Đọc truyện Đất Ma – Chương 28: Cô Phong Sát
Con quỷ nọ khoe xong, ngoác mồm cười hô hố, nói:
“Chúng mày đào đếch đâu ra của báu nào quý hơn? Người đẹp và chức đầu đàn của tao là chắc rồi.”
Cả đám quỷ Quàn Tài im lặng, cay cú mà không làm gì cho nổi.
Điền Quý thấy vậy, cũng bắt đầu tính đến bài chuồn.
Ngọc sâm bình thường đã có thể xưng là thuốc tiên, không phải thứ người thường có thể tìm thấy.
Củ sâm này chẳng những đã thành hình, còn biết hát bem bẻm thì đúng là báu vật hiếm thấy ở đời, không thể nào dùng vật chất mà đong đếm được.
Đám quỷ còn lại e khó lòng tìm được món nào quý giá hơn thế này.
Nếu bây giờ không lỉnh cho nhanh, đến lúc quỷ Quàn Tài rớ đến của gia bảo của dòng họ thì đúng là tai họa tày trời.
Điền Quý hồi tưởng lại lời đồn về giống quỷ bóp người như bóp tuýp thuốc đánh răng.
Thế rồi, lại tưởng tượng bàn tay to như cái quạt thóc, lông lá, móng vuốt lởm chởm kia rớ vào chỗ yếu hại của mình, bóp một cái…
Điền Quý chỉ thấy đũng quần phát lạnh, rùng mình một cái.
Thình lình, một con quỷ già, chân có tật tập tễnh đứng ra khỏi hàng, nghiến răng nghiến lợi trèo trẹo, nói:
“Hôm nay ông dốc túi liều với mày!”
Vừa nói dứt câu, nó bèn móc họng lấy ra một vạt nâu sậm, khô đét, nhìn từ xa như một cái móng ngựa.
Con quỷ Quàn Tài giơ vật này lên cao quá đầu, nói:
“Đây là hàm dưới của một kẻ bị sét đánh chết, thi thể đắm trong sông Âm, chỉ còn lại mỗi thứ này, nói về độ hiếm lạ thì tuyệt chỉ có hơn chứ không thua gì ngọc sâm của nhà ngươi.
Sao rồi thằng oắt con, chịu phục chưa?”
Con quỷ có cây ngọc sâm lắ[ bắp, hỏi:
“Nhà ngươi kiếm đâu ra thứ quý thế?”
“Ngay trong tòa nhà này đấy.
Lão đây già rồi, chân đau nhức không đi xa được, nên tìm kiếm trong ổ thôi.
Thế mà cũng mèo mù vớ cá rán được báu vật, hỏi có tức không?”
Quỷ già cười khanh khách.
Điền Quý nuốt nước bọt, đoán chắc cái hàm răng con quỷ đang cầm là thứ anh chàng lặn lội từ xa đến lấy rồi.
Bầy quỷ chiếm đóng ở ngôi nhà Cô Phong Sát này đã lâu, chúng tìm được hàm răng trước hai người Điền Quý, Phượng Ngân thực chất cũng chẳng có gì mà phải kinh ngạc cả.
Thế nhưng, nghe bọn quỷ nói chuyện thì hình như cái thây chìm dưới sông Âm kia không hề đơn giản.
Anh chàng hắng giọng, lại giở giọng õng ẹo:
“Cái hàm răng người chết vừa xấu vừa hôi kia ai mà thèm? Củ sâm của anh này vừa biết hát, vừa làm thuốc bồi bổ, tăng cường tuổi thọ được.”
Quỷ Quàn Tài kia còn tưởng là đã thua, nay nghe anh chàng nói thì bỗng cười phá lên, bảo:
“Đúng! Đúng! Lão già chết bầm định giành con cái với tao hả? Không có cửa đâu!”
Bọn quỷ đứng lố nhố chung quanh cũng rỉ tai nhau, rằng:
“Đúng thế.
Thứ này chỉ lợi cho quỷ chúng mình chứ cô mỹ nhân này đâu dùng được?”
“Thế thì chưa chắc.
Người xinh thế này không thể là con người được, biết đâu lại là giống quỷ nào đấy.”
Điền Quý cười cứng ngắc, hỏi:
“Thế thì cái hàm dưới này có công dụng gì, mọi người phải nói ra em mới quyết định được chứ.”
Anh chàng chớp chớp mắt nhìn con quỷ già.
Quỷ ta hắng giọng, ồm ồm kể:
“Mười năm tuổi thọ đã là cái đinh gì? Người này bị sét đánh chết, cơ thể hàm chứa khí chí dương của trời đất, đúng ra loài quỷ chúng ta không chạm vào được.
