Đọc truyện Đất Ma – Chương 142: Đối Mặt
Trái với tưởng tượng của Điền Mục, táo quân của ngôi làng ma này không có dáng vẻ oai nghiêm bệ vệ gì mà trông chẳng khác nào một ông già lập dị.
Mái tóc bạc phơ hói nhiều chỗ bám đầy tro bếp và bết dính dầu mỡ phủ xuống đôi mắt lờ đờ như người say thuốc lào.
Ông táo này dùng đôi tay khẳng khiu xoa xoa cái bụng bia ngập mặt, hỏi:
“Đây là truyền nhân đời này của nhà họ Điền đây hử?”
Điền Mục ngờ vực nhìn ông lão, hỏi:
“Ngài là… táo quân ở làng này?”
“Và làng Ngô của người sống nữa.”
Ông ta vừa bổ sung, vừa gõ gõ cái điếu cày bằng tre xuống đất.
“Nể ông bác mày lắm tao mới chạy đến cái nơi khỉ ho cò gáy này đấy.
Hỏi gì thì hỏi nhanh lên, mai tao còn khăn gói lên chầu trời đây.”
Điền Mục thu hết can đảm, rồi mới dám mở lời.
Cho dù chỉ là một chức nhỏ, ông táo vẫn là một vị thần, một sự tồn tại mà các pháp sư như cậu ta không dám tùy tiện phạm vào.
Nghe đâu, tổ tiên của cậu ta từng giết một vị thủy thần, mới khiến ông trời nổi giận trừng phạt dòng họ Điền.
Từ đó, người nhà họ Điền mất đi mắt âm dương…
Vậy nên, Điền Mục cho dù có mang kính âm dương trong ba lô cũng không tự đeo cho mình.
Vũ Thanh có thể nhìn thấy ma là do kính giúp cô nàng tạm thời mở linh thị – hay con mắt thứ ba, mắt âm dương để nhìn thấy được cả hai cõi.
Người bẩm sinh không có mắt âm dương như Điền Mục thì có đeo một lúc mười cái cũng công cốc.
Điền Mục hỏi:
“Con đường vào làng Ngô của người sống có dễ đi không ạ?”
Cậu chàng nhớ lại hôm đến làng Ngô với Vũ Thanh, đi con đường ruộng có cái cổng tam quan và bụi tre.
Cậu ta mất gần một ngày trời, mãi cũng không vào nổi làng.
Ấn tượng của Điền Mục với con đường đó là một con đường làng đất cũ kỹ, gập ghềnh, nhiều ổ gà ổ vịt.
Làng gần khu công nghiệp, đang trên đà công nghiệp hóa hiện đại hóa mà con đường vào làng lại không trải nhựa, thậm chí cũng không bảo dưỡng cho bằng phẳng thì cũng lạ.
Thực ra, cũng là sai sót của Điền Mục.
Nếu hôm qua cậu ta hỏi Vũ Thanh câu này thì đã biết sự tình còn đáng ngờ hơn những gì cậu ta tưởng.
Đến vị trí của ổ gà, ổ vịt trên đường cũng giống y sì những gì Vũ Thanh còn nhớ.
Ông táo vuốt chòm râu, hỏi:
“Con đường qua cổng tam quan, từ ruộng vào đúng không?”
“Dạ.”
Táo quân gõ ống điếu xuống đất, đẩy tàn thuốc ra khỏi nõ điếu, rồi mới đáp:
“Đường nhựa mới trải hồi hè, mới cóong, phẳng lì, đi sướng chân phải biết.”
Điền Mục nghe ông đáp như vậy, thì thở phào, có vẻ nhẹ nhõm lắm.
Bấy giờ, cậu ta mới hỏi vào chuyện chính:
“Thưa ông, rốt cuộc tên đầu sỏ của nơi này là ai và phải thu phục hắn thế nào?”
Ông táo mồi thuốc, nhen lửa, phả một làn khói vào mặt Điền Mục khiến cậu ta ho sặc sụa.
Thấy thế, ông ta cười chê là đàn ông hai mươi mấy còn không biết hút thuốc, rồi mới đáp:
“Chó.
Gà.
Lợn.
Cả ba mày đều đã gặp rồi, chẳng nhẽ còn cần tao phải nói thẳng ra à?”
Được ông táo nhắc nhở, lúc này Điền Mục mới liên hệ tất cả những manh mối mình nắm trong tay với nhau được.
Song… cậu chàng vẫn thấy hơi hoài nghi phán đoán của bản thân.
Nếu lần này cậu ta tiếp tục mắc sai lầm thì Vũ Thanh chết chắc.
Thất bại ở trường Hoàng Hoa Thám khiến cậu ta không còn quả quyết tin vào nhận định của bản thân được nữa.
Thế là, Điền Mục rụt rè hỏi lại:
“Chẳng nhẽ… là cái bài con gà cục tác lá chanh? Con tưởng đấy là bài đồng dao của trẻ con thôi mà.”
Ông táo cười bí hiểm, rồi đáp:
“Chớ coi thường những bài đồng dao, hoặc bất cứ thứ gì liên quan đến dân gian con ạ.
Chết như chơi đấy.”
Lời đáp của ông táo dường như chẳng liên quan gì tới câu hỏi của Điền Mục, song bản thân cậu ta cũng biết lần này ông thần bếp nói cho cậu ta được nhiêu đó thông tin là đã nhiều lắm rồi.
Có câu, “ý trời không thể lộ” hay “thiên cơ bất khả lộ” là vậy.
Ông táo là thần, đương nhiên không dám nói lộ cho người phàm ý đồ của ông trời.
Làm thế, chẳng những Điền Mục tổn phước, mà ông ta cũng rước họa vào thân, nhẹ lắm thì cũng mất toi cái chức Táo quân tu hành bao lâu mới được.
Thành thử, chỉ có cách gợi ý, không nói trực tiếp mà để cậu ta tự đoán thế này, mới là tốt nhất cho cả hai.
