Đạo Trưởng Tiên Sinh

Chương 39: Hồi Hồn


Đọc truyện Đạo Trưởng Tiên Sinh – Chương 39: Hồi Hồn


Giang Húc bên kia không có nói việc mình gặp Hạ Tuy cho ông nội, Hạ Tuy bên này cũng chỉ cho là ngẫu nhiên gặp lại người mình từng quen, hơn nữa cảm giác lúc gặp người này còn không tệ.


Tuy rằng Chu Khải bình thường hơi ồn ào một chút, nhưng đã nói Hạ Tuy phải làm việc, Chu Khải lập tức ngậm miệng cất di động đi không lải nhải nữa.


Hạ Tuy đi theo la bàn cuối cùng tìm được một căn biệt thự, bên trong cũng đang rất ầm ĩ.


Nhìn thời gian, mới gần bảy giờ, bên trong vậy mà đã mở party rồi.


Kim la bàn nhoáng lên một cái rồi chỉ thẳng vào trong, Hạ Tuy nhìn tường cao lưới sắt các kiểu, lại ngẫm nghĩ mình vừa gầy được gần 50 cân, trọng lượng vẫn còn khoảng 200 cân, chỉ có thể tạm bỏ qua ý tưởng trèo tường.


“Lão Đại, có muốn em đi vào dò la quân tình hay không?”

Ý tưởng này còn rất được đó, nhưng nghĩ lại trong nhà người có tiền thế nào cũng có một hai thứ đồ vật trấn trạch, Hạ Tuy nghĩ nghĩ, mang theo Chu Khải tìm một nơi vắng vẻ, mở âm nhãn lấy từ trong túi ra hai lá Âm phù bọn Chu Khải thường dùng làm “đồ ăn vặt”, kẹp ở ngón trỏ ngón giữa run lên, Âm phù không có lửa mà tự cháy, tro bụi còn chưa rơi xuống đã bị một trận gió âm cuốn lấy.


Có quỷ ăn rồi muốn chạy, lại bị Hạ Tuy kháp Gia quỷ quyết, ngọn gió âm kia biết vậy thì dừng lại, chạy không thoát.


Chu Khải lập tức nhảy ra chào hỏi con quỷ này, “Chào người anh em, đừng có gấp, Lão Đại của anh đây muốn tìm em hỏi chuyện, anh nói với em nè, ăn xong mà bỏ chạy là sẽ bị đánh đó nha!”

Con quỷ bị ngăn lại đã hiện hình, là một nữ quỷ tóc dài, vừa nhìn thấy Chu Khải nhất thhoảng sợ, rồi sau đó quỳ rạp xuống dùng sức dập đầu với Hạ Tuy, nói khóc là khóc, còn khóc đến vô cùng bi thương vô cùng uyển chuyển.


“Đại sư, nô gia* chỉ là một cô hồn dã quỷ vô dụng, trôi dạt đã lâu sắp hồn phi phách tán rồi~ ” (*một đại từ nhân xưng của phụ nữ thời xưa, giống kiểu xưng hô thần thiếp, thiếp thân, này kia các kiểu)

Nữ quỷ nếu chỉ diễn khóc thì thôi đi, vậy mà diễn cương đến độ khóc không ra nước mắt chỉ có thể gào khan, giống như một con điên vậy, vậy mà thật sự hù dọa được Chu Khải, chỉ có thể quay đầu lại nhìn Lão Đại.


Hạ Tuy nhướng mày, bấm tay niệm thần chú không hề hoảng hốt, loại cô hồn dã quỷ giả ngây giả dại rồi chiến lợi ích của người khác quả thật Hạ Tuy từng gặp không ít, con quỷ trước mắt này còn thuộc loại kỹ thuật diễn kém cỏi nữa kia.

“Đừng nhiều lời vô ích, ta chỉ hỏi ngươi mấy câu rồi sẽ thả ngươi đi.”

Loại cô hồn dã quỷ có thần trí như vầy, trừ phi đối phương đồng ý, nếu không Hạ Tuy cũng sẽ không bắt buộc phải siêu độ, chỉ có những tàn hồn mất đi thần trí Hạ Tuy mới chủ động đưa tới địa phủ.


Nữ quỷ vừa rồi diễn khóc mà sắp cười đến nơi rồi, nhịn không được nên phải gào khan luôn, bị Hạ Tuy quát lớn như vậy, trên người lại bị gông xiềng buộc chặt, nữ quỷ rầm rì một tiếng che ngực làm bộ dáng mảnh mai ngẩng đầu nhìn Hạ Tuy, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Hạ Tuy làm hoảng sợ.


