Đọc truyện Đập Nồi Bán Sắc Dưỡng Vương Gia – Chương 9: Đổi Ngọc Lấy Bạc
Sáng sớm hôm sau. Khi tỉnh lại, Ngư Tiểu Nhàn mới phát hiện mình đã gối lên cánh tay Điền Thập Tứ ngủ một đêm, thấy hắn cũng chỉ vung bả vai, lại như không có việc gì mà ra sân đánh quyền, lúc ấy nàng mới từ từ xuống giường.
Cũng chỉ qua một đêm, cũng chẳng qua chỉ là một cái hôn, nàng đã nhìn khuôn mặt kia đến thành thói quen bây giờ lại có chút khẩn trương. . . . . .
Nói cho cùng, đều là do nụ hôn kia làm hỏng chuyện.
Nàng bưng mặt, chỉnh đốn lại tâm tư của mình, lúc này mới xuống giường đi giày vào, vội vã đi vào phòng bếp.
Nàng múc nước ấm tối hôm qua còn thừa lại, chuẩn bị nước rửa mặt cho Điền Thập Tứ, vừa nghĩ đến việc nếu đã tìm được cửa hàng, nàng tính hôm nay sẽ đi xem một chút, xem xem có cần thay đổi thiết kế cửa hàng không, để tìm người làm, dù sao cái họ muốn bán là thức ăn, yêu cầu cũng khá nhiều.
Vả lại, hôm nay Ngân nhi cũng không đến từ sáng sớm. Thật sự là một cô nương hiểu chuyện, biết tiến biết lùi, biết nếu ham món lợi nhỏ sẽ chỉ làm mối quan hệ tốt đẹp lúc trước kết thúc, thà là không ăn điểm tâm ở Điền Gia, chỉ cầu quan hệ công việc vững chắc, có thể kiếm tiền về nhà là tốt rồi.
Ngư Tiểu Nhàn cũng không cưỡng cầu, nàng và Điền Thập Tứ dùng điểm tâm, thu xếp một phen, liền lôi hắn đi bộ đến trấn Ô Đào.
Cửa hàng có vị trí ở giữa dãy phố, ban đầu là một tiệm tạp hóa, hàng xóm mua một chút nước tương, mua mấy cân dầu, sinh ý cũng không kém. Không ngờ con trai độc nhất của lão bản bị người ta kiệm nên lão không thể không bán cửa hàng để kiếm tiền, hy vọng có thể đem đứa con trai đang bị vùi lấp trong tù ra ngoài, vì vậy, Điền Thập Tứ mới có thể chiếm tiện nghi mua được cửa hàng này.
Chưởng quỹ họ Kim là một người trung niên có diện mạo thật thà, vừa thấy Điền Thập Tứ tới cửa, vì hôm trước hai người đã gặp mặt, biết rõ đối phương là lão bản tương lai, lại thấy bên cạnh hắn có một nữ nhân, trên đầu búi tóc kiểu phụ nhân, nên cũng đoán được quan hệ của hai người, liền thân thiện tiến lên chắp tay chào hỏi.
Điền Thập Tứ giới thiệu với Kim chưởng quỹ và người là làm Tiểu Ngũ đang mải quan sát Ngư Tiểu Nhàn: “Đây là bà chủ, bà chủ nói gì, các ngươi cứ theo ý của nàng làm là được.”
Kim chưởng quỹ cùng Tiểu Ngũ liên tục nói đúng.
Ngư Tiểu Nhàn cũng không khách khí mà hỏi Kim chưởng quỹ rất nhiều vấn đề, bất kỳ nghi vấn nào của nàng hắn đều biết gì nói nấy, không giấu diếm, có vẻ hết sức tẫn trách.
Cửa hàng có tổng cộng ba gian, phía trước là nơi bày hàng, tiến vào bên trong là kho hàng. Bởi vì cửa hàng đã đổi chủ nên vô luận là trong kho hàng hay gian nhà chính cũng không còn bày biện gì, chỉ còn sót lại mấy cái thùng rỗng, gian cuối cùng có tòa sân vườn cùng một viện nho nhỏ, viện có mấy bụi cây kim quế đang nở hoa tỏa hương thơm mát, sương phòng ngược lại được dọn dẹp rất sạch sẽ, không thể bắt bẻ được điều gì.
Phía sau có thể để cho người làm chưởng quỹ nghỉ đêm, cũng là một ý hay?
