Darling, Chúng Ta Ly Hôn Nhé

Chương 30


Bạn đang đọc Darling, Chúng Ta Ly Hôn Nhé – Chương 30

CHƯƠNG 30
1.
Lúc Trương Hoa nộp đơn xin nghỉ việc, Phùng Lâm Hàn hơi kinh ngạc, nhưng thấy Trương Hoa có vẻ kiên quyết, anh ta cũng không nói gì thêm. Trương Hoa cũng đã suy nghĩ rất lâu trước khi quyết định xin nghỉ việc.Kể từ lần đầu tiên Mạnh Phàm Khải xuất hiện ở trong công ty, mấy ngày liền trưa nào Cổ Vân Vân cũng bảo anh ta vào văn phòng đón cô. Trương Hoa cũng biết Cổ Vân Vân đang cố tình làm như thế.
Trương Hoa càng lúc càng cảm thấy ánh mắt của mọi người trong công ty nhìn mình có sự khác lạ, hơn nửa cái nhìn ấy càng lúc càng khiến anh cảm thấy áp lực.
Sau khi mọi người trong công ty biết Cổ Vân Vân có bạn trai mới, có rất nhiều lời dị nghị. Có người nói: Cổ Vân Vân đá Trương Hoa rồi; có người lại nói, có thể Trương Hoa và Cổ Vân Vân vốn dĩ chưa từng yêu nhau, anh vào công ty là do thực lực của mình. Có người lại nghĩ hai ngư
 
i có mâu thuẫn, Cổ Vân Vân cố ý làm thế để chọc tức Trương Hoa.
Cho dù là kiểu suy đoán nào, mọi người cũng đều bắt đầu phân tích thực lực của Trương Hoa khi vào công ty. Bởi vì trước đây mọi người đều nghĩ anh và Cổ Vân Vân có quan hệ tình cảm với nhau nên chẳng ai để ý đến thực lực thật sự của anh, giờ có chuyện này xảy ra, mọi người mới bắt đầu để ý đến điều này.
Những người cho rằng Trương Hoa vốn dĩ chẳng có quan hệ tình cảm với Cổ Vân Vân liền đưa ra lí do, đó là bản thân Trương Hoa là người có năng lực, Cổ Vân Vân, thậm chí cả Cổ Triết Đông vì nhận ra tài năng của Trương Hoa nên mới tìm cách lôi kéo anh về công ty.
Luận điểm này được nhiều người chấp nhận, bởi vì tất cả các biểu hiện của Trương Hoa kể từ khi vào công ty đều được mọi người đánh giá cao. Chính vì điểm này, rất nhiều người đã thay đổi quan điểm về Trương Hoa. Trước đây mọi người đều nghĩ anh vì tham tài sản nhà họ Cổ mới tìm cách chen chân vào công ty, giờ nhìn lại thấy anh chẳng qua cũng chỉ là đến để làm việc mà>
2.
Vì vậy một số người tỏ thái độ nồng nhiệt với Trương Hoa hơn, đáng tiếc là sự nồng nhiệt này trong con mắt của Trương Hoa lại trở thành sự thương hại hoặc là sự mỉa mai nào đó. Điều đó cho thấy tâm lý của con người không hoàn toàn phụ thuộc vào khách quan. Rất nhiều người nghĩ rằng bản thân mình nghĩ như thế nào thì những người khác cũng nghĩ như vậy.
Thế nên Trương Hoa đã xin nghỉ việc chính bởi tâm lý này. Hơn nữa còn nghỉ việc rất nhanh, nộp đơn xin nghỉ việc rồi lập tức rời khỏi công ty, chẳng để cho phòng nhân sự kịp giữ lại.
Ngay cả Cổ Vân Vân cũng chỉ biết chuyện này lúc buổi chiều khi Trương Hoa rời khỏi công ty. Đáng tiếc Trương Hoa không biết là, kể từ khi anh nghỉ việc, Cổ Vân Vân không còn bảo Mạnh Phàm Khải vào văn phòng của cô nữa.
Buổi tối, Lí Dương Uy về, Trương Hoa chỉ nói qua với anh ta: “Tôi nghỉ việc rồi!”
Lí Dương Uy chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên, nói: “Tôi cảm thấy chuyện cậu nghỉ việc sớm muộn gì cùng xảy ra, tính cách của cậu vốn không hợp với nghề này!” sau đó anh nói thêm: “Chỉ có điều tôi không nghĩ nhanh như thế, vì nguyên nhân gì vậy?”
Trương Hoa cười nhạt: “Sau khi Cổ Vân Vân đi xem mắt, người đàn ông đó gần như trưa nào cũng đến công ty đón cô ấy đi ăn trưa!”
Lí Dương Uy nói: “Bản thân cậu không chấp nhận Cổ Vân Vân, như thế chẳng phải rất tốt sao?”
“Có nhiều chuyện không hề đơn giản như cậu nghĩ đâu, còn phải để ý đến ánh mắt của những người khác chứ!”
Lí Dương Uy ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng phảihôi thế cũng được, tạm thời nghỉ ngơi thư giãn, cũng không cần phải đi công tác, ngày ngày có thể ở nhà với tôi!”

