Đọc truyện Đặt Bút Thành Hôn – Chương 21
Mạch Tử đưa tay kẹp mặt của cô, tức giận vuốt vuốt:
“Đừng nhắc anh ta với mình, tên đàn ông phiền toái đáng chết, lại dám xem mình như người hầu mà sai bảo. . . . . .”
Nói còn chưa dứt lời, điện thoại liền vang lên:
“Xú Nha Đầu nghe điện thoại. . . . . . Xú Nha Đầu nghe điện thoại. . . . . .”
Thanh âm từ tính dễ nghe, hiển nhiên là do ghi âm lại, mang theo mấy phần xấu xa trêu chọc. Mặt Mạch Tử đen một nửa, lấy điện thoại từ trong túi xách, mở ra, đặt lên tai, không chút khách khí quát :
“Triệu Tiểu Nhạc, hôm nay tôi nghỉ, anh có biết hay không hả, đừng làm phiền tôi”
Nói xong, không thèm nghe đối phương trả lời, trực tiếp hung hăng nhấn nút kết thúc cuộc gọi, còn chưa có để xuống âm thanh lại vang lên:
“Xú Nha Đầu nghe điện thoại, Xú Nha Đầu nghe điện thoại. . . . . .”
Hạ Tử Khâm cầm lấy gối ôm ôm vào ngực, cười không ngừng:
“Là ngôi sao lớn nhà cậu à?”
Mạch Tử trực tiếp tắt máy, cất lại vào túi xách, kéo Hạ Tử Khâm:
“Đi thôi tiểu phú bà, mời mình ăn cơm, Karaoke, làm spa, toàn bộ do cậu tính tiền. . . . . .”
Cứ như vậy Hạ Tử Khâm bị cô kéo đi. Mạch Tử nghĩ rất hay, đáng tiếc mới ra chung cư, liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao bắt mắt đậu ở ven đường, sườn xe màu lam bảo thạch sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, càng chói mắt hơn là đại soái ca đang đứng dựa bên cạnh cửa.
Vị đại minh tinh này của Mạch Tử, Hạ Tử Khâm cũng rất quen thuộc, mấy tháng trước cô theo dõi một bộ phim thần tượng, anh ta là nam chính, lúc ấy đem Hạ Tử Khâm mê đến điên đảo, ngũ quan tuấn mỹ, con ngươi thâm thúy, giơ tay nhấc chân đều thể hiện lên vẻ cao quý ưu nhã, nhìn thế nào cũng thấy rất đẹp trai.
Lúc này anh mang một chiếc kính mát lớn, trang phục toàn thân lóe sáng, nhìn qua có cảm giác hơi phô trương, cũng may nơi này là chung cư hạng sang, những người có thể vào ở không giàu cũng quý, vì vậy tuy anh ta xuất hiện công khai như thế, cũng không có người nào vây xem, chỉ là Hạ Tử Khâm cảm giác, quan hệ giữa hai người này không giống như chỉ thuần túy về công việc.
Nhìn thấy Mạch Tử, đại minh tinh gở kính mát xuống, sắc mặt đầy khó chịu:
“Xú Nha Đầu, cô dám cúp điện thoại của tôi, không muốn sống phải không?”
Mạch Tử liếc mắt đi tới, không chút khách khí nói:
“Tôi nói lời thật, đi theo anh không bằng chết còn thống khoái hơn, anh có biết phiền không hả? Làm sao tìm được nơi này? Phái người theo dõi tôi? Hay căn bản là khi tôi vừa ra khỏi nhà, anh liền bám theo, Triệu Tiểu Nhạc, anh thật ấu trĩ?”
“Tôi ấu trĩ, vậy thì sao? Người đại diện thông báo hiện giờ đang có một show quảng cáo, cô không ở, tôi biết phải làm thế nào? Đi . . . . . .”
Nói xong, nhanh chóng nhét Mạch Tử vào trong xe thể thao, nhảy lên ghế lái, nhấn ga, tùy tiện phất tay với Hạ Tử Khâm một cái, “oanh” một tiếng, không thấy bóng dáng.
Hạ Tử Khâm ngạc nhiên một lúc mới phục hồi tinh thần, cúi đầu nhìn đồng hồ, gần mười một giờ rồi, về nhà cũng chỉ có một mình ngây ngốc, không bằng đi dạo phố một chút. Sắp tới sinh nhật của Tịch Mạc Thiên, cô cũng nên chuẩn bị cho anh một món quà mới được, dùng chính tiền do cô tự kiếm.