Trong lòng chửi thầm một tiếng “Đại móng heo”*, nữ quỷ chỉ có thể giận dữ thu liễm tâm hồn diễn xuất đang dâng trào, thành thành thật thật quỳ ở đó, yên lặng thêm cho mình diễn một vai nha hoàn đáng thương.(*đây là ngôn ngữ mạng bên Trung Quốc dùng để chỉ mấy tên tra nam có mới nới cũ thay lòng đổi dạ này kia, tóm lại không mang ý tốt)

“Đại sư có chuyện gì muốn hỏi?”

Nữ quỷ mặc một bộ váy liền thân, lúc không diễn thì cũng xem như dễ nhìn, muốn nói vì sao nữ quỷ không sợ bị Hạ Tuy thu thập, còn không phải bởi vì đã nhìn thấy trên người Hạ Tuy có ánh sáng công đức hộ thể.


Như vậy đại sư hẳn là tu Công đức đạo, nhất định không được làm chuyện xấu, nếu không một thân tu vi sẽ bị hủy diệt.


Sau khi Hạ Tuy đi vào đã có không ít con quỷ thòm thèm muốn nhào tới ăn, nữ quỷ chính là dựa vào kinh nghiệm năm xưa giành cơm ở căn tin trường mà tới trước.


Hạ Tuy liếc mắt nhìn biệt thự đối diện, “Người ở căn biệt thự đó là người nào? Bên trong có vật trấn tà đuổi quỷ hay không?”

Hạ Tuy cũng không lời vô ích, trực tiếp hỏi.
Nữ quỷ lén lút nhìn Hạ Tuy, đang âm thầm tiếc rẻ đại sư khí chất tốt lại mập mạp, vừa thành thật trả lời, “Nhà kia thuộc sở hữu của cậu ba nhà họ Hạng nổi tiếng ở thành Nam, xem như là nơi hắn thường xuyên đặt chân, thích chơi với người mẫu và người nổi tiếng trên mạng, bây giờ ở bên trong hẳn là những người đó.
Hạng tam thiếu không tin quỷ thần, đến hòn đá trấn trạch trước cửa cũng bị hắn ném.”

Hạ Tuy giãn chân mày, vậy là được rồi.


Vốn Hạ Tuy còn muốn hỏi nữ quỷ nếu biết Hạng tam thiếu, vậy thì có nhìn thấy tàn hồn đi theo hắn hay không, nhưng sau khi nghĩ lại đã phất tay thả nữ quỷ đi.


Một hồn một phách của Tiểu Hải nhìn giống tàn hồn, kỳ thật lại là sinh hồn (linh hồn của người còn sống), không thể nói cho cô hồn dã quỷ biết được.

Nữ quỷ nhanh chân bỏ chạy, Chu Khải hiếm khi nhìn thấy em gái quỷ xinh đẹp, còn đang xoa tay cân nhắc có nên nhờ Lão Đại chiêu mộ người ta hay không, vậy mà em gái quỷ lại chạy nhanh như một cơn gió, làm hắn nhìn theo ngẩng ngơ.


“Chạy cái gì chứ, đi theo Lão Đại làm một con quỷ nuôi trong nhà không phải thoải mái hơn làm dã quỷ sao?”

Đây là suy nghĩ khác nhau giữa mèo nhà và mèo hoang.


Hạ Tuy không để ý tới Chu Khải nói thầm, bảo Chu Khải vào xem, “Xem trước một chút tình huống của Tiểu Hải, nếu được thì trực tiếp mang trở về.”

Nói xong dán một lá bùa lên người Chu Khải, đây là lá bùa để khi Chu Khải tiếp xúc với sinh hồn thì quỷ khí không làm tổn thương sinh hồn.


Chu Khải vâng lời, nhảy ra ngoài như một cơn gió.


Bây giờ đã hơn bảy giờ, mặt trời chỉ còn lại một vài tia nắng nhàng nhạt, đúng là thời điểm âm dương giao nhau, Chu Khải đã có thể tự mình hành động.


Hạ Tuy khoanh chân ngồi tại chỗ chờ giây lát, Chu Khải túm sinh hồn của một thiếu niên tướng mạo khờ khạo ra sức giãy dụa, thiếu niên kia chỉ còn lại có nửa người trên, nửa người dưới như có như không giống như một đám sương mù.