Lí Dương Uy nhìn Trương Hoa hồi lâu, rồi hỏi: “Thế tiếp theo cậu định làm gì? Hay quay lại công ty cũ?”
“Đâu có được, hơn nữa tạm thời tôi chưa muốn đi tìm việc, nghỉ ngơi một thời gian cho yên tĩnh rồi mới tính tiếp!”
Trương Hoa nhìn Lí Dương Uy cười: “Chí ít thì trong thời gian ở công ty điện tử Triết Đông, thu nhập của tôi cũng không đến nỗi nào, có thể nghỉ ngơi một thời gian mà không cần bận tâm đến chuyện!”
3.
Ngày hôm sau, lúc Cổ Vân Vân gọi điện đến, Trương Hoa vẫn còn đang ngủ. Cổ Vân Vân nghe giọng Trương Hoa liền hỏi: “Vẫn đang ngủ à?”
Trương Hoa cười: “Mãi mới được nghỉ ngơi, vì vậy phải ngủ cho đã mắt chứ!”
 
“Sao cậu đột nhiên xin nghỉ việc thế? Cũng không nói trước với tôi một tiếng!”
Trương Hoa vẫn cười bảo: “Có nói hay không cũng như nhau, dù sao tôi cũng nghĩ kĩ rồi!”
“Công việc hiện nay của cậu cũng không tồi, sao đột nhiên lại xin nghỉ?”
“Không có gì, chỉ cảm thấy công việc này không thích hợp thôi!”
Cổ Vân Vân im lặng một lát mới nói: “Là vì tôi phải không?”
Trương Hoa cười xòa: “Không phải đâu chẳng liên quan gì đến cậu cả!”
Cổ Vân Vân lại im lặng, hồi lâu mới nói: “Đôi khi tôi cảm thấy cậu thật giả tạo!”
Trương Hoa im lặng.
Cổ Vân Vân buồn bã nói: “Tại sao cậu không bao giờ chịu đi tìm tôi nói chuyện, để biết trong lòng tôi nghĩ cái gì?”
Trương Hoa vẫn trầm ngâm, cuối cùng cũng cười gượng: “Làm gì có, chẳng phải tôi vẫn thường xuyên ngồi tán dóc với cậu đấy sao?”
Cổ Vân Vân định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ nói: “Thôi bỏ đi, cậu ngủ tiếp đi!” rồi cúp máy.
Trương Hoa nhìn điện thoại, sau đó ném sang một bên và nằm xuống định ngủ tiếp. Nhưng lúc này anh không thể ngủ được nữa, cộng với ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ quá chói mắt.
Tỉnh dậy, Trương Hoa đột nhiên cảm thấy rất trống trải, không biết làm gì. Trong lúc đi làm, về nhà bố mẹ ở còn được, nhưng giờ nghỉ việc rồi, anh lại không muốn về nhà bố mẹ, hơn nữa anh cũng không muốn nói với bố mẹ rằng mình đã nghỉ việc.