Ông táo nói:
“Vậy thôi.
Mày là trường hợp đặc biệt nên tao mới châm chước hiện hình, chứ như người thường khác thì còn khướt mới có vinh hạnh chiêm ngưỡng ngoại hình tài tử của ta.
Thôi em chào bác, về còn chuẩn bị lên giời đây.”
Câu sau cùng đương nhiên không phải nói với Điền Mục, mà với “ông bác” của cậu, bằng không xưng hô cũng không đột nhiên thay đổi như thế.
Ông táo huýt gió một cái, bỗng nhiên từ dưới đất nổi lên một con cá mình đen.
Ông ta trèo lên mình cá đi mất dạng.
Còn lại một mình trong căn bếp với “ông bác” mà cậu không thể nhìn thấy, Điền Mục đưa tay lên tự đấm vào má mình một cái.
Lại được ông bác tốt tính, thấy thằng cháu mơ mơ tỉnh tỉnh bèn thúc vào cùi chỏ tiếp lực cho nó khiến cậu chàng tự đấm bản thân đau nổ cả đom đóm mắt.
Điền Mục nén đau, viết lên tờ giấy hỏi ông bác:
“Bác… bác… ông táo vừa mới cưỡi cá dọn bể đi đúng không?”
“Còn không phải tại chúng mày à? Nước thì ô nhiễm, không khí cũng chả sạch, cá chép nào nó chịu được? Không cưỡi cá dọn bể thì cưỡi cái gì?”
Sau khi ông táo đã đi rồi, Điền Mục và “ông bác” mới cẩn thận nhẩm lại bài đồng dao xem xem có phát hiện thêm được manh mối gì không.
Cậu chàng cũng thuận tiện hỏi ông Táo và cậu ta nói chuyện như thế thì có sợ tên đầu sỏ thông qua vầng trăng nghe lén hay không? “Ông bác” bèn dặn là cứ an tâm, chuyện của thần thánh không phải ai cũng nghe được đâu.
Điền Mục múa múa cây bút trên tay, nhỏ giọng đọc:
“Con gà cục tác lá chanh.
Con lợn ủn ỉn mua hành cho tôi.
Con chó khóc đứng khóc ngồi.
Bà ơi đi chợ mua tôi đồng riềng.
Chó là con chó trắng mũi đỏ, lợn là ba tên quái vật bắt mình, thế thì tên bác sĩ là con gà.
Cũng đúng, hình dáng lúc bị đâm của hắn: mỏ nhọn trọc đầu, có khác gì con gà trống đâu?”
Lúc này, trên giấy lại hiện lên dòng chữ:
“Nhân vật thứ tư trong bài đồng dao hẳn là tên đầu sỏ.”
“Ý bác là người bà?”
“Không sai.”
“Ông bác” múa bút trên giấy.
Không có bàn phím đánh chữ, chữ viết tay của ông cứ xiêu xiêu vẹo vẹo giống như người ta dùng nét Hán – Nôm để viết chữ quốc ngữ vậy.
“Ông bác” bèn tiếp:
“Theo bài đồng dao thì phải dùng lá chanh, hành, riềng mới thu phục được ba con gà, lợn, chó, dùng thứ khác thì chẳng mấy chốc chúng sẽ hồi sinh lại.
Hôm qua con bé cầm dao Quan Đinh đâm con gà cũng chỉ khiến nó tạm thời biến mất thôi.
Chúng mày vừa bị bọn lợn bắt đi là con gà sống lại như cũ.
Tao đoán ba con lợn và con chó trắng mũi đỏ cũng có thể sống lại như vậy, thậm chí hồi sinh còn nhanh hơn con gà ấy chứ.”
Ngừng một thoáng, ông lại viết:
“Tam Vĩ Ô Vân không tiện chạy trên đất người sống, giữa ban ngày ban mặt.
Thế nên muốn mua được hành, riềng và lá chanh thì cũng phải chạy đến làng Ngô, mất hơn nửa ngày cả đi cả về.
Tối nay ông táo về trời, là lúc thế gian không có thần minh, bọn chúng ắt sẽ hành động.”
Điền Mục chợt vỗ trán, cười:
“Vậy thì cũng chưa chắc.
Bác, bác gọi con ngựa đến đây, chúng ta quay lại trường học một chuyến.”
Con Tam Vĩ Ô Vân chỉ chạy nhoáng một cái là “ông bác” và Điền Mục đã đến được trường Hoàng Hoa Thám.
Vừa leo xuống ngựa, cậu ta đã nói:
“Hành tung của ta đã bị tên đầu sỏ theo dõi, cháu đoán hắn sẽ ra tay ở đây.
Chắc sẽ là con lợn hoặc con chó cản đường.
Bác à… có gì trăm sự nhờ…”
Điền Mục chưa kịp nói dứt câu thì “ông bác” của cậu đã biến đi từ lúc nào, chỉ vứt lại cho cậu chàng một tờ giấy:
“Loại địch thủ cỡ này thì mày tự giải quyết lấy, tao giúp mãi đâm ỷ lại.”
Điền Mục nhét mảnh giấy vào túi, cười:
“Nghiệp quật đây mà.”
Cậu chàng rút soạt con dao bếp ra, thủ sẵn trong tay, đoạn phóng vọt về phía cổng trường đang đóng im ỉm.
Con dao này Điền Mục thó trong phòng bếp của ông Sơn để phòng thân, tuy không tốt bằng dao Quan Đinh đúc từ đinh của quan tài nhưng cũng là thứ từng thấy máu, tốt hơn dao trong nhà Vũ Thanh nhiều.
Lúc này không có “ông bác” bên cạnh, ba lô thì mất, không có cả âm binh phù lẫn đồ để bắt ma, bản thân lại không nhìn được vong linh hồn phách, Điền Mục thấy bản thân trở nên dễ bị tổn thương hơn bao giờ hết.