Sau đấy, cái xác lại đắm trong sông Âm, âm khí tôi luyện trở thành vật vừa chí âm vừa chí dương.
Quỷ nào có cái hàm này thì khí dương không làm gì nổi nữa, bùa phép hay vật giết quỷ đều không còn tác dụng.
Cầm nó mà tu luyện thì có thể luyện thành quỷ thần, có bản lĩnh lên trời xuống đất, ngao du trong hai cõi âm dương.
Người giữ cái này thì thần tiên hay ma quỷ đều không làm gì được.”
Điền Quý giả bộ ngạc nhiên, đoạn nói:
“Chà, thế sao anh không giữ lấy mà luyện thành quỷ thần?”
Quỷ già bị hỏi vặn, ú ớ mãi không nói được câu nào.
Cái dáng vẻ tức cười của nó làm Điền Quý nhớ đến mấy người làm đề cho kết quả sổ xố, lô đề mưu sinh.
Quỷ Quàn Tài còn lại mới bảo:
“Thành quỷ thần đâu có dễ thế, bằng không lão già này nỡ lòng nào đem vật này ra đánh cá?”
Quỷ già phủi tay xùy xùy, bảo:
“Không thành quỷ thần được thì cũng hãy còn công dụng khác, mà về hiếm lạ thì chẳng hơn xa ngọc sâm à?”
Con kia cự lại:
“Ai hơn ai kém phải để nàng ấy quyết định mới đúng chứ.”
Điền Quý đang định chọn cái hàm dưới rồi chuồn thật nhanh, thì bỗng từ trên đầu vẳng xuống tiếng cười khanh khách, giòn và êm như tiếng chuông:
“Này.
Lũ quỷ ngu xuẩn chúng mày không định giao của báu cho một thằng đàn ông đấy chứ?”
Chưa kịp định thần, thì từ trên mái nhà, một cô gái chạc hai mươi tuổi tung mình nhảy xuống, mặt đối mặt với anh chàng.
“Truyền nhân nhà họ Điền lại có sở thích ăn mặc thế này, thật là mở mang tầm mắt.”
Điền Quý lén chặc lưỡi…
Áo trắng, đeo khẩu trang, tóc buộc cao với dây buộc có ký hiệu của Chân Kiếm Hội.
Nếu anh chàng đoán không nhầm thì người đang đứng trước mặt chính là Vân Kiếm, một trong Thất Kiếm Thánh.
Điền Quý cố gắng dằn lửa giận đang cháy phừng phừng trong ruột xuống, giở cái giọng giả gái cao vút khó nghe ra, bảo rằng:
“Chị này, sao lại gọi người ta là đàn ông?”
“Đúng rồi.
Trông rõ ràng là một cô gái đẹp như thế này, cô đừng tưởng cô là chủ thuê mà muốn nói gì bọn này thì nói nhé.”
Đám quỷ Quàn Tài bắt đầu phàn nàn.
Vân Kiếm nói:
“Không tin thì cứ rớ thử vào là biết, hoặc bảo cô mỹ nhân của chúng mày ngẩng đầu lên.
Khác với loài quỷ Quàn Tài chúng mày, đàn bà con gái loài người không có cái đó ở chân, cũng không lộ hầu đâu.”
Vừa dứt câu, cô ả bèn ngửa cổ, cho bọn quỷ xem.
Điền Quý biết chuyện đã xôi hỏng bỏng không, bèn lấy ra một quả đạn khói, quát:
“Chào nhé mấy thằng đầu to.”
Bùm!
Đạn khói nổ tung, kèm theo đó là tiếng la bai bải của một anh chàng nào đấy:
“Mẹ! Khục! Lấy nhầm…!hắt xì…!đạn cay.”
Bọn quỷ Quàn Tài bị chơi một vố, máu nóng xộc lên tận óc.
Nhất là con quỷ mang hẳn ngọc sâm ra để cưa gái lại càng nổi giận đùng đùng.
Chỉ thấy nó ngửa cổ lên, gầm rú:
“Thằng chó này, bọn ông phải bóp chết mày.”
Thình lình, Vân Kiếm tuốt thanh kiếm mảnh ra, chắn trước mặt con quỷ, nạt:
“Dừng!”
“Này! Con mụ kia, mày làm thế này là sao?”
“Muốn chết thì cứ bước thêm bước nữa.”
Một con quỷ Quàn Tài nhỏ nhất đàn, có vẻ không tin lời Vân Kiếm, bèn hùng hục xông vào làn khói do Điền Quý tạo nên.
