Bạn đang đọc Darling, Chúng Ta Ly Hôn Nhé – (Tập 2) – Chương 42
CHƯƠNG 42
Lúc lên lầu, Trương Hoa vẫn nhớ những lời Ngô Phong Hải nói khi uống bia. Chẳng lẽ không phải vì bản thân anh thật sự không tin Trần Dĩnh sẽ thích Vu Hâm mà là vì anh không thể bỏ qua những chuyện trong quá khứ?
Bật đèn phòng khách lên, chùm chìa khóa đặt trên bàn đập vào mắt, xem ra tối nay Trần Dĩnh đã đến đây. Nhìn chùm chìa khóa trên bàn, Trương Hoa đột nhiên cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
Trương Hoa lại gần, cầm chùm chìa khóa đi vào phòng.
Bật đèn trong phòng lên, Trương Hoa nhìn thấy tất cả hành lí cần dùng khi đi công tác đều đặt trên giường. Mở túi hành lí ra, bên trong quần áo đã gấp gọn gàng và có cả đồ dùng cá nhân nữa. Trương Hoa đứng ngây ra bên cạnh giường, nhìn đống đồ đạc hồi lâu.
Buổi sáng, Trương Hoa đến công ty, cứ nhìn vào phòng tài vụ nhưng không thấy Trần Dĩnh đến. Ngô Phong Hải vào văn phòng Trương Hoa, nói: “Anh không đi thẳng từ nhà à?”
“Tối qua tôi để xe ở đây, sáng nay qua đây lấy xe!”
“Thế sao còn chưa đi? Ở công ty còn việc cần giải quyết à?”
“Vừa chỉnh lí lại ít tài liệu, đi ngay bây giờ đây!”Nhiều lắm tôi cũng chỉ ở lại thành phố hai ngày là lại đi công tác, đợi tôi qua đó rồi nói chuyện tiếp nhé!”
Trương Hoa xuống lầu, đứng ở cổng nhìn quanh một hồi, cuối cùng thất vọng đi vào bãi đỗ xe. Trên đường đi, Trương Hoa cứ nghĩ ngợi vẩn vơ, mấy lần vì mải nghĩ mà suýt nữa đâm vào xe khác, giật mình bừng tỉnh mới thấy sợ toát mồ hôi hột.
Trần Dĩnh trong cơn mơ màng nghe thấy có tiếng gõ cửa, lắng tai nghe còn thấy tiếng Lưu Huệ Anh gọi mình. Trần Dĩnh xuống khỏi giường ra mở cửa. Lưu Huệ Anh nói: “Sao tớ gọi lâu thế mới ra mở cửa?”
Trần Dĩnh nói: “Tớ ngủ say quá!”
“Tớ đi làm về rồi mà cậu vẫn còn ngủ à?”
“Mãi đến trưa tớ mới ngủ mà!”
“Chiều nay tớ gọi mấy lần liền mà cậu không nghe điện thoại, gọi đến cửa hàng thì không có cậu ở đó, vì vậy hết giờ làm tớ phải chạy đến đây đấy!”
“Xin lỗi, trưa nay vì buồn ngủ không chịu nổi nên tớ đã chuyển sang chế độ im lặng!”
“Có chuyện gì thế? Từ tối hôm qua đến trư
a nay cậu không ngủ đúng không? Nhìn đầu tóc cậu bù xrù thế kia kìa!”
Trần Dĩnh đi vào trong phòng, nằm lăn ra giường. Lưu Huệ Anh nói: “Mới có chút chuyện với Trương Hoa mà đã thành ra thế này rồi!”
Trần Dĩnh nhắm mắt, cười chua xót. Lưu Huệ Anh nói: “Đừng nằm nữa, dậy đi ăn với tớ đi, ăn xong sẽ phấn chấn hơn đấy!”
“Tớ không muốn ăn!”
“Không ăn sao được, lúc chiều Ngô Phong Hải gọi điện hỏi tớ tối nay có muốn cùng đi ăn không, tớ tưởng là sẽ cùng về thăm Tỉnh Tỉnh với cậu nên từ chối rồi, giờ tớ gọi cho anh ta cùng đi nhé, dù gì cũng có người trả tiền thay!”
“Cậu đi đi, tớ không muốn nhúc nhích nữa!”
Lưu Huệ Anh có nói thế nào Trần Dĩnh cũng không chịu ngồi dậy, cuối cùng đành bó tay: “Vậy tớ cũng không đi nữa!”