Cũng may, chí ít lần này cậu ta không phải xông vào một mình, mà được “một mình một ngựa” xông vào trường.
Con Tam Vĩ Ô Vân có vẻ không hài lòng về quyết định của chủ.
Nó hết hất bờm lại cào đất, đuôi ngúng nguẩy, thỉnh thoảng lại húc cho Điền Mục một cái vào lưng ra chiều bất mãn.
Hình như nó biết cậu ta không nhìn thấy ma, nên cứ thỉnh thoảng lại biến mất rồi hiện ra như cũ như thể đang trêu tức.
Song, đến lúc cổng trường mở ra, thì một người một ngựa lập tức trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
Con Tam Vĩ Ô Vân hất đầu ra hiệu cho Điền Mục nhảy lên lưng nó, sau đó chầm chậm bước vào trường.
Bấy giờ, dưới tầm nhìn của con ngựa ma, sân trường Hoàng Hoa Thám dường như được lấp đầy bởi những hồn ma hình thù gớm ghiếc, vô vàn đôi mắt trắng dã hau háu nhìn về phía một người một ngựa vừa e dè lại vừa hung tợn.
Hiển nhiên, kẻ đầu sỏ của làng ma – “bà” – đã ra lệnh cho bọn này phải ngăn, thậm chí giết chết Điền Mục bằng được.
Thế nhưng cả bọn lại hãi khí thế của con Tam Vĩ Ô Vân nên không dám làm càn.
Tiến không ổn, lui chẳng xong, vậy nên trong mắt những hồn ma này mới có vẻ mâu thuẫn hiếm thấy.
Tam Vĩ Ô Vân chở Điền Mục băng qua sân trường, đôi mắt ngựa trừng lớn, lộ hẳn ánh nhìn sắc như mũi mâu.
Cứ mỗi lần có hồn ma nào định tiếp cận là con ngựa ma lại hất đầu, lông bờm tung lên như ngọn lửa khiến kẻ liều lĩnh tá hỏa mà lui lại.
Điền Mục tuy không thấy ma, nhưng cứ nhìn dáng vẻ của con ngựa đang chở mình thì cũng đoán được đại khái tình trạng trong sân trường.
Bấy giờ, tuy không rõ vầng trăng có nghe lén được kẻ khác nói chuyện hay không, nhưng chắc chắn là nó nhìn trộm được.
Bằng không cũng sẽ không biết Điền Mục định tới trường Hoàng Hoa Thám lần nữa.
Cậu ta với “ông bác” có bao giờ giao tiếp bằng âm thanh đâu mà nghe lén?
Một người một ngựa băng qua sân trường, đến tận cổng vườn sinh học cũng không có con ma nào dám bén mảng lại gần Tam Vĩ Ô Vân quá mười bước.
Điền Mục còn đang hí ha hí hửng thì con ngựa lông đen đã hất cậu chàng ngã bổ cẳng xuống đất.
Con ngựa cào cào vó, đầu hất về phía vườn sinh học, hí dài một tiếng.
Tuy không nói được tiếng người nhưng ánh mắt của Tam Vĩ Ô Vân cực kì có linh tính, giống như biết nói vậy.
Điền Mục phủi mông đứng dậy, vỗ bờm con ngựa nói:
“Anh ngựa đẹp trai này, hay là mình giúp người thì giúp cho trót, đưa Phật đưa tận Tây Thiên, anh đi cùng em thêm mấy bước chân nữa.”
Tam Vĩ Ô Vân phun nước miếng, lắc đầu nguầy nguậy.
Điền Mục tiếp tục gạ gẫm:
“Thôi nào anh ngựa, có hỗ trợ thằng em thêm chút đỉnh thì bác cũng đâu biết được đâu.
Làm xong chuyến này, anh thích gì em cũng chiều hết.”
Đáng tiếc, ngựa ma chẳng dễ mua chuộc đến thế.
Nó quay ngoắt lưng về phía Điền Mục, đuôi vẫy vẫy như thế đang muốn nói: “không thương lượng”.
Song cậu ta đâu có chịu bỏ cuộc dễ thế? Lúc này trong tay ngoài một con dao làm bếp thì chẳng có thứ gì phòng thân, nhỡ gặp phải con chó trắng mũi đỏ hay mấy con lợn hộ pháp thì phải làm sao? Nhưng nếu lôi kéo được Tam Vĩ Ô Vân thì không cần lo lắng gì nữa.
Thấy nịnh nọt không được, mua chuộc cũng không xong, Điền Mục bèn giở trò khích tướng.
Cậu chàng xoay lưng lại, thở dài, hai tay chắp sau đầu, nói:
“Thôi bỏ đi vậy.
Anh ngựa đã sợ thì cứ về với bác ấy đi, em đi một mình từ đây được rồi.”
Tam Vĩ Ô Vân đảo mắt một cái, khịt mũi, rồi bỗng nhiên tung chân sau giáng cho Điền Mục một đòn đá hậu vào mông.
Cậu chàng kêu la oai oái, nhảy tưng tưng có khác nào con khỉ ngồi vào lưỡi cày nung đỏ trong truyện cổ tích.
Song con ngựa ma dùng lực rất chuẩn, đá như vậy chỉ khiến Điền Mục hơi đau chút đỉnh chứ không ảnh hưởng đến hành động của cậu ta.
Điền Mục lấy tay ôm mông, suýt soa mấy hồi, lại lầu bầu:
“Không theo cùng thì thôi, có cần đạp người ta như thế không?”
Ngựa ma lập tức chồm lên, hí một tiếng dài đầy đe dọa.
Hành động này của nó tức thì dọa cho cậu thanh niên bắt ma biết sợ mà phải nghe lời, một mình đi vào vườn sinh học.
Hiển nhiên “ông bác” để Tam Vĩ Ô Vân đi theo Điền Mục chỉ là để đảm bảo cậu ta không bị những kẻ thù mình không nhìn thấy bao vây mà thôi.