Sau khi thương lượng cùng chưởng quỹ, Ngư Tiểu Nhàn quyết định sửa hai gian phòng phía trước cho thông với nhau, giữ lại sân vườn và hậu viện sương phòng, sẽ xây một bức tường ngăn cách đại sảnh và phòng bếp, nàng còn muốn xây một nhà xí ở phía sau đại sảnh.
Nàng cảm thấy khách đến cửa hàng của nàng thì được tận tình ăn ngon, cũng có thể tận tình giải phóng, giải phóng hết sẽ tiếp tục tiêu phí.
“Xây nhà xí ngay sau đại phòng, lão bản lại muốn bán thức ăn, như vậy có lẽ không thỏa đáng lắm?” Kim chưởng quỹ không đồng ý bởi hắn căn bản chưa từng nghe qua có người đặt nhà xí ngay sau đại phòng, thối cũng thúi chết, còn ai dám đến mua thức ăn?
“Cái này cứ giao cho ta .” Nàng cũng không có ý định nói kỹ mọi chuyện cho Kim chưởng quỹ nghe, nàng nghĩ nàng sẽ tìm một sư phụ làm nghề mộc có thể tiếp nhận quan niệm này của nàng. Người ta hay nói có tiền có thể khiến quỷ sai ma, chắc hẳn chỉ cần hỏi thăm nhiều một chút thì nàng không sợ không tìm được người.
Đi ra khỏi cửa hàng người vẫn không lên tiếng từ nãy tới giờ – Điền Thập Tứ bỗng mở miệng hỏi một câu :“Trong lòng nàng đã có người thích hợp sao? Nếu như không có, ta đi hỏi thăm một chút.”
Trong lòng nàng mơ hồ có một bóng người, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nhớ ra được đến tột cùng đó là người nào?
“Để cho ta ngẫm lại đã.”
“Cửa hàng sẽ lấy tên là gì?”
“Gọi Ngũ Hoa mã là tốt rồi.” Cái tên từ bài thơ nàng thích nhất〈 Thương Tiến Tửu 〉.
“Ngũ Hoa mã, lấy kỳ danh có ý tứ là đắt tiền?” Điền Thập Tứ không hiểu.
Lúc này bầu trời xanh thẳm trong suốt, gió cuốn khởi vân, mây kéo thành sợi, ngày mùa thu trời lạnh, cái nóng rát khiến người ta uể oải đã trở thành quá khứ, năm tháng vô cùng tĩnh tại.
Ngư Tiểu Nhàn đá một hòn đá nhỏ, giọng nói không tự chủ được mà mang theo chút dịu dàng: “Trần vương tích thời yến Bình Lạc,
Đẩu tửu thập thiên tứ hoan hước“.
Chủ nhân hà vi ngôn thiểu tiền,
Kính tu cô thủ đối quân chước.
Ngũ hoa mã,
Thiên kim cừu,
Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu,
Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu!”
(Thương tiến tửu – Lý Bạch)
Dịch thơ:
Trần vương hồi xưa mở yến hội ở Bình Lạc
Mười ngàn đấu rượu tha hồ mà hoan lạc vui cười
Tại sao chủ nhân lại nói ít tiền
Hãy mau mau mua rượu mời các anh uống
Này ngựa hoa năm sắc
Này áo cừu giá ngàn vàng
Kêu đứa nhỏ ra đem đổi lấy rượu
Cùng bạn tiêu mối sầu vạn cổ!
Thời tiết quang đãng, tâm tình sáng sủa, Thương Tiến Tửu, áo cừu đáng giá ngàn vàng, ngựa Ngũ Hoa, mọi người hãy đem tất cả những gì trân quý để tới nơi này đổi thức ăn ngon đi!
Nàng đem ý thơ của thi tiên Lý Bạch trong〈 Tương Tiến Tửu 〉 đổi thành thức ăn ngon nhưng trong lòng không hề áy náy, chỉ có cảm giác mình rốt cuộc đã thoát khỏi cái nghèo, sảng khoái giống như đang bay.
Chỉ là nàng lại quên Điền Thập Tứ là người ở Bạch Bích hoàng triều nên cũng không biết có thi tiên Lý Bạch.
Nghe nàng đọc, Điền Thập Tứ có chút chấn động.
Đêm qua hắn còn nghĩ nàng không có đầy bụng kinh luân, hôm nay nàng lại xuất khẩu thành thơ, nữ nhân này căn bản là một cuốn sách đặc biệt, tài hoa dùng mãi không hết, mỗi khi lật sang một tờ mới lại gặp được một phong cảnh bất đồng.
“Tốt. . . . . . Tên cửa hàng rất hay.” Thần trí hắn đang dần bị lay động, tim đập thình thịch.
