Đọc truyện Đạo – Chương 539: Sát cơ
– Đạo hữu Ám Dạ Hoa của Bách Chiến Minh giết được bảy trăm ba mươi hai Huyền Sát thú, đứng vị trí thứ ba.
– Đạo hữu Thủy Tinh của Ám Nguyệt tông giết được tám trăm linh bảy con Huyền Sát thú, đứng vị trí thứ hai.
– Đây là thống kê của Cơ gia ta, nếu không có vị đạo hữu nào đối với việc này có gì thắc mắc thì mời hai vị đạo hữu hãy tiến lên nhận lấy phần
thưởng.
Cơ Thiện nhàn nhạt nói.
Không người nào phản đối
lời phán quyết ấy, nên nữ tu Bách Chiến Minh cùng Thủy Tinh đạo nhân của Ám Nguyệt Cung liền đứng dậy tiến lên thi lễ, trong đôi mắt đều thể
hiện vẻ vui mừng. Cơ Thiện gật đầu, linh quang trên hai tay lóe lên liền ném hai túi trữ vật lần lượt vào tay hai người.
– Trong đây chính là vật trao thưởng, hai người các ngươi hãy nhìn qua xem có vừa lòng hay không.
Nữ tu Bách Chiến Minh cùng Thủy Tinh đạo nhân mở cấm chế túi trữ vật, sau
khi dùng thần thức thăm dò thì hiện vẻ vui mừng, cung kính thi lễ nói:
– Đa tạ Cơ gia chủ ban tặng bảo vật, hai người vãn bối cực kỳ hài lòng.
Mặc dù không biết trong đó rốt cục có thứ gì nhưng nhìn biểu hiện hai người này cũng có thế thấy được vật bên trong tuyệt không đơn giản.
Cơ Thiện nghe vậy thì hài lòng gật đầu, khẽ khoát tay ý bảo hai người hãy
trở về chỗ ngồi. Sau khi đã trọng thưởng người thứ hai và thứ ba, giờ
chỉ còn lại duy nhất người đứng đầu, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về
Tiêu Thần, tất cả đều hiện vẻ hâm mộ.
Cơ Thiện trầm giọng nói:
– Lưu Vân đạo hữu hãy bước lên.
Tiêu Thần nghe vậy ánh mắt lóe lên rồi đứng dậy đi tới trong điện, sắc mặt
nghiêm trang khiến mọi người không dám có chút khinh thường.
–
Lần hành trình vào Huyền Sát Giời này Lưu Vân đạo hữu đã lập được đại
công, sau khi Cơ gia ta thương nghị đã quyết định đem toàn bộ thần thông “Khổ Nguyệt” tặng cho đạo hữu. Như vậy, nếu sau này đạo hữu tu luyện
thần thông “Khổ Nguyệt” thì nhất định chiến lực sẽ tăng vọt, tương lai
có thể tung hoành Nhân Giới cũng không phải không thể. Khi đạo hữu lựa
chọn thần thông “Khổ Nguyệt” thì sẽ coi như đạo hữu từ bỏ yêu cầu chưa
nói ra kia. Được rồi, chuyện này lão phu đã nói rõ ràng, mời Lưu Vân đạo hữu hãy chọn lựa. Không biết đạo hữu chọn thần thông “Khổ Nguyệt” hay
là giữ quyền nói lên yêu cầu của mình?
Cơ Thiện sau khi trầm giọng nói, ánh mắt lóe lên mà nhìn Tiêu Thần với vẻ phức tạp.
– Thần thông “Khổ Nguyệt” là một trong những thần thông đứng đầu của Cơ
gia, uy năng của nó khó lòng địch nổi, chỉ cần là người không có vấn đề
gì về đầu óc thì khẳng định sẽ chọn thần thông “Khổ Nguyệt” này. Dù sao
một cái yêu cầu cũng có hạn chế nhất định, rõ ràng là hai cái không thể
so sanh được.
– Đạo hữu nói cực kỳ hữu lý, ta đoán nhất định Lưu
Vân sẽ chọn thần thông “Khổ Nguyệt”, dù sao việc học tập thần thông để
đề cao tu vi đối với tu sĩ chúng ta mới là chuyện trọng yếu.
– Cơ gia lần này đúng là rất rộng lượng, Lưu Vân này còn không mau chọn lựa
thần thông đi, vạn nhất họ đổi ý chẳng phải là lúc đó có hối cũng không
kịp sao.
Tu sĩ khắp nơi thấp giọng nghị luận, phần lớn đều nghĩ Tiêu Thần sẽ chọn thần thông “Khổ Nguyệt”, trong lòng hâm mộ vạn phần.
Nhưng Tiêu Thần lại khẽ nhíu mày, không hề giống như mọi người tưởng tượng
rằng sẽ mừng rỡ rồi ôm quyền thi lễ mà ngược lại lại trầm giọng nói:
– Lưu Vân không chọn thần thông, chỉ xin các vị tiền bối Cơ gia đáp ứng một yêu cầy của vãn bối.
