Đọc truyện Đất tiền đất bạc – Chương 13
Chương 8
Chủ nhật đầu xuân trời đẹp quá, Octavia bèn ra lệnh tổng dọn dẹp trọn chung cư, chia việc cho bọn nhỏ làm . Hai anh em Vincenzo, Gino phải chia nhau lau chùi cầu thang, hàng ba và quét dọn luôn phía sân sau nhà . Thằng Sal, bé Lena cũng có công tác: mỗi đứa một nùi giẻ lau hết mọi bàn ghế . Có những cái bàn đồ sộ hai đứa chui vào núp trong gầm bàn cũng còn vừa . Chùi sạch bụi bặm còn phải xài dầu bóng đánh cho láng coóng để chị Octavia còn chùi khô và kiểm soát lại .
Bao nhiêu hốc tủ được moi móc ra hết, mấy cái kệ đều được lót lại bằng lớp giấy nhật trình mới . Bao nhiêu bát đĩa cũng được dọn ra bàn bếp để thanh toán hết lớp bụi kinh niên .
Cỡ một giờ sau hai đứa lớn đã về, xách theo lỉnh kỉnh đủ mọi “đồ nghề” và một xô nước xà bông ấm . Thằng Gino giao hẹn:
– Tụi tôi làm xong rồi nghe ? Bây giờ có quyền đi đánh bóng chơi .
Nghe tiếng nó, Octavia đang chui đầu vào một hộc tủ lớn moi móc vội rụt ra . Ít lâu nay thằng Gino đâm cứng đầu, vô trách nhiệm đến kinh khủng ! Nó chỉ chơi, đụng gì hư nấy và chưa làm đã mắt trước mắt sau trốn việc . Chừng nào bị canh gắt quá, khỏi lẻn đi đâu được nó mới làm . Nó đã làm là làm hăng lắm, hay lắm . Bây giờ nó đổ đốn, lúc nào cũng mặt lầm lầm lại sẵn sàng ai đụng đến là gây gổ .
Octavia bực mình quá . Trước chỉ có nó bây giờ thêm thằng Vincenzo nữa . Nó cũng sắp bằng thằng em đến nơi ! Nàng gắt gỏng mách mẹ:
– Mẹ xem này ! Hai thằng chùi rửa cả mấy dãy tầng mà chỉ có một xô nước xà bông cỡ này thì làm sao cho sạch nổi ? Chút xíu nước mà bốn cái cầu thang, bốn dãy hàng ba, cả một cái nền nhà đá hoa rộng cỡ đó, mẹ thấy không ?
Octavia tuy gắt em nhưng vẫn quay mặt đi cười mủm mỉm . Nhè bà mẹ trong bếp lại phụ họa:
– Ôi cha … thây kệ chúng nó ! Miễn sao xem sạch sạch một chút là được rồi mà .
– Sạch cái gì ? Sạch sao nổi với một xô nước cỡ này ?
Hai mẹ con cùng cất tiếng cười . Sáng nay trời tốt quá, nắng chiếu vào xem nhà cửa rạng rỡ hẳn lên .
Hai thằng đứng xớ rớ, nào chổi nào bàn chải, nùi giẻ, mặt mũi chúng méo xẹo xem thật là hài hước ! Chúng chỉ muốn dông đi chơi gấp mà nãy giờ cứ phải công tác vệ sinh chán nản quá . Đã thế Octavia còn sắp cắt việc thêm nữa .
– Được rồi, kể như xong ! Bây giờ Vincenzo phụ tao moi móc các hộc, các kệ . Thằng Gino leo lên chùi cửa sổ, phần mày chùi phía trong . Phần ngoài để tao . Xong đâu đấy hai đứa lo dọn dẹp tất cả những thứ này xuống sân sau . Rồi đi chơi, không ai cấm !
– Tôi khỏi làm .
Cái thằng bướng quá . Octavia chưa buồn nhìn nó vội chỉ cất tiếng nạt sơ sơ “Đừng làm tàng mày !” . Vậy mà thằng Gino bất chấp . Nó ngạo nghễ: “Không làm tàng gì hết . Tôi đi chơi !”.