“Ngươi cũng cảm thấy danh tự này được, vậy thì quyết định đặt là Ngũ Hoa Mã đi!”
“Bài thơ này còn có nửa phần trên?” Hắn là võ tướng nhưng cũng không phải là người thô lỗ, từ nhỏ đã cùng mấy huynh đệ tiếp nhận huấn luyện nghiêm khắc của hoàng tử, không nói doãn văn doãn võ, nhưng ra cửa có thể đánh trận, còn đối với thi từ, văn chương cũng có rất nhiều tâm đắc, có thể nói là kinh tài tuyệt diễm.
“A. . . . . . Ta nhớ ra rồi! Ta nhớ tới người có thể giúp chúng ta tạo nhà vệ sinh rồi!” Nàng cười gượng, mất bò mới lo làm chuồng.
Nàng đúng là điên, cư nhiên đi khoe khoang thơ Lý Bạch, Lý Bạch là ai ? Hắn được xưng tụng là trích tiên, là thi nhân lãng mạn vĩ đại nhất, thơ hắn phong phú kỳ lệ, thơ Lý Bạch được coi là khiếp quỷ thần, nàng là một thôn cô, chưa từng trải qua việc đời, sao có thể nói là từ nơi khác nghe được bài thơ này, đọc rõ ràng rành mạch như vậy, toàn bộ bài thơ đều nhớ rõ ràng, nghĩ lừa gạt người nào?
Dù cho đó là Điền Thập Tứ thì nàng cũng không thể như vậy.
Cao giọng mà đọc thơ như vậy quả thực là tự tìm đường chết, nàng nên ít nói thì ít sai, sống cuộc sống khiêm tốn là tốt nhất.
Điền Thập Tứ nhìn ra được nàng không muốn nói.
Nàng làm việc đoan chánh, đối với bất cứ chuyện gì cũng rất thành thạo, đối nhân xử thế tri lễ thỏa đáng, giống như một cô nương của thế gia đại tộc, lúc đối mặt với hắn nàng không có nửa phần khiếp đảm. Nhưng đối với hắn, nàng luôn che dấu chuyện gì đó, có lúc là muốn nói lại thôi, có lúc là không muốn nói tới.
Đến tột cùng phải tới lúc nào hắn mới có thể nhìn thấy lòng nàng, nàng mới bằng lòng thẳng thắn với hắn?
Nếu nàng không nói, hắn cũng không hỏi, hắn tin tưởng sẽ có một ngày nàng nguyện ý giao trái tim mình cho hắn, không chuyện gì không nói với hắn.
Ngư Tiểu Nhàn cũng không biết trong lòng Điền Thập Tứ đang nghĩ gì, chỉ là lúc ngước mắt nhìn lên thấy mắt hắn như “ám dạ tinh không” đang bình tĩnh nhìn mình.
Trong nháy mắt đó, dường như đám đông đang đi lại trên phố đều rời khỏi tầm mắt nàng, Ngư Tiểu Nhàn cảm thấy ánh mắt của hắn như xuyên qua mình, tiến vào trong linh hồn nàng, nhìn thấu triệt để tâm hồn nàng.
Nàng không khỏi chột dạ ngập ngừng: “Ta biết một người rất lợi hại, ngươi đi theo ta một chuyến được không?”
Hắn tự nhiên nói sao cũng được, vì vậy, hai người đi đến nhà Vương viên ngoại.
Trong công trường, khắp nơi đều là ngói, mấy nam nhân đang đi tới đi lui đều để trần nửa thân trên, mồ hôi đầm đìa .
Cho dù ở hiện đại đã từng làm bên phòng thiết kế giám sát, nhưng Ngư Tiểu Nhàn cũng chưa từng thấy nhiều đại hán vạm vỡ lưng hùm vai gấu, khí thế kinh người như vậy.
“Vị đại thúc này, xin hỏi nơi này có phải có một vị là Lôi Vạn Quân đại ca?” Nàng hỏi một nam nhân đang khuân gạch.
“Lôi lão đại sao?”
“Đúng thế.”
Hắn nhìn Điền Thập Tứ một cái, quay đầu lại liền hướng về phía những người đang nhao nhao ầm ĩ hét lớn một tiếng: “Bình nhị, có một nữ nhân tới tìm Lôi lão đại.”
Cách đó không xa ——
“Bình lão nhị, có một cô nương xinh đẹp tới tìm Lôi lão đại.” Hình như cái này có chút không đúng. . . . . .
Xa một chút nữa ——
“Hoa lão đầu, nương tử Lôi lão đại tới. . . . . .”
