino bỏ đi .
– Trời đất, đâu có chuyện đó ? Để tôi vào nói … Gino, mi đứng ngoài chờ chút .
Khi không thằng Gino hoảng hốt . Không hiểu lại có chuyện gì đây ? Nếu không có anh Larry ở một bên lo giùm, chỉ bảo chắc nó cũng dám bấn lên lắm .
Nhưng sau đó Larry đã ló mặt ra tươi cười:
– Gớm, bà Octavia là chúa hay quan trọng hóa . Chẳng có quái gì cũng làm như trời sập ! Mẹ sợ là sợ ở đây đóng cửa mà chưa thấy mặt tụi này đó …
Bà con lần lượt ra về . Như một bà con ruột của chết chóc … lão chủ Vãng sinh đường cũng xuất hiện để cùng tang gia đưa tiễn bạn bè, họ hàng . Sau cùng chỉ còn lại mấy người thân . Gian phòng rộng hẳn lên, phòng trong có tiếng kéo ghế lạch cạch là Gino biết ngay đến lượt mẹ nó và mấy bà bạn bồ bịch ra về .
Vậy là sắp xong hết rồi . Phòng bên yên tĩnh hẳn . Gino đã lo nhanh chân chuồn về trước để khỏi chạm mặt mẹ . Sao một ngày hôm nay nó thấy mẹ dễ sợ quá ? Nó sợ như chưa từng sợ một điều gì trên cõi đời này .
oOo
Bất ngờ Lucia Santa đi ra . Nó giật mình hãi hùng, tránh không kịp nên đành đứng ngây người . Đúng lúc đó, mẹ hò hét lên thất thanh, khóc bù lu, bù loa rồi kêu tên kể lể: “Vincenzo … con ơi . Con đi đâu bỏ mẹ … Vincenzo …” Tiếng khóc thê thiết, não nùng quá, nó nghe chịu không nổi . Gino chỉ muốn chắp cánh bay khỏi nơi đây . Miễn khỏi phải nghe .
Ô hay, sao lão chủ nhà đòn mặt tỉnh bơ này lại đoán được ý nó nhỉ ? Rất tự nhiên như biết thế nào cũng xảy ra vụ khóc kể, lão đưa tay nắm cứng vai Gino .
Đột nhiên bốn cái bóng đen ngòm xuất hiện, xoắn xuýt vào nhau, cuốn lấy nhau không chịu rời . Thì ra chỉ có một mình mẹ nó níu kéo nhất định đòi ở lại mà ba người ôm chặt, kéo ra đẩy đi một cách quá khó khăn . Mẹ nó la khóc ghì lại còn ba người Octavia, Lousia và Teresina hè nhau lôi kéo không muốn nổi .
Trước đó Lucia Santa còn níu cứng, bám chặt mấy ngón tay vào quan tài thằng con . Khuyên bảo thế nào cũng vô ích, mụ nhất định không buông . Bao nhiêu người xúm lại khuyên can hết lời . Bề nào nó cũng chết rồi mà còn năm đứa … hai đứa nhỏ còn phải săn sóc bỏ lại cho ai .
Khuyên bảo dỗ dành không được thì ba người xúm lại kéo bật ra . Ở lại đâu được ? Có phải thương xót con mà thành điên đầu được đâu ? Họ kéo thẳng cánh . Người chết chết rồi, người sống còn phải lo sống chứ liều mình đâu được ? Phải chia nhau giằng giật . Octavia ôm vai và một cánh tay, Lousia phụ trách tay bên kia nhưng kéo nhẹ tay hơn một chút để người Lucia Santa phải chao nghiêng một bên để mụ Teresina lãnh trọng trách nắm cổ, ôm lưng kéo lết trên sàn gỗ trơn như mỡ .
Tưởng đâu Lucia Santa cưỡng không nổi . Nào ngờ mụ nín bặt, không cưỡng lời … nhưng cố tình đứng sững một đống ghì người nặng trầm xuống . Mũ, mạng lật qua một bên . Nét mặt mụ trừng trợn dễ sợ, sưng sỉa lên, bướng bỉnh như một loài thú điên . Chưa hề thấy mụ giở quẻ dữ dằn cỡ này bao giờ . Dường như Lucia Santa đau đớn quá, nhất định đòi ăn thua đủ với chính cái chết vậy .
Cả ba người đều buông mụ ra . Lousia khóc hu hu, còn Octavia ôm mặt đau khổ, phải cầu cứu ngay: “Ê, Larry … Gino lại đây giùm chút xem” .
Hai đứa bèn sấn tới . Gino đâu dám sờ tới người mẹ ? Mụ ngẩng đầu lên, thấy mặt nó là nói thật tỉnh táo:
– Mày phải ở lại nghe ? Đừng để thằng anh mày nằm một mình, tội nghiệp nó ! Nó nhút nhát quá mà ! Khốn nạn nó tốt quá … thì làm sao mạnh dạn cho được !
Gino cúi đầu . Nó không đáp … nhưng vậy là bằng lòng rồi . Lucia Santa giọng thêm một câu: “Còn mày … mày chưa bao giờ nghe lời tao” . Gino đành ấp úng: “Được mà … con ở lại sáng đêm nay . Con hứa …”
Cố gắng lắm nó mới nhích được người tới bên mẹ … để đưa tay sửa lại cái mũ chưa ngay . Giản dị có vậy mà chưa bao giờ nó có cử chỉ đẹp, chiều chuộng mẹ ! Rất thong thả, Lucia Santa đưa tay lên lột cái mũ và chàng mạng che mặt ra cầm nơi tay để đi thủng thỉnh bước một ra cửa . Dường như mụ muốn nói lên sự quyết tâm, không cần che đậy nữa … nhất định phải đối phó với cuộc đời đầy trái ngang phũ phàng này .
