Đáp án

Chương 22


Đọc truyện Đáp án – Chương 22:

Chương 22
“Tại sao em tìm anh rủ ra ngoài thì anh không muốn, cô gái khác tìm anh thì có thể chứ?” Lần đầu tiên Phàn Khải Chanh dùng ánh mắt sắc bén nhìn vào Kim Húc, chất vấn.

“Anh không có cách nào đi cùng với em.” Kim Húc yên lặng nhìn Phàn Khải Chanh tức giận, anh có chút buồn cười.

“Anh ghét em sao? Tới giờ em vẫn không hiểu nỗi, rốt cuộc anh đang nghĩ gì thế.” Phàn Khải Chanh cười lạnh, rủ mắt xuống.


“Đi cùng với cô gái khác, nếu có người hỏi thì anh còn nói đây là bạn bè, anh có thể yên tâm thoải mái. Còn đi cùng với em ra ngoài, anh thật sự không biết phải giới thiệu em như thế nào.” Kim Húc nói ra ý của lòng mình.

Lời này có ý anh không muốn để em là bạn bè bình thường.”


Phàn Khải Chanh thông minh như vậy, sao có thể không hiểu ý của anh chứ.

Cô vẫn luôn muốn bước về phía trước, bước một bước nữa thôi là được rồi.

Nhưng cuối cùng Phàn Khải Chanh vẫn lùi lại, hốc mắt cô nóng lên, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm mặt đất, cuối cùng ngẩng đầu nói: “Kim Húc, tại sao năm đó anh đột nhiên lại hời hợt với em?”

Không nghĩ tới cô cứ một mực cố chấp chuyện đã qua, anh cứ cho là cô đã sớm quên mất rồi, đã sớm không thèm để ý nữa.
“Lúc họp lớp, Phương Thanh có nói với anh. . .” Kim Húc nheo mắt lại, nhớ về quá khứ.

Một ngày nghỉ hiếm có của lớp 12, Kim Húc và bạn cùng bàn cùng nhau ăn cơm, Phương Thanh đột nhiên đầy ý tứ hỏi Kim Húc: “Ở trường học, chơi cùng Phàn Khải Chanh không tệ chứ.”

“Ừ.” Kim Thúc nghĩ đến con nhím nhỏ đó, ung dung gật đầu một cái.
“Phàn Khải Chnah nói với chúng tớ, cậu ấy thường xuyên tát vào mặt cậu, mà cậu lại không bao giờ nổi giật, chuyện đó là thật sao?” Quan hệ hai người tốt thế à.” Phương Thanh cười nhạo Kim Húc.
Nói với chúng tớ? Thường xuyên tát vào mặt?

Kim Húc không lên tiếng, vẻ mặt đầy lạnh lẽo cúi đầu xuống, nhưng trong lòng vô cùng khó chịu.

Phàn Khải Chanh yên lặng nghe Kim Húc trả lời xong, cô cười gật đầu một cái, khóe miệng đầy vẻ giễu cợt.


Cô đã đoán được là do Phương Thanh giở trò, cô đã sớm nhìn ra được Phương Thanh có cảm tình với Kim Húc, làm sao cô ta có thể cho phép cô thân thiết với Kim Húc chứ.

Lúc đó, Phương Thanh hỏi cô, Kim Húc có bắt nạt cô không, cô tùy ý trả lời: “Không có đâu, nếu cậu ta chọc tớ, tớ sẽ đánh cậu ta.”


Phàn Khải Chanh lấy điện thoại trong túi ra, tìm số điện thoại của Phương Thanh, con số mà trước giờ cô chưa từng đụng tới.

Gọi điện ngay trước mặt Kim Húc.

“Tiểu Chanh?” Người bên kia nhanh chóng nghe máy, giọng nói lâu rồi không nghe thấy vang lên.

“Phương Thanh, sau khi quan hệ của tớ và Kim Húc bế tắc, tớ đã đoán được là do cậu nói gì đó. Khi đó tớ không tìm Kim Húc, trong đầu cứ nghĩ coi như xong đi, kết quả bây giờ tớ gặp lại cậu ấy.” Phàn Khải Chanh mạnh mẽ nói.


“Đúng, tớ chính là không ưa hai người quá thân thiết. Nhưng mà bây giờ chúng ta đều trưởng thành, chuyện này cũng chỉ là đùa giỡn thôi, đã qua lâu rồi? Cậu sẽ không nhỏ nhen vậy chứ?” Phương Thanh tùy ý cười vài tiếng, thừa nhận.

“Đúng, tớ nhỏ nhen như vậy đấy. Bạn thân của tớ đột nhiên không để ý đến tớ nữa, cậu có biết tớ khó khăn cỡ nào không? Cậu cảm thấy đã qua rồi, nhưng chuyện này vẫn nghẹn lại trong lòng tớ cho đến bây giờ đấy?” Phàn Khải Chanh phát tiết ra hết, “Phương Thanh, cậu thật đáng ghét, cậu mau cút đi.”

Phàn Khải Chanh cúp điện thoại, nhìn Kim Húc trước mặt.

Gương mặt hiện lên nụ cười miễn cưỡng, “Chỉ là chuyện nhỏ như vậy, mà anh cũng không tin em? Khi đó em luôn cố gắng nghĩ đi nghĩ lại rốt cuộc là em sai chỗ nào, rốt cuộc chỗ nào khiến cho anh đột nhiên không để ý đến em nữa, giống như bị tạt một gáo nước lạnh vậy, chật vật khiến em không chịu nổi.”

Cuối cùng chỉ là một chuyện nhỏ như vậy, tình bạn thật là lớn lao, thật là đáng ca tụng. . .” Phàn Khải Chanh khinh thường gật đầu một cái, “Em còn tưởng rằng sẽ không như em đoán, sẽ không do lời nói của Phương Thanh, kết quả. . .Em cố chấp đợi câu trả lời đến vậy, thật sự không đáng.”

Dừng vài giây, Phàn Khải Chanh ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Kim Húc: “Kim Húc, em không thể nào đột nhiên hời hợt với anh. Cho nên em chính thức đứng trước mặt anh nói, sau này em sẽ không tìm anh nữa.” 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.