“Các ngươi, mấy đứa quỷ này, gào cái gì? Ăn no rửng mỡ à?” Giọng Lôi lão đại trung khí mười phần, oang oang nói một cái liền đè ép thanh âm của những người khác xuống.
“Bọn họ nói nương tử của lão đại tới.”
Nhất thời cả công trường hoàn toàn yên tĩnh.
“Lão tử lúc nào thì cưới nương tử, ngươi nói cho ta nghe một chút!” Lôi lão đại hét một tiếng khiến người truyền lời chạy trối chết.
“Ta chỉ truyền lời mà.” Oan uổng, oan uổng mà đại nhân.
“Nàng là muội tử ta mới nhận, mấy món ăn các ngươi nuốt xuống bụng đều do nàng làm, các ngươi những thứ hỗn cẩu này cút sang một bên cho ta đi, lần sau đừng mơ tưởng ta lại mua thức ăn nàng làm cho lũ quỷ chết đói các ngươi!” Hắn sải bước đi tới trước mặt Ngư Tiểu Nhàn, nhìn người đứng cách phía sau nàng một bước Điền Thập Tứ, chân mày cau lại.
“Đại ca.” Ngư Tiểu Nhàn nhún gối hành lễ.
“Sao lại tới công trường? Nơi này rất lộn xộn, có chuyện gì thì cho người tới thông báo cho ta là được.”
“Tiểu muội có chuyện muốn mời đại ca giúp một tay, không biết đại ca có bằng lòng hay không?”
“Ngươi nói đi! Chỉ cần ta có thể giúp, ta nhất định sẽ giúp.” Hắn sảng khoái nói.
Chuyện thuận lợi ngoài ý muốn, khi hai người dẫm lên lá vàng từng bước trở lại thôn quả phụ thì chỉ còn kém một canh giờ là tới buổi trưa.
Trước cửa nhà bọn họ đông nghẹt người.
An tẩu tử thấy đôi phu thê nhàn nhã giống như vừa đi tản bộ trở lại, vội vàng tiến nhanh tới chào Điền Thập Tứ rồi lập tức kéo Ngư Tiểu Nhàn đến một bên.
“Muội tử, muội đi đâu vậy, hơn nửa ngày không thấy muội đâu?” Nàng gấp đến độ một đầu đầy mồ hôi đây nè.
“Có chuyện gì sao tẩu tử?”
“Không phải nói muốn mời người làm công sao? Ta vừa truyền tin tức ra ngoài đã có nhiều người tới như vậy, tất cả mọi người đều đang đợi muội…muội nhanh lên mà đi xem một chút đi.”
“Cám ơn tẩu tử, thật sự là phiền toái cho tẩu.”
“Giữa chúng ta cần gì nói cảm ơn, nhiều quy củ như vậy.” Mặc dù nàng cũng muốn biết đến tột cùng Ngư Tiểu Nhàn sẽ chiêu người nào, chỉ là nàng cũng có một đống việc nhà phải làm, bình thường lại phải đi ra quán, khó có được một hôm muội tử nói muốn nghỉ ngơi, nàng sao có thể không nhân cơ hội này đem chuyện muội tử nhờ xử lý một lần.
“Chỉ là, ta nghe phong thanh nói muội mua cả ngọn núi phía sau nhà?”
“Chuyện như vậy ta sẽ nói với cùng tẩu tử, buổi tối mang bọn nhỏ tới ăn cơm, đến lúc đó tán gẫu tiếp.” Nếu đã đi lên trấn, sao có thể tay không về nhà, nàng suy nghĩ thấy trời có chút lạnh, vì vậy mua chút thức ăn, lúc này ăn lẩu là ngon nhất.
Sau khi An tẩu tử đi, Ngư Tiểu Nhàn gọi những người tới để xin làm công lại và nói họ bình tĩnh chớ nóng vội, lại để cho Điền Thập Tứ mang bàn ghế ra cho họ ngồi, nàng phụ trách khẩu đầu hỏi thăm, hắn phụ trách điền thông tin của nhân công.
“Muốn làm việc thì cần gì ghi địa chỉ, sở trường?” Có người không nhịn được hỏi.
“Như vậy mới dễ phát tiền lương, tất cả mọi người không muốn tổn thất số bạc mình khổ cực kiếm được chứ? Nếu làm việc nghiêm túc, đến lúc đó nhất định không thiếu chỗ tốt cho mọi người.” Đánh rắn đánh bảy tấc, chỉ cần nói đến tiền, thì cho dù mọi người có thấy không hợp lý cũng có thể nhịn.