Lần này xuất bản, tiền nhuận bút cộng thêm khoản ký hợp đồng với công ty điện ảnh và truyền hình, cuối cùng Hạ Tử Khâm cô cũng có thể dùng năng lực của mình, kiếm được số tiền lớn đầu tiên trong cuộc đời, một nửa gửi về Cô Nhi Viện, một nửa kia gửi lại trong ngân hàng. Mỗi lần nghĩ tới mình có tiền gửi ngân hàng, ngủ cũng có thể cười tỉnh, hơn nữa còn gọi điện thoại cho Mạch Tử khoe khoang vô số lần.
Sau cùng Mạch Tử phiền chết đi liền trực tiếp châm chọc:
“Hạ Tử Khâm, cậu có bị bệnh không! Tự quay đầu lại xem xem ông xã cậu là ai? Có bao nhiêu tài sản? Chút tiền lẻ này của cậu thấm vào đâu hả?”
Hạ Tử Khâm quệt mồm phản bác:
“Đó là tiền của anh ấy, còn đây là do mình tự kiếm, sao có thể giống nhau chứ? Mạch Tử, tiểu thuyết của mình cũng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, cậu không nghĩ tới đi! Ha ha ha ha. . . . . .”
Cuối cùng Mạch Tử không chịu nổi quấy nhiễu, liền trực tiếp ngắt máy. Hạ Tử Khâm biết mình có chút làm kiêu, hơn nữa cô và Tịch Mạc Thiên cũng chia không được rõ ràng như thế, bây giờ ăn, mặc, ở, đi, thứ nào không phải do Tịch Mạc Thiên chi trả, nhưng cô cảm thấy, dùng tiền mình kiếm được mua đồ cho Tịch Mạc Thiên, cảm giác không giống nhau.
Hạ Tử Khâm vẫn còn có chút keo kiệt, đi bộ hồi lâu, rốt cuộc nhìn trúng được một chiếc cặp da, liếc qua bảng hiệu, đều là chữ nước ngoài, cô không hiểu, lại liếc qua giá tiền, hơn bốn trăm. Nhân viên bán hàng đi tới, nói huyên thuyên một hồi, tóm lại chính là bây giờ đang trong chương trình khuyến mãi, tất cả các mặt hàng đều giảm 5 %. Hạ Tử Khâm vừa nghe, liền bỏ tiền ra mua, còn tới quầy lễ tân chọn một tờ giấy gói xinh đẹp, trịnh trọng bao lại .
Cô hớn hở xách theo chiếc túi ra khỏi của hàng bách hóa, qua một khúc cua liền nhìn thấy Cao ốc Tịch thị đang đứng sừng sững dưới ánh mặt trời. Hạ Tử Khâm cúi đầu nhìn qua món quà trong tay, lại liếc qua đồng hồ, nghĩ tới Tịch Mạc Thiên thế nào cũng phải ăn cơm trưa, liền cất bước đi vào Tịch thị.
Hạ Tử Khâm đã tới hai lần, tiểu thư tiếp tân đương nhiên là biết cô, chế độ quản lý ở Tịch thị vô cùng nghiêm khắc, vì vậy mặc dù rất nhiều người đã biết ông chủ “cưới chui” rồi, cũng không có ai dám tiết lộ ra bên ngoài, vì vậy bây giờ Hạ Tử Khâm mới còn có thể sống tự tại như thế.
Tiểu thư tiếp tân cung kính mời cô vào thang máy, nhanh chóng lên tầng cao nhất. Bây giờ là buổi trưa, đúng thời gian nghỉ ngơi, tầng này vốn không nhiều nhân viên, lúc này lại càng thêm vắng vẻ, cửa phòng tổng giám đốc khép hờ, mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm của Tịch Mạc Thiên truyền ra từ bên trong.
Khóe miệng Hạ Tử Khâm khẽ nhếch, vừa muốn đẩy cửa bước vào, lại nghe thấy tiếng của Vinh Phi Lân:
“Có phải bởi vì Tử Khâm giống chị tôi, nên anh mới cưới cô ấy?”
Thân thể Hạ Tử Khâm cứng đờ, trong nháy mắt sắc mặt cô trắng bệch, cánh tay đang cầm nắm đấm cửa run rẩy hạ xuống. Lúc này Hạ Tử Khâm rất muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng dưới chân lại giống như bị mọc rễ, không thể hoạt động, cả người cứng ngắc, thanh âm bên trong lại càng rõ ràng, từng tiếng từng tiếng chui vào trong tai.
