Đọc truyện Đất Ma – Chương 3: Quán Ba Thước
Giếng xây bằng gạch, cũng không sâu gì cho cam.
Nếu muốn, Phượng Ngân chỉ khẽ nhảy một cái là có thể bắt được thành giếng mà leo lên, thành ra cũng đỡ sợ hơn.
Chỗ thành giếng hướng về cái am thờ có một cái đường hầm vừa đủ cho một người bước đi, cứ mười mét lại thắp một ngọn đèn.
Đứng chờ sẵn trong hầm là một bà lão nhỏ thó, lưng còng, tóc bạc lòa xòa thành từng lọn rủ xuống trước trán hệt như một cây dương liễu già.
Thấy Phượng Ngân đến, bà ta bèn móm mém:
“Cô theo tôi vào đây, cậu Quý đang chờ đấy.”
Bà còng cố ra vẻ thân thiện, nhưng phía sau giọng nói của bà ta lại như ẩn giấu một loại ma lực khiến người nghe lạnh run cả người.
Câu bà ta nói lại càng khiến Phượng Ngân cảnh giác hơn…
Điền Quý chỉ xuống giếng trước cô nàng vài giây, mà nay đã không thấy bóng dáng đâu cả, cũng không nghe thấy tiếng chân luôn.
Cho dù anh ta vừa đáp xuống đã chạy ngay thì cũng không thể có chuyện này xảy ra được.
Trừ phi…
Anh ta là ma.
Bản thân toa tàu mà hai người ngồi khi trước thực ra không hề trống trải.
Ghế nào cũng có ma ngồi, những linh hồn xấu số bỏ mạng nơi đất khách quê người lên chuyến tàu âm để về quê cũ.
Cái ghế bên cạnh Phượng Ngân thực ra cũng đã có một bóng ma ngồi sẵn.
Ấy vậy mà vừa thấy Điền Quý bước vào, các hồn ma đều cuống cuồng hoảng loạn cả lên, vội vàng nép mình tránh vào một xó.
Ấy là lí do Phượng Ngân đoán anh chàng này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Lại nói, tuy những chuyện quái dị liên tiếp xảy ra kể từ lúc xuống tàu, nhưng nếu nói là cô nàng sợ thì không phải.
Có cảnh giác hơn, nhưng Phượng Ngân không cho rằng ma quỷ bình thường có thể làm gì nổi mình.
Cho dù Điền Quý và tay Bắc bán gà có cấu kết với nhau, cô nàng cũng có thừa tự tin rằng có thể an toàn thoát ra.
Bà còng đã mời, thì cô nàng bèn dấn bước vào trong căn hầm, thử xem quán của bà ta rốt cuộc bán thứ gì.
Bà lão đã già, thành ra đi rất chậm, mà vừa đi lại vừa run lẩy bẩy phải dựa tường lần từng bước.
Phượng Ngân nhân lúc chẳng có chuyện gì, bèn giả đò hỏi vu vơ thử xem có lấy thêm được thông tin gì hữu ích không:
“Hầm này xây làm gì hả bác?”
“Tránh bom cô ạ.
Nay hòa bình rồi, nên già bảo thằng con gỡ quách cái cửa ở giếng đi lại cho tiện.”
Bà già đáp, chẳng có vẻ gì là giấu diếm.
“Bác bán gì dưới này thế??”
“Hàng nước cô ạ.
Dưới này ăn nên làm ra lắm.”
Câu trả lời của bà còng khiến Phượng Ngân hơi lạnh sống lưng.
Quán nước nào lại nằm dưới ba tấc đất? Trừ phi là bán cho người chết.
Không ngờ…
Cô nàng chỉ nghĩ vu vơ mà lại đã đoán đúng.
Quán của bà còng đúng là bán hàng cho người chết.
Bên dưới cái am là một hầm đất bài trí đơn sơ, kê mấy cái bàn thấp và ghế nhựa.
Nền nhà có treo một tấm biển tên quán, gọi là quán “Ba Thước”.
Khách đến quán cũng uống nước chè, ăn kẹo lạc, hút thuốc lào rồi đưa chuyện vu vơ chẳng khác nào quán nước vỉa hè cả.
“Dù vỉa hè này nằm hơi sâu.”