Ông chủ nhà đòn bèn đề nghị cho Gino mượn chiếc ghế bố xếp nằm đỡ và xin lỗi phải khóa cửa ngoài, dặn có cần gì cứ nhấn chuông kêu văn phòng, muốn đi ra đường chẳng hạn . Còn ông ta thì ngủ lại ngay căn phòng trên lầu . Gino gật đầu lia lịa để lão ta dông mau mau cho rồi .
Còn một mình trong gian phòng rộng thênh thang tối mò, phòng bên kia là thằng anh nằm trong quan tài, hai đứa chỉ cách nhau một vách tường, một khuôn cửa tò vò mà tự nhiên Gino vững bụng lại . Nó hí hoáy nhấc mấy cái ghế gỗ đặt sát vào nhau vừa vặn ngả lưng . Lấy áo vét cuộn lại làm gối, nó nằm nghiêng đốt điếu thuốc, một tay dựa vách ngẫm nghĩ sắp phải làm những gì trong mấy ngày sắp tới .
Gino mổ xẻ lập tức những điều vừa học hỏi được . Điệu này Larry đúng làm “găng tơ”, thiên hạ ngán rõ chỉ sợ bị nó thủ tiêu .
Larry mà găng tơ cũng lạ ! Xưa nay chẳng hề đánh đập, nạt nộ bọn em bao giờ . Mà thằng Fay dám phúc trình ẩu thật . Nhút nhát cỡ Vincenzo lớp sau này ngồi cửa sổ còn ngán sức mấy dám nhảy vào đầu xe ? Mà mẹ nó làm ghê gớm quá, khóc lóc kể lể om sòm thật khó chịu … chỉ cốt để ra điều thương xót lắm . Quá đáng và nặng trình diễn rõ !
Lúc nãy ngồi bậc thềm nó cũng khóc chứ ? Nhưng sự thực nó chỉ nhỏ lệ thương xót một thằng anh hồi còn nhỏ, hai đứa cùng chơi đùa, cùng ngồi dựa cửa sổ đếm sao với nhau mà thôi . Còn thằng Vincenzo vừa bất hạnh và đang nằm kia thì trái lại … nó chẳng thấy đau đớn bao nhiêu . Rõ ràng nó có cảm giác là thấm thía niềm đau tử biệt, bất quá chỉ có ít người . Cho nên mới có vụ có người nằm ra chết thì phải có tang ma, bắt buộc phải bày vẽ ra chỉ cốt để giấu nhẹm đi một điều quá thực: một con người thìsống chết nào có ra gì đâu ?
Chẳng hạn như Vincenzo . Tội nghiệp nó, sống có là cái quái gì, có kẻ nào gần gũi đâu ? Ngay mẹ nó cũng chịu không nổi sự chậm chạp của nó tới phát cáu lên nhiều phen kia mà ? Nếu có thương xót là thương xót một thằng con từng nuôi lớn lên, một thằng Vincenzo từ thuở nào kia . Cũng như nó vừa khóc vậy mà ? Nhà này thực sự có ai đau xót ột thằng Vincenzo lớn lên trong bất hạnh, kể cả Larry, kể cả Octavia ? Chỉ có một mình chị dâu Lousia, lạ vậy đó ! Còn dì Louche, mẹ đỡ đầu của nó nữa . Mụ này chắc chắn thương Vincenzo lắm .
Đột nhiên trước khi buồn ngủ Gino muốn chạy vào bên trong cánh cửa tò vò kia để nhìn tận mặt Vincenzo lần nữa xem có đau xót thương nhớ thêm chút nào không . Nhưng chịu thôi, mệt mỏi quá . Điếu thuốc cầm tay còn rớt xuống sàn, tàn than cháy đỏ chút xíu . Hình ảnh lửa hỏa ngục . Gino thiếp ngủ, co quắp trên ghế lạnh dựa lưng vào vách . Cố chống lại giấc ngủ, nó thảng thốt la lớn mà đâu có biết ? Nó la đến nỗi lão chủ trên lầu giật mình kia mà ?
Đâu phải vậy ? Nó mà giết Vincenzo sao ? Nó giơ cái áo lên, chỉ cốt che mặt bà mẹ nhưng sao tay nó mỏi cỡ này . Mắt mẹ nó lại nhìn nó sòng sọc làm nó buộc phải phân bua: “Con cũng khóc nó chứ bộ ? Ở thềm cửa lúc nãy đó … nước mắt còn đầy cả mặt đây nè …” Mẹ nó cười gằn: “Láo, mày lại giở trò dóc láo, bịp bợm, quân súc vật !”
Thế rồi tự nhiên mẹ nó nhìn nó cười cười . Nụ cười dễ thương quá ! Suýt nữa nó tưởng bở nói phăng sự thật ra thì hỏng bét ! Suýt nữa nó thú nhận bữa đó nó đã đứng chờ dưới nhà mãi, chờ mẹ đưa bố về . Đời nào nó ngu vậy nhỉ ? Cứ cúi đầu xuống, không nhìn nữa là xong ! Mẹ nó biết đâu mà trách nó nào .
Gino run rẩy, tự hứa sẽ trở thành một thằng Vincenzo ngoan ngoãn . Nó sẽ làm Hỏa xa, sẽ lấy vợ và mướn nhà ở quanh đâu đó . Nó sẽ bồng đứa con đứng đợi xe điện … nghĩa là sẽ xiềng xích chân nó vào cuộc đời vô vọng, tăm tối mà trong đó nó đã được sinh ra là lớn lên.