“Phi Lân, đây là công ty, tôi hi vọng không nên đem chuyện riêng nói ở đây, hơn nữa, nơi này là Tịch thị không phải Vinh thị.”
Thanh âm của Tịch Mạc Thiên trước sau như một, bá đạo, cường thế, Vinh Phi Lân lại hơi châm chọc cười một tiếng:
“Đây là anh đang muốn trốn tránh vấn đề của tôi.”
“Tôi không cần thiết phải trả lời vấn đề nhàm chán này của cậu, còn có, Phi Lân, tôi nhắc cậu lại lần nữa, Tử Khâm là vợ của tôi, cậu không phải cảm thấy, cậu đã quá quan tâm đến cô ấy sao?”
Đến đây, không gian hơi yên tĩnh, một lúc mới tiếp tục:
“Hay là nói, đối với việc Phi Loan chết đi, đến nay cậu vẫn không cách nào quên được, lúc trước cậu tiếp cận Tử Khâm là muốn làm gì? Mục đích gì? Chẳng lẽ chỉ đơn thuần là thích cô ấy, thậm chí yêu cô ấy mà không phải là bị tình cảm với chị cậu từ sâu trong tim ảnh hưởng sao?”
Giọng nói của Tịch Mạc Thiên bình thản, chậm chạp nhưng lại giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào tim Hạ Tử Khâm, một kiếm này, đau đến tê tâm liệt phế, so với khi phát bệnh, còn thống khổ hơn gấp vạn lần.
Đây là sự thật sao? Chân tướng của việc Tịch Mạc Thiên cưới cô, cưng chiều cô, quan tâm cô, cũng là nguyên nhân Vinh Phi Lân tiếp cận cô. Tất cả những vướng mắc chất chứa trong lòng bấy lâu nay nhìn như bí ẩn, bỗng dưng trở nên sáng tỏ, là bởi vì cô có nét giống Vinh Phi Loan, đây là đáp án mà cho dù Hạ Tử Khâm có suy nghĩ nát óc cũng không trả lời được.
Cô đột nhiên cảm thấy mình thật là tức cười, cô tin là thật, còn muốn kiến tạo một tình yêu “thiên trường địa cửu”, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, mọi thứ liền tan biến, hoặc là tình yêu của Tịch Mạc Thiên, sớm đã mục nát từ khoảnh khắc Vinh Phi Loan chết đi rồi, mà cô chỉ là một thứ hàng giả, lại còn làm không thành công, một thứ hàng giả không khiến người ta vừa lòng.
Hạ Tử Khâm không còn dũng khí nào để nghe tiếp, dùng tất cả hơi sức còn sót lại, xoay người lảo đảo chạy về phía thang máy, ngón tay nhấn ba lượt, mới đè được vào nút trên đó, đợi đến khi cửa thang máy mở ra, cô nhanh chóng tiến vào, sống lưng dựa lên vách tường bằng kim loại, chậm rãi trượt xuống, cả người gần như tê liệt ngã ngồi trên nền đất lạnh giá.
Đầu cô rối loạn, giống như có ngàn vạn thanh âm không ngừng hét lên điên cuồng ở bên tai cô:
“Anh ấy căn bản không yêu mày, vĩnh viễn cũng sẽ không yêu mày, mày chẳng qua chỉ là một thứ hàng giả, hàng giả, hàng giả. . . . . .”
Hạ Tử Khâm bụm mặt, chợt nghĩ tới điều gì, cửa thang máy vừa mở liền xông ra ngoài, bước khỏi đại sảnh cao ốc Tịch thị, nhanh chóng đón xe đi về phía Tịch trạch, vào cửa, chạy lên thư phòng của Tịch Mạc Thiên, điên cuồng tìm kiếm, từng ngăn kéo một đều bị cô lật tung lên, giống như một kẻ cuồng loạn.
Dì giúp việc phụ trách quét dọn ở bên ngoài nghe được thanh âm trong thư phòng, sợ đến mức bay hết hồn vía, Tịch tiên sinh yêu cầu rất nghiêm khắc, những thứ trong thư phòng không được tùy tiện thay đổi vị trí, phu nhân lại lật tung mọi thứ lên như vậy, chờ Tịch tiên sinh trở lại, chắc bà phải cuốn gói rồi, dù vậy, bà cũng không dám tùy tiện đi vào, dù sao Hạ Tử Khâm cũng là nữ chủ nhân.
