Dật Nhiên Tùy Phong

Chương 22: Bạch Thụ come out


Đọc truyện Dật Nhiên Tùy Phong – Chương 22: Bạch Thụ come out

Trở lại thành phố S, lúc ở sân bay Tào Dật Nhiên và Bạch Thụ tách ra, Bạch Thụ có bạn tới đón, mà trong nhà Tào Dật Nhiên phái xe tới đón hắn, trực tiếp đưa hắn về chỗ cha mẹ, bởi vì thân thể ông nội hắn xảy ra chút vấn đề, bảo hắn nhanh chóng về nhà.

Lúc hai người tách ra, thậm chí không kịp nắm tay một cái, Tào Dật Nhiên vội vã về trước, Bạch Thụ ở phía sau lớn tiếng kêu hắn, “Dật Nhiên..”

Tào Dật Nhiên xen lẫn trong dòng người, quay đầu nhìn y, y cao, phi thường bắt mắt, Bạch Thụ tươi cười sáng lạn vẫy tay với hắn, sau đó làm động tác gọi điện thoại. Tào Dật Nhiên cũng cười cười, xoay người đi, chỉ bước hai bước lại ngừng lại, sau đó giơ tay lên khua khua với y.

Bạch Thụ ở chỗ đó chờ hành lí, mắt nhìn Tào Dật Nhiên biến mất theo dòng người.

Bạch Thụ trở về liền bắt đầu đi làm, người như y, kỳ thật không có thời gian rảnh rỗi chân chính, vụ án vĩnh viễn không dứt, khi có án lớn khiến bên trên chú ý hoặc là vụ án phải kết hợp với tỉnh khác, càng là bận đến chân không chạm đất, hầu như không có thời gian ngủ nghỉ.

Hơn nữa, bởi vì năng lực phân tích của y rất mạnh, kĩ thuật bắn súng lại chuẩn, y vừa về liền nhận được lệnh, đi tham gia tập kích vụ án in tiền giả rất lớn, nhóm tội phạm mang theo khuôn tiền giả đều là một đám liều mạng vô cùng hung ác.

Bọn họ nhận được tin báo đám tội phạm này sắp bán khuôn mẫu ở đâu đó, cho nên, chuẩn bị một lưới tóm gọn đám tội phạm này, đồng thời không thể để cho khuôn tiền giả lọt ra ngoài.

Sau khi Bạch Thụ được phái đi, liền không thể liên lạc với bên ngoài nữa, đương nhiên cũng không có cách nào liên lạc Tào Dật Nhiên, vốn còn muốn hỏi tình huống ông nội hắn, sau lại không có cách nào quan tâm được.

Bạch Thụ ở ngoài tỉnh đợi hơn nửa tháng, bởi vì có kẻ chạy mất, y phụ trách truy tìm, tuy rằng cuối cùng tên đó bị bắt lại, nhưng y cũng chị thương, bị bắn trúng chân.

Vì vậy, Bạch Thụ quay lại thành phố S, sau khi vết thương ở chân khá hơn một chút, lúc này đã là cuối tháng mười, lúc khí trời đã hoàn toàn lạnh xuống.

Bạch Thụ vì bị thương khi làm việc mà được cho nghỉ phép một đoạn thời gian để dưỡng thương cho tốt, cha mẹ y bởi vì lần này y lại gặp chuyện không may lo lắng đến nổi cơm nước không màng, còn bắt y về nhà, nghiêm túc giáo dục Bạch Thụ.

Tào Dật Nhiên có thời gian rảnh đi thăm Bạch Thụ, trong tay hắn cầm theo một túi vật phẩm điều dưỡng*, là quản gia nhà hắn chuẩn bị giúp, hắn cũng không biết bên trong cụ thể là cái gì, dù sao cứ như vậy mang theo.


(*保养品 (bảo dưỡng phẩm) search hình thì thấy nó là nguyên bộ mỹ phẩm dưỡng da á, nhưng đi thăm bệnh mang cái này làm gì)

Hắn lái xe dựa theo địa chỉ Bạch Thụ cho tới nhà cha mẹ Bạch Thụ, theo hắn biết, nơi này là một khu biệt thự khái thác từ sớm, nhà ở mặc dù có hơi cũ, nhưng do có các loại xử lý thiết kế của mẹ Bạch Thụ, nhìn phi thường có phong cách Châu Âu thời Trung cổ, thậm chí thậm chí tường vi quấn quanh hàng rào gỗ cao cao trước nhà, khiến hắn phải thích ứng cả nửa ngày mới thích ứng được, hơn nữa hoài nghi đây thật sự là nhà cái tên Bạch Thụ cao cao đen đen, là nơi y lớn lên từ nhỏ?

