Đáp án

Chương 27


Đọc truyện Đáp án – Chương 27:

“Em mặc đồ lót làm gì chứ?” Phàn Khải Chanh vỗ vào trán một cái, thật choáng váng mà, “Trước giờ em vẫn luôn không mặc gì mà ngủ.”

Cô đi đến trước tủ quần áo của Kim Húc, mở ra nhìn quần áo bên trong sau đó chọn một áo thun màu trắng rồi ném lên giường.

“Không phải em nói không mặc gì à, sao giờ lại mặc áo thun?” Kim Húc nhìn động tác cởi đồ lót của cô, cổ họng có chút căng thẳng.

“Tới kỳ kinh nguyệt nên sợ lạnh.” Phàn Khải Chanh ném đồ lót lên đầu gường sau đó mặc chiếc áo thun cỡ rộng của Kim Húc, lộ ra chiếc xương quai xanh tinh xảo, tùy ý động một cái liền thấy được bờ vai bóng mượt.

Không thể nhìn, Kim Húc thay ga giường chờ cô nằm xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Phàn Khải Chanh bò lên giường nằm bên người Kim Húc, tắt đèn nơi đầu giường, căn phòng rơi vào bóng tối, “Ban đêm, em không thích ánh sáng.”

“Mệt sao?” Kim Húc thuận đà ôm lấy cô, hôn một cái.

“Không.” Phàn Khải Chanh khéo léo dựa vào anh, lắc đầu một cái, đôi chân để lên bắp đùi cường tráng của anh.

Cảm nhận được động tác của cô, Kim Húc cười khẽ, bàn tay sờ lên bắp đùi mượt mà của cô.


“Hừ. . .” Phàn Khải Chanh thích thú được anh vuốt ve cô khẽ hừ nhẹ, giống như một con mèo vừa mới được ăn no.

“Thoải mái?” Kim Húc nắn bóp cặp mông của Phàn Phải Chanh.

“Ừm. . .” Phàn Khải Chanh nũng nịu dùng đầu cọ anh.

“Anh đây làm em thoải mái sao?” Kim Húc cùi đầu lại đến gần lỗ tai của cô.

Phàn Khải Chanh cong khóe môi cố ý không nói lời nào.

“Hửm?” Kim Húc đưa miệng dán vào dái tai của cô, cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp đầu hấp dẫn.

“Không, thời gian của anh ngắn như vậy.” Phàn Khải Chanh mạnh miệng, muốn chọc tức anh, muốn khiến anh tức giận.

“Hừ. . .” Kim Húc mở mắt, ánh mắt lộ ra vẻ nguy hiểm, cắn tai cô một cái.
 
“Ha ha ha ha ha…” Phàn Khải Chanh không có cảm giác gì cả, cô cười to ra tiếng, vô cùng đắc ý nói, “Ha ha! Không thể nghĩ được! Lỗ tai không phải điểm mẫn cảm của em! Cảm giác gì em đều không có.”
 
Kim Húc chỉ một chút nữa là tức giận, anh nhịn xuống cảm giúc muốn “làm” cô, đưa tay sờ lên ngực cô, dùng sức nhéo một cái.
 
“A…” Phàn Khải Chanh mềm nhũn, chịu không nổi khẽ ngâm ra tiếng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Phải như vậy chứ.” Kim Húc đưa miệng dán lên lỗ tai cô, hơi thở ấm áp truyền vào tai cô.
 
“Vẫn là không cảm giác… Ha!…” Phàn Khải Chanh nhịn sự run sợ xuống, tiếp tục chọc tức anh, cô thích nhìn thấy dáng vẻ chịu đựng của anh.  
 
“Đừng nóng vội.” Kim Húc nhẹ giọng nói, giọng nói của anh như nam châm vậy, giọng càng nhẹ càng gợi cảm, anh nói xong thì bắt đầu liếm lỗ tai cô.
 
“!!!” Phàn Khải Chanh trong lòng cả kinh, lại dùng chiêu này? Cợt nhã như vậy?
 

Hẳn sẽ không có cảm giác gì lớn.
 
Phàn Khải Chanh mới vừa yên lặng xây dựng xong tâm lý thì đã bị vả lại…
 
Ai có thể nói cho cô biết tại sao âm thanh liếm tai cũng có thể gợi cảm như vậy? Vô cùng cợt nhã.
 
Đầu lưỡi ướt át linh hoạt của anh liếm vào sâu bên trong lỗ tai của cô, âm thanh dính nhớp ái muội trực tiếp tiến thẳng vào tai.
 
Phàn Khải Chanh cầm lòng không được dùng tay che ngực lại, vô cùng run rẫy, cô nhắm hai mắt, lông mi hơi hơi run rẩy như cánh bướm.
 
Liếm nữa phía dưới của mình sẽ ướt …
 
Lúc này Kim Húc dừng lại, trong bóng đêm nhìn vẻ mặt Phàn Khải Chanh, thấy không rõ, nhưng anh cảm giác được nét mặt đỏ bừng của cô.
 
Anh cười khẽ, đưa miệng lên trên khẽ hôn một bên rồi nói: “Mau ngủ đi, không liếm em nữa, làm tiểu huyệt chảy nước sẽ không tốt.”
 
Nghe thấy giọng nói khàn khàn gợi của của anh, Phàn Khải Chanh vô cùng muốn ngăn lại ý nghĩa dừng lại của anh, ai kêu giờ này anh lại phát phúc lợi cung cấp giọng nói đầy mê hoặc kia chứ?
 
“Anh muốn hôn em một cái rồi đi ngủ, em đưa lưỡi lại đây được không?” Kim Húc tiếp tục mơ hồ nói.
 
Phàn Khải Chanh thẹn thùng vùi đầu càng lúc càng sâu.
 

“Bảo bối, sao lại đột nhiên thẹn thùng? Ngày thường lúc câu dẫn anh cũng không thấy thẹn thùng như thế? Hử?” Kim Húc hôn vành tai cô, trêu ghẹo nói.
 
Tiếng kêu “Bảo bối” kia hoàn toàn khiến Phàn Khải Chanh động tình.
 
Lúc này Kim Húc đột nhiên hôn cô, vẻ mặt Phàn Khải Chanh đầy nóng bỏng đáp lại anh, đưa đầu lưỡi cho anh liếm mút.
 
Chờ lúc hô hấp của cô dồn dập, Kim Húc buông ra cô ra, bàn tay vỗ lấy bờ lưng mảnh khảnh của cô. 
 
“Ngủ đi, ngủ ngon.”
 
“Vâng…” Phàn Khải Chanh nghe xong tiếng nói liền ngủ.
 
Vừa rồi cô không nói lời nào là bởi vì cô thật sự buồn ngủ, tiếng nói của Kim Húc phảng phất trên mây, nụ hôn của anh hoàn toàn làm cô say, say liền có thể ngủ yên.
 
Kim Húc cảm nhận được tiếng hít thở vững vàng của cô, vừa rồi lúc cô mơ màng ngủ giống như một tiểu tinh linh vừa mới ra đời, để y tùy ý nhào nặn.
 
“Tiểu gia hỏa thật nhỏ.” Kim Húc cười lầm bầm, hôn lên trán của cô một cái.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.