Nàng cũng không muốn làm mấy chuyện kỳ quái, chẳng qua là cảm thấy nếu biết rõ lai lịch của đối phương, tương lai nếu làm tốt có thể cho làm quản lý, cũng có thể tiết kiệm thì giờ và sức lực.
“Ta đây cũng không cần các vị cả ngày bận bịu, chỉ cần ở đây trông nom hết đất đai, ngày mùa chỉ cần đến kiểm tra, xem xét một chút, tưới nước cho cây là được.”
Mấy nam nhân lại lầm bầm thảo luận một phen.
Công việc nhàn hạ như vậy, tiền lương coi như không cao nhưng để trợ cấp gia đình cũng tốt .
Ngư Tiểu Nhàn ý bảo mọi người an tĩnh, “Ta muốn mời người trồng nấm hương, khuẩn nấm và gỗ mục thì ta có thể cung ứng, mọi người không cần bỏ ra một đồng bạc nào cả.”
Nàng nhớ Trung Quốc ngay từ lúc Hán triều đã ghi lại rằng đã có người có công vun trồng nấm hương, ở Bạch Bích hoàng triều, nấm hương vẫn chưa đủ phổ biến, trong các cửa hàng đều có giá tiền rất cao, nếu chuẩn bị mở tiệm, thì số nấm hương cần dùng khá nhiều, không thể chỉ dựa vào việc mua ở nơi khác, muốn tiền vốn vào mức thấp nhất thì phải tự cung tự cấp mới có thể được lợi.
Kỹ thuật trồng nấm hương cũng không khó, đem nấm hương cắt thành con cờ lớn nhỏ, trồng ở một cái bình có miệng rộng, cộng thêm việc cung cấp dinh dưỡng từ phân bón, nước, trải qua việc sát trùng, đặt trên một phiến gỗ mục để sinh ra khuẩn nấm, tiếp theo đục một lỗ nhỏ lên thân gỗ, đem giống nấm đặt vào lỗ nhỏ đã đục rồi đặt trong rừng rậm, tưới nước, giữ nhiệt độ, độ ẩm, ánh sáng thích hợp là được.
Lại nói dùng gỗ mục làm ra nấm hương sẽ thu được nấm hương có mùi thơm mười phần, tuyệt đối thơm ngon hơn so với nấm sản xuất theo lối công nghiệp ở đời sau.
Có thể giúp cho các hương thân trong thôn quả phụ có thêm bạc để lo cho gia đình, mình cũng có thể thu lợi, cớ sao mà không làm?
Nàng hiểu những chuyện này nói cho cùng là do mình thích nghiên cứu đồ sơn mài nên thường dạo qua không ít diễn đàn, các loại websites, nàng rất chăm chỉ vào những trang web không liên quan tới nghề nghiệp của mình, bởi vậy những phương pháp trồng trọt còn có những phương thức cải tiến cây trồng đều được nàng xem lúc rảnh rỗi, nhưng căn bản nàng cũng chưa từng nghĩ tới sẽ dùng những kiến thức ấy mà trồng nấm ở thời cổ đại này.
Trải qua một phen sàng lọc, Ngư Tiểu Nhàn lưu lại sáu người, cũng nói cho bọn họ biết, trừ tiền công, về sau khi họ trồng được nấm hương, nàng sẽ dùng giá thấp hơn giá thị trường ba phần để mua lại toàn bộ. Nói cách khác bọn họ chăm sóc nấm hương càng tốt, tiền kiếm được càng nhiều.
Sáu người kia mừng rỡ, nghĩ tới nghĩ lui cũng không thấy bọn họ phải chịu một chút thua thiệt nào, nói cho cùng bọn họ còn chiếm được tiện nghi, nên họ nhanh chóng nói cám ơn với Ngư Tiểu Nhàn và Điền Thập Tứ, kích động đi về nhà nói cho người nhà biết tin tức này đi.
“Buổi tối chúng ta sẽ ăn lẩu, ta đã gọi tẩu tử, bọn nhỏ cũng gọi Ngân nhi tới rồi?” Thấy mấy người nhân công kia đã đi, nàng quay đầu lại cười mị mị nói với Điền Thập Tứ.
Trời giá rét, ăn lẩu là tốt nhất.
Điền Thập Tứ vươn lưng mỏi, gật đầu một cái.
Không biết nàng lấy ở đâu ra nhiều món ăn đa dạng như vậy, chỉ là người được hưởng lợi là hắn, hắn sẽ không nói đối với bữa cơm tối hắn rất mong đợi, nhưng hắn cảm thấy cuộc sống như thế thật sự rất tốt.