Bỗng nó kêu ré lên một cái, người bị một dải ánh đao xộc lên từ mặt đất xả ra làm tám, máu quỷ đổ xuống đen ngòm trông phát sợ.
“Con người gian xảo thật!”
Bọn quỷ nuốt nước bọt, nói.
Vân Kiếm cười nhạt, bảo:
“Thằng cha này nổi tiếng là thích cái bài Súy Vân giả dại, chuyên làm trò hề để người ta mất cảnh giác.
Thế nhưng cứ yên tâm, chừng nào ta còn dứng đây thì hắn không chuồn mất đâu.”
“Tại sao?”
“Tại vì hắn phải chính tay giết ta trả thù.
Đúng không hả anh truyền nhân họ Điền?”
Nói đoạn vung kiếm phạt bay cả màn khói, để lộ ra cảnh Điền Quý đang cởi áo dài, cầm cạp quần chuẩn bị tụt xuống, nón quai thao vứt tung dưới đất.
Anh chàng quay sang, mặt mếu như con khỉ, nước mắt dàn dụa, bảo:
“Phân tích gì kinh thế? Ta xấu hổ, tạo ít khói để thay quần cũng không cho à?”
Vân Kiếm cười khẩy, bảo:
“Thay quần nhưng đã kịp bày sáu cái sát trận dưới đất, câu này ngươi nói ra bản thân ngươi có tin không?”
“Tin chứ sao không?”
Điền Quý kéo quần lên chỉnh tế, hất tóc, nói:
“Ta đây đẹp trai ngời ngời thế này, ai gặp cũng thích, ai nhìn cũng yêu, nhỡ đám quỷ kia trông thấy vẻ đẹp này kiềm lòng không được, đè ra đòi ăn nằm ở đây thì biết kêu ai bây giờ? Cô bảo ở đâu phạt tù được quỷ vì tội h$#% d^& thì báo cho tôi với.”
Vân Kiếm cười khẩy:
“Tao không rỗi hơi mà phí nước bọt nói chuyện suông với mày.
Bây giờ giao ra kiếm Trấn Long thì tao sẽ bỏ đi, mày với bọn quỷ thích làm gì thì làm.
Còn không…”
“Mày sẽ nhúng tay? Này này, một trong Thất Kiếm Thánh như mày có đánh giá tao quá thấp không đấy?”
Điền Quý duỗi tay, bẻ cổ sang hai bên, đáp.
“Tin tao đi.
Tao chưa bao giờ đánh giá thấp mày đâu.”
Vân Kiếm quắc mắt, đoạn vung kiếm chém bay đầu con quỷ già.
Ả ra tay lấy luôn cái hàm dưới bị sét đánh, hỏi với vẻ đầy thách thức:
“Trao đổi không?”
Điền Quý nhún vai, nói:
“Chuẩn bị cũng kỹ càng đấy.
Chắc cô bạn tao ở ngoài kia cũng được mày cho người tiếp đón chu đáo rồi nhỉ?”
“Đấy là lẽ dĩ nhiên.”
“Tao không ngờ mày lại mua chuộc được cả anh ba bị đó đấy.”
Điền Quý cười nhạt.
Anh chàng nghĩ nhanh một cái, trong quãng thời gian đến tỉnh A, mình đã tiếp xúc với hai ông quỷ đói, nhà anh Bắc, hội vớt xác, vợ chồng Lan – Hùng, trụ trì chùa Trấn Long, lão cóc và cô cáo Hà.
Hiện giờ, người tình nghi nhất chỉ có lão cóc và anh ba bị đạp xích lô mà thôi.
Thế nên…!Điền Quý mới hỏi nhử xem suy đoán này có đúng không.
Vân Kiếm nói, đôi mắt tỉnh bơ:
“Loài ba bị trời sinh thích thịt trẻ con.
Mày tưởng mấy cái bánh gạo là đủ à?”
“Tức là mày…”
“Đầu tiên là máu trẻ con, để khiến hắn thèm.
Sau đấy tao chỉ cần cho hắn ăn vài miếng là hắn không tài nào chống cự nổi cám dỗ.
Kế đó, tao bắt một đứa bé để vào trước mặt hắn.
Mày có thể đoán được kết quả mà đúng không Quý?”
Ả cười phá lên, đôi mắt lộ rõ vẻ tàn độc và sự hưng phấn bệnh hoạn:
“Bây giờ hắn đã giết người, chỉ cần tao để lộ tin này, hành giả bọn mày sẽ truy sát hắn đến cùng trời cuối đất.
Ở đời, thằng nào chả muốn sống? Mà hắn muốn sống, muốn được ăn thịt trẻ con thì chỉ có thể nghe lời tao mà thôi.”