Bạn đang đọc Darling, Chúng Ta Ly Hôn Nhé – Chương 43
CHƯƠNG 43
1.
Cổ Vân Vân một mình đến quán ăn mà đám bạn học thường xuyên tụ tập, liên tục uống rượu. Ngày hôm nay đã là lần thứ năm bố mẹ cô gọi cô đến để bàn chuyện cưới xin với Mạnh Phàm Khải rồi.
Cuối cùng, Cổ Vân Vân không thể không vâng lời bố mẹ. Mặc dù trước mặt bố mẹ cô đã nhiều lần nhấn mạnh rằng mình thích Trương Hoa, nhưng bố mẹ cô đã phân tích lợi hại cho cô nghe. Một mặt, tập đoàn Triết Đông đang găp phải khủng hoảng về kinh tế, cần đến sự trợ giúp của tập đoàn Hoa Thiên; mặt khác, Trương Hoa xét về xuất thân hay tình trạng hiện tại đều không xứng với cô.
Cổ Triết Đông nói thẳng: “Mặc dù Trương Hoa có năng lực nhất định nhưng hoàn toàn không đủ lấy con làm vợ. Bố có thể chấp nhận một nhân viên như thế chứ tuyệt đối không chấp nhận một người con rể như thế!”
Mẹ Cổ Vân Vân cũng ngon ngọt khuyên bảo Cổ Vân Vân, một mặt hi vọng con gái sau này sẽ sống hạnh phúc, mặt khác cũng phải nghĩ cho lợi ích của công ty.
Sau nhiều lần nghe bố mẹ khuyên bảo, lại uất ức trước sự vô tình của Trương Hoa, cuối cùng Cổ Vân Vân đã đồng ý yếu cầu của bố mẹ. Nhưng đồng ý rồi cô lại cảm thấy vô cùng bất lực và hụt hẫng, nên buổi tối một mình lái xe ra con phố quen thuộc để uống rượu.
2.
Uống mãi, uống mãi, cuối cùng Cổ Vân Vân bắt đầu căm hận vì sinh ra trong một gia đình như thế, từ nhỏ đên lớn trông thì tưởng vẻ vang, nhưng luôn bị các bạn xung quanh xa lánh. Những bạn học ấy thỉnh thoảng tìm cách làm thân với cô chẳng qua cũng là vì điều kiện kinh tế nhà Cổ Vân Vân có thể móc túi tiền thanh toán thay cho họ, đưa họ vào những nơi bình thường họ không dám vào.
Nhưng từ trước đến nay chưa có một ai thật sự hiểu cô, coi cô như một người bạn chân chính. Ngoài Kỉ Oanh ra, nhưng Kỉ Oanh cũng chỉ là một người bạn bình thường, vẫn chưa thân đến mức độ tâm giao tri kỉ. Bản thân Cổ Vân Vân cũng muốn được yêu thương cho tử tế, nhưng cuối cùng đều phát hiện ra những người đàn ông ấy nếu không sợ hãi xuất thân của cô, thì cũng là giả bộ thanh cao trước mặt cô, xét cho cùng đều là vì tự ti mà thôi.
Từ trước tới giờ chỉ có Trương Hoa, cô biết Trương Hoa không phải tự ti, cũng không phải giả bộ thanh cao, mà chỉ đơn thuần là không thích. Chính thái độ không thích ấy của anh khiến cho cô càng thích anh. Vốn cứ tưởng anh ly hôn rồi, mình sẽ có cơ hội, nhưng hết lần này đến lần khác chỉ toàn thất vọng.
Cổ Vân Vân vừa ngẫm nghĩ vừa uống rượu. Giờ thì cuối cùng cô cũng hiểu tại sao nhiều người thích mượn rượu để làm tê dại cảm xúc mỗi khi cảm thấy hụt hẫng và đau khổ. Chủ quán đến khuyên giải cô, bảo cô uống ít thôi. Cô ngẩng đầu nhìn chủ quán, mắt như nhòe đi, nói: “Sợ tôi không có tiền trả chứ gì? Tôi đầy tiền!” nói rồi liền móc cả nắm tiền trong túi ra ném cho chủ quán, nói: “Chỗ này đã đủ chưa?”
Trương Hoa về nhà bố mẹ một hôm, hôm sau lại vào trung tâm thành phố ngay, anh sợ mẹ anh lại nhắc đến chuyện của mình. Hơn mười hai giờ đêm đang nằm trên giường, hút thuốc v ngợi viển vông thì nhận được điện thoại của chủ quán nơi Cổ Vân Vân đang uống rượu, hỏi anh có
phải Trương Hoa không? Trương Hoa nói: “Đúng rồi!”
3.