Đang khi hắn do dự không chắn, cửa hàng rào mở ra, Bạch Thụ chống gậy xuất hiện ở cửa, thấy xe của hắn, lên tiếng, “Tôi ở trên lầu thấy xe của em, kiểu nhà của chúng tôi, gara phải tiến vào từ bên hông.” Nói xong, đã đi ra, đi trước xe Tào Dật Nhiên dẫn đường cho hắn, Tào Dật Nhiên thấy Bạch Thụ, phát hiện Bạch Thụ vẫn là Bạch Thụ kia, ngoại trừ cây gậy chống rất chướng mắt.

Tào Dật Nhiên theo Bạch Thụ đỗ xe vào gara nhà y, sau đó xuống xe, cầm túi vật phẩm điều dưỡng trên tay, hỏi y, “Anh rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không để lại di chứng chứ?”

Bạch Thụ lắc đầu, nói, “Không phải rất nghiêm trọng, thường đi bên bờ sông, sao có thể không ướt giày. Lần này là bọn tôi không phát hiện ba tên đều có súng, còn cho rằng bọn họ chỉ có hai khẩu, tính sai mà thôi.”

Tào Dật Nhiên nghe câu này của y liền cười lạnh, “Tính sai… mà thôi! Lần sau anh lại tính sai một cái, còn mạng quay lại gặp tôi không?”

Bạch Thụ vì câu này mà dừng bước, xoay người nhìn Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên vẫn là Tào Dật Nhiên kia, chỉ là tóc dài hơn, còn nhuộm highlight mấy lọng tóc vàng, đồ mặc trên người rất bình thường, áo sơmi ghilê và quần tây giày da, không có áo ba lỗ lưới hay là quần da, chỉ là hắn hơi nhíu mày, sắc mặt rất âm trầm.

Bạch Thụ biết hắn đang quan tâm mình, cho nên trong lòng cảm động, chậm rãi đi tới bên người Tào Dật Nhiên, đưa tay kéo vai hắn một chút, nói, “Không có nhiều lần tính sai thế đâu.”

Tào Dật Nhiên theo dõi y, con ngươi đen láy, sâu thẫm, hàm chứa một đoàn lửa. Hắn đẩy tay Bạch Thụ ra, sau đó nói, “Không phải chính anh nói thường đi bên bờ sông sao?”

Thế là Bạch Thụ cũng không biết giải thích thế nào nữa, sau đó lại ngập ngừng nói, “Em phát sinh quan hệ nam nữ loạn xạ, hệ số nguy hiểm còn cao hơn tôi. Có từng nghĩ tới chưa? Cứ nói tôi như vậy.”

Tào Dật Nhiên vì câu này sửng sốt một chút, sau đó nói, “Ha, đó là chuyện từ lâu rồi.”


Bạch Thụ nắm vai hắn, xoay mặt hắn đối diện mình, nói, “Chuyện từ lâu rồi? Trong khoảng thời gian tôi đi vắng, em dám thề mình không làm loạn.”

Tào Dật Nhiên bị y chằm chằm nhìn thẳng, cư nhiên có chút tâm hoảng ý loạn, hơn nữa hô hấp không đủ, ấp úng nói, “Đều là người có thể bảo đảm an toàn, chẳng lẽ anh muốn tôi thủ thân?”

Bạch Thụ cười lạnh một tiếng, liền muốn tát Tào Dật Nhiên một cái, bất quá bị Tào Dật Nhiên bắt được tay, nói, “Hôm nay tôi đặc biệt tới thăm anh, thái độ anh tốt một chút có được không. Anh nói một tiếng cũng không có, tùy tiện mất tích nhiều tháng, tôi vẫn là phải tìm quan hệ mới hỏi thăm được anh ra ngoài làm nhiệm vụ, cmn anh cư nhiên vừa về là chấp vấn tôi, anh dựa vào cái gì a!

Hai người giống như gà chọi trừng đối phương, cuối cùng vẫn là Bạch Thụ hòa hoãn trước, y hỏi Tào Dật Nhiên, “Em chưa từng cân nhắc thật kỹ quan hệ của chúng ta sao? Nếu như em đã cân nhắc, còn ra ngoài làm bậy, đó là không trung thành.”

Tào Dật Nhiên cuối cùng có suy nghĩ hay không, hắn mím môi không đáp được, dù thế nào đi nữa, hẳn cũng đã cân nhắc qua, thế nhưng, hắn biết mình là bùn nhão không đỡ nổi tường, cho nên cha mẹ trông cậy hắn tìm cô gái môn đương hộ đối kết hôn sinh con, đến lúc đó lại nghiêm túc bồi dưỡng đời kế tiếp của hắn làm người nối nghiệp.