Phượng Ngân đế thêm một câu trong lòng trong khi cố không nhìn vào các vị khách và tình trạng thảm khốc của họ.
Khách của quán Ba Thước phần lớn là liệt sĩ, có người chết vì đạn, người vì bom, người vì na pan.v.v…! Vẻ ngoài thê thảm của họ lúc trút hơi thở cuối cùng vẫn còn y nguyên, khiến cô nàng chẳng nỡ nhìn.
Điền Quý bấy giờ đang ngồi ở một xó quán, trên bàn đã có sẵn một ấm chè tươi và mấy thanh kẹo lạc.
Anh chàng vừa ngáp vừa ra dấu cho Phượng Ngân lại gần.
Y hệt trên tàu, những hồn ma ở đây đều né tránh chỗ Điền Quý ngồi.
Phượng Ngân ngồi vào ghế đối diện với anh chàng, đoạn hỏi:
“Ở đây thì nói được rồi chứ?”
Điền Quý gật đầu, rồi bắt đầu giải thích đầu đuôi.
Hai người đàn ông mà họ gặp ở ga tàu không phải ma bình thường mà là quỷ đói.
Chính vì họ hỗ trợ các hành giả trong việc giữ cân bằng hai cõi âm dương nên bọn họ mới được hưởng đồ ăn thức uống như cô nàng đã trông thấy.
Ban đầu bọn họ tưởng Phượng Ngân là người thường, nên mới dùng tiếng lóng nói chuyện với Điền Quý cho khỏi lộ.
Nhưng tiếp xúc một chốc, hai người này phát hiện cô nàng cũng không phải người bình thường, nên mới cố tình trêu chọc một chút.
Dù sao cũng là quỷ.
Còn hành giả…!bọn họ là những người đi lại giữa hai nẻo âm dương.
Nói nôm na thì đấy là một từ chung chỉ tất cả những người biết đến sự tồn tại của cõi âm và những thứ nằm ngoài thế giới vật chất.
Điền Quý thấy Phượng Ngân muốn vào mộ cổ, nên đoán cô nàng cũng là một hành giả, vậy mới hỏi có phải người “trong nghề” hay không.
Phượng Ngân nghe xong, tuy không vội tin hoàn toàn nhưng cũng không tỏ vẻ hoài nghi gì.
Cô nàng lại đem chuyện ngón tay người và con gà có mắt người ra hỏi Điền Quý.
Anh chàng vừa uống chè, vừa nói:
“Cái giống ấy gọi là gà đồng.”
“Như trong câu ‘mèo mả gà đồng’ ấy hả?”
Phượng Ngân vừa hỏi, lại vừa lấy làm tò mò.
Câu này vốn chỉ hạng người lăng loàn, vô lại theo quan điểm phong kiến.
Thế thì liên quan gì tới gà mổ xác người?
Điền Quý như đọc được nghi vấn của cô nàng, đáp:
“Câu này người thường hiểu theo một nghĩa, mà hành giả chúng ta lại hiểu theo nghĩa khác.
Xưa nay đất nước thường gặp họa chiến tranh, có nói xác chất đầy đồng, thây cao như núi cũng chẳng sai.
Gà là con vật thuộc dương giống như chó, máu gà có thể tị tà, nên gà mổ xác có thể phần nào hóa giải âm khí, tránh để hồn ma hóa thành ác quỷ hại đến nhân gian.
Máu và phân của giống gà này có công dụng trừ ma quỷ, phá yêu thuật mạnh nhất trong các loại gà, nên anh Bắc mới nuôi để lấy máu bán cho hành giả.”
“Thế thì xác nuôi gà anh ta lấy đâu ra? Chẳng nhẽ…”
“Xì tốp! Không đáng sợ như cô nghĩ đâu.
Phần lớn là thi thể của hành giả hoặc người hiến xác.
Thế kỷ hai mươi mốt đến nơi rồi, anh Bắc mà phạm tội giết người có mà mọt gông à? Huống hồ nếu anh ta thực sự giết người nuôi gà thì quy mô đâu chỉ vẻn vẹn mấy lồng sắt như thế?”
Điền Quý vội vàng giải thích.
Anh chàng vẫn biết cô gái ngồi đối diện không phải dạng vừa, nhất là ánh mắt sắc lẻm kia tuyệt không phải người bình thường có thể có.