Chuyện trang hoàng cửa hàng giao cho Lôi Vạn Quân, nàng không rảnh mà đi thăm dò. Điền Thập Tứ thình lình nói với nàng là muốn đi tản bộ, sau khi trở về nói đã gặp Lôi Vạn Quân, rồi đem chuyện Lôi Vạn Quân muốn hắn chuyển lời hời hợt nói một lần.
Điền Thập Tứ nhà bọn họ tản bộ lên đến cả trên trấn.
“Lôi Vạn Quân nói muốn mượn niện pháp tạo nhà vệ sinh của nàng làm cho Vương viên ngoại một phen.” Có thể sử dụng một câu để nói xong một câu chuyện, hắn tuyệt đối sẽ không nói sang câu thứ hai.
“Ngươi phải dặn dò hắn, biện pháp này là do chính hắn nghĩ ra, không có một chút quan hệ đến ta.” Chuyện khiến nàng lo lắng chính là chuyện này.
Nàng chỉ nói là muốn cải cách bồn cầu, phía dưới nhà vệ sinh làm một cái cống ngầm, phía trên đắp mấy phiến đá để giữ mặt đất luôn sạch sẽ, nhà vệ sinh phải liền với một nguồn nước nhất định, để nước có thể kéo thứ kia chảy đi, như vậy sẽ không có mùi thúi lại dễ dàng, tiện lơi. Cửa hàng phải có một nhà xí như vậy, không chỉ để khách hàng thuận tiện, chính nàng cũng sắp không chịu nổi nhà xí lạc hậu trong thôn, cho nên nàng cũng vì bản thân mới quyết định làm như vậy.
“Tại sao nàng phải đem biện pháp có thể giúp nàng sống yên ổn suốt đời giao ra như vậy, nếu nàng đem biện pháp này để đổi lấy tiền, đến lúc đó nàng nghĩ muốn cái gì ?” Không muốn danh lợi cũng không muốn hưởng dụng vinh hoa phú quý vô tận sao?
Vinh hoa phú quý, không phải là cái mà người người khát vọng sao?
“Ta không phải người đi xây nhà, cũng không phải là người làm kiến trúc, chỉ là lén lút đem mấy ý nghĩ tâm đắc của ta nói với Lôi đại ca mà thôi, lại nói, nếu như ta là người áo cơm không đủ, cần bạc gấp, có lẽ ta sẽ làm như vậy, nhưng ta hiện tại không đói bụng cũng không còn phải chịu lạnh, Lôi đại ca là một người có bản lãnh, hắn cũng không phải là người ngoài, ta không cần phải giấu giếm, về sau nếu như hắn có thể dùng ý tưởng này tạo phúc nhiều hơn cho dân chúng, cũng coi như ta đã cống hiến một chút xíu sức lực gầy còm cho mọi người.”
Nàng chỉ là một tiểu nhân vật, mặc dù do nhân duyên mà xuyên đến cái thế giới này, nàng vẫn như cũ chỉ hi vọng mình muốn ăn có đồ ăn, muốn ngủ có thể ngủ, muốn kiếm tiền có thể mỗi ngày đều có chút tiền thu vào túi, không đến nỗi phải chịu đói bụng… Kì thật nàng cũng hiểu mấy chuyện đó không phải là chuyện bí mật gì, càng không nghĩ tới chuyện biến nó thành bảo bối mà bán cho người khác.
Nếu như làm như vậy mà có thể cải thiện hoàn cảnh sống, khiến dân chúng cổ đại được sống cuộc sống tốt đẹp hơn, cũng không có gì không tốt.
Nghe rất không có chí khí đúng không?
Nàng vốn là một tiểu nhân vật, cũng không cho rằng mình từ một không gian khác xuyên đến thì mạnh hơn người ở thời đại này.
Điền Thập Tứ nhìn nàng, hiển nhiên bị lời nói của nàng đả động, không đeo những trang sức mĩ lệ, không chải chuốt tỉ mỉ, nhưng tâm tư nàng luôn nghĩ cho dân chúng trong thiên hạ, hắn thấy nàng thật xinh đẹp, mĩ lệ như trân châu chân tâm.
Đã quyết định đem quầy hàng giao cho An tẩu tử xử lý, mấy ngày nay Ngư Tiểu Nhàn không hề đến quầy hàng, nàng quyết định buông tay, chuyện bày sạp giao toàn bộ cho An tẩu tử và Ngân nhi, chỉ là tương và gia vị vẫn do chính nàng điều chế, không qua tay người khác.