“Cứu, baba, mama…
Cứu, cứu…”

“Lão Đại anh nhìn xem, Tiểu Hải sắp thành Thần đèn rồi!”

Hạ Tuy không hiểu Chu Khải nói Thần đèn là cái gì, thấy bộ dạng của thiếu niên thì biết trong thời gian ngắn đã hao phí không ít hồn lực, chau mày, thiếu niên còn muốn giãy dụa, lại bị Hạ Tuy đưa tay nắm chặt thu vào trong la bàn.


La bàn có huyết khí từ thần phủ của Tiểu Hải, lúc này để một hồn một phách của cậu ta vào trong đó tạm thời tu dưỡng là không còn gì bằng.

Thuận lợi tìm được một hồn một phách, Hạ Tuy lập tức mang theo Chu Khải rời đi, trên đường Chu Khải còn nói tỉ mỉ, “Thằng nhóc này vẫn luôn bám vào lưng Tạng tam thiếu kia, em khuyên mà nó cũng không để ý tới, cứ lặp đi lặp lại cứu baba mama như một cái máy, em đành phải túm cổ nó về đây.”

Hạ Tuy thở dài, một hồn một phách cũng không có thần trí, chỉ sợ chính là lúc xảy ra tai nạn Tiểu Hải nhìn thấy xe gây tai nạn muốn chạy, theo bản năng muốn đuổi theo bảo đối phương cứu ba mẹ của mình, lúc này mới có chuyện một hồn một phách rời khỏi chủ hồn.


Cũng đã hơn hai năm, một hồn một phách còn đang kiên trì muốn đối phương cứu người, lại không biết rằng người ta vốn dĩ nhìn không thấy mình.


“Lão Đại, Hạng tam thiếu kia đâm chết ba mẹ của Tiểu Hải mà còn chưa bị pháp luật trừng trị, vậy có phải là người tốt sống không thọ mà ngược lại tai họa lưu ngàn năm hay không?”

Chu Khải là một con quỷ giàu tình cảm, nghĩ đến vừa rồi ở bên trong nhìn thấy thiếu gia nhà giàu sống sung sướng kia, lại suy nghĩ đến già Lý và Tiểu Hải, cảm thấy không công bằng.


Hạ Tuy cũng không gì, ở trước mặt Thiên đạo, không có thương hại đồng tình, đó là sự tham chiếu của những hồn thể qua vô số lần luân hồi, nên thưởng nên phạt, đều rất công bằng.


Có người làm chuyện xấu trừ phi thiên lý không dung, nếu không rất khó có chuyện lập tức bị trừng phạt.


Người bị hại có khả năng sau này trở nên xấu xa, mà kẻ hại người biết đâu sau này thành người tốt, đây là vì sao dưới Thiên đạo còn có địa phủ, luôn phán xét việc tốt việc xấu, trong thế gian con người muôn hình vạn trạng, rất nhiều người sẽ bị phán xét kiếp này để quyết định kiếp sau như thế nào.


Đương nhiên, đây cũng chỉ là cơ bản, đa phần lại là tự mình suy nghĩ rồi ảnh hưởng đến việc mình làm.


Đó cũng là nguyên nhân mà xã hội bây giờ xuất hiện chính quyền, đạo đức và pháp luật, nhưng quy tắc lớn lại bị “quy tắc nhỏ” ước thúc, quy tắc nhỏ ấy à, đó chính là những lúc phải cúi đầu trước tiền và quyền, từ xưa đến nay đều như vậy.


Hạ Tuy mỗi khi nghĩ đến điều này sẽ sinh ra cảm giác sức người nhỏ bé.


Chu Khải có thể không nghĩ nhiều như vậy, ngẫm nghĩ, tạm thời ngừng “Bước đi”, “Lão Đại, em có thể đi hù dọa tên kia hay không, tốt nhất là cho hắn biết hối cải rồi đi tự thú.”

Hạ Tuy lắc đầu, “Người như vậy sợ là không thể, cậu đi dọa hắn, khả năng cao chính là hắn sẽ tìm người thu phục cậu, thậm chí tìm tới nhà già Lý và Tiểu Hải trả thù.”