Chủ quán nói: “Có một cô gái đang uống say mèm ở chỗ tôi, còn lái xe đến nữa, lúc cô ấy say có lè nhè nhắc đến tên anh, chúng tôi chẳng còn cách nào khác, đành lấy điện thoại trên người cô ấy để lấy số gọi cho anh”.
Trương Hoa vốn không muốn đến, định bảo chủ quán gọi thẳng cho bố mẹ Cổ Vân Vân nhưng cuối cùng, sau một hồi ngẫm nghĩ, anh vẫn đi. Khó khăn lắm Trương Hoa mới lôi được Cổ Vân Vân đã say mèm lên xe. Lúc lái xe trên đường anh cứ do dự mãi, nên đưa cô về nhà hay là dẫn cô về nhà mình.
Nhìn đồng hồ đã hơn một giờ đêm, lại sợ đưa Cổ Vân Vân về nhà sẽ không biết phải giải thích với người nhà cô ra sao, cuối cùng đành phải lái xe về chỗ mình. Lúc đến nơi phát hiện Cổ Vân Vân đã nôn đầy ra ghế sau. Trương Hoa vội vàng lấy giấy ăn trên xe lau đi nhưng chẳng thể lau sạch được. Trương Hoa thầm nhủ: Để cô ta ngày mai tự xử lý vậy.
Trương Hoa lại vật vã lôi Cổ Vân Vân ra khỏi xe và đưa lên tầng năm. Trương Hoa cởi áo khoác ngoài đã bị lấm bẩn của Cổ Vân Vân ra, ném sang một bên rồi dìu cô vào nằm trong giường của Nhã Vận, thầm nghĩ: Rốt cuộc là vì chuyện gì mà uống đến mức này?
Cổ Vân Vân nằm xuống giường là nằm im ngay, một lúc sau mới thấy động đậy, Trương Hoa nhìn là biết Cổ Vân Vân sắp nôn liền vội vàng đỡ cô dậy, nhưng muộn rồi, Cổ Vân Vân đã nôn ra rồi. Ngay cả người Trương Hoa và giường của Nhã Vận đều bị bẩn.
Trương Hoa thả tay ra, Cổ Vân Vân lại nằm xuống giường. Trương Hoa nhìn đống “bùng nhùng” trên người mình và trên giường của Nhã Vận, tức đến mức muốn tặng cho Cổ Vân Vân vài cái bạt tai, nhưng cô lúc này hoàn toàn không biết gì, có tức cũng chẳng làm được gì.
4.
Cổ Vân Vân lại nôn thêm mấy lần nữa, lần này thì giường của Nhã Vận càng thêm thê thảm. Trương Hoa thầm nhủ, thật muốn bế cô ta vào nhà vệ sinh cho ngủ ở đấy, tha hồ mà nôn ọe!
Cổ Vân Vân đột nhiên khẽ gọi Trương Hoa. Trương Hoa tưởng là cô đã tỉnh, lại gần nhìn mới hay hóa ra Cổ Vân Vân đang làm nhảm trong cơn say. Cổ Vân Vân còn nói trong cơn mê man: “Thực ra tôi rất ghét sinh ra trong cái gia đình giàu có đấy!”
Nói rồi lại chìm vào giấc ngủ. Trương Hoa chờ thêm một lúc, thấy cô chẳng động tĩnh gì liền về phòng đi ngủ. Sáng sớm hôm sau, Trương Hoa tỉnh dậy là sang ngay phòng bên cạnh xem Cổ Vân Vân thế nào, thấy cô vẫn còn đang ngủ say, Trương Hoa liền mang đống quần áo mà Cổ Vân Vân nôn ra đi giặt.
Cổ Vân Vân ngủ mãi cho đến trưa mới tỉnh. Trong cơn ngái ngủ, cô không biết là mình đang ở đâu, đến khi nhìn rõ đống “lùng bùng” bên cạnh cô mới giật nảy mình, vội vàng nhảy xuống giường, xuống khỏi giường mới hay toàn thân gần như chẳng còn chút sức lực nào.
Trương Hoa đang ngồi trong phòng khách, nghe thấy tiếng động vội chạy vào trong phòng. Cổ Vân Vân nhìn thấy Trương Hoa liền hỏi: “Sao tôi lại ở đây?”
Trương Hoa đáp: “Cậu nhìn tác phẩm trên giường của cậu đi! Chắc sẽ nhớ được chuyện tối qua đấy!”
Lúc này Cổ Vân Vân mới từ từ nhớ lại, hóa ra là do tối qua uống say quá. Nhưng cô nghĩ mãi không ra tại sao mình lại chạy đến nhà Trương Hoa?
