Đạo Trưởng Tiên Sinh

Chương 68: Thu Hoạch


Đọc truyện Đạo Trưởng Tiên Sinh – Chương 68: Thu Hoạch


Ở nhà cũ tạm thời chỉ có Hạ Ngải, cũng không biết là bà ta cố ý sai người ta đi hay mọi người thật sự đang bận.

Có điều Hạ Ngải dù có nghĩ muốn vắng vẻ Hạ Tuy, trùng hợp lại tạo cơ hội cho Hạ Tuy thuận lợi hành động.

Thư phòng ở nhà cũ vẫn do một mình Hạ Phong dùng, Hạ Phong cũng không phải không cho em trai là Hạ Tuy đi vào, nhưng mà nếu là Hạ Ngải hoặc Hạ lão thái thái thì lại khác.

Bởi vì nếu là Hạ Tuy trước kia, đương nhiên hai mươi mấy năm cũng chưa từng nghĩ muốn bước vào thư phòng, thậm chí chưa từng có ý tưởng đó luôn.

Nhưng hôm nay Hạ Tuy sau khi lên lầu đi vào thẳng thư phòng.

Ở nhà cũ hầu như mỗi người đều có một thư phòng riêng, nhưng thư phòng chính thì chỉ có đương gia của Hạ gia mới được bước vào.

Thư phòng có camera, nhưng có Chu Khải ở đây, chỉ là một cái thiết bị điện tử nhỏ nhoi thì không thành vấn đề.

Chu Khải không nghĩ lão đại lại lên đây nhanh như vậy, hắn vừa mới đến phòng ngủ của Hạ Tuy một chuyến, đã cảm ứng được thần chú triệu hồi của Hạ Tuy.


“Lão đại, trong phòng của anh cả của anh không có gì hết, nhưng mà dưới sàng có một cái thùng gỗ nhỏ, bên trong lại có một đống đồ chơi trẻ con, em không phát hiện ra gì cả, lão đại, anh có muốn đi xem không?”
Hạ Tuy lắc đầu, bảo Chu Khải trước tiên vào phòng che camera theo dõi lại, “Không cần, Hạ Phong bình thường sẽ không ở phòng đó đâu, tìm trong phòng cũng không được gì, thời gian của chúng ta lại không nhiều.


Hạ Tuy bình thường sẽ không so đo với phụ nữ, vừa rồi oán giận Hạ Ngải, chính là hi vọng có thể chọc tức bà ta, để bà ta không dùng tiết mục này chiêu đãi hắn nữa, cũng khiến hắn có thời gian hành động.

Chu Khải gật gật đầu, không nói nhiều chui vào cửa, sau đó mở cửa cho Hạ Tuy.

Mặc kệ là khóa cửa phức tạp cỡ nào, chỉ cần có Chu Khải là có thể dễ dàng mở ra.

Thư phòng chính là năm đó sau khi Hạ gia trở nên giàu có Hạ lão gia đã cố ý mời người thiết kế, vừa bước vào là nhìn thấy những giá sách cao lên tận trần nhà, giá sách không phải là những loại kệ sách bình thường như trong những gia đình khác, mà lại rất chú ý đến sắp xếp theo phong thủy.

Giá sách rõ ràng rành mạch, mặc kệ có dựa vào tường hay không, ngay cả ở giữa thư phòng cũng có một giá sách hình xoắn ốc, không biết hai đời trước của Hạ gia tìm đâu ra nhiều sách đến vậy, tất cả kệ sách đều được bày đầy.

Hạ Tuy phụ trách tìm phía dưới Chu Khải thì phụ trách phía trên.

Hạ Tuy cũng không đụng vào bất cứ vật gì, chỉ là lấy la bàn để trong ba lô ra, nhỏ một giọt máu của mình vào, sau đó đạp bước cẩn thận di chuyển một vòng quanh phòng, thật không ngờ phát hiện được dưới sàn nhà trong một góc không có gì đáng chú ý có gì đó, hơn nữa có vẻ đây là đồ vật có liên quan mật thiết với Hạ Tuy.


Năm đó Hạ Tuy sinh ra, Hạ lão thái thái tìm Đại hòa thượng làm mông muội đầu óc và dùng uế khí ô nhiễm thân thể, đồng thời việc kinh doanh của Hạ gia cũng khởi sắc đến một tầm mọi người đều mơ ước, điều này không khỏi làm cho Hạ Tuy nghĩ nhiều.

Không phải Hạ Tuy cố ý nghĩ xấu cho người khác, hắn chỉ là muốn chính minh một giả thiết mà thôi.

“Lão đại, bên trong này có cái gì!”
Hạ Tuy thu la bàn vào ngồi xổm trên sàn nhà chuẩn bị lấy đồ vật bên dưới ra, Chu Khải lại đang kích động kêu la ở một chỗ có giá sách hình cánh quạt ở phía đông nam.

Trước khi vào Hạ Tuy đã cố ý chừa một khe cửa nhỏ, đúng lúc này lại nghe được tiếng nói chuyện thì thầm, Hạ Tuy giật giật lỗ tai, dẫn khí đến lỗ tai cẩn thận nghe một hồi, nghe thấy hình như Hạ Ngải đang nhỏ giọng nói chuyện với ai đó.

