Đọc truyện Đáp án – Chương 2:
Sau khi Phàn Khải Chanh biết nhà đối diện là anh, cô không hề gặp mặt anh lần nào nữa.
“Vì sao lại không giao lên đây?”
“Anh là Ngưu X nhân viên bưu điện ZG phải không, anh ỷ vào việc cho dù tôi khiếu nại cũng sẽ vô dụng đúng không?”
Phàn Khải Chanh tức giận ngắt điện thoại của chuyển phát nhanh, cô mang giày vào xuống lầu lấy chiếc kệ mà mình đã mua trên mạng.
Lúc xuống tới dưới lầu, nhân viên chuyển phát nhanh đã sớm để đồ ở chỗ bảo vệ và chuồn đi mất, Phàn Khải Chanh trợn mắt, khiêng chiếc kệ nặng nề về nhà.
Đi được nửa đường, Phàn Khải Chanh liền cảm thấy đau tay, không thể tiếp tục khiêng nữa, cô buông tay ra đặt đồ xuống đất, xoa eo dự định chút nữa sẽ khiêng tiếp.
Không lâu sau, Phiền Khanh Chanh nhìn thấy một bóng dáng cao lớn trên mặt đất đang đến gần mình, một cánh tay dài đưa tới, bàn tay mạnh mẽ khiêng lấy chiếc hộp chuyển phát nhanh hình chữ nhật.
Phàn Khải Chanh sững người lại, ngây ngốc im lặng không lên tiếng nhìn Kim Húc giúp mình khiêng đồ chuyển phát nhanh đi xa.
“Cám ơn.” Phàn Khải Chanh vội vàng đuổi theo, có chút ngượng ngùng nhẹ giọng nói cám ơn.
Lúc bước vào thang máy, không gian hoàn toàn tĩnh lặng, Phàn Khải Chanh lặng lẽ ngước mắt nhìn Kim Húc bên cạnh, anh mặc bộ âu phục được may cắt vô cùng hoàn hảo, quần tây làm tôn thêm đôi chân dài thẳng tắp, cà vạt khiến anh thêm một loại khí tức cấm dục.
Phàn Khải Chanh cúi đầu khẽ cắn môi, thật muốn cởi cà vạt và nút áo sơ mi của anh ra, sau đó hôn lấy gò má đẹp đẽ của anh.
“Ting~” Cửa thang máy mở ra cắt đứt suy nghĩa xa xôi của Phàn Khải Chanh.
Cô nhanh chóng chạy tới trước mặt Kim Húc, từ quần đùi lấy ra chiếc chìa khóa.
Kim Húc đứng sau lưng cô chờ đợi, đôi mắt lơ đãng quét ngang đôi chân dài bóng loáng của cô, trước kia cô thường hay so chân của mình với anh, mỗi lần như vậy cô đều dùng phần eo của mình đụng vào bắp đùi anh.
Anh nhớ cô cao 168cm, còn anh thì 180cm, cô không chỉ một lần trêu chọc nói hai người bọn họ là cặp đôi chiều cao.
Đang lúc nhớ lại thì Phàn Khải Chanh đã đẩy cửa bước vào.
“Trực tiếp vào đi, không cần thay giày.” Phàn Khải Chanh cẩn thận quan sát vẻ mặt của Kim Húc, sợ anh không kiên nhẫn được.
Kim Húc không đi vào, anh bỏ kiện hàng của cô ở bên trong cửa, sau đó xoay người muốn về nhà.
“Kim Húc.” Giọng nói trong trẻo của Phàn Khải Chanh lọt vào tai anh.
Kim Húc dừng lại, hơi nghiêng sườn mặt, chờ cô nói chuyện.
“Chúng ta chỉ có thể như vậy thôi sao?” Giọng nói ấm ức của Phàn Khải Chanh vang lên.
Lại là giọng nói khiến người ta mềm lòng.
“Không phải.” Kim Húc cứng rắn trả lời.
Sau khi Phàn Khải Chanh nghe được câu trả lời của anh, dáng vẻ lập tức chuyển sang vui mừng, cô bước lên kéo cánh tay cường tráng của Kim Húc, nhéo một cái, giọng nói càng trong như suối nước, khẩn cầu: “Giúp em lắp ráp một chút có được không, cái kệ này thật sự rất cao.”
“Được.” Kim Húc dùng âm lượng gần như không nghe được trả lời.
“Hi hi” Phàn Khải Chanh cười đắc ý, nhưng lại thấy Kim Húc lấy chìa khóa ra, “Anh làm gì thế?”
“Thay quần áo.”
Kim Húc ngồi xổm xuống xem bản hướng dẫn.
“Cần em làm gì không?” Phàn Khải Chanh để tay đè trên đầu gối, khom người chớp mắt mấy cái nhìn Kim Húc, trong mắt tràn đầy vẻ vô tội và đơn thuần.
Kim Húc khẽ ngẩng đầu, động tác sửa sang lại công cụ trong tay dừng một chút.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo len openwork thoải mái màu xanh xám, rộng thùng thình, cổ hình chữ V lộ ra bờ vai trắng noãn và xương quai xanh, nhìn vô cùng biếng nhác gợi cảm.
Bởi vì cô khom người xuống cho nên Kim Húc có thể thấy rõ chiếc áo ống màu đen cùng khe rãnh thật sâu kia.
Nhưng chỉ vài giây sau, Kim Húc lại cúi đầu xuống tiếp tục động tác trong tay, “Không cần.”
Anh nặng nề hít vào một hơi sau đó lặng lẽ thở ra.
“Ha ha ha thật tốt, tại vì em cũng lười.” Sau khi nhận được ánh mắt quan sát của anh, Phàn Khải Chanh hài lòng ngồi dậy, “Em nấu cơm cho anh được không?”
“Hôm nay chiều thứ bảy anh không đi làm chứ?”
“Không.” Kim Húc tích chữ như vàng, nghiêm túc lắp ráp chiếc kệ cho cô.
“Vẫn thích ăn bông cải xanh chứ? Còn cà chua nữa?” Phàn Khải Chanh mở tủ lạnh nhìn nguyên liệu bên trong.
Kim Húc khựng lại một chút, trả lời, “Thích.”
“Vẫn thích ăn khoai tây chứ?”
“Thích.”
“Vẫn thích ăn thịt bò chứ?”
“Thích.”
“Vẫn thích nói chuyện với em chứ?”
Kim Húc ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng quen thuộc trong phòng bếp, ánh mắt nặng nề.