4.
Ngày thứ ba sau khi Trương Hoa nghỉ việc là chủ nhật, cũng đúng lúc Trần Dĩnh biết tin. Hôm ấy, Trần Dĩnh định đi mua vé tàu về quê nên bào Nhã Vận cùng cô vào thành phố mua vé.
Trên đường đến bến xe, Nhã Vận nói luôn miệng: “Chị dâu, tết đừng về nhà, bụng to như thế này không an toàn đâu!”
Trần Dĩnh cười nói: “Chị phải về nhà ăn tết với bố mẹ chứ, nếu không, chỉ có mỗi hai cụ ăn tết sẽ buồn lắm!”
Trần Dĩnh không nói cho Nhã Vận biết chuyện sau tết cô sẽ không quay lại nữa, càng không dám nói với bố mẹ Trương Hoa như vậy.
Mua vé xe xo Nhã Vận liền kéo Trần Dĩnh vào khu thương mại chơi. Vào khu thương mại, Trần Dĩnh lại vô thức đi đến quầy bán đồ điện, chính tại quầy bán đồ điện, cô biết Trương Hoa đã nghỉ việc, hơn nữa cũng biết Cổ Vân Vân đã có bạn trai mới, là tổng giám đốc tập đoàn Hoa Thiên.
Tin đồn bao giờ cùng lan đi rất nhanh, cũng may những nhân viên này không biết mối quan hệ giữa Trần Dĩnh và Trương Hoa, họ chỉ coi đó như là một cái tin nóng hổi để tán chuyện với nhau.
Ra bên ngoài khu thương mại, Nhã Vận tỏ ra rất vui vẻ: “Chị dâu, xem ra anh cả với chị Vân Vân đã cắt đứt quan hệ rồi, thế này sớm muộn gì anh ấy cũng quay đầu lại thôi!”
Trần Dĩnh cảm thấy lo lắng cho Trương Hoa vô cùng. Cô không rõ giữa Trương Hoa và Cổ Vân Vân đã xảy ra chuyện gì, cô cứ tưởng Trương Hoa đã thích C xảy ra chuyện này chắc chắn là vì Cổ Vân Vân đã đá Trương Hoa, dù sao cô ta cũng có xuất thân sang giàu, với Trương Hoa chẳng qua chỉ là tình cảm thóang qua, sớm muộn gì cũng tìm được người môn đăng hộ đối.
Thế nên Trần Dĩnh bắt đầu lo lắng cho Trương Hoa, liệu anh có bị sốc không? Hơn nữa giờ anh đã nghỉ việc, chắc chắn tình trạng đang rất tồi tệ.
5.
Lúc hai người chuẩn bị lên xe buýt về nhà, Trần Dĩnh đột nhiên nói với Nhã Vận: “Em về nhà trước đi, chị đi thăm anh em xem thế nào!”
Nhã Vận đáp: “Không sao đâu, chị đừng lo cho anh ấy, không biết chừng tối nay anh ấy lại đi uống rượu với mấy anh bạn học cũng nên!”
Trần Dĩnh vẫn kiên quyết đi thăm Trương Hoa. Nhã Vận liền nói: “Để em đi với chị!” nhưng Trần Dĩnh đáp: “Không được, ngày mai em còn phải đi học, chuẩn bị thi rồi, nên về nhà sớmn, chị về muộn một tí cũng không sao!”
Nhã Vận chẳng còn cách nào khác, đành một mình về nhà. Về đến nhà, mẹ Trương Hoa hỏi: “Mua được vé chưa, sao chị dâu con không cùng về?”
Nhã Vận đáp: “Vé xe mua được rồi, chị dâu đi thăm anh cả rồi ạ!”
Mẹ Trương Hoa cười toe, nói: “Con bé này cuối cùng cũng thông minh ra rồi. Biết thế này từ sớm có khi hai đứa nó đã phục hôn rồi ấy chứ!”
Nhã Vận nói: “Anh con nghỉ việc rồi, hơn nữa cái chị Vân Vân con nhà giàu kia cũng tìm được bạn trai mới rồi, nghe đâu là tổng giám đốc một tập đoàn cơ đấy!”
“Hóa ra là như vậy, mẹ biết ngay sớm muộn gì cũng có chuyện này mà. Con gái nhà giàu thường chơi bời lăng nhăng, sao có thể yêu thương con nhà nghèo như nhà chúng ta?”