Hạ Tuy quay đầu nhìn Chu Khải, nghĩ nghĩ, Hạ Tuy quyết đoán lấy ra một lá bùa trống từ trong ba lô, quỳ gối xuống sàn cắn ngón tay lấy máu vẽ bùa, “Cậu ăn lá bùa này, hóa thành một luồn quỷ khí tiến vào lôi đồ vật kia ra!”
Giá sách đó có khả năng là có cơ quan ngầm gì đó, bây giờ làm sao có thời gian cho bọn họ từ từ tìm cơ quan, chỉ có thể dùng biện pháp thô bạo chút thôi.

Hạ Tuy dặn dò xong tự mình cũng cầm một lá bùa chuyển dương thành âm, lá bùa tự cháy, Hạ Tuy ném bùa lên không trung rồi bắt lấy, tụ khí trong lòng bàn tay, lại đánh luồng khí đó xuống sàn nhà bằng gỗ.

Cảm giác được luồng khí đã va chạm đồ vật gì đó, Hạ Tuy cong tay lại nắm lấy, một chiếc túi dính máu và một tờ giấy đã được Hạ Tuy xuyên qua nền nhà bắt được vào tay.


Tiếng nói ngoài cửa ngày càng gần, Hạ Tuy cũng không nhìn đó là vật gì, nhét đại vào túi vải trong ba lô, đề phòng bất trắc, Hạ Tuy còn đánh vài thủ quyết lên túi vải, bảo đảm đồ vật trong đó cho dù có gì kì lạ cũng sẽ không thể lộ ra chút khí tức gì.

Ở chỗ giá sách hình quạt, Chu Khải cũng đã đi ra, Chu Khải tu vi còn thấp, nhiều lúc còn quên mất mình là một con quỷ, ngược lại không tinh thông những đồ vật mà quỷ sẽ phải biết.

Có điều Chu Khải cũng nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, vội vàng nuốt lá bùa Hạ Tuy vẽ bằng máu rồi biến thành một con cá chuối.

Cá chuối bơi vào một không gian nhỏ bên trong, không gian nhỏ như vậy khiến Chu Khải theo bản năng cảm thấy không thể biến thành một luồn khí được, dù sao không gian quá chậc hẹp, tư duy của Chu Khải vẫn còn giống con người.

Nhất thời sốt ruột, Chu Khải hóa thành cá chuối trực tiếp há mồm nuốt cái hộp kia vào bụng, vì thế Hạ Tuy vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy một con cá chuối giống như con cá nóc, chỗ bụng phình to còn có hình tứ giác nữa.

Hạ Tuy cạn lời, cũng không quở trách lời nào, đưa tay để Chu Khải chui vào trong hạt gỗ hòe, động tác nhanh nhẹn như một con báo xoay người rời khỏi thư phòng.

Vừa mới đóng kỹ cửa lại nghiêng người đi qua một bên, Hạ Tuy làm ra vẻ đang nhàm chán dựa vào lan can ngẩng người, một người đàn ông trẻ tuổi khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị dáng người cao gầy đi cạnh Hạ Ngải đã đi tới.

“Ai da Tiểu Nhị, sao con lại ở đây? Vừa rồi không phải con nói muốn về phòng nghỉ ngơi một lát sao? Có phải vẫn còn giận cô, cô không phải vì nghĩ bây giờ con trưởng thành rồi, lại không dễ dàng mới giảm cân được, cũng nên chú ý sức khỏe mà bớt uống những đồ uống có gas đó sao, có điều cô đã sai người đi mua rồi, lát nữa ăn cơm trưa chắc chắn sẽ có.


Hạ Ngải ở trước mặt Hạ Phong luôn là hình tượng một người cô dịu dàng săn sóc.


Hạ Phong nhíu mày, đang có chút không vui, em trai lớn như vậy rồi còn giận dỗi với trưởng bối, thật sự quá mức không có tiền đồ.

Nhưng mà nhìn thấy vóc dáng bây giờ của Hạ Tuy, ngẫm lại lúc này mới ra khỏi nhà chưa được một tháng, cũng không biết đã chịu bao nhiêu cực khổ mới có thể gầy thành bộ dạng này.

Ánh mắt Hạ Phong lại mềm mại hơn một chút, lạnh giọng răn dạy Hạ Tuy một câu, “Không thể giận dỗi với người lớn.


Trong lòng Hạ Tuy đều đang nghĩ tới hai đồ vật vừa lấy được, đáp qua loa một tiếng “Ừ”, đề tài này coi như kết thúc.

Hạ Ngải nhìn thấy có chút sốt ruột, thật sự không nghĩ rằng lần này Hạ Phong lại không nói thêm gì nữa, nghĩ đến chuyện vừa rồi Hạ Tuy nói mình mờ ám, Hạ Ngải tức đỏ mắt, nhưng cũng không thể nói chuyện này trước mặt Hạ Phong được.

Hạ Ngải biết, cháu trai lớn là người cổ hủ, tuy rằng cổ hủ cũng có chỗ tốt của cổ hủ, ví dụ như bởi vì bà là trưởng bối, cho nên Hạ Phong sẽ không nói gì trái ý bà ta, đối với lão thái thái cũng hết mực cung kính.

Nhưng ở phương diện khác nếu như biết được lời của Hạ Tuy nói hôm nay, Hạ Phong khẳng định sẽ vì tị hiềm, bảo bà ta dọn khỏi nhà cũ, chính vì sợ thật sự người ngoài sẽ nói lời gì khó nghe.

Hạ Ngải ôm hận nuốt giận vào lòng, cười làm ra vẻ chủ
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.