Còn những chuyện khác, con ngựa ma không cần nhúng tay vào, cứ việc mặc xác.
Mà “những việc khác” này bao gồm cả chuyện đối phó với mấy tên thuộc hạ gà, lợn, chó do nhân vật “bà” phái tới trường Hoàng Hoa Thám.
Lần đầu tiên Điền Mục vào vườn sinh học trường Hoàng Hoa Thám là ban đêm.
Còn hiện tại, lần thứ hai, thì là giữa ban ngày ban mặt.
Nhưng ngược đời ở chỗ, cậu ta lại thấy khu vườn vào ban đêm an toàn hơn ban ngày.
Đời nhiều khi cũng thật là oái oăm và éo le.
Lúc này, đi trong vườn, con dao thủ chắc ở tay, suy nghĩ của Điền Mục bất giác lại trôi về cuộc trò chuyện với “ông bác” độ hơn tiếng trước.
Khi ấy, “ông bác” đã chỉ ra thêm một điểm quái lạ mà cậu ta đã bỏ qua.
“Bà” nắm được nhất cử nhất động của Điền Mục và Vũ Thanh thông qua “vầng trăng”, thế thì tại sao không cử bọn lợn tấn công hai người trên đường tới đây, hoặc phục kích trong vườn sinh học mà phải bày ra lắm trò như thế, để rồi con gà chịu một nhát đâm?
Điều đó chứng tỏ, “bà” có mục đích khác nên mới thả cho hai người đến được trường Hoàng Hoa Thám, Vũ Thanh đâm được “gà” một nhát.
Vườn sinh học của trường không lớn lắm, chỉ có độc một con đường hình chữ L nối liền hai cửa ra.
Hai bên đường trồng cây, từ cây cảnh như lưỡi hổ đến cây hoa, cây thuốc.v.v… đều có cả.
Đa phần cây cối trong vườn là các cựu học sinh của trường kính tặng, chỉ một số ít là do trường tự trồng.
Bên dưới mỗi một chậu, một khu đất đều có đề biển ghi rõ niên khóa của tập thể.
Bụi vạn tuế nơi hai người Điền Mục, Vũ Thanh náu mình hôm qua là do tập thể học sinh niên khóa 1980 – 1992 tặng trường.
Điền Mục sở dĩ quay lại nơi này là do hành vi đáng ngờ của cô Linh.
Một vong, nhất là linh hồn của người chết mà trong lòng còn nhiều vướng bận, thường thường sẽ lặp đi lặp lại một thói quen của bản thân khi còn sống.
Một cô hàng thịt thì sao lại có thói quen đi tới vườn sinh học của một trường liên cấp?
Cứ coi như chị ta có thói quen đến trường đón con, thì cũng không nên đến vườn sinh học mới phải.
Trừ phi…
Điền Mục thả chậm bước chân, đôi mắt liến láu nhìn khắp bốn phía.
Cậu ta thừa hiểu mình đi được đến tận đây mà chưa bị đám linh hồn nhảy vào sâu xé là do có Tam Vĩ Ô Vân.
Lúc này con ngựa ma không ở bên cạnh, cũng chẳng lấy gì làm chắc chắn trong vườn sinh học không có cá lọt lưới.
Nhưng cho đến tận bây giờ, cậu ta vẫn chưa gặp bị công kích lần nào.
Điều đó chứng tỏ đang có hai khả năng có thể xảy ra.
Một: đám ma sợ uy của Tam Vĩ Ô Vân quá nên chạy cả, trong vườn không còn con nào hết.
Hai: bọn chúng đang chờ cho cậu ta vào sâu trong vườn hơn, chí ít đến khi Điền Mục cách con ngựa ma đủ xa để nó không thể xông vào ứng cứu kịp lúc.
Một cái bẫy đáng nhẽ sẽ thất bại nếu Tam Vĩ Ô Vân chịu nghe lời của cậu ta.
Điền Mục lại nghĩ:
“Song, nói đi cũng phải nói lại, xem chừng những hồn ma ở làng Ngô tư duy có phần đơn giản, hành động cứng nhắc như máy móc.
Điển hình như mấy người nông dân mình gặp lúc vào làng.
Đồng nghĩa…”
Cậu chàng rùng mình bởi một ý nghĩ gở.
Nếu như nơi này không còn cá lọt lưới thì may, bằng không thì chí ít thứ đang ẩn nấp trong vườn chờ Điền Mục đi vào bét nhất cũng phải cỡ tên bác sĩ – con gà, đám lợn, hoặc con chó trắng mũi đỏ.
Lũ lợn và con chó thì không nói, chỉ có con gà là dễ đối phó hơn cả.
Ngặt nỗi tên bác sĩ đó chắc chắn không đi một mình.
Hắn thể nào cũng dẫn linh hồn cô Linh theo cùng.
Tận đáy lòng, Điền Mục chẳng muốn chạm trán ai trong ba tên này tí ti ông cụ nào.
Làm một thầy bắt ma, không phải cậu ta chưa từng luyện tập võ thực chiến.
Trái lại, Điền Mục hiện giờ có tố chất cơ thể hơn xa những người cùng tuổi, bằng không cũng không thể bật nhảy như sóc lên tường, leo lên mái hiên nhà Vũ Thanh thoăn thoắt hay chạy thoát được con chó ma.
Chỉ là vì nhiều lí do, chủ quan lẫn khách quan mà khả năng chịu đau của cậu ta rất tệ mà thôi.
Từ chỗ bụi vạn tuế đến góc tường nơi cô Linh đánh rơi túi ni lông tối qua là năm mét.
Hiện tại, cậu ta phát hiện cái túi vẫn ở đấy chứ chưa bị lấy đi mất.
Đồ cất trong túi rơi ra bãi cỏ nơi đầu tường, sau một bụi hồng.