Trước đây Tào Dật Nhiên cũng không nghĩ như vậy, hắn tốt nghiệp rồi vẫn không làm việc, chơi bời lêu lổng, gần đây mẹ hắn lại bảo hắn đến công ty học tập, hắn vẫn như cũ nói không đi, mẹ hắn liền có chút tức giận, nói một câu, nếu hắn không làm, vậy thì nhanh chóng kết hôn sinh con về sau làm thay hắn, nếu không gia nghiệp luôn có người thừa kế, không thể toàn bộ quyên góp hết, đến lúc đó bọn họ vừa chết, Tào Dật Nhiên ăn không khí sống sao?

Tào Dật Nhiên lần đầu tiên biết mình trong mắt cha mẹ bất kham như thế, có chút nản lòng thoái chí, cho nên, mượn rượu giải sầu, quả thật là tìm người lêu lổng vài ngày.

Mà hắn kỳ thật cũng không muốn để cha mẹ triệt để thất vọng, cho nên, hắn vẫn muốn tìm phụ nữ kết hôn sinh con.

Cùng một chỗ với Bạch Thụ, vui vẻ thì vui vẻ, hơn nữa quả thật có hơi thích y, nhưng, lại cân nhắc từ nay về sau buộc chung một chỗ với Bạch Thụ, ra ngoài tìm tình một đêm chính là không trung thành, hắn còn thật chưa nghĩ tới.

Tào Dật Nhiên trầm mặc khiến Bạch Thụ nghiến chặt răng, Tào Dật Nhiên không biết nghĩ thế nào, tiện tay đặt quà tặng xuống đất, xoay người muốn lái xe đi, nói, “Tôi chưa từng cân nhắc, chúng ta có thể có quan hệ gì, ngoại trừ bạn tình còn có những thứ khác sao?”

Hắn vừa nói xong, đã bị Bạch Thụ ném gậy chống bổ nhào tới, Bạch Thụ ép hắn lên cửa xe, liền mạng trừng hắn, “Không có khả năng.”


Tào Dật Nhiên cười lạnh một tiếng, “Sao không có khả năng?”

Bạch Thụ nói, “Tôi không có khả năng cho em tiện nghi rồi đi như vậy.”

Tào Dật Nhiên đang muốn đáp trả, Bạch Thụ đã chặn miệng hắn, mỗi lần Bạch Thụ đều hôn loạn thành một đoàn, Tào Dật Nhiên muốn đẩy y ra, nhưng nghĩ đến hiện tại y là tên thọt bị thương chân, vì vậy đành phải nhịn, nhưng quả thật là bị y hôn khó chịu, liền đảo khách thành chủ, hắn gần đầy ước chừng mười ngày không tìm ai, hôn Bạch Thụ như vậy, hắn cư nhiên nổi lên phản ứng, phía dưới rất nhanh cứng lên, hơn nữa hắn phát hiện Bạch Thụ cũng có phản ứng, tay hắn ôm lưng Bạch Thụ, hai người hôn khí thế ngất trời, hạ thân còn không ngừng ma sát, trình độ lửa nóng không ngừng thăng lên.

Căn nhà này của cha mẹ Bạch Thụ, tuy gara ở bên hông nhà, thế nhưng trong nhà có một lối đi nhỏ thông tới đây, Bạch phu nhân thấy con trai đón khách nửa ngày không vào phòng khách, liền chạy tới xem, từ bên trong mở cửa, chỉ thấy con trai và một nam nhân vóc dáng cao ôm nhau trên cửa xe cắn tới khó bỏ khó phân, trong nháy mắt bà liền ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.

Bạch phu nhân là phần tử trí thức cao cấp làm về xã hội học và lịch sử học, giáo sư đại học, bất quá đã về hưu, cho nên suốt ngày ngoại trừ dọn dẹp nhà cửa, chính là vẽ quốc họa và đánh đàn, có đôi khi viết vài thứ, còn lại chính là quan tâm hôn nhân đại sự và an toàn tính mạng của con trai.

Đột nhiên thấy nội dung kích thích như thế, sau khi bà từ trong ngốc lăng phục hồi tinh thần lại, liền hít một hơi thật sâu, nhẹ tay nhẹ chân lùi về, tuy rằng bà muốn xem như không biết gì trước, tránh cho con trai xấu hổ, thế nhưng đột nhiên bạn già đi tới không đúng lúc, Bạch lão tiên sinh lớn giọng hô một câu, “Đón một vị khách tốn nhiều thời gian như vậy, hai người đều chạy đi tới đây, rốt cuộc là đang làm gì a?”