Chẳng may cô nàng hiểm nhầm khéo lại phá tung cả cái quán này lên mất.
“Mà anh nói ‘chúng ta’ tức là sao?”
“Trong giới hành giả, có một nhóm người gọi là thức giả.
Ấy là những người có thể nhìn thấy những vật thuộc về cõi siêu hình nhưng lại không xử lý những vấn đề của hai nẻo âm dương.
Bọn họ có thể là hành giả về hưu, cũng có thể là người thường.
Bọn họ có thể làm việc hậu cần hỗ trợ, hoặc sống cuộc đời bình dị.
Nói chung chỉ cần nhìn thấy là qua cửa.
Cô thiếu kiến thức về hành giả trầm trọng như thế, đoán chắc chỉ có thể là thức giả mà thôi.”
Phượng Ngân lại hỏi mục đích Điền Quý đến hàng nước này để làm gì.
Nếu như đi phá mộ thì cứ thế mà đến thẳng ngôi làng cần đến, việc gì phải rẽ vào đây?
Điền Quý nhún vai, nói:
“Tôi cũng chỉ ước sao đời như trong phim hành động, chẳng cần biết đầu đuôi gì cứ thế xông vào, trong mộ tự có người nói rõ đầu đuôi sự thể với nhiệm vụ cần làm cho, đến là tiện.
Tiếc là đời chẳng phải mơ.
Tôi không như anh hùng trong phim, trên răng dưới rế có mỗi cái mạng này thôi, không dám tiêu hoang.”
“Nên anh đến đây là để tìm hiểu thêm?”
“Đến hàng gà tất nhiên là để mua gà rồi.”
Điền Quý né ánh mắt chất vấn của Phượng Ngân.
Cô nàng Phượng Ngân này tuy nhìn thấy được những thứ không thuộc về dương gian, nhưng chỉ là một tay mơ, kiến thức căn bản của nghề này cũng chẳng biết.
“Tay mơ mà lại khiến anh Bắc giật mình được ư?”
Điền Quý nghĩ thầm.
Phượng Ngân thăm dò mình, tự nhiên anh chàng cũng sẽ không ngồi yên.
Mẹ Bắc bỏ đi vắt quất, pha thêm ấm chè xanh mới, rồi lại bảo:
“Hai đứa chịu khó chờ một lát.
Bà ấy dạo này hơi nghễnh ngãng.”
Điền Quý cười, hỏi:
“Cháu tưởng cụ phải ngày càng khỏe ra chứ ạ?”
“Sư bố anh.
Anh cứ đến hỏi mấy câu tày trời thế này thêm mấy lần thì cụ thăng sớm.”
Bà hàng nước vừa cười, vừa nhận cái điếu cày từ tay của một bóng ma.
Quán nằm dưới ba thước đất, bán nước cho người cõi âm.
Phượng Ngân yên lặng quan sát cái quán xây lại từ hầm tránh bom này, ánh nhìn không giấu nổi vẻ thích thú và háo hức.
Những hồn ma trông thê thảm như vừa mới mất thì túm tụm lại một góc quán.
Chỗ đấy có kê một bát hương, điếu đóm và ấm chè.
Mỗi lần nhang tàn, bà hàng nước lại lật đật chạy đến chỗ những bóng ma ấy, lấy hương mới ra thắp.
Lại có những hồn ma mạnh hơn, nên không cần phải giữ lại hình dáng lúc vừa lìa trần nữa.
Bọn họ trông không khác gì người bình thường, già có trẻ có, đi lại sinh hoạt như thể còn sống.
Họ cũng ngồi vào bàn uống chè, hút thuốc, ăn kẹo hệt như hai người Điền Quý, Phượng Ngân.
Có chăng là thi thoảng trên người bọn họ lại lóe lên một ánh sáng màu lục mà thôi.
Bỗng từ dưới lòng đất vang lên tiếng chân người loẹt xoẹt.
Đồng thời, sống lưng cô nàng bỗng nhiên lạnh run lên một cái.
Ngoái đầu nhìn, thì một bà già hom hem đã ngồi bên cạnh từ bao giờ, đôi mắt trắng dã và bàn tay gầy gò của bà ta vỗ lên vai Phượng Ngân một cái.