Hai thằng Vincenzo, Sal giật mình nhìn nhau . Thằng Gino bữa nay gan cùng mình ta ? Xưa nay trong nhà này có đứa nào dám cãi lại chị Octavia ? Ngay thằng Larry cũng đâu dám, bảo gì cũng còn phải làm nữa kìa ? Cãi lại một câu hay bảo không nghe còn bị Octavia túm tóc giập đầu ột chầu tát tai sưng mặt ! Có lần Larry còn bị giáng cả một chai sữa lên đầu mà ?
Đang mắc lúi húi moi hộc tủ Octavia không tiện ngừng tay bèn nói vọng ra:
– Mày đừng làm tao nổi sùng nghe Gino ?
– Sùng kệ chị, tôi khỏi cần . Khỏi cửa sổ gì hết, đi đánh bóng đây .
Lập tức Octavia nhảy xổ tới trừng trị thằng em . Một tay nắm tóc nó, một tay quạt hai cái tát qua lại đôm đốp . Gino vùng vẫy chống cự, nhưng bị xiết chặt quá, chạy đâu được ? Octavia tát lia một hồi, miệng la chói lói:
– Quân mất dạy ! Mày nói gì ? Mày nói lại thử xem . Nói lại là tao đập chết .
Gino không nói một tiếng nhưng bất thần vùng mạnh một phát, Octavia giữ lại không nổi . Nó giương mắt nhìn con chị không sợ hãi, không thù hận . Chỉ ngây mặt sững sờ nhìn rõ ra một thằng quá uất ức vì bị đòn đau mà không làm gì được !
Octavia ghét cái lối nhìn này lắm . Thằng Vincenzo nàng từng đánh nhiều lần đau hơn, chẳng bao giờ nàng có cảm giác phũ phàng, tàn nhẫn với nó . Dù có ghét mặt ông cha ghẻ thật nhưng có bao giờ Octavia xem chúng nhạt đâu ? Hoàn toàn không khác những đứa em ruột cùng mẹ cùng cha .
Thấy Gino bị đòn mụ Lucia Santa vội từ trong bếp chạy ra, lên tiếng can:
– Thôi đánh em vậy đủ rồi con . Bây giờ thằng Gino đi chùi giùm mẹ hai cửa sổ xem ! Hai cái thôi rồi ày tha hồ chơi !
Thằng Gino nét mặt đã xương xương, bỗng tối sầm lại:
– Khỏi chùi cửa sổ … đếch nào hết !
Nó vênh vênh mặt sau khi đã văng tục làm như để xem thử có ai làm gì được không . Mụ Lucia vẫn cố nhịn lờ đi . Mụ chỉ trách nhẹ:
– Ủa, sao bữa nay thằng nhỏ này ăn nói tục tĩu vậy kìa ?
Gino đột nhiên hét lớn:
– Tục tĩu cái gì ? Chị Octavia còn văng tục cỡ nào, tại sao mẹ không dám nói ? Bề ngoài thì ra vẻ tử tế, tư cách ghê gớm lắm !
Nó nói đúng nên mụ Lucia chỉ che miệng cười trong khi chính Octavia cũng phải quay mặt đi, không cho nó thấy nàng cười sằng sặc .
Có ai dám tưởng tượng, một cô gái chưa chồng đàng hoàng cỡ Octavia có thể mở miệng chửi thề hay ăn nói tục tĩu, nhất là cậu con ông chủ lò bánh ? Vì Octavia chỉ xài danh từ kém sạch sẽ khi không có người lạ, nghĩa là trong gia đình, với mẹ với em vậy thôi . Dĩ nhiên phải trừ những lúc “lên cơn” với ông cha ghẻ . Những lúc ấy Octavia đâu còn nhớ gì mà nóng giận quá chỉ cốt văng ra cho hả ! Vì vậy có con bạn phải phê bình: “Sao mồm miệng mày dơ dáy quá vậy ?”
Mụ Lucia đứng ra hòa giải:
– Thôi được . Tụi bây cố làm giùm tao đến bữa cơm đi . Ăn xong muốn đi chơi đâu thì đi . Cơm sắp xong rồi mà ?