Nếu Điền Mục chạy thì chỉ tốn chưa đến một giây là lấy được.
Song muốn thế cậu ta sẽ phải băng qua khúc quanh duy nhất của khu vườn.
Rất có thể kẻ thù đang ẩn nấp chỗ khúc rẽ, ở nơi khuất tầm mắt Điền Mục.
Chỉ chờ cậu ta xông tới là lao ập ngay lại, đánh tạt đầu.
Điền Mục hít sâu một hơi, tiếp tục dấn bước, chậm rãi và cảnh giác.
Nếu như có thể nhìn thấy đối phương thì có lẽ cậu ta sẽ đánh liều xông tới.
Nhưng lúc này đối phương nắm trong tay yếu tố bất ngờ.
Sau khi tập trung, từng âm thanh nhỏ nhất bắt đầu vang lên rõ mồn một bên tai cậu.
Không một cơn gió thoảng, không một tiếng côn trùng.
Không gian như đặc quánh lại, cảm giác nguy hiểm phả vào không khí theo từng bước chân người.
Điền Mục có thể nghe rõ mồn một tiếng tim mình đập, tiếng giày nện lên mặt đường trải sỏi.
Cậu chàng nuốt nước bọt.
Trái tim như nhảy lên một cái.
Khu vườn yên ắng một cách đáng ngờ, sự yên tĩnh quái dị mon men bò vào tim người.
Mồ hôi lăn xuống, từ trán, đến lông mày, rồi chảy vào đồng tử.
Điền Mục cố gắng căng mí mắt ra, nhưng con ngươi cay xè khiến con mắt của cậu chàng sụp dần.
Sụp dần.
Nhắm!
Điền Mục chớp mắt.
Cậu chàng bật mở trừng mắt ra ngay lập tức, nhưng xem chừng đã là quá muộn.
Từ trong lùm cây, một cái bóng trắng nhảy bổ ra, hàm răng nhọn hoắt nhăm nhe cắn vào cổ cậu.
Cái mũi đỏ rực như bốc cháy và đôi mắt vàng lóe lên sự khát máu kề sát mặt cậu chàng.
Sức mạnh của một con thú săn vồ mồi đẩy Điền Mục ngã vật ra đất.
Hai cái chân chó, một nhấn lên ngực, một đè lên vai bằng một sức mạnh đáng sợ.
Điền Mục thở khò khè, khò khè nhưng không khí vào phổi vẫn không đủ.
Quả nhiên, con chó ma lông trắng mũi đỏ đã được “bà” phái đến vườn sinh học chờ sẵn.
Lúc này, một cánh tay Điền Mục giơ lên, tóm chặt vào cổ họng con chó.
Tay kia lăm lăm con dao chĩa ngay phần bụng, không để con chó ma có cơ hội tiếp tục rướn người thấp thêm chút nữa để cắn cổ cậu ta.
Nếu không phải bả vai bị một chân của con chó trắng mũi đỏ đè lên thì có lẽ cậu ta đã cố nhướn người thêm một chút để đâm ngập con dao trong tay vào bụng nó rồi.
Có người nói chó là loài đầu đồng, thân sắt, bụng giấy.
Thường thường phần bụng là nơi hiểm yếu nhất của một con chó, chó dữ đến đâu cũng không dám để hở bụng cho kẻ thù.
Một con chó khi tỏ vẻ thần phục sẽ nằm ngửa lên, giơ bụng cho người ta là bởi lẽ này.
Một người một chó tạm thời rơi vào thế cân bằng vi diệu.
Song Điền Mục hiểu rằng, chỉ cần cán cân hơi nghiêng về một bên thì sự thế giằng co này sẽ bị phá vỡ ngay tức khắc.
Từ ánh nhìn của con chó mắt đỏ, cậu ta hiểu rằng nó cũng biết điều này.
Con chó đang chờ…
Nó chờ cho những hồn ma phục trong vườn sinh học túa ra khỏi chỗ nấp và tới đây.
Khi đó, chẳng cần chúng cào cấu cắn xé gì, chỉ cù nách Điền Mục trong nửa giây thôi là con chó trắng đã có thể xồ xuống cắn thủng cổ họng cậu ta rồi.
Trái lại, nếu cậu ta cầm cự đủ lâu, con Tam Vĩ Ô Vân ở ngoài sẽ có đủ thời gian để nhào tới cứu viện.
Song…
Điền Mục tự nhủ, với sự từng trải của “ông bác” thì có lẽ đã đoán được trong vườn sinh học có mai phục còn sớm hơn cậu ta.
Thậm chí có khi hai người vừa lên ngựa ông đã đoán được rồi ấy chứ.
Nếu “ông bác” đã dặn con ngựa ma không cần can thiệp, thì tức là ông cho rằng đám lợn, con chó, con gà là đối thủ mà Điền Mục có thể tự giải quyết được.
Tất nhiên, phạm trù “có thể xử lí” này của “ông bác” cũng rất rộng.
Thu phục dễ như bỡn là “được”, mà hai bên giã nhau đến lưỡng bại câu thương cũng là “được”.
Miễn là Điền Mục không toi mạng thì đều “được” hết.
“Ông bác toàn chơi đểu thằng cháu này thôi.”
Điền Mục thở dài, sau đó đảo mắt, lòng hạ quyết tâm phải đánh đo đất con chó trắng mũi đỏ cho kì được.
Cậu chàng co người, hai chân từ chỗ duỗi thẳng nay đặt lên bụng con chó ma.
Tay văng, chân đạp bằng hết sức lực cha sinh mẹ đẻ, Điền Mục mới đẩy được cái thân hình to khỏe của con chó trắng mũi đỏ sang một bên.
Nhân lúc nó còn choáng váng, cậu chàng lại giáng cho nó một đá vào bên mặt.
Con chó rên ư ử một tiếng, nước dãi văng đầy đất.
Không kịp thở, Điền Mục vội vội vàng vàng nhảy bổ về phía cái túi ni – lông, đánh cược vào phán đoán của bản thân.
