Đọc truyện Đào Viên Tương Ngộ – Chương 48
“Khiêm tốn?” Khóe môi của chàng khẽ cong lên: “Tại hạ chưa từng là người khiêm tốn.”
Tuyết công tử quay đầu, ánh sáng chiếu qua vành tai trong suốt, khiến cho từng đường nét trên khuôn mặt chàng trở nên phá lệ dịu dàng. Tà áo trắng phất phơ trong gió, dường như nhiễm lên sắc hồng của hoa thược dược.
Ta không chút phòng bị ngắm nhìn dung nhan tinh xảo của người trước mặt, đáy mắt ánh lên vẻ si mê cùng giãy dụa.
Tình cảm với một người, vốn dĩ không có cách nào che giấu.
“Thanh Kỳ.” Chàng gọi.
Giọng nói của chàng là ly rượu ngọt ngào nhất thế gian, khiến một kẻ đang say như ta chẳng thể nào chống cự.
“Vâng?” Ta đáp.
Chàng bật cười: “Nàng định tiễn ta đến tận nhà?”
Ta giật mình, thì ra hai người chúng ta đã thoát khỏi khuôn viên từ rất lâu.
Khuôn mặt không khống chế được đỏ bừng, chàng sẽ không nghĩ ta là một cô nương dễ dãi chứ? Ta bối rối lùi lại, cúi đầu nói:
“Vậy ta tiễn công tử đến đây thôi, ngài đi đường cẩn thận.”
Đôi mắt sâu thẳm của Tuyết công tử vẫn nhìn ta, mơ hồ lộ ra chút ôn nhu dịu dàng, tựa như có muôn ngàn cảm xúc lẫn lộn.
Đột nhiên, chàng nói:
“Hi vọng gặp lại nàng trong sinh thần của hoàng thượng.”
Ta bị cái nhìn của chàng làm cho choáng váng, nhất thời ngây ra. Nhưng không kịp chờ, người kia đã quay đi, tóc đen khẽ bay theo gió.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ta chợt có một loại xúc động muốn tiến tới giữ chặt lấy chàng.
Nhưng ta biết mình không thể.
Bước chân kiên định là vậy, tròng mắt lại chẳng thể khống chế nhìn về bóng dáng phía xa. Vẫn là vạt áo tinh khôi như tuyết, vẫn là tóc đen như mực, đẹp đến khuynh quốc khuynh thành.
“Ngày xuân hoa hạnh rơi đầy tóc,
Thiếu niên nhà ai chân bước phong lưu.” (*)
*****
“Thanh Kỳ tỷ tỷ!”
Giọng nói thánh thót như tiếng chim hoàng anh vang lên sau lưng, ta bừng tỉnh khỏi mộng mị, bỏ dở bức họa đang thêu trong tay.
Người vừa lên tiếng là biểu muội mới gả của ta – Mộ Dung Viên Viện. Ta vội vàng đứng dậy, suýt chút nữa quên mất cô nương ngây ngô ngày nào đã trở thành Định vương phi cao quý rồi.
“Viên… Vương phi, sao người lại tới đây?”
Nào ngờ, vị biểu muội này vẫn trẻ con như thế, không chút do dự nhào tới ôm lấy ta.
Ta dở khóc dở cười: “Không phải hôm nay là ngày lại mặt sao? Định vương lại để cho người chạy lung tung như vậy?”
Mộ Dung Viên Viện ngẩng đầu, hai mắt sáng trong nhiều thêm một tầng hơi nước, gò má ửng hồng lộ vẻ e thẹn yêu kiều, đôi môi không cần tô son vẫn đỏ như hoa đào.
Ta ngẩn người, à, biểu muội của ta đã trở thành một nữ nhân xinh đẹp rồi.
“Thanh Kỳ tỷ, thôi mà, đừng gọi muội như vậy…” Mộ Dung Viên Viện không chút cố kị lườm ta: “Nghe ngượng lắm.”
“Muội đúng là giỏi làm nũng.” Ta bại trận trước đôi mắt đầy nước của biểu muội, chỉ đành vuốt ve mái tóc bị gió làm rối của nàng, cười xòa nói: “Ngồi vào đây. Thế nào, sống ở vương phủ có quen không?”