Mụ nói vậy vì làm gì chẳng biết Octavia đâu chịu chấp nhận bọn con nít gây gổ láo, nhưng cùng lúc đó cũng muốn gia đình yên ổn chứ bộ . Lạ thay thằng Gino ngang bướng quá cỡ . Nó bảo:
– Cơm thây kệ cơm ! Tôi không đói . Tôi đi chơi liền bây giờ !
Vừa nói nó vừa chạy tới góc nhà vác cây gậy đánh bóng tính chạy đi chơi . Tức quá mụ Lucia xông tới giáng một tát tai làm Gino tránh không kịp . Mụ gầm lên:
– Đồ cứng đầu, quân súc vật . Mày hệt như thằng cha mày . Tao cấm không cho đi chơi, không được ra khỏi nhà trọn ngày nay .
Thằng Gino đứng sững nhìn mẹ . Hai mẹ con nhìn nhau . Chao ôi, mới ngần ấy tuổi đầu mà mắt nó in hệt thằng cha ! Nó đứng đâu đã cao bằng mụ ? Nhưng nó vẫn trợn mắt nhìn mọi người, tay cầm cây gậy đánh bóng liệng một phát . Nó đã cố tình canh thật kỹ, nhưng liệng không trúng ai .
Cây gậy đánh bóng bay vọt lên, lướt ngang mặt bàn và hất tất cả chén đĩa, ly tách rơi lảng cảng, rớt tan tành bao nhiêu mảnh vụn . Có điều không ai sao hết !
Cả nhà giật mình im lặng đến sững sờ . Gino liếc mẹ, liếc chị rồi ù té chạy . Nó chạy vùn vụt dọc hành lang, chạy xuống thang gác, chạy vọt ra ngoài đường . Mụ Lucia tất tả chạy, theo, chửi với theo:
– Đồ con nhà mất dạy ! Đồ đĩ điếm . Đừng về ăn cơm trưa nay nghe mày, Gino ?
Nhưng xuống được dưới đường, sang được đường số 31 là Gino có quyền thảnh thơi . Mẹ nó, chị nó hay ai đi nữa đều có nghĩa gì ? Nó chạy như bay song bỗng đâu có người cản lại . Tưởng ai hóa ra Vincenzo .
Thằng Vincenzo nắm cứng lấy nó bảo: “Về nhà đi mày ? Chị Octavia buộc tao phải đi kêu mày về đấy” . Nó vùng vẫy vuột khỏi tay Vincenzo, đẩy cho nó một phát kèm theo một lời hăm dọa: “Sao, thằng khốn ? Mày muốn đánh nhau với tao hả ?”
Vincenzo vỗ về: “Thôi mày, đi về đi . Cửa sổ để tao chùi cho . Làm xong thì cả hai thằng mình cùng đi đánh bóng chơi, chịu không ?”
Gino vùng chạy . Chẳng ai đuổi theo . Thường lệ Vincenzo chạy nhanh hơn nó quá nhiều . Nếu định đuổi thì nó đã đuổi kịp từ lâu .
° ° °
Nó cảm thấy phơi phới tự do . Bất mãn lắm chứ, nhưng Gino đâu đã khùng ? Nó chẳng muốn ai sai phái vậy thôi, dù người đó là anh Larry ! Nếu nó chạy đi thì dĩ nhiên Larry sẽ là người đuổi theo . Chắc chắn vậy . Do đó phải chạy lẹ, lẹ nữa .
Sang tới đại lộ số 9 tình cờ có chuyến xe lửa chạy ngang . Nó bèn nhảy ngay lên nhưng mới được vài dãy nhà thì thằng cưỡi ngựa đã phát giác, đưa roi quật vun vút .
Gino đành phải xuống, lượm cục đá . Nó cứ nhằm toa xe thảy đại, khỏi nhắm gì hết, nhưng tình cờ lại trúng . Nghe trên toa xe có tiếng chửi ầm ĩ là nó mau chân tạt qua đại lộ số 8 . Thấy chiếc taxi rề rề chạy ngang kiếm mối, Gino bèn nhảy lên, bám cứng phía sau xe . Thấy vậy gã tài xế bèn tống ga phóng vùn vụt cho nó muốn xuống cũng không thể nhảy xuống được .
Cứ thế nó đành bám cứng sau xe, dông tuốt tới Central Park . Có bao giờ nó dám chạy chơi tới đây ? Đành phải nhảy xuống vậy, thây kệ cho gã tài xế ngoáy mũi chọc quê .