Nếu đúng, thì thứ trong ni – lông chính là mấu chốt để hạ gục dứt điểm con chó trắng mũi đỏ.
Còn nếu sai…
“Lúc ấy cũng chỉ đành muối mặt gọi con Tam Vĩ Ô Vân vào hộ giá mà thôi.”
Điền Mục nghĩ thầm.
Cô Linh là một người bán thịt.
Vậy nên, nếu không phải để đón con, thì lí do duy nhất cô ấy có thói quen đến vườn sinh học của trường Hoàng Hoa Thám ắt hẳn phải là để lấy nguyên liệu nấu ăn.
Hay cụ thể là gia vị.
Mà rất có thể: hành, lá chanh, riềng.v.v… đều sẽ có trong khu vườn này.
Sở dĩ, lúc ông táo nói con đường chỗ cổng tam quan ở làng Ngô thật đã được sửa sang, trải lát cậu ta lại thở phào đầy vẻ yên tâm cũng bởi lí do này.
Bởi nhẽ, tuy lúc ấy chưa đoán được thân phận cũng như điểm yếu của bọn tay sai cụ thể là gì, nhưng câu nói đó của Táo Quân đã ngầm ám chỉ rằng “bà” không thể phá hủy vật khắc chế đám tay sai, nếu nó có tồn tại trong làng.
Cho dù khả năng này mong manh như sợi tóc, Điền Mục cũng muốn nắm chặt nó trong tay.
“Ông bác” từng nói: đất của người chết tự có luật của nó.
Cho dù là hồn ma mạnh cỡ nào cũng phải tuân theo.
Cứ theo như suy đoán của Điền Mục thì “bà” chỉ có thể tái tạo làng Ngô dựa trên trí nhớ của các nạn nhân.
Bà ta và thuộc hạ dưới trướng không thể thêm bớt, sửa đổi, hoặc tác động bất kì lên ngoại cảnh, với vầng trăng là ngoại lệ duy nhất vì nó không thuộc về làng.
Nếu không, bà ta ắt đã cho quân ma đến vườn sinh học nhổ bằng sạch riềng, hành, lá chanh chứ chẳng đời nào để thứ có thể khắc chế ba tên tay sai đắc lực của mình tồn tại ngay dưới mũi được.
Cho đến lúc đặt chân vào vườn sinh học, thấy nơi này trồng đủ thứ cây chứ không chuyên hẳn về một loại như chỗ khác thì cậu ta càng tự tin vào suy đoán này của bản thân hơn.
Đương nhiên, chuyện này cũng không thể chắc chắn mười mươi được.
Vẫn tồn tại khả năng hành vi kì lạ tối qua của cô Linh là do “bà” cố tình sai khiến để đánh lừa Điền Mục, cũng như ổ gà ổ vịt trên đường chỉ là cách để Vũ Thanh thấy làng cũ thân thuộc hơn mà thôi.
Song… sự thực là nếu hồi nãy không có “ông bác” sai Tam Vĩ Ô Vân tới can thiệp thì Điền Mục tiêu đời rồi, thành thử làm như vậy thì có hơi lấy búa tạ đập ruồi.
Lui một trăm bước, nếu chuyện như vậy thực sự xảy ra, thì cậu ta có thua cũng chả oan uổng ấm ức gì.
Chân Điền Mục guồng hết tốc lực.
Chỉ còn ba bước nữa là chân cậu ta chạm được lên thảm cỏ.
Hai bước.
Một bước.
Và, Điền Mục đã thấy chúng.
Riềng vàng, hành xanh, tỏi trắng lấp ló bên dưới lớp ni – lông.
Lúc này, ngõ hầu chỉ vươn cái tay ra một chút là cậu chàng đã chạm được tới những thứ mình hằng kiếm tìm.
Thế mà lại có câu: “xa tận chân trời, gần ngay trước mắt”.
Điền Mục chưa kịp mừng rỡ, thì bỗng nghe bên tai gió rít vù vù, lại thấy hai chân chới với không còn chạm đất.
Khoảng cách từ mắt cho tới mặt đất thoắt một cái cao thêm mấy gang tay liền.
Vừa mới nghĩ “hỏng bét” trong đầu thôi, đối phương đã vung tay quăng Điền Mục ra sau lưng như một cục rác.
Lực đạo của đối thủ mạnh tới nỗi cậu ta chỉ kịp thấy cảnh sắc hai bên nhòe đi, lưng đã va vào nền sỏi đau điếng.
Điền Mục chống tay, gượng nửa thân trên ê ẩm dậy…
Chắn giữa cậu ta và cái bao ni – lông là một tên người sói cao hơn hai mét, từ đầu đến chân phủ lông lòa xòa trắng phau, tỏa ra ánh sáng dìu dịu như dát bạc.
Con mắt độc nhất của gã long lên sòng sọc, ánh nhìn háu đói và khát máu khóa chặt lấy Điền Mục.
Gã mặc độc một cái quần cộc đến gối, nón mê trên đầu chỉ vừa che khuất đôi tai, song lối ăn mặc quái đản chẳng hề khiến hắn trông bớt uy hiếp một tí tẹo nào cả.
Chó đội nón.
Con chó trắng mũi đỏ đã hiện nguyên hình để ngăn Điền Mục rớ được tay vào cái túi ni – lông bằng được.
Đây là lần đầu tiên cậu ta giáp mặt với một con chó ma đã hiện nguyên hình.
Nhìn nó, Điền Mục bất giác nghĩ tới những tên người sói xuất hiện trong phim ảnh, truyện tranh mà cậu vẫn thường hay xem.
Quả thực trừ trang phục và cái mũi ra thì giống i sì đúc.
Cậu thanh niên bắt ma hít sâu một hơi, làu bàu:
“Cái thời buổi gì đây? Đến ma mà cũng nhập khẩu à?”