Lời vừa nói xong thật khiến mọi người kinh hãi!
Lưu Vân này vậy mà không chọn thần thông “Khổ Nguyệt”, chẳng lẽ hắn điên
thật rồi sao? Một đại cơ duyên như vậy thật khó có thể lặp lại, vậy mà
hắn laioj không biết quý trọng mà lại lãng phí đi như vậy. Điều này
khiến tu sĩ khắp nơi đều lắc đầu, ánh mắt nhìn về Tiêu Thần cũng lộ ra
vẻ quái dị.
Cơ Thiện cau mày, trong lòng thở dài một tiếng, vẫn cố gắng khuyên:
– Lưu Vân đạo hữu hãy nghĩ lại đi, đừng để vì sự bồng bột nhất thời mà
sau này hối hận. Phải biết rằng nếu chọn thần thông “Khổ Nguyệt” thì Cơ
gia hữu sẽ đem cho ngươi, nếu như nói lên yêu cầu mà vượt quá gới hạn Cơ gia ta thì ta cũng sẽ cự tuyệt thôi.
Tiêu Thần lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh, ý định trong lòng kiên định như bàn thạch không thể dao động.
Đúng lúc Cơ Thiện định mở miệng thì Cơ Nhược Hải khoát tay nói:
– Nếu Lưu Vân đạo hữu không muốn đổi dĩ nhiên Cơ gia ta sẽ không ngăn
cản, nhưng lão phu cho đạo hữu một cơ hội, nếu đạo hữu nói lên yêu cầu
mà Cơ gia không thể đáp ứng, lúc đó Lưu Vân đạo cẫn có thể quay lại chọn thần thông “Khổ Nguyệt”.
– Được rồi, không biết đạo hữu muốn đưa ra yêu cầu gì, hãy nói ra cho chúng ta nghe một chút.
Tiêu Thần nghe vậy liền hít một hơi, tâm tình đang bình tĩnh bỗng sinh ra
dao động, hơn nữa còn càng ngày càng mãnh liệt. Gặp và hiểu nhau tại Lạc Vân Cố, bảy năm xa cách mới gặp được nhau trong Huyền Sát giới. Hôm
nay, tại chủ điện Cơ gia này hắn muốn đem Nguyệt Vũ mang đi, từ nay về
sau sống ân ái cả đời, quyết không để nàng chịu nửa điểm tổn thương.
Khom lưng thi lễ với bộ dáng kính cẩn.
– Vãn bối Lưu Vân, hôm nay chỉ xin đại trưởng lão có thể thỏa mãn yêu cầu duy nhất của vãn bối đó là gả một một cô gái của Cơ gia cho ta. Nàng
cũng Lưu Vân tình đầu ý hợp, bảy năm quen biết. Lần này vãn bối đến
Trung Châu cũng chỉ vì muốn tìm nàng, kính xin đại trưởng lão thành
toàn!
Vì một nữ nhân!
Tu sĩ khắp nơi đều cảm thấy hoang
đường, tu sĩ tu đạo từ lúc sinh ra đã có mục tiêu chính là thành tựu đại đạo để leo lên đỉnh cao, làm sao có thể vì một người con gái mà bỏ qua
thần thông nghịch thiên như “Khổ Nguyệt” được chứ. Lựa chọn như vậy đúng là một kẻ ngu xuẩn.
Mặc dù tu sĩ phần lớn đều có ý niệm đó trong lòng, nhưng trong mắt vẫn biểu lộ vẻ hân thưởng(khen ngợi).
Ánh mắt Vô Cực Tử chớp lên, miệng nhếch lên nhớ lại chuyện năm đó, trong lòng cũng thở dài khẽ lắc đầu.
Ánh mắt tối tăm của Bách Chiến Minh khi nhìn lên người Tiêu Thần cũng tự
nhiên sinh ra cảm giác ấm áp. Dù sao có thể vì yêu một cô gái mà bỏ qua
thần thông nghịch thiên như “ Khổ Nguyệt” đúng là thế gian hiếm có.
Trong lòng Tường Vân lão tổ chợt hiểu ra vì sao Tiêu Thần không nói người
muốn tìm kiếm là ai, đến giờ hắn cũng nhịn không được mà bội phục.
Cơ Nhược Hải nhíu mày, sự khó xử trong lòng hắn càng nồng đậm, nhưng lúc này cũng không lộ ra chút nào mà thản nhiên nói:
– Ngươi muốn đàn bà, là ai? truyện được dịch tại 4vn.eu
Tiêu Thần ngẩng đầu lên, nở nụ cười ấm áp,
– Bảy năm trước nàng có tên là Cơ Nguyệt Vũ, bảy năm sau lấy tên là Cơ
Tịch Nguyệt. Nhưng dù nàng tên gì, tướng mạo có thay đổi như thế nào thì vẫn là người thương trong lòng Lưu Vân, mãi mãi không thay đổi! Đại
trưởng lão, vãn bối lần này đã chính thức cầu hôn với Cơ gia, hi vọng
đại trưởng lão đáp ứng đem Tịch Nguyệt gả cho ta. Lưu Vân xin hứa cả đời sẽ yêu thương nàng, quyết không để cho Tịch Nguyệt chịu nửa điểm thương tổn.