Khát nước quá Gino bèn xề tới máy nước vốc một ngụm uống đỡ . Một xu ăn càrem hay uống nước ngọt cũng không có . Nó chạy băng ngang Central Park, chạy tuốt sang phía bên kia công viên và chỉ dừng lại khi nó nhìn thấy dãy nhà trăng trắng cao vút, khu nhà của bọn có tiền ! Nhưng có tiền hay không thây kệ bọn chúng . Có bao giờ Gino thèm nghĩ tới đồng tiền đâu ? Nếu có tưởng tượng thì nó phải tưởng tượng mình là một người hùng, một chiến sĩ xông pha ngoài mặt trận . Hay một cao thủ đánh bóng ngoài sân cỏ .
Gino lo chạy đi kiếm một chỗ cây cối um tùm như rừng để dựa lưng gốc cây nhìn mà mắt nó không chạm phải những dãy nhà sang trọng, hay một chuyến xe lửa băng ngang . Nó muốn vậy đó nhưng đâu được ?
Vì dù đứng hay ngồi thì mỗi khi ngước mắt nhìn là mắt Gino vẫn chạm phải một vật đứng chắn đằng trước . Hai tai nó vẫn phải nghe . Nếu không phải tòa nhà lầu sừng sững thì một tấm bảng quảng cáo khổng lồ cũng như nếu không nghe thấy còi xe thì phải có vó ngựa gõ lộp cộp vậy .
Gino thoáng bất chợt mùi hơi xăng trộn theo ngọn cỏ lá cây . Sau cùng mệt đứt hơi nó phải nằm lăn kềnh ra thảm cỏ bên cạnh cái hồ nhân tạo bờ xây xi măng .
Nhưng một khi nó đã nằm xuống thì đương nhiên bao nhiêu tòa nhà vĩ đại cũng chỉ như treo trong không gian, nhẹ hều phơi phới như trong truyện thần tiên . Nhìn mãi cũng mỏi mắt . Gino tưởng như tháp cánh bay vụt ra khỏi công viên để xâm nhập vào thành phố . Vậy là nó thiếp đi trong giấc ngủ .
Sự thực Gino chỉ ngây đi trong giấc ngủ chập chờn . Nó mơ màng thấy kẻ qua người lại dừng chân nhìn, một trái bóng rớt kế bên và hai thằng chạy tới nhặt lên . Thấy hết nhưng muốn mở mắt ra xem cho rõ không nổi . Lơ mơ thấy ấm nóng rồi ánh sáng nhạt dần dưới tàng cây râm mát . Trời đổ mưa lâm râm quần áo nó ướt sũng . Rõ ràng nó cảm thấy lành lạnh chừng có ánh nắng mặt trời rọi tới mới ấm áp trở lại song mệt quá hết dậy nổi . Đúng là nằm một buổi mà cảm nhận đủ thời tiết bốn mùa ! Gino gối đầu cánh tay nằm co ro áp mặt xuống thảm cỏ xanh đánh một giấc đã đời .Tưởng đâu ngủ được đến một năm nhưng sực tỉnh mới hay trời vừa chạng vạng tối .
Ngẩng mặt nhìn trời không thấy ánh nắng mà xanh ngắt hoàng hôn . Cây cối công viên giờ này xanh thẫm, rậm đen . Điệu này phải về nhà lẹ lẹ trước khi trời sập tối .
Gino rời công viên ra đường số 72 . Đường về nhà còn xa quá nó đâm lo: quen nhà, quen xóm rồi mà không thấy mặt mấy người thân trong nhà quả thật buồn . Có bao giờ nó đi một mình suốt ngày thế này ? Cũng may lại có chiếc taxi trống rề rề chạy tới . Nó nhảy lên bám đằng sau và may nữa là ông tài xế cũng chạy về xóm nó .
Qua đại lộ số 9, rẽ vào đường số 31 chiếc taxi vẫn vùn vụt phóng . Bắt buộc phải xuống Gino bèn phóng đại một phát . Chân vừa đụng đất là nó nhảy tung phát nữa để giữ thăng bằng . Làm sao té nổi ? Hai chân nó nhảy như cheo .