Sau đó lại nó“Như thế cũng tốt, công việc ấy vốn dĩ chẳng tốt đẹp gì, mẹ mong anh con đổi công việc khác ổn định từ lâu rồi. Bọn nó cắt đứt quan hệ với nhau, anh con cũng chi còn đường quay về với chị dâu con thôi!”
“Con thấy chị dâu thật đáng thương, anh cả muốn có thì có, không muốn có thì đá đi!”
Mẹ Trương Hoa cũng gật gù: “Ừ, chỉ sợ anh con có quay đầu lại thì chị dâu con cũng không đồng ý nữa!”
“Chuyện này thì không đáng lo, con biết chị dâu vẫn còn rất quan tâm đến anh cả!”
 
Mấy hôm nay Trương Hoa hầu như ở trong nhà, buổi tối anh chờ Lí Dương Uy về, hai người nếu không ra ngoài ăn đêm thì mua đồ về nhà nhắm rượu. Sau khi nghỉ việc, thời gian rảnh nhiều, nhưng Trương Hoa lại không muốn nấu nướng gì.
Lúc Trần Dĩnh đến trời đã nhá nhem tối, Trương Hoa đang ngồi trong phòng khách xem chương trình thể thao trực tiếp. Trên bàn còn bày đồ nhắm và bia từ tối qua chưa ăn uống hết.
 
Trần Dĩnh đáp: “Hôm nay em vào thành phố mua vé xe, vì vậy nhân tiện đến thăm anh.”
Vào trong nhà, Trần Dĩnh nhìn quanh rồi nói: “Sao anh lại để nhà bẩn thỉu thế này? Đồ ăn từ tối qua cũng không thu dọn, còn cả tàn thuốc lá nữa!” nói rồi ngoảnh đầu nhìn Trương Hoa, nói: “Râu cũng không buồn cạo!”
Trương Hoa cười: “Sao lần nào em đến cũng đều bắt gặp bộ dạng tồi tệ của anh thế nhỉ?”
“Thế anh còn không đi sửa soạn chút đi, nhìn bộ dạng của anh kìa, tóc tai cũng bù xù nữa!”
Trương Hoa ngại ngùng: “Thế anh đi sửa soạn một chút vậy!” nói rồi liền vào nhà vệ sinh, nói vọng từ trong đó ra: “Em cho ti vi to lên một chút, đừng đổi kênh, anh muốn nghe kết quả thi đấu!”
 
Lúc Trương Hoa từ trong nhà vệ sinh đi ra, Trần Dĩnh đã thu dọn xong phòng khách. Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh đang ngồi trên ghế sô pha, nói: “Sao muộn thế này rồi em còn qua đây, tối đi về bất tiện lắm!”
Trần Dĩnh nói: “Muộn rồi, em không về nhà nữa!” nhìn bộ dạng kinh ngạc của Trương Hoa, cô liền bật cười: “Em nói đùa đấy, em còn tưởng tâm trạng của anh không vui, nhưng xem ra ngoài bộ dạng ra thì tâm trạng không ảnh hưởng gì!”
“Sao em biết tâm trạng anh không tốt?”
Trần Dĩnh nói: “Tin đồn trong khu thương mại lan đi nhanh lắm, hôm nay Nhã Vận lại lôi em vào khu thương mại chơi!”
“Thế là em biết hết rồi à?”
Trần Dĩnh khẽ gật đầu Trương Hoa liền nói: “Con nhóc Vận đi cùng em đúng không? Vậy thì chắc chắn bây giờ bố mẹ anh cũng biết chuyện rồi!”
“Em quên mất không bảo nó tạm thời đừng nói với bố mẹ chuyện này!”
“Thôi bỏ đi, sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi mà!”
 