Chu Khải ngẫm lại cũng đúng, dù sao một kẻ đụng chết người còn làm như không có việc gì sống đời hưởng thụ, chẳng biết có còn trái tim hay không, Chu Khải cảm thấy buồn bực, đột nhiên nghe Lão Đại đổi chủ đề.


“Nhưng mà cậu đi hù dọa hắn một chút cũng được, chỉ hù dọa một mình hắn thôi.”

Hạ Tuy cho Chu Khải một tờ âm phù, để Chu Khải chia cho những cô hồn dã quỷ chung quanh.
“Lúc dùng nhớ phải nói rõ ràng với bọn họ đi nơi khác.”


Đây là tiền bịt miệng cũng là tiền an trí, dù sao Hạng tam thiếu sau khi bị hù dọa chắc chắn sẽ mời người đến đây nhìn, mặc kệ đối phương có phải là đại sư xịn hay không, tóm lại sẽ ảnh hưởng đến đám quỷ lang thang nơi này, hơn nữa để bọn cô hồn dã quỷ tạm thời tránh ở một nơi khác cũng tốt.


Chu Khải hưng phấn cầm bùa đã được Hạ Tuy chuyển dương thành âm, Hạ Tuy cũng không lo lắng hắn không về, bản thân tiếp tục xuống núi, lúc đi qua phòng bảo vệ ở sườn núi người ta cũng không quan tâm gì nhiều.


Hơn bảy giờ, dưới chân núi còn xe buýt, Hạ Tuy tự mình ngồi xe buýt, vẫn luôn đến mười một giờ bắt kịp chuyến xe buýt cuối cùng, mới vừa ngồi lên xe không bao lâu, Chu Khải đã thở hổn hển quay về.


Hạ Tuy thật sự cũng không rõ vì sao Chu Khải lại còn nhiều “tập tính con người” như vậy, rất nhiều lúc nếu không phải có khuôn mặt trắng bệch và thân hình nửa trong suốt, Hạ Tuy đều không để ý rằng đây là một con quỷ.


Chu Khải cũng không biết rằng Lão đại nhà mình đang im lặng châm chọc, mới vừa làm xong chuyện lớn, cảm xúc kích động của Chu Khải còn dâng cao, thở hổn hển vài cái liền bô bô nói với Hạ Tuy.


“…
Em tìm vài con quỷ khác đi cùng, chờ lúc Hạng tam thiếu đi vệ sinh thì cho hắn xem một đoạn ma quỷ nhảy múa, làm hắn sợ tới mức la hét ầm ĩ, quần cũng bị ước nước tiểu!”

“…
Những người mẫu diễn viên ở đó đều cho rằng Hạng tam thiếu điên rồi, còn gọi 120, Hạng tam thiếu lúc bị kéo lên xe cứu thương còn la hét có quỷ nhảy quảng trường trong nhà hắn, còn sờ mông của hắn ha ha ha ha ~ ”

Nghĩ đến cảnh tượng lúc ấy, Chu Khải cười sắp phát điên, đặc biệt là nữ quỷ kia, quả thực là có năng khiếu diễn xuất, còn là thể loại không cần kịch bản nữa.


Hạ Tuy nhịn không được buồn cười lắc đầu, trong lòng lại thở dài, bọn họ có thể làm cũng đến mức này thôi, nhưng sau khi về có thể hỏi đội trưởng Dương một chút, không biết có thể điều tra tai nạn xe cộ năm đó rõ ràng không…


Hạ Tuy lúc về nhà đã sắp mười hai giờ, già Lý và Tiểu Hải đã đi ngủ, Hạ Tuy cũng không đánh thức hai người, tự mình chuẩn bị đồ vật, đặt một chiếc bùa an thần vào gối đầu của Tiểu Hải, lại đóng chặt cửa sổ dán bùa Trấn Hồn, lúc này mới đem la bàn nhét vào trong ngực Tiểu Hải, để Tiểu Hải tiếp tục ôm ngủ.


Con người trong trạng thái ngủ say, là lúc thần phủ yên tĩnh nhất, mà một hồn một phách vừa tìm về cũng sẽ bị hồn chủ thu hút, từ từ dung hợp lại.


Hồn phách của Tiểu Hải bị hao tổn, nhưng không thích hợp tu bổ bằng ngoại lực, biện pháp tốt nhất chính là cho trở về trong thần phụ, sẽ được thần phủ từ từ nuôi dưỡng lại.
Thân thể có khả năng sẽ có chút suy yếu, lúc này bồi bổ một chút là được.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.