Lưu Huệ Anh chạy ra chợ mua ít đồ ăn, sau đó về làm cơm. Lúc vào phòng đã thấy Trần Dĩnh ngủ say rồi, cũng không biết vì mệt hay là vì không muốn ăn nữa.
Lưu Huệ Anh lôi Trần Dĩnh dậy ăn cơm xong, trông Trần Dĩnh cũng khá hơn một chút. Lưu Huệ Anh nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Có phải tối qua lại đi gặp Trương Hoa không?”
Trần Dĩnh nghĩ một lát rồi kể chuyện tối hôm trước cho Lưu Huệ Anh nghe.
“Thế thì chứng minh được điều gì chứ? Chứng minh Trương Hoa thích Cổ Vân Vân hay là Trương Hoa muốn cưới Cổ Vân Vân? Tôi thấy cậu và Trương Hoa đều nhạy cảm quá mức như nhau, cứ thích suy đoán bừa, anh ấy nhìn thấy cậu trong quán cà phê với Vu Hâm liền cho rằng cậu và Vu Hâm có quan hệ gì đó, cậu cũng như vậy!”
“Chuyện này đâu có giống nhau, anh ấy với Cổ Vân Vân đã từng có quan hệ bao nhiêu năm nay, hơn nữa từng ngủ với nhau rồi!”
“Chính vì điểm này nên cậu càng phải yên tâm, bao nhiêu năm nay Trương Hoa vẫn không thích Cổ Vân Vân, hiện giờ chẳng nhẽ lại thích cô ta?”
“Nhưng hiện giờ Cổ Vân Vân không giống Cổ Vân Vân trước đây, là đàn ông thì ai cũng sẽ thích!”
“Tớ thực sự không còn gì để nói với cậu, nếu cậu đã nghĩ thế thì cứ đi nói thẳng với Trương Hoa là mau mau lấy Cổ Vân Vân làm vợ, cô ta đúng là một cô gái tốt ngàn năm có một đấy!”
Lưu Huệ Anh nói xong thấy Trần Dĩnh cúi đầu không nói gì, lại nói: “Thôi đừng nghĩ ngợi nữa, mau đi tắm đi, ngày mai tớ được nghỉ, tớ sẽ đưa cậu đi chơi một ngày!”
Buổi chiều, Lưu Huệ Anh và Trần Dĩnh đang đi dạo ở trung tâm thì Ngô Phong Hải gọi đến hỏi: “Vẫn đang ở nhà bố mẹ Trương Hoa à? Tối có về thành phố không?”
Lưu Huệ Anh nói: “Tối qua không đi, Trần Dĩnh tâm trạng không vui, hôm nay tôi đang đi với cô ấy!”
Ngô Phong Hải nói: “Thế tối nay cùng đi ăn cơm đi!”
Lưu Huệ Anh ngoảnh đầu lại nhìn Trần Dĩnh, tay bịt chặt máy nói: “Ngô Phong Hải rủ chúng ta tối nay đi ăn, cậu
“Cậu đi đi!”
Lưu Huệ Anh nói vào điện thọai: “Tâm trạng Trần Dĩnh không vui, không muốn ra ngoài ăn, tôi cũng không đi đâu!”
Ngô Phong Hải do dự một lát, sau đó khẽ nói: “Ngày mai tôi đi công tác rồi!”
Lưu Huệ Anh nhìn Trần Dĩnh, Trần Dĩnh liền hỏi: “Sao thế?”
“Ngày mai anh ta đi công tác rồi!”
“Vậy chúng ta đi đi!”
Ngô Phong Hải đưa hai người họ đến chân cầu thang, Trần Dĩnh nói: “Phong Hải có lên đây ngồi một lát không?”
“Thôi tôi không lên đâu, ngày mai gặp được Trương Hoa rồi, đến lúc ấy tôi sẽ hỏi anh ấy. Nhưng theo như tình hình đợt trước ba chúng tôi cùng đi công tác thì anh ấy và Cổ Vân Vân không có tình cảm gì đâu!”
Lưu Huệ Anh nhìn Trần Dĩnh nói: “Cậu đấy, cứ gặp phải chuyện gì liên quan đến Cổ Vân Vân là nhạy cảm quá mức!”, nói rồi ngoảnh đầu lại nói với Ngô Phong Hải: “Ra ngoài cẩn thận nhé!”