Tiến độ sửa cửa hàng cũng đã có Điền Thập Tứ xử lý, không cần nàng phải chạy tới chạy lui, Ngư Tiểu Nhàn liền an tâm bắt đầu suy nghĩ món ăn mới.
Dù có thể nói một món ăn ngon chính là chiêu bài của một cửa tiệm, nhưng một tiệm ăn chỉ bán một món ăn ngon, mặc dù sản phẩm có thể được tiêu thụ mạnh, nhưng về lâu về dài thì một món ăn không thể chống đỡ nổi một cửa tiệm , hơn nữa nàng quyết định Ngũ Hoa mã phải đi trên con đường kinh doanh đa nguyên hóa, vì vậy món ăn không thể thiếu, khai phá sản phẩm mới là chuyện bắt buộc phải làm.
Nàng nghĩ tới nghĩ luy, suy nghĩ kỹ mấy ngày, sửa chữa, sửa đổi, cuối cùng quyết định thêm mấy món ăn như: bánh sủi cảo, bánh rán hành, thịt nướng, canh chua cay và xíu mại phỉ thúy.
Tuy chỉ thêm mấy món ăn, nhưng nhân thủ có hạn, như thế cũng đủ cho mọi người làm rồi.
Riêng sủi cảo mà nói, thì có sủi cảo tôm, sủi cảo vịt tứ hỉ, canh sủi cảo gạch cua, bánh chẻo thịt dê, bánh chẻo rau dại. . . . . .
Còn thịt nướng, cải trắng ăn cùng thịt heo, chỉ cần nướng cho da thịt vàng giòn, thì ăn nguội cũng rất ngon, chán ăn bánh nướng bánh tiêu, thì thay đổi khẩu vị ăn thịt nướng cũng không tồi!
Nàng biết ở Trung quốc cổ đại bò là bảo bối của nhà nông nên có lệnh cấm giết bò. Ngay cả ở hiện đại, cũng có một thời gian thật dài dân chúng ôm lòng cảm ơn mà không ăn thịt bò.
Nàng không rõ thái độ của thời đại này đối với bò, nghĩ thầm nếu lấy thịt bò làm nhân bánh, có lẽ có người thích, bởi vì vị nồng, nhưng cũng có người không thích ăn, nếu Ngũ Hoa mã đi con đường làm ăn bình dân, thì sủi cảo sẽ dùng nhân thịt heo là chính, cũng không cần suy tính đến thịt bò nữa.
Vì vậy, Điền Thập Tứ bắt đầu kiếp sống nặn và ăn thử bánh sủi cảo trong một thời gian khá dài .
Mới đầu một hai ngày, hắn còn có thể ăn được hai mươi, ba mươi cái, dù sao Ngư Tiểu Nhàn cũng không để cho hắn chán ăn, rất cần mẫn biến đổi cách làm và hương vị của bánh.
Đập trứng lấy lòng trắng trứng, rồi lại lấy lòng đỏ trứng trộn cùng đậu phụ cho thêm tiêu để chuẩn bị làm sủi cảo Tứ Hỉ. Sau đó lại tiếp tục làm món thịt heo xào cải bó xôi, thịt heo xào cải thìa, thịt heo xào đậu đũa, thịt heo xào đậu cô-ve, thịt heo với hồi hương, còn có một món ăn hắn chỉ ăn qua một lần sủi cảo nhân rau hẹ, nhưng cho dù một món ăn có ngon đến đâu, một ngày ba bữa cơm đều phải ăn, hắn cũng ăn không nổi nữa rồi.
Cuối cùng những tháng ngày ăn thử bánh sủi cảo chấm dứt, tiếp đó, hắn lại có chuỗi ngày phải ăn thử thịt nướng,ăn thử xíu mại. . . . . . Món ăn ngon hơn nữa thì ăn lâu cũng sẽ ngán, sắc mặt của hắn tốt mới là lạ, hắn ăn mấy món thỏa mãn đến mức mặt nám đen. . . . . . Đến mức có chút bực tức.
“Ta muốn ăn trứng chiên cơm.” Lão đại cường ngạnh nói.
Hôm nay là ngày ăn thử tổng hợp rất nhiều món, sủi cảo cua, xíu mại thịt dê, bề ngoài nhìn rất ngon mắt mà.
Nếu không: “Chúng ta đổi thử ăn bánh rán hành xem nhé? Phủ kín, cho một lớp hành thật dầy phủ xanh miết miếng bánh?”