Hạ Tử Khâm lần lượt lật qua tất cả các ngăn kéo, nhưng cái gì cũng không tìm được, quay mặt nhìn thấy trong góc có một chiếc két sắt, suy nghĩ một chút, tìm được một chuỗi chìa khóa ở trong ngăn kéo, lần lượt tra thử, rốt cuộc cũng mở được, ôm một tia may mắn cùng không xác định, theo trí nhớ nhập xuống một dãy số, cửa két sắt mở ra, nhưng cuộc sống của Hạ Tử Khâm lại hoàn toàn khép lại.
Trong chiếc tủ này không có thứ khác, chỉ có mấy quyển album lớn, Hạ Tử Khâm chần chờ thật lâu, run rẩy mở ra, quyển album có chút nặng, đặt trên tay nhưng lại giống như một toà núi lớn đè chặt trái tim của cô.
Hạ Tử Khâm mở ra, từ tờ thứ nhất đến trang cuối cùng, cơ hồ đều là một người, Vinh Phi Loan, từ nhỏ đến lớn, từ trẻ trung đến thành thục, mỗi một thời khắc, mỗi một địa điểm đều dùng máy ảnh chụp lại.
Hạ Tử Khâm run rẩy tìm được túi của mình, lấy ví da mở ra, phía trên có một tấm hình lúc cô khoảng 7, 8 tuổi, ở giữa hai cây hòe trong Cô Nhi Viện, ngồi trên một chiếc xích đu đơn giản, nghiêng đầu cười, trong quyển album cũng có một cô bé khoảng 8 tuổi, mặc chiếc váy công chúa cầu kì, bàn đu dây cũng xinh đẹp hơn ở cô nhi viện rất nhiều, phía trên có những dây hoa quấn quanh, nếu xóa đi bối cảnh, hai tấm hình này giống nhau đến 6, 7 phần.
Trước kia Hạ Tử Khâm chưa từng nghĩ rằng mình cùng Vinh Phi Loan sẽ có gì dính dấp, lúc này lại phát hiện, có vài chỗ thật rất giống, hình dáng gò má lúc mỉm cười, thậm chí ánh mắt, đôi môi. . . . . . Chẳng qua Vinh Phi Loan là một bản điêu khắc tinh tế, còn cô chỉ là một sản phẩm chế tay phỏng theo, một là thiên nga cao cao tại thượng, một là vịt con xấu xí vĩnh viễn nghèo túng, hèn mọn. . . . . .
Lúc Tịch Mạc Thiên trở về, phòng khách tối mờ, trong góc chỉ có một chiếc đèn con lộ ra những ánh sáng yếu ớt, trong ánh đèn mơ hồ thấy được Hạ Tử Khâm đang vo thành một cục, núp ở một góc bên trong ghế sa lon, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.
Tịch Mạc Thiên không khỏi thở ra một hơi thật dài, tan việc về nhà, cô không có ở đó, gọi điện thoại cô cũng không bắt, nhận được cuộc gọi của dì giúp việc, anh mới vội vã chạy tới, những nôn nóng chất chứa nguyên ngày, trong nháy mắt biến thành lửa giận:
“Tại sao không nhận điện thoại? Em có biết tôi lo lắng thế nào không. . . . . .”
……….., Tịch Mạc Thiên cúi đầu quở trách, lại phát hiện Hạ Tử Khâm một chút phản ứng cũng không có, liền ngồi xuống trước mặt, đưa tay sờ trán của cô:
“Sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?”
Tay của anh còn chưa có đụng đến trán của Hạ Tử Khâm, liền bị cô hung hăng đẩy ra:
“Tịch Mạc Thiên, sao anh lại lấy tôi?”
Cơ hồ là từng chữ từng chữ bung ra từ miệng Hạ Tử Khâm, cố chấp vô cùng, nhưng không đợi Tịch Mạc Thiên trả lời, chính cô đã có đáp án:
“Là bởi vì tôi có vài phần giống Vinh Phi Loan, phải không?”
Tịch Mạc Thiên trầm mặc, đem một tia may mắn cuối cùng của Hạ Tử Khâm hoàn toàn đánh tan, thật ra thì khoảnh khắc biết mật mã két sắt là sinh nhật của Vinh Phi Loan, cái gì cô cũng đều hiểu rồi, chỉ là cô vẫn hèn mọn ôm ấp một tia hy vọng xa vời thôi.
Hạ Tử Khâm đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều trở nên vô vọng”
“Tịch Mạc Thiên, chúng ta ly hôn đi!”