Trần Dĩnh nằm xuống giường, đột nhiên hỏi: “Tớ trả chìa khóa cho Trương Hoa rồi, không biết mấy cái cây ấy đã chết chưa nữa!”
Lưu Huệ Anh ngoảnh sang nhìn Trần Dĩnh, nói: “Cậu đúng là vừa đáng giận vừa đáng ghét, thật muốn cho cậu vài cái tát, vô dụng quá đi mất!”
Thấy Trần Dĩnh không nói gì, Lưu Huệ Anh lại nói: “Ngày mai chúng ta về thăm Tỉnh Tỉnh đi, đi sớm một chút, thứ hai tớ còn phải đi làm, vì vậy chiều mai sẽ về thành phố, cậu có thể ở lại thêm vài ngày, ở bên Tỉnh Tỉnh sẽ đỡ nghĩ ngợi lung tung!”
Buổi sáng về nhà Trương Hoa, mẹ Trương Hoa vui vẻ nói: “Huệ Anh cũng về đấy à?”
Lưu Huệ Anh cười nói: “Cháu muốn về đây ăn đồ ăn của bác gái nấu ạ!”
“Đúng rồi đấy, có thời gian thì cứ về đây, ở trọ bên ngoài cũng chẳng dễ dàng gì, cháu cứ coi đây như nh
Mẹ Trương Hoa muốn giữ Lưu Huệ Anh ở lại một tối nhưng Lưu Huệ Anh sợ sáng ra không kịp đi làm, cuối cùng vẫn một mình về thành phố. Buổi tối, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Trần Dĩnh, mẹ Trương Hoa liền hỏi: “Dĩnh à, nhìn sắc mặt con khó coi quá, khó chịu ở đâu à?”
“Dạ không ạ, chắc là vì mấy hôm nay không ngủ được thôi mẹ ạ!”
“Thế thì tối ngủ sớm một chút!”
Ngô Phong Hải và Trương Hoa ăn cơm xong liền về khách sạn. Ngô Phong Hải nói: “Tốt quá, lại có thể ngủ chung với anh rồi!”
Trương Hoa cười cười, đi vào nhà vệ sinh rửa tay. Lúc đi ra, Ngô Phong Hải hỏi: “Tôi hỏi anh câu này, anh thấy Cổ Vân Vân thế nào?”
Trương Hoa nhìn Ngô Phong Hải không nói gì. Ngô Phong Hải liền lên tiếng: “Tức là có thích hay không thích cô ấy?”
“Trần Dĩnh nói với anh cái gì phải không?”
“Cô ấy chỉ nói nhìn thấy anh và Cổ Vân Vân đi với nhau!”
“Lúc nào?”
“Buổi tối trước khi anh đi công tác”.
Trương Hoa đột nhiên nhớ ra cảnh tượng mình đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới đường quan sát Trần Dĩnh bắt xe hôm trước, chẳng lẽ tối hôm ấy Trần Dĩnh đã bắt gặp Cổ Vân Vân đưa anh về nhà? Chẳng trách mà cô đã giao lại chìa khóa nhà ình.
Ngô Phong Hải nói: “Có phải anh cảm thấy Trần Dĩnh đã hiểu lầm mình không?”
Trương Hoa không nói gì. Ngô Phong Hải lại tiếp tục: “Nếu cô ấy có thể hiểu làm cậu, thì tại sao cậu không tin mình đã hiểu làm cô ấy?”
Thấy Trương Hoa vẫn không nói gì, Ngô Phong Hải lại tiếp tục: “Có thời gian thì gọi cho cô ấy đi!”, nói rồi liền đứng dậy vào nhà vệ sinh đi tắm. Nhưng Trương Hoa không gọi cho Trần Dĩnh, mặc dù đợt đi công tác trước anh nhiều lần gọi cho cô.
Trần Dĩnh vốn định ở nhà thêm vài ngày nhưng lại sợ mẹ phát hiện ra tâm trạng của mình không được vui nên sáng ngày hôm sau liền về thành phố. Đến thành phố, cô về nhà trước, đến chiều mới ra cửa hàng.
Trần Dĩnh hoàn toàn chẳng có tâm trí nào mà lo lắng chuyện tài vụ bên công ty mới. Lúc sắp hết giờ làm, Vu Hâm đến. Trần Dĩnh nhìn thấy anh ta đột nhiên xuất hiện, tâm trạng rất khó chịu, đang định bảo từ sau anh đừng bao giờ đến tìm tôi nữa, nhưng thấy Lâm Lam và Đổng Mộng Mộng ở đấy nên không tiện nói.
