Đọc truyện Đào Viên Tương Ngộ – Chương 42
Khóc lóc một hồi, cuối cùng Mộ Dung Viên Viện lau nước mắt, sụt sùi nói:
“Nhưng muội không thích Định vương. Tỷ tỷ, cho dù thái tử không thích muội, muội cũng không muốn lấy người kia!”
“Tại sao?” Ta ngạc nhiên: “Định vương thân phận cao quý, dung mạo tuấn mĩ, có gì không vừa lòng muội?”
Mộ Dung Viên Viện cắn môi, vẻ mặt ủy khuất: “Y đáng sợ lắm, lúc nào mặt mũi cũng lạnh như tảng băng ấy. Hơn nữa muội nghe đâu người ta nói y giết người không gớm tay, đẹp mà tàn độc như thế, muội mới không muốn có một phu quân như vậy.”
Ta bật cười xoa đầu nàng: “Định vương cho dù có tàn nhẫn, cũng là tàn nhẫn với quân giặc, sao có thể vì thế mà phán đoán nhân cách một con người?”
“Muội mặc kệ đấy! Muội chính là không ưa y. Tên vương gia đáng ghét, tại sao nhìn trúng muội cơ chứ?”
Mộ Dung Viên Viện bực bội hét lớn, vẻ mặt uất ức không cam lòng. Ta ngẩn người, không biết phải nói gì với vị biểu muội cứng đầu này bây giờ.
Sau cùng, ta chỉ đành cười trừ.
Đúng thật là trẻ con, làm sao hiểu được tình cảm của chính mình? Mộ Dung Viên Viện đối với thái tử, suy cho cùng cũng chỉ là một loại ngưỡng mộ đơn thuần mà thôi, nàng không muốn gả cho Định vương chỉ vì sợ hãi y, chứ không phải vì nàng đã thích một người khác.
Thật tội nghiệp, còn chưa hiểu chân ái là thế nào, vậy mà đã phải lên xe hoa gả vào nhà người ta. Nhưng ta tin tưởng Định vương là một nam nhân tốt, ít ra thì, y chưa bao giờ là kẻ ham mê nữ sắc.
“Không muốn cũng phải gả. Vương phi tương lai ơi, người trốn không thoát đâu.” Ta nhỏ giọng bỡn cợt.
“Tỷ tỷ, muội nhất định không khuất phục trước cường quyền.”
“Đừng cứng đầu nữa. Chuyện này không những liên quan đến bản thân muội, mà nếu không khéo còn có thể mang họa đến cho cô cô cùng cô trượng.” Ta nghiêm mặt giáo huấn nàng: “Ta thấy muội chính là suy nghĩ không chín chắn, có lẽ bây giờ muội thấy khó chịu vì bị sắp đặt, nhưng đây là nước đi tốt nhất cho muội lúc này.”
Mộ Dung Viên Viện mím môi, đôi mắt to tròn nhìn ta: “Thanh Kỳ tỷ, nếu tỷ rơi vào hoàn cảnh như muội, tỷ sẽ làm thế nào?”
Ta bị câu hỏi của nàng làm cho giật mình: “Sao muội đột nhiên hỏi vậy?”
“Muội chỉ muốn biết, nếu một ngày kia phải lựa chọn giữa tình yêu và gia đình, tỷ tỷ sẽ làm thế nào? Có hay không không cam tâm giống như muội?”
Ánh sáng tươi đẹp trong đôi mắt của thiếu nữ phản chiếu khuôn mặt ngờ vực của ta, giống như một chiếc gương rõ nét nhất, ép buộc con người nói lên tiếng lòng chân thật sâu trong tâm hồn. Ta ngẩn ngơ nhìn nàng, đáy mắt tràn ngập hoang mang cùng nghi hoặc.
Nói về chuyện của người khác, ta có thể sáng suốt thế nào, nói về chuyện của bản thân, ta chỉ là một kẻ lạc lõng trong đêm tối.
Nếu như người phải chọn lựa là ta thì sao?
Nếu như có một ngày, ta rơi vào hoàn cảnh ấy thì sao?
Trong đầu giống như có hàng vạn câu hỏi đan xen, nhất thời khiến cho ta không thể thốt lên nổi một lời. Nam Cung Thương… Nam Cung Thương… Cho dù ta luôn cố gắng không để ý đến, cái tên này vẫn mắc kẹt trong tim, mỗi lần thử kéo ra là một lần máu thịt đầm đìa.
Con người ta yêu hơn chính bản thân mình, con người khiến ta vứt bỏ tự tôn, vứt bỏ mạng sống cũng chẳng tiếc than. Một người như thế, làm sao có thể quên đi đây?
“Tỷ tỷ, tại sao không trả lời?” Mộ Dung Viên Viện kéo tay áo ta: “Muội biết mà, tỷ cũng luyến tiếc sao? Tỷ có ái nhân rồi ư?”
Đôi mắt phức tạp chăm chăm nhìn nàng, cuối cùng, tất cả đều trở thành một lớp bụi mờ nhạt, lắng xuống dưới làn mi khẽ run rẩy của ta.
“Không.” Ta giương khóe môi, thần sắc thản nhiên đáp.
“Tỷ tỷ?”
Ta thu hết nét mặt khó hiểu của biểu muội vào mắt, cười nói: “Muội hỏi ta, có hay không sẽ không cam lòng, ta trả lời muội: Ta tuyệt đối không hối tiếc.”
Ta đã trùng sinh, đã tự nhủ với lòng mình, đời này chỉ cần an ổn bên người thân, không cần mơ mộng đến những thứ không thuộc về mình. Nam Cung Thương, ta và chàng vốn không còn liên hệ với nhau, cớ sao phải vì một người xa lạ mà do dự lựa chọn đúng sai?
Mộ Dung Viên Viện ngạc nhiên nhìn ta: “Này… Tỷ tỷ cứ vậy cam tâm gả đi sao? Cho dù không thích vẫn muốn gả sao?”
Ta lườm nàng: “Khoan lo đến ta, muội mới là người sắp trở thành Định vương phi kìa.”
Vừa nói đến, Mộ Dung Viên Viện ngay lập tức liền xụ mặt.
Ta cầm tay nàng, an ủi: “Trẻ con thường cứng đầu, lúc này muội còn chưa suy nghĩ thấu đáo. Khoan nói đến những cái khác, Định vương từ trước tới giờ không gần nữ sắc lại đột nhiên muốn thú muội làm chính thê, từ điều này có thể nhận ra y là một người đã yêu sẽ yêu rất sâu sắc. Loại nam nhân khó tìm như vậy lại nhìn trúng muội muội của ta, đó chính là muội có phúc. Sau khi gả rồi, muội là bà lớn, lại không cần nhìn đến thê thiếp của phu quân oanh oanh yến yến, còn điều gì hạnh phúc hơn sao?”
Vẻ mặt Mộ Dung Viên Viện có chút lung lay: “Nhưng mà… nhưng mà y có cần phải gấp gáp thế không, định hôn sự nhanh quá, làm muội tức điên lên.”
Nhìn vẻ ấm ức của nàng, ta cười cười: “Nha, ra đó là lý do muội tức giận. Nói thật đi, có phải trong lòng muội không có ghét Định vương như vậy?”
“Tỷ nói cái gì đó, mới không phải đâu!” Nàng đỏ mặt hét lên.
Hai tỷ muội chúng ta lăn lộn một vòng trên giường, thoáng chốc lại cười nói vui vẻ. Nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì thẹn thùng của biểu muội, ta lắc đầu, rõ ràng là một đứa trẻ dễ khóc, dễ cười, cũng rất dễ dỗ dành.