Đúng lúc đó có tiếng phanh nghiến ken két sau lưng . Đột nhiên Gino có cảm giác thân hình bay bổng . Nó bay thật, bay một quãng khá xa . Lúc hạ chân xuống thì đụng lề đường nhưng nó cho người tung lên thêm một phát . Khỏi bị thương, khỏi trầy trụa nhưng Gino hết hồn . Chút xíu nữa không nhảy kịp là nằm dưới gầm xe rồi !
Chừng nó hoàn hồn thì thấy một chiếc xe tổ bố nằm gác lề, hai bánh trên, hai bánh dưới . Một gã đàn ông cao lớn tông cửa vọt ra chạy tới Gino . Đầu hắn sói, cặp mắt xanh lơ láo và chính hắn cuống quít đến nỗi nó cảm thấy thương hại .
Gino nói ngay: “Không sao đâu ông” nhưng người lái xe vẫn cứ đỡ lấy nó đưa tay sờ soạng khắp người ý hắn xem có chỗ nào gẫy xương không . Đâu có ? Cả người nó nguyên vẹn, chỉ có chiếc quần cao bồi rách tét ống bên trái . Máu tươm ra nhỏ giọt . Người lái xe hối hả hỏi dồn:
– Cháu … cháu có sao không ? Cháu thấy trong người thế nào ?
Gino ấp úng: “In hình chỗ đầu gối bị …” . Hắn lẹ làng cúi xuống nhìn và tìm ngay ra một vết tét máu đang rỉ rả chảy .
Thế là hắn ôm xốc nó lên như ẵm đứa trẻ thơ và cẩn thận đặt lên băng trước . Bà con xúm lại xem thì hắn gạt ra:
– Cô bác cho nhờ chút xíu ? Tôi chở thằng nhỏ đi nhà thương gấp .
Xe ngừng trước nhà thương Pháp đường số 30 . Hắn kiếm chỗ đậu xe, châm thuốc hút, mắt vẫn không rời Gino .
– Bây giờ cháu nói thật đi, cháu có sao không ?
– Không sao .
Miệng nói vậy nhưng bụng cũng hơi run ! Suýt bị xe cán mà ? “Để tôi xem kỹ thử” . Gino vén ống quần . Chỗ xây xát máu không chảy nữa, đóng cứng chỗ đầu gối . Nó hí hửng: “Cháu ít khi chảy máu lâu . Chút xíu là lành ngay” .
– Thôi, dù sao cũng phải vào nhà thương xem qua đã …
– Cháu chịu thôi … ở nhà thương họ bắt đợi lâu lắm, cháu phải về nhà ngay không mẹ cháu la chết . Cháu không sao đâu mà ! Vả lại cũng tại cháu chạy bậy chứ đâu phải lỗi ông ?
Gino mở cửa xe bước xuống . Nó ăn nói chững chạc và ngang hàng cứ như người lớn, và nói là bỏ đi, bước thấp, bước cao . Người lái xe ló đầu ra kêu:
– Ê, bé con !
Nó ngừng lại nhìn . Hắn chìa ra một tờ năm đô la, vẫy vẫy nó tới . Gino lúng túng đáp:
– Thôi ông . Cháu không lấy tiền đâu . Lỗi cháu mà ?
– Cầm lấy đi, đừng làm tàng ! Bộ mày tính bắt bà già mi phải xuất tiền ra may đền mày chiếc quần mới hả ?
Thái độ và giọng nói ông ta nghe được . Xem bộ người đàng hoàng . Lúc Gino cầm tiền hắn hả hê nắm tay chặt, bắt xua một cái khen: “Đó, vậy có phải được không ?”
Có năm đô la trong tay, Gino hí hửng ra về . Bây giờ chỉ việc băng đại lộ số 9, đi dưới dạ cầu và dọc theo đường số 30 là tới đại lộ số 10 rồi . Rẽ cua là tới nhà .
Kìa thằng Sal đang chạy chơi tung tăng dưới đường, mẹ nó đang ngồi ghế đẩu như thường lệ ngay trước lối vào chung cư . Cùng ngồi một chỗ còn có dì Louche và một bà nữa . Đi ngang lò bánh Gino thấy Octavia đang đứng bên quầy càrem nói chuyện với Guido . Hai chị em cùng thấy nhau nhưng cùng lờ đi . Nhưng muốn về nhà phải đi ngang chỗ mẹ nó ngồi . Mẹ nó kêu thì phải ngừng lại, bà ta không bực bội la lối như nó tưởng .