Vu Hâm cười nói: “Mấy ngày nay cô không đến công ty nên tôi đành phải đến tìm cô!”
Trần Dĩnh nói: “Tôi đã nói rồi, việc tài vụ anh cứ quyết định là được rồi!”
“Thế sao được, cô xem bàn bạc ở đây hay là tìm nơi khác?”
Trần Dĩnh lại nhìn Lâm Lam và Đổng Mộng Mộng, nói: “Chúng ta lại ra quán cà phê gần đây đi!”
Hai người bàn xong việc, Trần Dĩnh liền đứng dậy nói: “Nếu không có việc gì thì tôi phải đi trước đây!”
Vu Hâm cho tài liệu vào trong túi, nói: “Khó khăn lắm mới có cơ hội nói chuyện riêng, chúng ta ngồi nói chuyện vài phút đi!”
Trần Dĩnh chẳng còn cách nào khác, đành ngồi lại.
Vu Hâm nhấp một ngụm cà phê, nói: “Tôi nghe nói cô đã ly hôn, hơn nữa lại sống không hạnh phúc. Kì thực tôi có thể hiểu được hoàn cảnh của cô, mặc dù tôi chưa ly hôn nhưng về tình cảm cũng chẳng khác gì đã ly hôn.”
“Giám đốc Vu, hôm nay chúng ta đến đây là để bàn công việc!”
Vu Hâm cười nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy trong chuyện tình cảm chúng ta có rất nhiều điểm tương đồng, vì vậy tôi muốn tâm sự với cô một chút thôi!”
Trần Dĩnh đứng lên nói: “Tối nay tôi còn chút việc bận, tôi xin phép đi trước đây!”, mới đi được vài bước, cô lại ngoảnh đầu lại nói: “À phải rồi, hi vọng giám đốc Vu sau này đừng đến cửa hàng tìm tôi nữa, nếu thực sự có việc thì cứ gọi điện, tôi sẽ đến công ty”.
Trần Dĩnh về đến nhà, càng nghĩ càng nhận thấy Vu Hâm có ý với mình. Hôm sau, Trần Dĩnh đến cửa hàng, trong đầu cứ nghĩ, hi vọng Vu Hâm đừng đến cửa hàng tìm cô nữa. Thế nhưng đến chiều Vu Hâm lại đến, ở cửa hàng cô cũng không tiện nói mấy lời khó nghe, Trần Dĩnh đành phải ra ngoài cửa hàng.
Vu Hâm đi ra sau Trần Dĩnh, đến nơi cách cửa hàng hoa vài trăm mét, Trần Dĩnh ngoảnh đầu lại nói: “Tại sao hôm nay anh lại đến tìm tôi?”
Vu Hâm nói: “Chúng ta có thể ra quán cà phê ngồi nói chuyện không?”
“Anh cứ nói luôn ở đây đi!”
Vu Hâm nhìn dòng người qua lại xung quanh mình, ngẫm nghĩ rồi nói: “Thôi được rồi, tôi đã do dự bao ngày nay, cuối cùng vẫn quyết định lấy hết dũng khí ra nói với em: Anh thích em! Kể từ cái nhìn đầu tiên anh đã thích em rồi!”
Trần Dĩnh trừng mắt nhìn Vu Hâm hồi lâu, sau đó nói: “Xin giám đốc Vu hãy tự trọng một chút, anh là người đã có vợ, có con rồi!”
“Anh biết em sống không hạnh phúc, nhưng anh biết em là một người phụ nữ đáng để yêu, chỉ cần em đồng ý ở bên anh, anh thề cả đời này sẽ đối xử tốt với em! Anh sẽ coi con gái em như con đẻ của mình!”
Trần Dĩnh ngắt lời Vu Hâm: “Đủ rồi đấy, nếu anh muốn nói những lời này thì mời anh về cho!”
Vu Hâm lớn tiếng nói: “Tại sao em cứ thích giày vò bản thân, Trương Hoa không hề yêu em, càng không biết trân trọng em, nhưng em không chịu hiểu!”
Những người đi qua nghe thấy Vu Hâm nói đều ngoảnh lại nhìn anh ta. Trần Dĩnh không buồn đếm xỉa đến Vu Hâm, vội sang bên đường bắt taxi về thẳng nhà, thậm chí còn không buồn ngoảnh lại.