Nghe rất hấp dẫn chỉ là hắn liếc nàng một cái ý chỉ không có chỗ thương lượng.
“Nhược thúy xíu mại?”
Nàng đã sửa cách làm của xíu mại Phỉ Thúy, thay bột mì bằng bột sắn dây. Sau khi bột sắn được chưng chín sẽ trong suốt như ngọc, khéo léo đẹp đẽ, liếc nhìn sẽ khiến người ta động lòng, bên trong nhân bao gồm tôm nõn, thịt nạc, măng mùa đông, nấm hương, người mua có thể nhìn thấy nhân bán bên trong, nếu bán vào mùa hè xem ra món ăn này vừa có thể xua đi cái nóng cũng ngon miệng cực kì.
Hắn nhắm mắt lại , mặc kệ nàng.
“Nếu không. . . . . . Canh chua cay?”
Hắn làm bộ sẽ đứng dậy.
“Biết, biết.” Ngư Tiểu Nhàn đầu hàng, vì vậy ngày hôm đó Điền Thập Tứ được như nguyện ăn món cơm trứng chiên đã lâu không được thưởng thức.
Dùng cơm trứng chiên để đền bù, coi như là hắn đã bỏ qua cho nàng rồi. . . . . . chứ?
Đại lão gia được toại nguyện cũng không thu dọn bát đĩa, bỗng hắn nhét vào tay nàng một thứ gì đó, đi ra ngoài tản bộ còn nói với nàng: “Cái này, nàng cầm đi.”
Ah, thứ gì mà phải thần bí như vậy?
Nàng mở tay ra thì nhìn thấy một tệp ngân phiếu của ngân hàng tư nhân ở trấn trên.
Hắn lấy ở đâu ra nhiều như vậy ngân phiếu?
Chẳng lẽ. . . . . .
Thật ra nơi Điền Thập Tứ thích đến nhất chính là cái sân nho nhỏ trong nhà.
Ngư Tiểu Nhàn cầm tờ ngân phiếu đi ra ngoài sân, Điền Thập Tứ quả nhiên đang ở đây, nhìn bóng lưng tuấn mỹ của hắn, nàng trầm tư hồi lâu.
“Điền Thập Tứ.”
Hắn quay đầu lại.
“ Miếng ngọc mã phong hầu của ngươi đâu?” Nàng cố để câu chữ có thể bật ra khỏi cổ họng thật bình thường nhưng thật ra thì câu hỏi của nàng đã mang theo sự yếu ớt không nói ra được.
Hắn vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, mắt đẹp ôn hòa nói: “Bán rồi.”
Nàng nhìn ngân phiếu trên tay, hắn nói nàng không cần lo lắng chuyện tiền bạc, nên đây chính là biện pháp của hắn?
“Bán sáu trăm lượng?” Giọng nàng như nghẹn lại, hắn khiến cho nàng đau lòng, lệ ướt quanh mi.
Nếu không cùng đường, ai sẽ đi tới hiệu cầm đồ?
Hắn chưa từng nghe qua kỹ xảo của hiệu cầm đồ sao? Khối ngọc đó có giá trị tối thiểu là hơn ngàn lượng, nhưng chỉ có sáu trăm lượng, người ở tiệm cầm đồ thật sự là kẻ bịp bợm.
“Ừ.” Hắn nói, cầm một đồ vật chết có được sáu trăm lượng vì một người sống, như vậy cũng đáng.
“Đó là vật rất quan trọng với ngươi.” Nàng biết hắn rất coi trọng nó, trước kia thậm chí hắn còn không để cho nàng đụng vào.
“Để thì nó cũng chỉ là một tảng đá, chẳng có chút công dụng nào, bây giờ thì nó có giá trị rồi.” Niệm tưởng về nó hắn sẽ để trong lòng, như vậy sẽ không có người chú ý.
“ Về sau, khi cửa hàng kiếm được tiền, ta nhất định sẽ chuộc nó về.”
“Ừ, về sau chuộc lại là được.” Hắn vốn muốn nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của nàng, cũng không muốn nhìn thấy nàng rơi lệ. Trước kia hắn không thèm nghĩ ngợi đến những chuyện liên quan đến nữ nhân, càng không nghĩ tới sẽ đi dỗ nữ nhân.
Nhưng hôm nay hắn chỉ dám than thở trong lòng, chỉ có nàng, chỉ nàng mới khiến cho hắn suy nghĩ đến mức đầu như muốn nổ tung.
Hắn đi về phía Ngư Tiểu Nhàn, dùng ngón tay lau nước mắt cho nàng, ôm nàng vào lòng.