Đáng tiếc, một câu nói đùa chẳng khiến tâm lí của Điền Mục được thả lỏng tí tẹo nào cả.
Cậu ta đứng thẳng dậy, xoay chuôi dao trong tay mấy lần để chắc chắn lát nữa không bị tuột vì mồ hôi, và cố gắng hít thở sâu chuẩn bị lao vào trận chiến.
Đồng thời, cậu chàng cũng không quên đánh giá đối thủ.
“Lớp lông chó sáng lờ nhờ, chứng tỏ đêm qua sau khi để xổng mất mình hắn đã đi hấp thu tinh hoa ánh trăng đây.
Đúng là chó cắn áo rách mà.”
Điền Mục nghĩ thầm.
Đến tận bây giờ, cậu ta vẫn chưa bị con ma nào đánh lén cả, song điều đó không có nghĩa là có thể lỏng lơi cảnh giác.
Nhưng đề phòng những đối thủ mà bản thân không nhìn thấy, không nghe thấy quả thực chẳng đơn giản chút nào.
Huống chi, ấy còn không phải mối lo duy nhất của Điền Mục.
Bấy giờ trước mặt cậu ta còn có một con trùm đang lăm le xé xác cậu ra làm muôn mảnh.
Tâm lí của Điền Mục thực sự bị áp lực rất lớn.
Lúc này, nếu như cậu ta muốn giành phần thắng thì chỉ có thể vin vào lợi thế duy nhất của mình.
Ấy là con ngựa Tam Vĩ Ô Vân.
Cậu ta chờ được.
Cậu ta có thể án binh bất động.
Đối phương thì không.
Con chó không biết được liệu con ngựa ma có xông vào vườn chi viện cho Điền Mục hay không.
Nếu có, thì là bao giờ? Nó chưa xông vào? Hay thực chất đã có mặt trong vườn từ sớm, bây giờ đang âm thầm nấp ở đâu đó chờ đợi để “trai cò đánh nhau, ngư ông được lợi”?
Nó chỉ biết là… càng kéo dài thời gian thì khả năng con ngựa ma có mặt trong vườn để xen vào trận đấu này càng cao.
Cũng có nghĩa… nó muốn giết Điền Mục sẽ càng lúc càng khó.
Con chó ma gầm gừ một tiếng gì trong cuống họng, sau đó khuỳnh chân, khom người.
Nhìn bắp đùi, bắp chân con quái căng lên, Điền Mục đoán chừng nó sắp sửa nhảy xồ tới cắn cổ cậu rồi.
Đám chó hàng xóm nhà cậu mỗi khi đánh nhau cũng làm như thế.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Điền Mục bỗng nhiên chuyển mình, lưng hướng về phía con chó ma, tay chắp sau lưng, chân đứng theo thế chữ bát.
Người không có cái cổ của cú, cũng không có con mắt của tắc kè.
Cho dù có quay đầu cỡ nào cũng không thể nhìn rõ được sau lưng xảy ra chuyện gì.
Thành thử, việc đưa lưng ra cho đối thủ cũng gần như là tự sát.
Đối với con chó ma, thì hành động này của Điền Mục cũng không khác gì việc nó giơ bụng lên cho kẻ khác.
Điều đó khiến con chó ma chùn bước.
Nó tự hỏi, nếu nó là Điền Mục thì liệu có chịu đứng đờ ra chờ chết trong tình thế này không?
Câu trả lời chắc chắn là không…
Trừ phi, con ngựa ma đã sớm có mặt trong vườn sinh học, bấy giờ đang nhìn chằm chằm vào con chó trắng mũi đỏ.
Chỉ cần nó manh động thì sẽ lập tức xông ra từ chỗ nấp…
Y như cái cách nó đánh lén Điền Mục ban nãy vậy.
Con quái vật nuốt nước bọt đánh “ực” một cái, cảm giác trái tim trong lồng ngực như thắt lại.
Bấy giờ, con chó trắng mũi đỏ thấy bốn bề như giăng đầy dây thép sắc lẻm.
Chỉ cần nó bước sai một bước là cái đầu trên cần cổ sẽ phải chuyển nhà lập tức.
Tuy biết hôm nay xuất hiện ở nơi này, đã ở vào thế cưỡi trên lưng hổ, song con chó vẫn không tự chủ được lui một bước.
Do dự…
Con chó ma rất thích cái cảm giác khống chế được đường đi nước bước của đối thủ, quan sát đối phương chầm chậm đi vào cạm bẫy hắn đã giăng sẵn… từng bước từng bước một.
Cả quá trình, đối thủ sẽ phản kháng, sẽ giãy dụa, sẽ chạy trốn, để rồi cuối cùng tuyệt vọng trước kết cục đã định sẵn… Có lẽ, nếu loài nhện có tình cảm của con người thì sẽ có cùng một loại cảm xúc với con chó trắng mũi đỏ.
Thành thử, đến lúc bản thân không nắm chắc được toàn cục, loại người như con chó trắng này sẽ bắt đầu nghi thần nghi quỷ… Nhìn chỗ này sợ là cạm bẫy, nhìn chỗ kia sợ có trá gian, đến nỗi tự mình dọa mình.
Lúc này, trong mắt con chó trắng mũi đỏ, Điền Mục giống như một con rắn độc đang cuộn mình.
Một khi nó tấn công, tức thì con rắn sẽ bung người mổ ngay vào nơi trí mạng của mình.
Điền Mục siết chặt bàn tay, chửi thầm một câu trong bụng.
Cậu ta biết lúc này quay lưng về phía con chó tuy có thể làm nó dè chừng, chẳng qua cũng chỉ là một giải pháp tình thế để kéo dài thời gian.
Bây giờ, hai người lại rơi vào thế giằng co như lúc nãy cậu ta bị ghìm dưới đất.
Chỉ cần con chó bình tĩnh lại, phái mấy hồn ma ra thăm dò là mặt nạ của Điền Mục lộ tẩy ngay.