Trương Hoa biết Cổ Vân Vân đang thắc mắc chuyện gì, liền nói: “Chủ quán ấy lấy số của tôi từ máy của cậu rồi gọi cho tôi!”
Cổ Vân Vân nói: “Cậu để cho tôi nằm trên đống bẩn thỉu này cả đêm à?”
Trương Hoa không buồn đoái hoài, vừa đi vừa nói: “Mau đi tắm đi, tôi dám khẳng định trên người cậu chỗ nào cũng có mùi kinh dị đấy!”
5.
Cổ Vân Vân vốn định không mặc quần áo của Trần Dĩnh để lại, nhưng không mặc cũng chẳng còn cách nào khác. Lúc nhìn thấy Cổ Vân Vân mặc quần áo của Trần Dĩnh từ trong nhà vệ sinh đi ra, trong lòng Trương Hoa bỗng có một cảm giác rất kì lạ.
Cổ Vân Vân phàn nàn: “Quần áo này chất lượng tồi quá, thật không ngờ cô ta toàn mặc mấy thứ này!” Câu nói này khiến Trương Hoa cảm thấy không thoải mái, lạnh lùng đáp: “Nếu cảm thấy bất mãn thì mặc lại đống quần áo bẩn của cậu ấy!”>
“Tôi đã làm bẩn giường của Nhã Vận, hay là tôi mua lại bộ chăn ga khác cho nó nhé!”
Trương Hoa nói: “Nếu cậu thành tâm thì cứ giặt sạch ga giường cho nó là được rồi!” rồi lại nói: “Thôi bỏ đi, chắc cậu cũng chưa giặt đồ bao giờ, có giặt cũng không sạch!”
Trương Hoa vào phòng Nhã Vận lôi hết đống chăn ga gối bẩn ra, sau nói với Cổ Vân Vân: “Cậu mặc tạm quần áo của Trần Dĩnh về đi, mấy hôm nữa thì mang quần áo của cô ấy lại đây cho tôi!”
Cổ Vân Vân nói: “Cậu bảo tôi mặc thế này ra cửa á?”
“Có hai cách, cậu chọn lấy một, hoặc là mặc quần áo của cô ấy về, hoặc là mặc quần áo bẩn của cậu về!”
“Chẳng nhẽ tôi không thể ở lại đây một ngày sao? Đợi khi nào quần áo của tôi giặt sạch sẽ, phơi khô thì tôi về?”
Trương Hoa thẳng thừng: “Không được!”
Cổ Vân Vân nói: “Thế thì cũng phải cho tôi ăn cái gì rồi mới đi chứ, giờ toàn thân tôi chẳng còn chút sức lực nào cả!”
Trương Hoa chẳng còn cách nào khác, đành vào bếp nấu cho Cổ Vân Vân bát mì. Cổ Vân Vân vừa ăn vừa nói: “Đây là bữa sáng rẻ nhất tôi từng ăn, nhưng dù sao cũng cám ơn cậu!”
6.
Cuối cùng Trương Hoa cũng không nhịn được, liền hỏi: “Tối qua tại sao lại uống say thế?”
Cổ Vân Vân ngẩng lân, mỉm cười: “Cuối cùng cậu cũng chịu quan tâm đến tôi rồi à? Tôi còn tưởng cậu chẳng quan tâm gì đến tôi chứ?”
“Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ cảm thấy tò mò thôi!”
Cổ Vân Vân vừa ăn vừa kể chuyện bố mẹ bắt mình phải lấy Mạnh Phàm Khải cho Trương Hoa nghe, đồng thời còn nói chuyện công ty gặp vấn đề tài chính cho Trương Hoa biết.
Cổ Vân Vân nói: “Cậu không ngạc nhiên chút nào sao?”
“Tôi chỉ hơi khó hiểu tại sao công ty lại gặp khủng hoảng ngay khi cậu chuẩn bị cưới Mạnh Phàm Khải? Tại sao nhất định phải có sự giúp đỡ của tập đoàn Hoa Thiên mới giải quyết được vấn đề?”
“Cậu nghi ngờ bố mẹ tôi bịa ra chuyện ấy để lừa tôi cưới Mạnh Phàm Khải phải không?”
“Tôi chỉ thấy hơi kì quặc thôi, đương nhiên có thể đó là sự thật, một sự trùng hợp chăng?”
“Lần đầu tiên bố mẹ tôi nói với tôi chuyện này, tôi cũng hoài nghi, vì vậy đã âm thầm điều tra công ty bất động sản, hiện nay đúng là tồn tại nguy cơ về vốn, hơn nữa một số nhân viên đã có biểu hiện lo lắng bất ổn, bởi vì mấy dự án đầu tư bất động sản đều gặp vấn đề, cộng thêm với thị trường bất động sản chung tổng thế không tốt lắm… Sự bất ổn đã lan rộng đến các ngành khác trong tập đoàn, bao gồm cả công ty điện tử Triết Đông.