– Mày đấy hả ? Tưởng mày đi luôn chớ ! Đồ ăn để trong bếp lò đó …
Lucia Santa liếc nhìn chỗ khác, quay ra nói chuyện với Louche .
Gino bước vào nhà dưới “Quái sao bà ấy không thấy mình chân đi khập khiễng kìa ?”. Nhưng vậy mà lại đỡ . Nó từ từ lên thang . Chà, bây giờ mới thấy chỗ đầu gối đau ê ẩm . Miệng nó đắng nghét, nước bọt đi đâu hết ? Mắt nó nhìn cũng thấy yếu mà chân bước run run thật .
Thằng Vincenzo đang ngồi xem sách trong bếp . Thấy mặt Gino nó mau mắn mở cửa lò lấy ra mấy đĩa trứng, khoai tây đặt lên trên bàn . Nó còn chạy ra tủ lạnh xách vào chai sữa tươi . Gino bèn vồ lấy, tu ừng ực một hơi rồi mới ngồi ăn . Vincenzo hỏi:
– Mày đi đâu mà đi biệt một ngày vậy ? Ở nhà mẹ và chị Octavia lo quá . Còn anh Larry đi kiếm mày tùm lum …
Gino chỉ “thế hả” cho có . Nhưng vậy là đỡ khổ rồi, có điều sao tối nay nó không ăn vào, chỉ được vài miếng . Để gác chân lên ghế thấy tê chồn bèn kéo quần lên xem . Ô hay sao lúc nãy không có gì mà bây giờ chỗ đầu gối loét ra lớn miệng thế này mà xung quanh sưng tím bầm ?
Vincenzo để ý thấy hấp tấp bảo:
– Ủa, sao vậy mày ? Lại đánh lộn ? Phải rửa ráy rồi rắc thuốc gấp . Cả mặt mày, tay mày cũng xây xát kìa …
– Đâu có đánh lộn ? Đụng xe …
Nói có vậy đó mà Gino thấy nghẹn ngào muốn khóc .
Nó chạy tới lavabô rửa ráy, rồi ra ngoài phòng hạ giường xuống, cởi quần áo tính ngủ sớm . Người nó lạnh ngắt nhưng đắp mền lên là xong chứ gì ? Tấm giấy năm đô la lấy ở túi quần ra nó vẫn giữ đây .
Bỗng nhiên Gino thấy bụng cồn cào, mặt nóng bừng bừng . Nó nhớ lại giây phút chiếc xe lao tới đụng nó cái rầm bay lên trên lề . Thấy Vincenzo xề lại ngồi bên cạnh nó kể lể:
– Tôi vừa bị xe đụng thật đó . Thằng cha lái xe kể cũng tử tế, nó cho năm đô la đây này, còn bắt vào nhà thương nhưng tôi đâu chịu . Mình có sau đâu nào ? Huống hồ tại nhảy bậy nên bị xe đằng sau đâm phải . Tờ giấy năm đô la tôi còn giữ đây này …
Gino chìa tấm giấy bạc ra khoe . Bằng ấy tiền đâu phải chuyện chơi ? Vincenzo đã từng có năm đô la rồi chứ, bằng tiền vàng đàng hoàng của dì Louche cho buổi lễ Thêm sức, nhưng có mà đâu được xài ? Nó hỏi thằng em:
– Mày có tới năm đô la kìa ? Mày dám xài, hay mày tính gửi mẹ ?
– Giỡn hoài ! Biết đụng xe bà ấy còn đánh chết luôn !
Tự nhiên nét mặt Gino nghiêm trọng hẳn . Nó nói rất đứng đắn:
– À này, xưa nay tụi mình vẫn mơ ước có tí vốn riêng để mua lave về bán kiếm lời ngon lành, phải không ? Bây giờ có năm đô la quá thừa rồi, tại sao ta không làm liền ? Mình bán được mà, biết đâu chừng phát tài lớn ?