Giọng điêu tha thiết thành khẩn.
Cơ Tịch
Nguyệt chính là đệ tử ưu tú nhất trong số những tu sĩ trẻ Cơ gia, huyết
mạch của nàng cực kỳ tinh thuần nên được tiền bối Cơ gia cực kỳ coi
trọng, vậy mà Lưu Vân này lại muốn cưới Cơ Tịch Nguyệt! Trong lòng tu sĩ khắp nơi chấn động rồi bất giác nhờ tới hình ảnh phiêu dật đạm bạc của
cô gái kia mà không tự chủ được trong lòng sinh ra vẻ nồng nhiệt. Nếu
như vì tồn tại như thần nữ như vậy thì việc buông bỏ thần thông “Khổ
Nguyệt” cũng có thể miễn cưỡng giải thích được. Mặc dù Cơ gia vì giữ
vững huyết mạch tinh khiết nên cấm người trong tộc quan hệ cùng ngoại
giới, nhưng Lưu Vân này cũng là người phi thường, không những có thần
thông nghịch thiên đệ nhị nguyên anh mà chiến lực lại có thể so sánh với tu sĩ Bất Trụy sơ kỳ đỉnh phong. Bất luận so sánh về thân phận, địa vị
cũng đều có thể so với Cơ Tịch Nguyệt, huống chi hai người đã tâm đầu ý
hợp, nếu như không có chuyện bất ngờ xảy ra thì Cơ gia chắc cũng không
ngăn cản. Nếu biết thời biết thế thì việc nhân duyên này chính là sự lựa chọn rất tốt, có thể vì gia tộc mà tìm thêm một gã có tiềm lực thần
thông vô hạn. Chính vì vậy mà ánh mắt tu sĩ giờ đây nhìn lại Tiêu Thần
đều hiện vẻ hâm mộ, có thể có được người vợ như tiên nữ chính là ao ước
của vô số người.
Sắc mặt Mục Động Huyền âm trầm, trong lòng đối
với chuyện này không hề thấy hứng thú. Hành trình đi Huyền Sát giới lần
này, tu sĩ Mục gia hắn hoàn toàn bỏ mạng trong đó nên tâm tình hắn cực
kỳ không tốt. Nhất là phân thần Tôn Giả vẫn lạc càng làm cho Mục Động
Huyền càng bất an, chỉ sợ vì vậy mà Tôn Giả giận giữ sẽ khiến Mục gia
gặp phải phiền toái không nhỏ. Lúc này Mục Động Huyền khẽ nhíu mày khi
nhìn thấy một ngọc giản màu trắng trên tay một người hầu của Cơ gia mang tới. Mục Động Huyền đem thần thức đảo qua, không phát hiện điểm dị
thường mới thu ngọc giản vào trong tay rồi đưa thần thức vào xem xét.
Sau một khắc, hai mắt lão quỷ này đột nhiện trợn ngược, trong ánh mắt
tràn đầy vẻ oán độc phẫn hận, ánh mắt sắc như đạo nhìn thẳng tới Tiêu
Thần. Cùng lúc đó, một cỗ uy áp lành lạnh cũng theo đó phá thể mà ra,
tràn ngập Chủ điện Cơ gia khiến cấm chế lóe lên linh quang. Nếu không có cấm chế thì với uy áp đó đã đủ khiến Chủ điện Cơ gia biến thành một
mảnh hoang phế rồi!
Mục Động Huyền đột nhiên bộc phát sát cơ
lạnh lẽo khiến tu sĩ khắp nơi trong lòng khiếp sợ, tất cả đều nhìn tới
với ánh mắt kinh ngạc, không hiểu tại sao đại trưởng lão Mục gia lại đột nhiên thất thố như vậy.
Trong góc đại điện, sắc mặt Cơ Lạc Vũ âm lãnh, ánh mắt khi nhìn tới Tiêu Thần lộ rõ vẻ dữ tợn.
Tiêu Thần cảm ứng được ánh mắt của Mục Động Huyền đang nhìn mình, hắn cũng
không chịu yếu thế mà xoay người cùng đối nhãn với lão quỷ kia. Sau khi
thấy rõ sát khí trong mắt lão, chân mày hắn không tự chủ mà khẽ nhíu lại thật chặt. Ở thời điểm mấu chốt tại sao lại phất sinh biến cố như vậy
chứ, sau khi hồi tưởng lại hắn thật không phát hiện ra mình đã sơ hở chỗ nào. Dù là khí tức trong cơ thể cũng đã thay đổi hoàn toàn, nhưng dường như Mục Động Huyền đã biết được thân phận thật sự của hắn!
Trong chuyện này nhất định có điều mờ ám!