Trần Dĩnh lại nói: “Buổi tối anh toàn ăn mấy thứ vô bổ này à?”
“Vì không muốn ra ngoài nên mua những thứ này, đợi Dương Uy về vừa xem ti vi vừa nhắm rượu!” – Rồi anh nói thêm: “Anh đang định xem xong trận đấu sẽ ra ngoài mua đồ, vừa hay em đến!”
 
“Em cũng chưa ăn, anh không mời em ra ngoài ăn à?”
“Mời thì mời, khó khăn lắm em mới đến một lần, phải mời chứ! Đợi anh một chút, anh vào phòng thay quần áo!”
Lúc Trương Hoa thay quần áo đi ra, anh mới sực nhớ: “Hôm nay em đi mua vé, có mua được không?”
Trần Dĩnh đáp: “Mua được rồi, em đã mua chuyến sớm nhất rồi, như thế có thể về nhà sớm hơn một chút!”
Trương Hoa im lặng một lát rồi nói: “Chúng ta đi thôi!”
8.
Trương Hoa dẫn Trần Dĩnh đến một nhà hàng khá to. Trần Dĩnh nói: “Sao phải đến nơi sang trọng thế này?”
Trương Hoa đáp: “Anh ăn uống có dinh dưỡng hay không không quan trọng, nhưng em thì không được, anh sợ mấy quán dọc đường mất vệ sinh!”
Trần Dĩnh cười nói: “Anh đừng quên giờ anh đang là người thất nghiệp, thế mà vẫn hoang phí như thế à!”
“Tí tiền này có đáng gì, hơn nữa cũng đâu phải anh bỏ tiền vì em, là vì đứa bé đấy chứ!”
Nói rồi cả hai cùng ngây ra. Trương Hoa không ngờ mình lại buột miệng nói ra câu đó, còn Trần Dĩnh thì cảm thấy cuối cùng anh cũng chịu quanâm đến đứa bé. Cho dù thế nào, câu nói này của Trương Hoa khiến cho cả hai đột nhiên cảm thấy có sợi dây nào đó níu hai người lại gần nhau một chút.
Một lát sau, Trần Dĩnh mới nói: “Xem ra anh vẫn quan tâm đến đứa bé!”
Trương Hoa cười cười, không biết nên nói thế nào đành phải im lặng. Trần Dĩnh cũng không nói gì thêm.
Sau khi nói ra câu này, Trương Hoa có cảm giác cứ như anh đang mời đứa bé ăn vậy, thế nên rất quan tâm đến khẩu vị của Trần Dĩnh, cũng bảo cô ăn nhiều một chút, cứ như thể Trần Dĩnh ăn nhiều thì đứa bé cũng ăn nhiều vậy.
Ăn cơm xong, Trương Hoa hỏi Trần Dĩnh: “Tối nay em định về thế nào?”
Còn Trần Dĩnh cũng cảm thấy chút ấm áp, thầm nghĩ: Cuối cùng thì Trương Hoa cũng cảm nhận được sự tồn tại của đứa bé. Ngồi ăn mà cảm giác như một gia đình ba người đang ngồi ăn chung với nhau. Một lát sau, Trần Dĩnh lại thầm nhủ: Không được nghĩ như vậy nữa, nghĩ nhiều quá sau này sẽ càng thêm thất vọng!
Trần Dĩnh đáp: “Ngồi xe buýt đến bến gần nhà nhất, sau đó bắt taxi về là được>
Trương Hoa do dự một lát rồi nói: “Nếu không phiền thì tối nay em ở đây đi, sáng ngày mai dậy sớm một chút rồi đi làm luôn!”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.