Bạch phu nhân bị chồng làm cho tức muốn giậm chân, bên kia Bạch Thụ và Tào Dật Nhiên cũng kịp phản ứng, nhanh chóng tách ra, Bạch Thụ từ trên người Tào Dật Nhiên hơi hơi khom người, sau đó thấy được cha mẹ đứng ở cửa.

Tào Dật Nhiên cũng xoay đầu lại nhìn thấy, lần đầu tiên xuất hiện bị cha mẹ đối phương tóm tại trận, hắn vẫn có chút xấu hổ.

Xấu hổ thì xấu hổ, thế nhưng nhớ đến hiện tại Bạch Thụ đứng một chân, cho nên không buông y ra, ngược lại ôm lấy y.

Hai người đều là mặt đỏ tới mang tai, vội hít mấy hơi, đè lửa dục xuống.

Bạch tiên sinh thấy cảnh tượng này, phỏng chừng hiểu được, ông đen mặt, sau đó lại nhìn nhìn bạn già, rồi huýt một tiếng, xoay người rời đi, sư tử hống, “Tới đây cho ba!”

Bạch phu nhân chạy tới nhặt gậy chống đưa cho con trai, sau đó lại cẩn thận quan sát Tào Dật Nhiên vài lần, ngoại trừ có hơi để bụng mấy cọng tóc nhuộm vàng của Tào Dật Nhiên, cảm thấy Tào Dật Nhiên xem như là một thanh niên đoan chính xinh đẹp. Lại liếc nhìn con trai, cảm thấy hai người coi như xứng đôi.

Bà vừa suy nghĩ khả năng ôm cháu nội không lớn, vừa cảm thấy thương tâm con trai là đồng tính mà lâu như vậy không nói với trong nhà, đồng thời lại càng thêm lo lắng cho tương lai của con trai.


Bà đưa gậy chống cho Bạch Thụ, liền dặn dò y, “Một lát đừng cứng rắn với ba con, có biết không?”

Bạch Thụ từ hồi trung học đã tự mình làm chủ chuyện của mình, tuổi còn nhỏ xuất ngoại học đại học cũng vậy, trở về liền học trường cảnh sát cũng vậy, làm cảnh sát càng là như vậy.

Có lẽ cách nghĩ thiên mã hành không* và thay đổi hiện thực này là thừa hưởng từ người mẹ có chủ nghĩa lãng mạn và chủ nghĩa huyễn tưởng này.

(*chỗ này ám chỉ phong cách không bị giới hạn)

Mẹ y đã gần sáu mươi, bất quá bảo dưỡng tốt, nhìn qua cũng mới bốn năm mươi tuổi, còn mặc áo viền hoa, trông mềm mại cực kì.

Bạch phu nhân bảo hai người vào nhà, sau đó đi bên cạnh Tào Dật Nhiên quan sát hắn, hỏi, “Bé con, con tên gì, cùng A Thụ đã bao lâu rồi?”

Tào Dật Nhiên muốn xoay người lái xe rời đi, thế nhưng bị Bạch phu nhân nhìn chằm chằm như thế, hắn lại không đi được, chỉ có thể bị cánh tay rảnh ran của Bạch Thụ lôi vào nhà, đáp lại, “Dì, con họ Vương, tên Vương Hoài, chưa cùng Bạch Thụ bao lâu, mới quen thôi.”

Bạch Thụ nghe Tào Dật Nhiên đầy miệng nói xạo, y quay đầu nhìn hắn cười lạnh một tiếng, Tào Dật Nhiên xem như không thấy.

Mà Bạch phu nhân rất nghiêm túc gật đầu, sau đó nói, “Bác biết đồng tính trong xã hội áp lực rất lớn, hơn nữa thời gian ở cùng nhau cũng ít. A Thụ thằng nhóc này, cư nhiên vẫn giấu diếm, cũng không nói với bọn bác, bác còn cứ tìm con gái cho nó thân cận, aizz, sao nó không nói gì chứ.”

Bạch Thụ cắt ngang lời mẹ, nói, “Mẹ, trước mắt đừng nói những thứ này.”

Vào phòng khách, cha y không ở đó, dì giúp việc chỉ vào phòng sách, nói, “Tiên sinh ở trong phòng sách.”

Vì vậy Bạch Thụ đi vào phòng sách, bảo Tào Dật Nhiên ngồi trong phòng khách.

Bạch phu nhân cũng ngồi xuống trong phòng khách, xem ra là hạ quyết tâm khách sáo với Tào Dật Nhiên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.