Trương Hoa trầm ngâm một lát, sau đó nói: “Nói như vậy có nghĩa là cậu lấy Mạnh Phàm Khải là để giúp bố cậu vượt qua khó khăn này?”
Cổ Vân Vân lắc đầu: “Không chỉ vì nguyên nhân này, bố mẹ tôi cho rằng Mạnh Phàm Khải là một đối tượng lí tưởng!”
7.
Trương Hoa châm một điếu thuốc, hút vào hơi rồi cười: “Tôi vốn tưởng bố cậu không phải là người thường trên mọi phương diện, giờ xem ra trong một số vấn đề ông ấy cũng chỉ là người thường thôi”.
“Tại sao cậu lại nói thế?”
Trương Hoa không đáp, chỉ hỏi: “Cậu có hi vọng lấy Mạnh Phàm Khải không?”
“Đương nhiên là không rồi!”
“Vậy thì không cần lấy anh ta đâu, ít nhất là trong tình huống này!”
“Cậu nói đơ giản nhỉ, đâu phải cậu có quyết định được!”
Trương Hoa cười cười không nói gì mà đi thẳng vào nhà vệ sinh giặt ga gối, sau đó ngoảnh đầu lại nói: “Khi nào cậu đi thì nhớ đem đống quần áo bẩn của cậu về. Còn nữa, đừng quên mang trả quần áo của Trần Dĩnh nhé!”
Đợi Cổ Vân Vân đi rồi, Trương Hoa quyết định sẽ tìm Cổ Triết Đông nói chuyện một lần. Tâm trạng rối rắm, anh không rõ tìm ông ta nói chuyện là để hợp lí hóa việc quay trở lại công ty hay chỉ là đơn giản muốn giúp Cổ Vân Vân, hoặc cũng có thể là muốn thể hiện sự xuất sắc của mình trước Cổ Triết Đông lần này.
Cho dù là vì nguyên nhân gì, Trương Hoa đều biết nói chuyện với Cổ Triết Đông không phải chuyện đơn giản, phải có sự chuẩn bị chu đáo từ trước, thậm chí đến tối, Trương Hoa còn ngồi chỉnh đốn dòng suy nghĩ của mình trước bàn máy tính.
8.
Sáng hôm sau, Trương Hoa lấy điện thoại ra do dự rất lâu. Hồi năm ngoái Cổ Triết Đông có dùng di động của ông ta gọi cho Trương Hoa, Trương Hoa cũng đã lưu số điện thoại này lại. Mặc dù tối qua anh cứ muốn hẹn gặp Cổ Triết Đông nói chuyện, nhưng đến khi thật sự cần phải tìm ông ta, Trương Hoa lại thấy căng thẳng.
Cuối cùng anh nhắm mắt lại, ấn phím gọi. Rất nhiều người khác cũng như vậy, trong một số việc không dám bước bước đầu tiên. Thực ra một khi đã bước bước đầu tiên rồi thì phía sau chẳng còn gì đáng sợ nữa. Cũng giống như Trương Hoa lúc này, nếu không dám ấn số gọi, cuộc đời anh có khi lại chuyển sang một hướng khác.
Đương nhiên chúng ta không thể biết trong một số chuyện, đặt chân một bước đầu tiên là đúng hay sai, là thành công hay thất bại. Nhưng cho dù thế nào, không bước bước đầu tiên là sao biết được kết quả?
Cổ Triết Đông nhận được điện thoại của Trương Hoa, ban đầu thấy hơi ngạc nhiên, sau cười nói: “Thật không ngờ cậu lại gọi vào di động cá nhân của tôi!”
Trương Hoa không hề vòng vo mà nói thẳng luôn: “Chủ tịch Cổ có rảnh không ạ? Tôi muốn xin mười phút của ngài để nói chuyện một lát!”
“Nói chuyện về vấn đề nào?”>
Trương Hoa không ngờ Cổ Triết Đông lại hỏi câu này trong điện thoại, dù sao những chuyện anh một nói không thể nói vắn tắt bằng mấy câu qua điện thoại, nhưng không trả lời thì không được. Nghĩ một lát, Trương Hoa nói: “Tôi muốn bàn về việc giải quyết nguy cơ kinh tế của công ty quan trọng hay giải quyết nguy cơ về nhân công quan trọng?”
Cổ Triết Đông nghe xong, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Cậu không cần đến công ty đâu, một tiếng nữa tôi sẽ chờ cậu ở quán cà phê!”