Cậu chàng hít sâu một hơi, sau đó quay người lại, đi bộ tới gần con chó.
Dáng đi Điền Mục thong dong nhàn nhã như đang tản bộ trong vườn nhà, miệng huýt sáo líu lo, hai tay chắp sau lưng như thể chẳng xem con chó trắng vào đâu cả.
Mồ hôi rịn ra đầy hai bàn tay.
Điền Mục biết, tốc độ, sức mạnh, phản xạ.v.v… con chó trắng đều hơn cậu không chỉ một bậc.
Bấy giờ nó hiện nguyên hình yêu quái, lại dành cả đêm qua hút tinh hoa mặt trăng thì lại càng bỏ xa cậu chàng tít mù khơi.
Càng lại gần nó, thì thời gian cậu ta có để phản xạ lại đòn thế của con chó càng ít, cũng có nghĩa là tính mạng cậu càng bị nguy hiểm hơn.
Khoảng cách với con quái dần thu hẹp lại…
Đầu tiên là mười bước.
Tám bước…
Năm bước…
Đến lúc này, rốt cuộc con chó trắng mũi đỏ cũng không thể nào nhịn được nữa.
Nó súc thế đã lâu, như dây cung kéo căng, bây giờ phóng người lao về phía Điền Mục, khí thế khác nào sét đánh sấm nổ? Con chó trắng há miệng, cười sằng sặc bằng một giọng ồm ồm:
“Chết!!!”
Con quái cười thầm, chắc mẩm lần này giết được Điền Mục.
Khoảng cách năm bước chân, nó nhảy phốc một cái là tới, sau đó dùng vuốt cứa nứt cổ, đâm thủng hầu là đối thủ đi đứt.
Lấy tốc độ của nó, cả quá trình này sẽ kéo dài không tới một cái chớp mắt.
Cho dù Tam Vĩ Ô Vân có mai phục trong vườn, với khoảng thời gian quá ngắn như thế thì cũng không tài nào ra tay ứng cứu kịp thời.
Điền Mục cho dù có là pháp sư, nhưng không có âm binh bảo vệ, không có thời gian bắt quyết vẽ bùa thì làm gì được?
Thằng ranh này chắc chắn phải chết ở đây.
Con chó trắng mũi đỏ vừa cất tiếng nói thì cũng là lúc mép Điền Mục nhếch lên một nét cười.
Tại sao con chó lại quát lên thành tiếng?
Trong tình cảnh này, chẳng phải là thừa hay sao?
Đối với Điền Mục thì không hẳn.
Con chó mở miệng hét lên thành tiếng đã chứng tỏ trong lòng nó thấy bồn chồn.
Theo bản năng, nó lớn tiếng quát lên, là để dằn sự bất an trong lòng xuống.
Tiếng con chó vừa cất lên là Điền Mục đã biết…
Ván cược này cậu ta thắng rồi.
Mắt chó vàng vọt trợn to kinh ngạc và hãi hùng khi cả người cậu pháp sư trẻ bỗng nhiên trở nên mờ mờ ảo ảo.
Dưới cái nhìn của mắt âm dương, chân Điền Mục bỗng rời đất và bay lên không, cả người cậu ta phát ra ánh sáng màu lục như lân tinh.
Hiện tại, trông Điền Mục như một bóng ma.
Móng vuốt của con chó trắng mũi đỏ xuyên qua eo Điền Mục, khiến cả người cậu ta gợn sóng lăn tăn tựa như một màn nước bị đánh động.
Nhưng rất nhanh, năm lỗ thủng trên bụng cậu ta bắt đầu khép lại với tốc độ kinh người.
Điền Mục lướt trên đầu con chó, vòng ra sau lưng và hạ xuống bãi cỏ.
Sau đó bỗng soạt một tiếng, ánh sáng màu xanh lục bao quanh cậu ta trong nháy mắt rút lại vào trong cơ thể.
Điền Mục nhặt cái túi ni – lông, giơ cao lên đầu, vẻ đắc thắng.
Chỉ nhìn lướt qua cũng thấy rõ trong túi có đủ các loại gia vị như hành, tỏi, gừng, lá chanh, riềng, sả.v.v…
Xem ra, hồn ma cô Linh thực sự quay lại trường, vào vườn sinh học lấy gia vị làm bếp theo thói quen lúc sinh tiền chứ không phải một cái bẫy tinh vi của “bà”.
Điền Mục không nén được một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Con chó trắng mũi đỏ ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đau đáu nhìn hình ảnh phản chiếu của Điền Mục trên lưỡi dao.
Suốt cả cuộc đời tung hoành hai cõi âm dương, nó từng gặp nhiều thứ.
Người có, ma có, quỷ cũng có.
Nhưng chưa một lần nào nó thấy được một người nào có thể hóa thành hồn ma, hoặc một hồn ma có thể nháy mắt hóa ra cơ thể máu thịt như Điền Mục.
“Mày… mày thực ra… còn sống, hay đã chết?”
Nó lắp bắp hỏi, trong mắt đầy vẻ không cam lòng và tuyệt vọng.
Không phải nó không thể đả thương, thậm chí đánh tan các hồn ma bóng quế.
Hôm trước diễn kịch cho Vũ Thanh xem, để cho chân thật, “bà” đã ra lệnh cho con chó trắng mũi đỏ phải đánh thật.
Những vết thương nó gây ra cho các hồn ma đều là thật, thậm chí nếu nó ra tay nặng, có thể khiến cho chúng hồn bay phách tán, vĩnh viễn không còn cửa đầu thai.
Song… có kẻ bình thường nào lại dùng cách đối phó với ma để cắn người?
Trước mặt nó, bốn vó ngựa của Tam Vĩ Ô Vân nhịp trên mặt đường trải sỏi.
Điền Mục cười nhăn nhở, đáp:
“Mỗi thứ một nửa.”