Gino gãi trúng chỗ ngứa của thằng anh . Có tới năm đô la mua lave về bán thì hách quá rồi . Vincenzo bèn chộp ngay:
– Thật không ? Nếu mày tính làm ăn thật thì để tiền tao giữ cho ? Mẹ mà biết mày có tiền thì mẹ “giữ giùm” là mệt đấy !
– Đâu được bạn ? Tiền tôi thì tôi giữ chứ ?
Vincenzo sa sầm mặt . Vừa chạm tự ái vừa ngạc nhiên vì sao thằng này dám nghi ngờ bậy vậy ? Xưa nay tiền nào Gino cũng đưa nó giữ hết mà, dù tiền bán nước đá hay tiền ăn bài cào . Bây giờ để nó giữ tiền đâu được ?
– Thôi mày để tao giữ, chứ tiền ở tay mày đến thua sạch …
– Đâu được ? Tiền này là tiền … đụng xe mà ? Mày có đụng xe không … hay mày có đi cùng thằng bị đụng xe không ? Mày đứng về phe Octavia mà ? Cho mày “làm ăn” chung là tốt … còn đòi giữ tiền !
Giọng Gino cay cú . Nó nằm bật ngửa ra gối xem kỳ quá ! Không hiểu tại sao nó trở chứng vậy kìa ? Thôi được, tiền nó cứ để nó giữ đi . Vincenzo thấy ghét quá, định bảo thẳng “tiền này … mày giữ đi ! Tao không thèm” . Bề nào nó cũng là anh mà ý kiến “làm ăn” là của nó chứ bộ ? Sau mấy phút suy nghĩ, Vincenzo đành nhượng bộ:
– Thôi được . Mày muốn giữ lấy thì giữ . Nhưng chỗ đầu gối thế nào ? Có cần phải băng sơ sơ không ?
– Khỏi cần ! Mình bàn vụ làm ăn buôn bán đi ? Mày nhớ đừng nói hở tiền đụng xe nghe ? Cứ bảo là … trúng số đi .
– Đợi chút, để tao lấy giấy bút tính toán đàng hoàng .
Vincenzo hối hả đi lấy giấy bút . Tuy nhiên phải dọn dẹp chén đĩa, rửa ráy cho đàng hoàng đã chứ ? Đây là công việc của Gino, mẹ đã giao rồi . Nhưng bây giờ phải làm giùm nó vậy .
Lúc mang được giấy bút vào thì trời đã tối mò . Nhìn kỹ trong bóng tối lờ mờ thì thằng Gino đã nằm lăn ra ngủ hồi nào ? Nó ngủ say như chết, tay thò ra khỏi mền và tấm giấy năm đô la nhầu nát đã nằm dưới sàn nhà !
Nhưng không, sao vẫn có tiếng gì vậy ? Tới sát bên xem kỹ mới hay thằng Gino tuy thiếp ngủ đi thật nhưng nó vẫn nức nở khóc, nước mắt dầm dề . Nó mê ngủ, hay nằm mơ thấy chuyện dữ ? Tới lay người kêu tên nó mà Gino vẫn cứ ngáy đều đều . Không nức nở nhưng mặt mũi vẫn đầm đìa nước mắt .
Vincenzo cầm tờ giấy bạc, đứng bên giường đợi một lát xem nó có dậy và đòi lại không . Nó vẫn ngủ . Vincenzo bèn nhét tấm giấy bạc vào một khe hở bí mật ở vách tường .
Nó ra cửa sổ trèo lên ngồi nhìn xuống đường . Bây giờ đã mùa xuân thật nhưng trời còn lạnh, mấy bà hàng xóm đâu đã tụ họp nổi . Cả một khu phố yên tĩnh, ngay khu nhà ga xe lửa cũng lặng như tờ: khỏi có xe chạy, khỏi có tiếng sắt thép va chạm nhau .
Vincenzo ngoái cổ nhìn vào xem thằng Gino có gì không . Nó vẫn ngủ yên . Bèn nhắm mắt suy tính xem “làm ăn” cái nghề lave này cần những gì, phải khởi sự làm sao . Thằng Gino bày đặt đòi giữ tiền nhưng Vincenzo thừa biết người điều khiển sẽ là nó, không nó còn ai ?