Mộ Dung Viên Viện nhanh chóng ngồi xuống ghế, bàn tay nõn nà bốc lên một miếng quế hoa cao, không chút hình tượng bỏ vào miệng nhai. Vì ăn quá vội vàng mà bị nghẹn, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ cau lại.
Ta bất đắc dĩ đưa cho nàng một tách trà hoa nhài: “Đừng vội, vương phi mà nghẹn chết ở đây, có khi ta lại bị lôi ra chém đầu.”
Mộ Dung Viên Viện dốc hết tách trà xuống họng, cuối cùng cũng nuốt được miếng bánh mắc trong cổ, thở phì phì nói: “Tỷ tỷ, muội thật sự sắp nghẹn chết. Quy củ trong vương phủ thật nhiều, đến việc ăn uống cũng phiền hà vô cùng.”
“Thế nào? Quy củ nhiều như vậy, muội vẫn còn cơ hội chạy đến đây?”
Vị vương phi nào đó liền dài mặt: “Người ta nhớ tỷ mà!”
“Định vương đâu rồi? Không đi cùng muội à?”
Vừa nhắc đến người kia, hai rặng hồng hồng trên má biểu muội càng thêm rạng rỡ: “Chàng đang nói chuyện với phụ thân của tỷ.”
Ta vui vẻ nhìn vẻ mặt đầy gió xuân của biểu muội, buông lời trêu đùa:
“Xem ra vợ chồng son đúng là quấn nhau như sam, phu thê tình nồng ý mật nha?”
Vành tai người đối diện bụp một tiếng đỏ rực: “Tỷ tỷ thật đáng ghét.”
Ta gật đầu, khóe môi tươi cười: “Quá tốt, Định vương rất yêu chiều muội, rõ ràng là muội có một phu quân vô cùng hoàn hảo.”
Định vương quả thật đối với biểu muội của ta say đắm, cứ nhìn lúc y kiên quyết tiếp tục đám rước thì biết. Nghĩ đến đây, trong lòng ta lại sinh ra một nỗi lo mơ hồ, ngập ngừng hỏi:
“Chuyện hôm đó… Nghiêm phi không nói gì chứ?”
Mộ Dung Viên Viện lắc đầu: “Không, người rất hiền, chỉ dặn dò muội chăm lo cho nhi tử cẩn thận, không nhắc gì tới việc ấy.”
“Vậy sao?” Ta thở phào: “Thật tốt.”
“Tỷ đừng lo, mọi người đối với muội tốt lắm, cả phu quân…” Đôi mắt đẹp của biểu muội tỏa ra ánh sáng chói mắt: “…cũng rất tốt.”
Ta nhẹ nhàng nắm tay nàng: “Thấy không? Khuôn mặt lạnh lùng, không có nghĩa là trái tim cũng lạnh như vậy.”
Mộ Dung Viên Viện gật đầu, giọng nói thì thầm đầy hạnh phúc: “Người ta đồn đại chàng lãnh huyết máu lạnh, thật ra chàng có một mặt rất ôn nhu dịu dàng, đặc biệt vô cùng quan tâm đến người khác. Phu quân của muội còn rất tuấn mĩ nữa, muội thật sự không còn gì thỏa mãn hơn.”
“Thích khách hôm đó, Định vương có tìm ra đầu mối gì chưa?”
“Muội nghĩ là có.” Vẻ mặt biểu muội đột nhiên bị thay thế bởi buồn bực: “Cả buổi tối chàng mất ngủ, nhưng lại chẳng nói gì cả, cũng không có ý định truy cứu. Tỷ tỷ, như vậy là sao?”
Không có ý định truy cứu ư? Vậy thì hẳn là một thế lực nào đó Định vương không muốn động tới, hoặc không thể động tới.
Ta bỗng thấy sống lưng lạnh ngắt.
Lẽ nào là….. thái tử?
__________________________________________________________________________________________________
(*) hai câu thơ tựa của “Phượng tù hoàng”.