Đọc truyện Đáp án – Chương 19:
Đang lúc ý loạn tình mê thì chuông điện thoại lại reo lên.
Phàn Khải Chanh đưa cánh tay ra tìm kiếm một lát cuối cùng cũng tìm được chiếc điện thoại mà tối qua Kim Húc tùy tiện ném đi.
Cô vùi vào lòng Kim Húc, nhìn màn hình.
Đường Đường.
“A lô?” Phàn Khải Chanh nghe điện thoại.
“Mau tới đây,. . .Ba mẹ tớ về trước thời hạn. . .” Kim Húc ở bên cạnh nghe không rõ, chỉ nghe được một giọng nam, còn nghe được vài từ mấu chốt.
Mau tới đây, ba mẹ tớ.
Kim Húc nhìn Phàn Khải Chanh vội vàng đứng dậy, đôi mắt anh tràn ngập ý lạnh.
“Ừ được, tớ lập tức tới tìm cậu. Tớ nên mặc cái gì?” Phàn Khải Chanh đi ra ngoài vừa nói chuyện vừa quay đầu lại nhìn Kim Húc trên giường, thấy anh đứng dậy đi vào phòng vệ sinh không để ý tới mình, Phàn Khải Chanh không thể làm gì khác hơn là đi trước.
Đến cửa nhà mình bèn đẩy chậu bông kế bên ra, lấy chìa khóa mở cửa.
“Ừ được, tớ hiểu, tớ lập tức tới.” Phàn Khải Chanh nhanh chóng cúp máy, đi vào phòng vệ sinh thay quần áo.
“Dì chú, đã lâu không gặp.” Phàn Khải Chanh cầm chìa khóa mở cửa nhà Đường Đường, chào hỏi ba mẹ cậu ta, tự nhiên đổi giày.
Đường Đường đã sớm đứng ở trước cửa đưa tay vuốt đầu cô một cái, sắp xếp chỗ để giày cho cô.
Mẹ Đường ngồi trên sô pha quay đầu lại nhìn động tác thuần thục của Phàn Khải Chanh, hài lòng cười một tiếng, đứng dậy nghênh đón.
“Chanh Chanh gần đây có khỏe không?” Mẹ Đường thân mật ôm lấy cô một cái.
“Công việc chụp ảnh tương đối nhiều. Con vừa biết mọi người trở về liền lập tức đến đây ngay, còn chưa mang cho mọi người chút quà gì.” Phàn Khải Chanh ôm lấy mẹ Đường ngồi trên ghế sô pha.
“Chúng ta thấy con là tốt rồi.” Ba Đường hiền hòa nhìn người sắp trở thành con dâu của mình.
“Hai đứa có ý định kết hôn chưa?” Mẹ Đường vuốt tóc Phàn Khải Chanh.
“Mẹ, chúng con tuổi tác còn nhỏ.” Đường Đường ngồi bên cạnh mẹ Đường.
“Nhưng hai con đã ở bên nhau một thời gian dài rồi, kết hôn cũng chẳng ảnh hưởng gì.” Mẹ Đường quở trách nhìn con mình.
“Buổi trưa hôm nay chúng ta ra ngoài ăn cơm.” Ba Đường nhìn đồng hồ treo tường, mười giờ rưỡi.
“Vậy chúng con vào phòng trước.” Đường Đường đứng dậy tỏ ý với Phàn Khải Chanh.
“Ai nha, dì chú còn ở đây, nên chăm sóc cô chú.” Phàn Khải Chanh làm bộ thẹn thùng, thật ra thì trong lòng rất cảm ơn yêu cần đi vào phòng của Đường Đường.
“Hai đứa đi đi.” Mẹ đường thích thú nhìn một đôi bích nhân. (*)
(*) Đôi bích nhân ý chỉ trai tài gái sắc là một cặp đôi đẹp.
“Vậy cũng được.” Phàn Khải Chanh tiếp tục giả bộ xin lỗi, đứng dậy kéo Đường Đường.
Hai người đi lên lầu, Phàn Khải Chanh cúi đầu đến gần cậu ta nói: “Ân nhân, ân nhân.”
Cô thật sự không muốn tiếp tục ngồi đó lừa hai trưởng bối.
Đi vào phòng ngủ của Đường Đường, cuối cùng Phản Khải Chah cũng thoải mái kêu la.
“Nếu không thì tớ sẽ thẳng thắn với ba mẹ, mấy năm này lòng quá mệt mỏi rồi.” Đường Đường nhìn Phàn Khải Chanh ngồi phịch xuống giường mình.
“Cuối cùng cậu muốn khai?” Phàn Khải Chanh nhướng mày, đột nhiên ngồi dậy, “Thật ra trước đó tớ đã cảm thấy, cô chú sẽ không trách cậu.”
“Tớ chỉ sợ sẽ khiến bọn họ thất vọng về tớ thôi, cậu cũng biết thế hệ trước thật sự không chịu nổi đồng tính luyến ái.” Đường Đường bất lực ngồi xuống bên cạnh Phàn Khải Chanh.
“Kéo dài thêm một chút cũng không sao, tớ không cảm thấy phiền đâu.” Phàn Khải Chanh an ủi vỗ nhẹ Đường Đường.
“Cậu và người đàn ông đó thế nào? Phát triển được không?” Đường Đường cảm thấy không thể kéo dài được nữa, đoán chừng Phàn Khải Chanh đã có đối tượng.
“Trừ đi vào thì cái gì cũng làm hết.” Phàn Khải Chanh không tự chủ nghĩ đến hình ảnh kia, vẻ mặt đầy biểu cảm.
“Ở bên nhau rồi?” Đường Đường vô cùng hứng thú hỏi.
“Không có. Khoảng thời gian này cậu, Tông Tầm, Phùng Nguyên đều tới nhà tớ, còn để cho anh ấy thấy được, anh ấy nhất định cảm thấy tớ là người tùy tiện, anh ấy có thể cảm thấy tớ chỉ muốn chơi đùa cùng anh ấy một chút mà thôi.”
“Vậy cậu nói với anh ta đi, cậu rất lạnh lùng với những người đàn ông khác, đã nhiều năm như vậy cũng chưa từng mập mờ với ai.”
“Cậu không học chung trường cấp ba với Kim Húc nên không biết, anh ấy trò chuyện với nữ sinh khác luôn hòa hợp, tớ cảm thấy anh ấy sẽ không muốn ở cùng với tớ, tớ sợ nếu ở bên nhau sẽ phải chia tay, như vậy cũng tốt, trước hết cứ như vậy đi.” Phàn Khải Chanh thấp giọng nói, nhìn chim bay ngoài cửa sổ, ánh mắt phóng ra xa.
“Anh ta thích cậu, nếu không sao có thể thân mật với cậu.” Đường Đường vuốt đầu cô một cái.
“Anh ấy có thể làm với tớ như vậy, đoán chừng là bởi vì nhìn tớ quá tùy tiện cho nên anh ấy không để bụng.”